- Thì... cái này có bao nhiêu đâu, cần gì phải phân chia mua bằng thẻ của anh hay thẻ của em chứ.
Người đàn ông cau mày, nói với giọng không vui:
- Không chỉ cái bánh này, anh còn biết những thứ em mua để trang trí đồ trong nhà cũng được trả bằng thẻ của em hết. Thiên Thiên, không lẽ thẻ của anh trong tay em là thứ vô dụng sao?
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy liền lắc đầu, cô mím môi nói:
- Không phải đâu, anh nghĩ cái gì vậy. Chẳng qua là những thứ này đều là đồ rẻ tiền, bản thân em có thể tự chi trả được thì em trả thôi. Hơn nữa, thẻ của anh em đã suy tính kĩ rồi, lúc nào cần dùng, dùng vào thứ gì mới đáng,... toàn bộ em đều đã có sắp xếp, cho nên anh không cần lo, sau này sẽ có dịp cho thẻ của anh có cơ hội thể hiện thôi!
Âu Dương Vô Thần nhìn vào mắt người con gái, anh đột nhiên hạ giọng, lên tiếng:
- Thiên Thiên, tại sao em lại luôn tỏ ra hiểu chuyện như vậy? Đến việc chi tiêu cũng rạch ròi, em làm anh thấy bản thân mình vô dụng đấy.
Âu Dương Vô Thần ở bên cạnh Âu Dương Thiên Thiên đã lâu, hiểu được cô cũng không ít chuyện. Anh đôi khi hay tự hỏi, tại sao trong mỗi lời nói, mỗi quyết định của cô ấy lại mang vẻ khác biệt như vậy. Không phải là khác biệt với người khác, mà là khác biệt với chính bản thân của Âu Dương Thiên Thiên cơ.
Luận về tuổi tác, cô nhỏ hơn anh nhiều, và đáng lý với cái tuổi này, cô ấy nên là một cô gái của thanh xuân, mang nét trẻ trung và trong sáng vốn có mới phải.Thế nhưng, Âu Dương Thiên Thiên lại thể hiện ra một mặt vô cùng trưởng thành, mặc dù đôi lúc còn tinh nghịch trong một số chuyện, nhưng hầu hết, mọi quyết định của Âu Dương Thiên Thiên đều rất lý trí. Trải qua nhiều chuyện, cô ấy càng trưởng thành hơn nữa, thậm chí anh cảm thấy mình đối với cô ấy có vẻ còn thua kém ở nhiều mặt. Cô ấy thực sự... mang nhiều hơi hướng của phụ nữ độc lập hiện đại. Sống tình cảm nhưng cũng rất lý trí!
Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, có chút câm nín không thể đáp lại ngay. Cô đảo mắt, vài giây sau mới trả lời:
- Vô Thần, thật ra em cảm thấy chuyện này rất bình thường. Đồ em ăn, thứ em dùng, thì em tự chi trả, thẻ của anh không phải vô dụng, chỉ là nó chưa tới lúc em cần xài mà thôi. Hơn nữa... em bây giờ chỉ là bạn gái của anh, nói cho đúng thì chưa có danh phận chính thống gì, em không nghĩ tiêu tiền của anh lúc này là điều cần thiết. Vậy nên, em sẽ không tiêu tiền của anh, cho đến khi... em chính thức trở thành vợ của anh!
Người đàn ông nghe xong, trong đôi con ngươi chợt ánh lên thứ ánh sáng kì lạ, khóe môi không tự động mà câu lên, anh hỏi:
- Theo như lời em nói, thì có phải anh nên biểu hiện gì đó để em có thể an tâm dùng thẻ của anh không?
Âu Dương Thiên Thiên lè lưỡi, cô vươn tay cầm lấy dĩa bánh nhỏ, cười cong mắt đáp:
- Anh đoán xem!
Dứt lời, cô há miệng cắn một miếng bánh, vị ngon ngọt mà không ngấy hòa tan trong lưỡi khiến Âu Dương Thiên Thiên thích thú, ăn tiếp không ngừng lại.
Âu Dương Vô Thần đứng phía sau, trên nét mặt hiện lên suy nghĩ. Một lúc sau, ý nghĩ đó vẫn chưa tan đi.
Âu Dương Thiên Thiên hướng mắt nhìn lên bầu trời, thấy ánh đèn phía xa xa, cô biết đã đến thời gian đếm ngược, liền quay người lại nhìn Âu Dương Vô Thần phía sau, gọi lớn:
- Vô Thần, năm mới vui vẻ!
Vừa nói xong, từ phía sau lưng Âu Dương Thiên Thiên tỏa ra những đốm sáng lớn, bay tít lên bầu trời, cuối cùng nổ tung thành những bông hoa đẹp mắt. Cô cười vui vẻ nhìn người đàn ông, trong thâm tâm cầu chúc anh lời cầu nguyện chân thành.
