Lúc này, nhiều người đi ngang qua cô đều thì thầm bàn tán cái gì đó và hướng mắt chỉ về phía cửa ra vào. Âu Dương Thiên Thiên theo hướng đó mà chạy, cuối cùng cũng phát hiện ra Bạch Oa Oa. Thấy cô ấy đang lững thững đi từng bước nặng nề, cô ngay lập tức bước đến, cầm lấy tay Bạch Oa Oa kéo lại, hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Lúc nãy thấy Bạch Oa Oa tự lấy chai thủy tinh đập vào đầu, cô thật sự cảm thấy kinh ngạc, nếu nói là không sao, cô thật sự không tin. Và quả nhiên, đúng như điều Âu Dương Thiên Thiên nghĩ, chiếc váy trắng tinh trên người Bạch Oa Oa đã hoàn toàn bị nhiễm bẩn, những màu đỏ thẫm loang lỗ trên từng tấc vải, không thể nhận ra đây là màu của rượu vang hay là màu của máu nữa.
Liếc mắt nhìn lên, Âu Dương Thiên Thiên thấy một vệt máu dài đang chảy xuống từ một bên đầu của Bạch Oa Oa, cô vươn tay vén mái tóc trước của cô ấy lên, cau mày nói:
- Cậu bị thương rồi, mình đưa cậu đến bệnh viện.
Vừa nói, cô vừa cầm lấy tay người con gái muốn kéo đi, thế nhưng ngay lúc đó, đột nhiên Bạch Oa Oa hất văng tay của Âu Dương Thiên Thiên ra, hét lên:
- Cậu đừng động vào mình.
Âu Dương Thiên Thiên không phòng bị nên nhất thời lui về sau vài bước, cô giữ vững thân thể, chậm rãi thu tay về, đáp:
- Được rồi, mình không động vào cậu, chúng ta đến bệnh viện đi.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên rút trong túi ra một vật màu đen, cô bấm nút đỏ trên đó, từ đằng xa một tiếng "Bíp" kêu lên, chiếc xe đậu bên đường đã được mở khóa. Nhấc chân bước đi tới, bất ngờ phía sau cô vang lên giọng nói:
- Cậu biết rồi phải không? Chuyện Trịnh Gia Dĩnh đã lừa mình, cậu đã biết trước rồi đúng chứ?
Âu Dương Thiên Thiên quay lưng lại, cô nhìn Bạch Oa oa, mím môi gọi:
- Oa Oa, mình...
- Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy? Cậu vừa hỏi mình câu hỏi đó thì cũng là lúc mình biết được sự thật? - Bạch Oa Oa cắt ngang lời của Âu Dương Thiên Thiên, giọng nghẹn ngào nói.
"..."
Âu Dương Thiên Thiên chớp đôi mắt trong suốt, cô im lặng vài giây rồi gật đầu trả lời:
- Phải, mình biết trước rồi. Và chính mình cũng là người sắp xếp mọi chuyện, để Trịnh Gia Dĩnh cùng Tuyết Lệ đến nơi của chúng ta, và cũng để cho cậu nhận ra bộ mặt thật của hắn.
Đôi mắt Bạch Oa Oa ngân ngấn nước, cô run run đôi môi khô nứt, lên tiếng hỏi:
- Tại sao cậu lại làm như vậy?
Âu Dương Thiên Thiên cau mày, rành rọt đáp:
- Bởi vì mình muốn cậu biết được sự thật.
Bạch Oa Oa siết chặt tay, gằn giọng gầm một tiếng:
- Tại sao?
- Bởi vì mình muốn cậu nhận ra cậu yêu sai người rồi, đồ ngốc! - Âu Dương Thiên Thiên lần này cũng hét lên, cô nhướn mày, chỉ thẳng mặt của Bạch Oa Oa, nói:
- Cậu vì một tên cặn bã mà khiến bản thân thảm hại như thế nào cậu biết không? Cậu vì một kẻ không yêu mình mà tàn nhẫn với chính bản thân như thế nào cậu biết không? Cậu vì Trịnh Gia Dĩnh mà tàn phá thanh xuân của mình như thế nào cậu biết không? Cậu KHÔNG BIẾT! Căn bản là không biết chính mình thay đổi đến thất bại như thế nào cả.
- Có sự thật nào là không khó chấp nhận chứ? Có sự thật nào là dễ dàng nhìn nhận chứ? Nhưng vì mình muốn cậu biết nhanh một chút, sẽ đau một lần rồi thôi, còn hơn đến khi tình cảm quá sâu đậm, cậu sẽ không dứt ra được, nên mình mới phải làm như vậy. Thậm chí, mình tính hết mọi đường, mọi chuyện có thể xảy ra nếu cậu thực sự không thể chịu được chuyện này, nhưng ngàn tính vạn tính mình lại không nghĩ đến cậu sẽ tự làm tổn thương mình vì một kẻ không đáng như vậy, Bạch Oa Oa!
Người con gái bị chỉ trích, uất ức đến khóc thành tiếng, há miệng gào thét:
- Cậu thì biết gì chứ? Cậu vốn không ở trong hoàn cảnh của mình, cậu không biết điều đó đối với mình kinh khủng đến mức nào đâu.
