- Đứng im. - Khi nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên di chuyển, hai người đã có ý muốn động thế nhưng cô đã tính đến điều này, ngay lập tức giành thế chủ động trước.
Mary FirstFlo là con mồi của cô, cô tuyệt đối không cho phép ai cướp bà ta đi, dù là Rostchild hay là Bush có mặt ở đây cũng không thể thay đổi điều này.
- Dám động đậy, tôi sẽ bắn chết bà ta ngay lập tức. - Âu Dương Thiên Thiên lạnh lùng đưa ra lời cảnh cáo.
Sym thấy vậy, theo bản năng nhích về trước một bước, lo lắng gọi:
- Khoan đã, Âu Dương Thiên Thiên.
"Cạch" - Tiếng kéo cò vang lên rất dứt khoát, Âu Dương Thiên Thiên di chuyển nòng súng đến bên người Mary, chĩa thẳng vào thái dương bà ta, nói:
- Đừng thách thức tôi, Sym Bush. Đục một lỗ vào đầu mẹ cậu bây giờ đối với tôi không còn là chuyện khó nữa. Biết điều thì nên an phận một chút, bằng không đến xác của bà ta cậu cũng không mang về được đâu.
Giọng của Âu Dương Thiên Thiên lạnh như băng, không mang chút sắc ấm nào khiến người đàn ông kia rất hoảng hốt, lúc này, Alex Bush đứng bên cạnh liền dang tay ra ngăn lại, nhỏ tiếng nói:
- Đứng im đi, con bé đó sẽ làm thật đấy.
Âu Dương Thiên Thiên lôi cổ Mary về phía sau, bà ta sợ hãi đến mức dù đau thế nào cũng cắn răng chịu đựng, không dám la hét. Nhìn về phía Cadira và chàng trai đứng bên cạnh ông ta, cô lạnh nhạt lên tiếng:
- Ngày mai, 8 giờ sáng, tại quán rượu Ignis, chỉ hai người thôi.
Dừng một đoạn, cô quay đầu nhìn lại Alex Bush, nói tiếp:
- Muốn nói về Mary, tôi sẽ cho hai người một cơ hội, đến điểm hẹn đó và gặp tôi, và nếu tôi là các người, thì sẽ khôn ngoan mà lựa chọn đi một mình. Trước lúc đó, tôi sẽ giữ bà ta.
Âu Dương Thiên Thiên vừa dứt lời, Kỳ Ân và Lily bỗng từ đâu nhảy xuống, vung tay phun ra một loại khí trắng dày đặc. Vì bất ngờ, đám người xung quanh không kịp phòng bị, chỉ biết đưa tay lên bịt miệng lại, đồng thời quay đầu sang chỗ khác. Đến lúc làn khói đó tan đi, tất cả nhìn lại thì Âu Dương Thiên Thiên cũng không còn ở đó nữa rồi, cả Mary và người của cô ấy... đều đã biến mất.
Adelric Rostchild nhếch môi, đáy mắt hiện lên sự hứng thú nho nhỏ:
- Dù không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ... chị ấy có phong cách thật đấy.
Cadira đứng bên cạnh không nói gì, ông nhìn hướng đối diện, tầm mắt vừa vặn chạm phải Alex Bush, liền phát hiện ông ta cũng đang nhìn mình. Vài giây sau, Cadira nghiêng đầu, nói:
- Đi thôi.
Cứ như thế, một đám người tụ họp rất nhanh, rời đi cũng nhanh y như vậy.
========================================
Âu Dương Thiên Thiên mang theo Mary FirstFlo về nơi ở của mình, cô không thuê khách sạn, chỉ mua lại một căn nhà nhỏ gần nghĩa trang Vancouver. Đánh ngất bà ta, Âu Dương Thiên Thiên giao cho Eira, Sherry và Lily xử lý, ba người trói Mary lại bằng dây thừng, sau đó ném bà ta vào căn hầm nhỏ dưới lòng đất, tiện thể cắt cử người canh gác.
Âu Dương Thiên Thiên đi lên bậc thang, nhìn thấy phòng mình có đèn sáng, cô nhanh chân tiến tới. Vừa mở cửa đã nhìn thấy Mã Nhược Ạnh bên trong.
- Sao chị lại ở đây? - Âu Dương Thiên Thiên hỏi với giọng kinh ngạc.
Mã Nhược Anh quay người nhìn cô, hai tay chắp ra sau, tư thế thản nhiên đáp:
- Nơi này đối với chị không quá khó tìm đâu, đặc biệt là với tâm lý muốn ở gần Vô Thần của em, thật sự không mất nhiều thời gian phán đoán.
Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, cô chớp mắt, lạnh nhạt hỏi:
- Chị tìm em có chuyện gì?
Mã Nhược Anh nhấc chân bước về phía cô, vừa đi vừa chậm rãi trả lời:
- Với biểu hiện này của em chắc bắt được Mary rồi nhỉ? Chị nghe nói Bush và Rostchild cũng có mặt ở đó, thế nào? Gặp được người có khuôn mặt giống hệt mình, ngạc nhiên chứ?
