Mục lục
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, Âu Dương Vô Thần tiếp tục có việc phải ra ngoài, để lại Âu Dương Thiên Thiên một mình trong căn phòng. Lúc này, có điện thoại gọi đến, Âu Dương Thiên Thiên theo lẽ thường bắt máy, từ đầu dây bên kia liền có giọng một người phụ nữ truyền đến:

- Thiên Thiên, cậu có đang ở khách sạn không?

Nghe câu hỏi của Bạch Oa Oa, Âu Dương Thiên Thiên lập tức có tinh thần, trong đầu nhớ đến việc gì đó, cô nhanh chóng trả lời:

- À mình đang ở trong phòng đây, cậu đến lấy áo khoác lần trước đúng không? Chọn địa điểm đi, mình đem đến cho cậu.

Bạch Oa Oa lắc đầu, cười nói:

- Không cần đâu, hôm nay mình có việc ở khách sạn của cậu, đang trên đường đến đó đây, tầm 5 phút nữa mình tới nơi rồi, mình sẽ lên thẳng phòng cậu lấy nhé?

Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy, có chút hụt hẫng đáp:

- Được thôi, mình ở phòng XXXX đợi cậu.

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên và Bạch Oa Oa cùng ngắt máy. Cô đứng dậy, đảo mắt tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm ra chiếc áo khoác hôm nọ. Đúng lúc này, đột nhiên tầm nhìn rơi vào chiếc giỏ rác để trong góc phòng. Đứng im tầm vài giây, cô cúi người, thò tay vào bên trong và lấy ra một chiếc áo vest.

"..."

Cái này.... là ai vứt vào đây vậy?

....

Không lâu sau đó, Bạch Oa Oa xuất hiện trước cổng chính khách sạn PJH, cô mang bộ đồ công sở ôm sát thân hình mảnh khảnh, tạo nên nét quyến rũ hiện đại, tay cầm theo một tập tài liệu nhỏ, vẻ ngoài rạng rỡ và xinh đẹp khiến nhiều người phải ngoái nhìn. Bạch Oa Oa như lột xác hoàn toàn so với trước đây, trở nên tự tin và trưởng thành hơn.

Lên đến tầng chỉ định, Bạch Oa Oa bước ra khỏi thang máy, đi tới căn phòng mà Âu Dương Thiên Thiên đã nói trong điện thoại, lịch sự đưa tay gõ cửa.

"Cốc cốc cốc" - Âm thanh vang lên, vài giây sau cánh cửa được mở ra, khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên cười vui vẻ xuất hiện, cả hai chào hỏi nhau rất thân mật rồi từ từ di chuyển vào bên trong.

Cánh cửa khép lại, bấy giờ ở một góc khuất đột nhiên thò ra hai cái đầu nhỏ. Eira và Sherry chớp chớp mắt nhìn nhau, lẩm bẩm:

- Bạn của Nhị tiểu thư xinh thật, còn rất trẻ trung nữa.

- Đúng đấy, nhìn từ xa thế này cũng thấy cô ấy rất đẹp rồi, không biết nhìn gần sẽ có cảm giác như thế nào.

- Không không Eira, chúng ta không được lộ mặt đâu, cô quên lời dặn của Nhị tiểu thư lúc nãy rồi à? Chúng ta không được phép làm cho cô ấy quá đặc biệt trước mặt bạn của mình, hãy để họ có không gian riêng đi.

- Ai da, tôi biết rồi, không cần cô nhắc. Tôi chỉ là tò mò chút thôi, nhan sắc của Nhị tiểu thư và bạn cô ấy thật khiến người khác ghen tị mà.

- Ây, cái này thì tôi đồng tình. Có phải thiên thần đều chơi với nhau theo bầy thế không? Bọn họ đều xinh quá, ngưỡng mộ thật a~~

....

Những tiếng líu ríu cứ như chim chích phát ra từ một góc nhỏ, cuộc thảo luận của hai cô gái về vẻ ngoài thu hút của Bạch Oa Oa và Âu Dương Thiên Thiên cứ thế trôi dần theo thời gian....

Bên trong căn phòng, Bạch Oa Oa tự nhiên ngồi xuống ghế, Âu Dương Thiên Thiên thì rót cho cô một cốc nước ấm. Mang theo chiếc áo khoác từ trong phòng ra, cô đặt nó vào trong một chiếc túi nhỏ, đưa cho cô gái trước mặt.

Bạch Oa Oa cẩn thận cầm lấy, cô nhìn lướt qua một chút, hiếu kì lên tiếng:

- Cậu giặt nó rồi sao? Mùi thơm quá.

Âu Dương Thiên Thiên cười ngượng ngùng, đáp:

- Ừm, vì mình từng mang qua mà, phải giặt chứ.

"..."

Nói đùa chứ cô mới xịt hết cả chai nước hoa lên chiếc áo đó đấy. Nhặt nó từ trong thùng rác bốc mùi chắc cô dám đưa cho Bạch Oa Oa ư? Không thể được đâu T.T

Nói thật có khi bị ăn chửi nữa thì khổ. Cơn ghen của Âu Dương Vô Thần quả nhiên đáng sợ mà, lúc diễn ra thì bão bùng dữ dội, hậu quả để lại thì vô cùng "nặng nề", sau này có lẽ cô phải cẩn thận hơn rồi.