Âu Dương Thiên Thiên trừng mắt, mạnh mẽ phản bác:
- Đúng! Mình không biết gì hết, không biết tình cảm cậu dành cho Trịnh Gia Dĩnh nhiều như thế nào, cũng không biết anh ta có ý nghĩa gì lớn lao đối với cuộc sống của cậu, nhưng mình biết, anh ta không xứng với sự hi sinh của cậu, Bạch Oa Oa! Trịnh Gia Dĩnh bắt cá hai tay, cùng một lúc quen 2 người phụ nữ, vừa muốn có cậu vừa muốn có người mình yêu, lừa dối và phản bội, hắn ta thực sự là tên cặn bã, dù có tốt đến mức nào thì việc mà hắn làm cũng đều là đê tiện!
- Cậu nói điều này đối với cậu là kinh khủng, sự thật này đối với cậu là tàn nhẫn. Nhưng cậu có biết thế giới ngoài kia còn có biết bao nhiêu phụ nữ trải qua việc kinh khủng hơn cậu không? Có người từng trao trọn vẹn cả thanh xuân, cả sự nghiệp, cả một cuộc đời vì một tên giống như Trịnh Gia Dĩnh đấy, đi đến cuối con đường của hôn nhân cùng hắn ta nhưng kết quả là gì cậu biết không? Người phụ nữ đó đã bị chồng của mình phản bội, thậm chí là bị hắn ta giết chết! 12 năm của cô ấy đã cống hiến hết sức như thế nào, so với cậu chỉ có 9 tháng, nhiều nhất cũng chỉ 7 năm cậu nhận ra được sự chênh lệch kinh khủng này chưa? Việc của cậu, căn bản chẳng là gì cả!
Bạch Oa Oa cắn răng, không thể nói lại được, cô ta siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt đau rát.
Âu Dương Thiên Thiên nói xong, cô thở hắt ra một hơi, điều chỉnh lại hơi thở của mình rồi mới nói tiếp:
- Oa Oa, mình biết chấp nhận một sự thật tàn nhẫn là rất khó khăn, nhưng thế giới này là vậy mà, đâu phải vì cậu là phụ nữ mà nương tay với cậu đâu. Nếu người đàn ông đó đã không đáng, thì cậu nên vứt bỏ anh ta thật dứt khoát đi. Dám yêu dám hận, dám vấp ngã dám đứng lên, đó mới là điều mà cậu cần làm, chứ không phải vì một tên cặn bã mà ra tay tổn thương chính bản thân mình.
- Từ bỏ không bao giờ là điều dễ dàng, Oa Oa. Nhưng nó đáng!
Âu Dương Thiên Thiên đã trải qua gần hai đời người, cô cũng từng vì một tên cặn bã mà đau khổ, vậy nên cô thấu hiểu cảm giác của Bạch Oa Oa rõ hơn bất kì ai hết. Nhưng cô khác cô ấy ở một điểm, chính là cô lựa chọn mạnh mẽ đối đầu lại, không phải uất ức cam chịu. Cô biết đối với tình yêu sâu nặng, rất khó khăn để làm theo lý trí, nhưng phụ nữ phải biết tỉnh táo đúng lúc, nhìn ra cái gì đáng, cái gì không đáng mà buông bỏ. "Dám yêu dám hận" thực sự là lựa chọn của cô lúc đó, đến bây giờ đều chưa từng hối hận. Bởi vì chính nhờ quyết định ấy, mà sau này cô mới gặp được người thật lòng yêu cô, khiến cô muốn tồn tại tiếp tục ở thế giới đáng sợ này, dù cho con đường phía trước bây giờ vẫn còn rất chông gai. Nhưng vì người đó, cô vẫn đang sống, vẫn đang đấu tranh từng ngày với "sự thật" để bảo vệ tình yêu của cả hai.
Âu Dương Thiên Thiên dứt lời, cô đi đến chiếc xe ô tô, mạnh mẽ mở cánh cửa nơi ghế phụ ra, lên tiếng:
- Lên xe đi, mình sẽ không để cậu vì tên đó mà mất máu đến chết đâu.
Lần này, Bạch Oa Oa không còn gì để cãi nữa, cô ta cuối cùng cũng nhấc chân, bước từng bước đến chỗ của Âu Dương Thiên Thiên, rồi ngồi vào trong xe. Đóng cửa lại, Âu Dương Thiên Thiên đi vòng sang bên kia, ngồi vào ghế lái, sau đó nhấn ga chạy đi.
===================================
Lúc này, ở một nơi khác...
Mã Nhược Anh đang ở trong một căn phòng, chợt có tiếng điện thoại vang lên, cô vươn tay cầm lấy di động của mình, không nhìn màn hình mà trực tiếp hỏi:
- Có chuyện gì?
Từ đầu dây bên kia, giọng một người phụ nữ truyền đến:
- Phó chủ, người của hội vừa mới liên lạc, báo đến một tin tức. Lão đại của cô đã tới Mỹ rồi, cô ấy phát lệnh đến toàn bộ thành viên tổ Satan, muốn gặp mặt tất cả vào ngày mai. Đồng thời căn dặn, không được thiếu một ai!
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*