- Chúng ta đang đi đâu?
Mã Nhược Anh mím môi, nhìn theo tầm mắt cô, trả lời:
- Về Trung Quốc, nhiệm vụ kết thúc rồi, nên trở về thôi.
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt bình thản, nói:
- Về.... cũng tốt. Đi một thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng phải trở về...
========================
Ở một căn phòng khác trên máy bay, Âu Dương Vô Thần ngồi trên ghế, bên tai đeo một chiếc headphone, nghe âm thanh của một người phụ nữ vọng tới:
- Tuy không diệt được hết nhưng cũng được coi là đã phá giao dịch thành công, vậy nên nhiệm vụ lần này cứ coi như đã hoàn thành đi. Thỏa thuận trước đó với đội của các cậu sẽ theo y như vậy mà làm.
Âu Dương Vô Thần gât đầu, đáp:
- Cảm ơn lão đại.
Người phụ nữ thở một hơi, nói:
- Tôi biết nhiệm vụ không phải một tay đội cậu làm hết nhưng xét đến mức độ nguy hiểm và những tổn thất mà cậu chịu, tôi sẽ giữ lời hứa, bỏ qua việc liên quan đến Âu Dương Thiên Thiên.
Dừng một chút, cô ta nhấn mạnh âm giọng của mình, lên tiếng:
- Nhưng mà Phelan, tôi nhắc nhở cậu, đừng bao giờ lặp lại điều này nữa, tôi không hi vọng người của tôi có những tư tưởng không an phận, tự tiện làm trái ý tôi như vậy. Tôi sẽ chỉ nhân nhượng cho cậu một lần này thôi, sẽ không có cơ hội thứ hai nào đâu, nghe rõ chưa?
Âu Dương Vô Thần mím môi, sau hai giây im lặng mới trả lời:
- Đã rõ, lão đại.
Người phụ nữ gật đầu, hỏi:
- Tốt..... Tôi nghe nói lần này người của cậu chết không ít, vậy có ai là quan trọng không?
Người đàn ông chớp đôi con ngươi đen láy, bình tĩnh đáp:
- Không.... đều chỉ là thuộc hạ, làm tốt nhiệm vụ của mình mà thôi.
Nghe vậy, người phụ nữ liền lên tiếng:
- Thú thật, khi nghe báo cáo, tôi đã khá vui.... bởi vì người chết không phải là cậu, Phelan. Cũng không phải là một ai khác trong đội của cậu, điều đó thật may mắn.
- Nghe có vô tâm lắm không? Khi trước tính mạng của người khác, tôi lại cảm thấy như thế?
Âu Dương Vô Thần lắc đầu, trả lời:
- Không, cô luôn nói đúng, lão đại!
Người phụ nữ nhếch môi, cười hắt một hơi, hỏi tiếp:
- Cậu nghĩ vậy thật sao? Nhưng đúng mà nhỉ, cậu cần phải luôn như vậy....
- Phelan, cậu còn nhớ lần gặp đầu tiên, tôi đã nói gì với cậu không?
Âu Dương Vô Thần gật đầu, chậm rãi đáp:
- Tôi nhớ, cô nói... tôi hãy sống bằng mắt, đừng sống bằng trái tim. Thấy thôi, đừng cảm nhận, bởi vì thấy thì sẽ không đau, còn cảm nhận.... sẽ lưu lại vết thương lòng không dứt. Chỉ có như vậy tôi mới trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể làm được điều tôi muốn làm.
- Từ lúc đó tới tận bây giờ, tôi vẫn nhớ, và vẫn đang sống như vậy.
Người phụ nữ mím môi, giọng nói đột nhiên có chút thay đổi, lên tiếng:
- Tôi nói như vậy, bởi vì cậu là người đầu tiên tôi muốn đào tạo, Phelan. Tôi muốn cậu trở nên mạnh mẽ, trở nên tuyệt tình, trở nên máu lạnh, để không có bất cứ ai có thể làm hại cậu, xem thường cậu. Tôi luôn nghĩ cậu đã đạt đến trình độ đó rồi.... Nhưng mà... có lẽ bây giờ cậu đã khác. Tôi đã có thể nghe thấy.... sự mềm yếu trong từng câu chữ của cậu.... là tại sao? Elias?