Âu Dương Thiên Thiên rũ mắt, trong đầu như nghĩ đến chuyện gì đó, cô im lặng một lúc sau mới lên tiếng:
- Vậy ra người mà chị nói muốn giới thiệu với em lần trước chính là người đó à? Không tồi, em đã rất kinh ngạc đấy.
Nói rồi, cô nhấc chân đi về phía chiếc tủ mà Mã Nhược Anh vừa đứng, mở một ngăn kéo ra, nhưng bên trong không có gì. Thấy vậy, cô tiếp tục mở thêm những ngăn khác ra nữa.
Mã Nhược Anh dừng chân, cô xoay người lại, nhìn cô gái đang lục lọi hết chỗ này đến chỗ khác, mím môi không nói. Vài giây sau, cô giơ tay lên, hỏi:
- Tìm cái này sao?
Âu Dương Thiên Thiên ngừng hành động của mình khi nghe thấy câu hỏi của Mã Nhược Anh, cô quay phắt lại, phát hiện trên tay cô ấy từ lúc nào đã cầm một lọ thuốc trắng tinh, không có nhãn, không có bao bì, rất khó nhìn ra đó là loại thuốc gì.
- Nói cho chị biết, em dùng nó bao lâu rồi? - Mã Nhược Anh đanh mặt, dáng vẻ trông rất nghiêm trọng.
"Rầm" - Âu Dương Thiên Thiên bỗng đóng một ngăn kéo rất mạnh tay, cô nheo mắt nhìn người phụ nữ đối diện, hỏi ngược lại:
- Ai cho phép chị động vào đồ của tôi?
- Chị hỏi em dùng nó bao lâu rồi? - Ngay lập tức, Mã Nhược Anh quát một tiếng lớn.
Tranh cãi bùng nổ một cách bất ngờ, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác, Kỳ Ân và đám người chạy lên, phát hiện Mã Nhược Anh đang ở đây, bất ngờ gọi:
- Phó chủ?
Thế nhưng, khi mà bọn họ còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì Âu Dương Thiên Thiên đã lao đến, dùng vũ lực muốn cướp lấy thứ trong tay Mã Nhược Anh.
Mã Nhược Anh ngạc nhiên, nhưng rất nhanh phản ứng, cô bắt lấy tay Âu Dương Thiên Thiên bẻ ngoặc lại, đồng thời lùi về sau một bước.
- Động thủ với cả chị, em muốn giấu thứ này đến vậy sao?
Âu Dương Thiên Thiên nghiến răng, gằn giọng nói:
- Trả cho tôi.
Dứt lời, cô đưa tay còn lại đến, một lần nữa muốn cướp hộp thuốc từ người phụ nữ. Mã Nhược Anh ném nó lên cao, cô thả tay còn lại ra, lộn người né đi chiêu thức của Âu Dương Thiên Thiên, đồng thời đá chân, khiến hộp thuốc văng trúng bờ tường, rơi xuống đất. Âu Dương Thiên Thiên bị vồ hụt, cô theo đà chống tay, lộn nhào một vòng ra đằng sau Mã Nhược Anh rồi đứng dậy.
Nghe sơ qua cuộc hội thoại, Kỳ Ân có thể hiểu được vài phần, biết được có liên quan đến hộp thuốc đó, Kỳ Ân liền cúi người nhặt lên, còn chủ động mở nắp, lấy ra một viên thuốc màu trắng. Nhíu mày, cô nghĩ nghĩ rồi bỏ vào miệng nếm thử, Sherry đứng bên cạnh thấy vậy, hốt hoảng nói:
- Kỳ Ân, cô làm gì vậy?
Thế nhưng vừa bỏ viên thuốc vào miệng không bao lâu thì Kỳ Ân đã thấy có gì đó bất thường, cô nghiêng đầu, phun nó ra khỏi miệng mình.
Mã Nhược Anh bấy giờ mới đứng lên, cô phủi tay áo, liếc mắt về phía đám người, hỏi:
- Nhận ra nó chứ, Kỳ Ân? Nhị tiểu thư của các cô đã dùng thứ đó đấy!
Người phụ nữ trợn mắt kinh ngac, ngước lên nhìn Âu Dương Thiên Thiên, dường như có chút không thể tin được.
- Nhị tiểu thư...
- Đó là thuốc của tôi. - Âu Dương Thiên Thiên lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Mã Nhược Anh bỗng bật cười, cô nhướn mày, lên tiếng:
- Thuốc? Heroin từ khi nào đổi tên thành thuốc rồi? Hay là em nghĩ thuốc phiện cũng là một loại thuốc?
*Bình luận cho vui nhà vui cử đi mọi người ơi, nhớ ghé sang ủng hộ truyện mới của Tiêu nha*