Âu Dương Vô Thần cũng tự động cười theo, anh tiến tới trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, nâng cằm cô lên, nhỏ giọng thì thầm:
- Năm mới vui vẻ!
Dứt lời, người đàn ông nghiêng đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô. Âu Dương Thiên Thiên không phản kháng lại, làm nụ hôn của cả hai cứ như vậy tỏa ra sự lãng mạn dưới bầu trời muôn ngàn vì sao lấp lánh.
.....
Ở một góc khác, Kỳ Ân nhìn những pháo hoa nở dưới trời đêm, đôi tay vô thức siết chiếc nhẫn ngự trị nơi áp út, lẩm bẩm không thành tiếng:
"Nhược Hàm.... năm mới vui vẻ...."
Sherry đứng bên cạnh thì tỏ ra bình thường, nhưng sâu trong đôi mắt cô từ lúc nào đã nghĩ đến một người đàn ông, chúc anh ấy... một năm mới bình an.
Eira im lặng quay đầu, cô đứng ngược lại với mọi người, trong thâm tâm chỉ có một câu nói duy nhất: "Lily.... cô đang ở đâu?"
Thời khắc chuyển giao năm cũ sang năm mới... tất cả đều có những thứ mà bản thân để tâm đến, nhớ về người đã mất có, trông đợi người sẽ trở về có, và đương nhiên... cũng có người trân trọng hạnh phúc ngay trước mắt. Hi vọng thời gian này sẽ mãi mãi tốt đẹp như vậy...
....
Mười phút sau,
Âu Dương Vô Thần ôm lấy thân thể Âu Dương Thiên Thiên đứng nơi ban công, cùng cô tận hưởng những giây phút của ngày đầu năm mới. Lúc này, người đàn ông đột nhiên lên tiếng:
- Thiên Thiên, đoạn tương lai sắp tới, anh mong chúng ta có thể cùng nhau bước đi, hi vọng em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh, để anh bảo vệ em, yêu thương em suốt đời suốt kiếp. Em đồng ý với anh không?
Cô gái nghe Âu Dương Vô Thần nói liền quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười đáp:
- Ừm, em đồng ý.
Dừng một chút, cô siết chặt tay người đàn ông, nói tiếp:
- Nhưng Vô Thần, anh cũng phải hứa với em một chuyện, sau này.... không có sự cho phép của em, tuyệt đối không được để bản thân có chuyện, không được bỏ rơi em, có thể không?
Âu Dương Vô Thần gật đầu, vòng tay ôm chặt lấy cô, khẳng định trả lời:
- Có thể, nhưng chưa chắc anh đã làm được. Bởi vì... trải qua chuyện vừa rồi, anh nhận ra một điều, cái chết hóa ra có thể đến nhanh và gần như vậy, cả anh và em đều không thể biết trước được. Nhưng anh có thể hứa với em một điều...
Vừa nói, anh vừa hướng mắt nhìn lên bầu trời cao, thủ thỉ lên tiếng:
- Đất trời có thể làm chứng cho anh, dù sau này có xảy ra chuyện gì, dù hoàn cảnh khắc nghiệt thế nào, cơ hội mong manh đến đâu, anh cũng sẽ sinh tồn vì em, nhất định vì em mà chiến đấu đến hơi thở cuối cùng...
========================================
Hai tuần sau, Âu Dương Thiên Thiên cùng Âu Dương Vô Thần lên máy bay sang Mỹ, chuyến đi lần này, còn có một người đi chung chuyên cơ riêng với hai người, đó là Stefan. Cả ba đều đáp xuống một đường bay tại thủ đô Washington D.C.
Sau khi đến nơi, ba người cùng nhau đi ăn sáng rồi tới đặt phòng ở khách sạn PJH chi nhánh tại Mỹ. Trong thời gian đợi Âu Dương Vô Thần và Stefan làm thủ tục, Âu Dương Thiên Thiên đi dạo một vòng xung quanh khách sạn, đúng lúc này, chợt một tiếng gọi vang lên phía sau lưng cô:
- Thiên Thiên!
Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng dừng chân, cô nhíu mày, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là.... có người biết nói tiếng Hoa ở đất nước này?
Mang theo sự thắc mắc và có chút bất ngờ, cô chậm rãi quay đầu lại, thế nhưng khi Âu Dương Thiên Thiên còn chưa kịp định hình gì thì một bóng đen đã lao đến, vươn tay ôm chầm lấy cô.
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*
*Tuần này Tiêu vẫn còn đi làm nên chưa thể bão được nha, tuần sau Tiêu nghỉ sẽ tranh thủ sắp xếp thời gian bão(nếu được) nhé. Có gì Tiêu sẽ thông báo với mọi người sau.*