- Cậu chủ, Stefan thiếu gia!
Thế nhưng, khi cô chỉ vừa mới dứt lời, thân ảnh của Âu Dương Vô Thần đã lướt ngang qua người cô, đi thẳng về phía trước.
Elena ngồi trên ghế, thấy người đàn ông, liền đứng lên muốn gọi anh:
- Phe...
Nhưng mà... kết cục của cô cũng giống hệt Kỳ Ân, chưa kịp nói hết câu, người đàn ông đã đi ngang qua thân thể của cô, không chút do dự tiến về phía người con gái phía sau.
Elena sững sờ trong giây lát, ánh mắt cô hiện rõ sự kinh ngạc, dường như là không thể tin được mình vừa bị ngó lơ.
Cứng ngắc xoay người, cô thấy Âu Dương Vô Thần đứng trước mặt của cô gái kia, miệng không tự chủ phát thành tiếng:
- Phelan?
Stefan đứng đằng sau, lạnh lùng nhìn một màn đang diễn ra, khóe mắt liếc về phía Andrew, trùng hợp, anh ta cũng nhìn lại, nhưng không ai nói gì.
Âu Dương Vô Thần cầm lấy tay của Âu Dương Thiên Thiên, nhìn vết thương đỏ chói mắt, anh lạnh giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
Âu Dương Thiên Thiên vẫn còn ngẩn người với sự xuất hiện của Âu Dương Vô Thần, cô có chút bất ngờ, theo bản năng lên tiếng:
- Anh về thật rồi này, anh thật sự là.... theo sau tôi ngay.
Nghe giọng nói như trút được gánh nặng của cô, tay Âu Dương Vô Thần hơi siết lại, anh nắm chặt tay, hỏi tiếp:
- Tôi đã bảo cô chạy khỏi đó, tại sao còn xảy ra chuyện này? Đã có chuyện gì?
Âu Dương Thiên Thiên bây giờ mới để ý đến lời của anh, cô cúi người nhìn tay mình, đáp:
- Không có gì, là vết thương nhỏ thôi. Do tôi không cẩn thận.
Vừa nói, cô vừa rút tay ra khỏi tay của Âu Dương Vô Thần, nhưng lại bị anh nắm chặt lại, không buông ra.
Âu Dương Vô Thần nhìn chằm chằm vào vết thương của cô, những vết xước này....
Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Âu Dương Vô Thần hơi tối lại, anh mím môi, lên tiếng:
- Đi theo tôi!
Dứt lời, anh xoay người, kéo tay cô đi lên lầu.
Âu Dương Thiên Thiên đương nhiên bất ngờ, cô ngay lập tức hỏi:
- Âu Dương Vô Thần, anh làm gì vậy?
Đúng lúc này, từ phía sau liền vang lên tiếng nói:
- Phelan!