Mục lục
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương Thiên Thiên đánh tới tấp vào người của Âu Dương Vô Thần, tay cô không ngừng dùng lực, cứ thấy chỗ nào trên cơ thể anh ta là đánh vào chỗ đó.

Vừa đánh cô vừa mắng:

- Tên biến thái chết tiệt, bà nhịn anh lâu lắm rồi đấy. Bên ngoài thì luôn tỏ ra lạnh nhạt, không ngờ bên trong lại có mặt cầm thú như thế này.

- Rốt cuộc đêm qua anh đã làm gì tôi hả? Tại sao sáng nay lại ở trên giường? Nói đi!

Âu Dương Vô Thần nhíu mày, anh đưa tay lên đỡ, đầu không ngừng lắc lư qua lại, tránh đi những cú đánh của Âu Dương Thiên Thiên.

- Dừng lại, Âu Dương Thiên Thiên, cô dám đánh tôi.... mau dừng lại...

Những lời này lọt vào tai cô gái, thật là như nước đổ đầu trâu, Âu Dương Thiên Thiên mặc kệ hết tất cả, giờ phút này như muốn trút hết sự chịu đựng từ trước đến giờ với người đàn ông trước mặt, vẫn không ngừng đánh:

- Tôi nghe lời anh tôi là con ngốc rồi, bảo dừng lại, anh nằm mơ đi!

- Bây giờ có chịu nói không, tên biến thái? Không nói là tôi đánh chết anh đấy!

- Đánh anh, đánh anh, đánh anh này!

Âu Dương Vô Thần nhíu mày, anh nghiến răng, tránh những đòn đánh từ cô gái, cuối cùng không chịu được nữa, liền đứng thẳng người lên, bắt lấy tay Âu Dương Thiên Thiên đang làm càn, nói:

- Tôi đã bảo cô dừng lại mà, không nghe hả?

Âu Dương Thiên Thiên chề môi, cô lè lưỡi, không ngại đáp trả:

- Không dừng lại đó, rồi sao? Tính làm gì nhau hả?

Mặt Âu Dương Vô Thần đen lại trong chốc lát, anh híp mắt, thầm nghĩ.

Sốt một buổi tối cái gan cũng lớn hơn hẳn, không trị cô là không được mà!

Vừa dứt ý nghĩ, Âu Dương Vô Thần liền cúi người xuống, anh vác ngang người Âu Dương Thiên Thiên lên, đi tới phía giường, rồi quăng cô xuống chiếc niệm êm.

Âu Dương Thiên Thiên vùng vẫy chân tay, không ngừng lên tiếng:

- Âu Dương Vô Thần, tên biến thái nhà anh, lại nổi cơn nữa hả, thả tôi ra, nếu không tôi cắn chết anh đấy!

Âu Dương Vô Thần bắt tay cô lại, để hết lên trên đầu, anh chống tay ngang hông Âu Dương Thiên Thiên, nhìn cô với ánh mắt hiếu kì:

- Âu Dương Thiên Thiên, hết đánh rồi tới cắn, cô là chó sao?

Âu Dương Thiên Thiên bị nói, ngay lập tức đáp:

- Ờ, là chó đó, chó thấy người là cắn...

Vừa nói xong, cô nghiêng đầu sang nhìn bắp tay của người đàn ông, một phát ngậm miệng mình vào.

Âu Dương Vô Thần: "...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK