- Vậy sao, thế thì đáng để ăn thử đây. Chị cũng muốn xem tay nghề của cậu ta như thế nào.
Nói rồi, Mã Nhược Anh vươn tay ra, chạm vào chiếc nồi như muốn kéo nó lại gần, thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên một lực mạnh xuất hiện, giữ chặt lấy chiếc nồi, không cho cô thuận lợi lấy nó.
Ngước mắt lên, Mã Nhược Anh nhìn người đàn ông đối diện, hỏi:
- Cậu làm gì thế? Bỏ tay ra.
Âu Dương Vô Thần chẹp miệng, nhìn cô nói:
- Cậu không được ăn cái này.
"...."
- Hả? - Dường như không thể tin được vào điều mình vừa nghe, người phụ nữ thốt lên ngay sau đó.
Âu Dương Vô Thần lắc nhẹ đầu,tay anh kéo nồi cháo ra khỏi phạm vi của cô, lên tiếng:
- Cái này tôi không nấu cho cậu, ăn thứ khác đi.
Dứt lời, anh nghiêng mặt về sau, ném cho Kỳ Ân một ánh mắt. Kỳ Ân hiểu rõ, liền di chuyển vào bên trong nhà bếp, căn dặn người hầu chuẩn bị thức ăn phụ.
Khóe miệng Mã Nhược Anh giật giật, bất mãn nói:
- Này, có cần phải keo kiệt như vậy không?
Âu Dương Vô Thần ngang nhiên múc cháo bỏ vào chén của Âu Dương Thiên Thiên, sau đó đến chén của mình, anh không để tâm đến lời của người phụ nữ, chỉ đáp:
- Có.
"....."
Mã Nhược Anh chớp chớp mắt, cô đứng hình vài giây sau mới có thể lên tiếng:
- Quan... quan hệ của chúng ta đâu phải bình thường, ăn một chút thì...
- Quan hệ giữa chúng ta có gì mà không bình thường? - Âu Dương Vô Thần hỏi với giọng lạnh nhạt.
"...."
Mã Nhược Anh há hốc miệng, không có cách nào phản bác lại, cô thở hắt ra một hơi, tâm trạng dường như sắp bị người đàn ông làm tức chết:
- Cậu.... cậu.... được thôi, cho dù chúng ta không có quan hệ gì thì tôi cũng là bác sĩ riêng của Thiên Thiên mà, tôi đã phải thức đêm thức hôm để tìm cách tốt nhất dưỡng bệnh cho cô ấy, chẳng lẽ không thể vì lí do đó mà xứng đáng dùng một bữa cơm của cậu được sao?
Âu Dương Vô Thần liếc mắt, thẳng thừng trả lời:
- Không thể. Tôi đâu có ép cậu phải vất vả như vậy, là tự cậu muốn làm mà? Hơn nữa.... việc tìm ra cách chữa trị phù hợp với bệnh nhân là trách nhiệm của một bác sĩ, cậu không nên lấy nó làm lí do để "ăn vạ" bữa cơm của tôi.
"....."
Lần này Mã Nhược Anh trực tiếp câm nín, không thể đáp lại được, Cô trố mắt nhìn Âu Dương Vô Thần dùng nắp đậy nồi cháo trong bất lực.
Cậu ta.... nhất định là trả thù cô!!!
Âu Dương Thiên Thiên thấy Mã Nhược Anh như vậy, cô mím môi, lên tiếng giải vây:
- Chị Nhược Anh, chị đừng chấp anh ta. Anh ta lâu lâu... lên cơn vậy đó. Đừng để ý, đừng để ý.
Người phụ nữ bặm môi, hậm hực nuốt sự khó chịu xuống bụng.
Vài phút sau khi cuộc đối thoại kết thúc, Kỳ Ân cho người dọn lên một số thức ăn phụ, để Mã Nhược Anh dùng bữa theo đúng yêu cầu của Âu Dương Vô Thần.
Nhìn người đàn ông ung dung bình thản húp cháo, Mã Nhược Anh liếc mắt, cầm dao và nĩa lên tự ăn đồ của mình.
Âu Dương Thiên Thiên chống trán, có chút không đỡ nổi việc này, cô vốn tưởng tính cách hai người này rất nghiêm nghị, không biết đùa giỡn là gì. Nhưng không ngờ.... cả hai cũng có một mặt trẻ con như thế.
Vì một miếng ăn mà tranh giành như con nít, cô cũng chịu....
Chịu thật sự.
*Cầu phiếu nè, ahihi*