Âu Dương Thiên Thiên ngồi xuống đối diện Bạch Oa Oa, theo thói quen, cô buộc tóc lên cao, để lộ ra cần cổ trắng ngần. Lúc này, dường như để ý đến điều gì đó, Bạch Oa Oa chợt lên tiếng:

- Ơ, hình xăm trên tai cậu vẫn còn sao? Không tính xóa đi à?

Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ với câu nói của Bạch Oa Oa, cô vô thức đưa tay lên sờ vào hình xăm của mình, hỏi:

- Oa Oa, cậu biết về hình xăm của mình ư?

Bạch Oa Oa nhướn mày, bình thản đáp:

- Đương nhiên biết rồi, không phải cậu nói rằng có vết sẹo đằng sau tai nên xăm hình lên để che đi à? Tính ra lúc đó cậu còn nhỏ thế mà chịu được cũng dũng cảm thật đấy.

"..."

Cái gì? Vì che vết sẹo mới xăm hình ư? Vết sẹo nào? Làm gì có vết sẹo nào trên tai cô chứ? Cô là bị ép xăm lên mà. Lí do quái quỷ gì vậy?

Âu Dương Thiên Thiên đứng hình mất mấy giây, cô chớp chớp mắt, nghi hoặc lên tiếng:

- Mình nói với cậu về việc đó... là lúc nào vậy? Từ khi nào??

Bạch Oa Oa nghe xong, nhếch môi trả lời:

- Cậu nói mớ cái gì thế? Là lúc chúng ta bảy tuổi đấy, mẹ cậu đưa mình và cậu sang Mỹ chơi một lần mà, không nhớ à?

- Mẹ mình? - Âu Dương Thiên Thiên ngạc nhiên thốt lên.

Bạch Oa Oa gật đầu, nói với giọng khẳng định:

- Đúng vậy, mẹ cậu, Đại tiểu thư của Đường gia, cũng là Âu Dương phu nhân - Đường Nhược Vũ.

============================================

Cùng lúc đó, ở tại sân bay quốc tế Washington Dulles,

Tiêu Tử Du xuất hiện trên dãy ghế chờ, bên cạnh cô là Andrew đang ngồi, phía xa còn có Elena và lão Tứ làm thủ tục xuất nhập cảnh.

Đảo mắt nhìn một chút, người phụ nữ lên tiếng trước:

- Sao vậy? Suốt cả đoạn đường đi không thấy cậu và Elena nói chuyện, hai người cãi nhau sao?

Andrew mím môi, lắc đầu đáp:

- Không có gì lão đại, chỉ là... tôi đã làm ra một chuyện vượt giới hạn thôi, và hiện tại đang rất hối hận.

Đúng vậy, ngay lúc này anh đang rất hối hận về những chuyện mà đêm hôm trước đã làm ra với Elena, vì một phút nông nỗi... mà anh đã tự tay kéo dài thêm khoảng cách với cô ấy.

Tiêu Tử Du nhướn mày, chậm rãi hỏi:

- Vẫn chưa nói ra sao, chuyện cậu thích Elena đó?

Andrew rũ mắt, âm giọng có chút hạ thấp, lặng lẽ lên tiếng:

- Mấy năm qua, tôi dần dần hiểu ra, muốn ở bên một người mãi mãi, thì thân phận bạn bè là thích hợp nhất. Vậy nên, tôi vẫn đang cố giữ ranh giới giữa mình và cô ấy, nhưng mà...

"Hahaha" - Lời người đàn ông vừa dứt, Tiêu Tử Du bên cạnh liền bật cười sảng khoái, cô ngửa cổ lên cao, môi hơi nhếch:

- Thật ngu ngốc khi cậu nghĩ rằng bản thân mình sẽ kiềm chế được điều này đến cuối đời, Andrew, cậu nghĩ cậu che giấu tình cảm của mình với Elena được sao? Không đâu, thực tế đã chứng minh, cậu không làm được. Vì thời gian trôi qua, tình yêu cậu dành cho Elena chỉ có nhiều hơn, sâu đậm hơn, chứ không có giảm đi.

Người phụ nữ thở hắt ra một hơi, cô đột nhiên di chuyển thân thể, nói:

- Muốn tôi chỉ cậu cách để thoát khỏi điều này không, Andrew? Có một cách đơn giản để biến tình bạn thành tình yêu đấy.... đó là một trong hai người, quyết định tiến đến trước 1 bước nữa. Một bước đó, sẽ làm thay đổi mối quan hệ của cả hai! Như thế này…

Vừa nói, Tiêu Tử Du vừa đưa khuôn mặt đến gần thân thể người đàn ông, Andrew nghe không hiểu ý cô, liền quay mặt nhìn sang, trùng hợp chạm trúng ngũ quan của người phụ nữ. Hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài centimet, và nó gần đến mức, Andrew có thể cảm nhận được hơi thở của Tiêu Tử Du... rất gần.

Đúng lúc này, Elena và lão Tứ làm xong thủ tục xuất nhập cảnh, họ quay lại nhưng bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc phía sau...

*Đọc xong nhớ like chap cho Tiêu nha*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK