- Chồng à, anh còn hỏi em đến làm gì sao? Đương nhiên là em đến hỏi tội anh rồi!
Thời Cảnh Thường nghe xong, nhíu mày khó hiểu. Anh liếc mắt, ra hiệu cho đám người Vĩ Sâm đi ra ngoài, rồi tiến lại gần phía của cô, nói:
- Hỏi tội gì chứ, em đừng có làm loạn nữa, mau quay về đi.
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, đáp:
- Em không về, em có chuyện quan trọng cần phải nói với anh, không nói được thì em không về.
Thời Cảnh Thường mím môi, bất đắc dĩ hỏi:
- Rốt cuộc là em có chuyện gì? Nói mau đi.
Hứa Sơ Sơ nghe thấy, ngay lập tức lên tiếng:
- Em nghe Vĩ Sâm nói với Á Nhan là Âu Dương Thiên Thiên đang nằm trong tay bọn Mafia, có thật là như vậy không?
Ấn đường Thời Cảnh Thường cau lại, không nghĩ đến lại nghe thêm cái tên này lần nữa, anh nhìn cô, nói:
- Sao em lại thắc mắc chuyện đó?
- Trời ạ, anh đừng hỏi ngược lại em nữa, chỉ cần nói cho em biết là thật hay giả thôi. - Hứa Sơ Sơ vội vàng phản bác.
Thấy cô như vậy, Thời Cảnh Thường đành trả lời:
- Là thật. Âu Dương Thiên Thiên đúng là đang ở chỗ của bọn Mafia.
Hứa Sơ Sơ nghe xong, sắc mặt cô ngay lập tức thay đổi, nắm lấy tay của người đàn ông, cô lên tiếng:
- Chồng, anh nhất định phải cứu Âu Dương Thiên Thiên ra khỏi chỗ đó, không được để bọn Mafia kia gây tổn hại đến cô ấy.
"..."
Thời Cảnh Thường thêm một lần khó hiểu nữa, lại hỏi:
- Tại sao?
Hứa Sơ Sơ nhăn mặt, đáp:
- Còn tại sao nữa, Âu Dương Thiên Thiên chính là người mà em hay thường nói với anh, là người bí mật mà em ngưỡng mộ từ nhỏ đấy. Tuy không biết vì sao cô ấy lại bị cuốn vào việc này, nhưng anh nhất định phải cứu cô ấy ra khỏi đó, em không muốn Âu Dương Thiên Thiên gặp nguy hiểm.
Thời Cảnh Thường có chút kinh ngạc với lời nói của Hứa Sơ Sơ, anh không ngờ người mà cô luôn miệng nhắc đến với anh lại chính là Âu Dương Thiên Thiên. Nhưng mà, dù có là như thế thì....
Rút tay mình ra khỏi tay của Hứa Sơ Sơ, người đàn ông lắc đầu, nói:
- Chuyện này anh không thể hứa chắc với em được.
Lần này đến lượt Hứa Sơ Sơ thắc mắc, nhíu mày hỏi:
- Vì sao chứ? Anh làm nhiệm vụ ở đó mà, cứu Âu Dương Thiên Thiên chỉ như thuận tay thôi, sao anh lại không làm được?
Thời Cảnh Thường thở dài một hơi, cố gắng giải thích:
- Cứu hay không cứu căn bản không phải là chuyện anh có thể làm chủ, nhiệm vụ liên quan đến rất nhiều người, anh không thể mạo hiểm chỉ vì cô ta được. Sơ Sơ, em không hiểu đâu, đừng xen vào chuyện này nữa, mau về đi.
Nói rồi, anh đi đến bàn, cầm khẩu súng đặt trên đó lên, kiểm tra một lượt, từ cò đến ổ đạn.
Hứa Sơ Sơ không chịu bỏ cuộc, cô đi tới, giật lấy khẩu súng ở trong tay người đàn ông, hỏi:
- Chồng, em không cần biết anh có làm chủ hay không làm chủ, em chỉ biết em đã tự hứa với lòng mình sẽ không để Âu Dương Thiên Thiên xảy ra chuyện, nên em nhất định phải giúp cô ấy. Rốt cuộc anh có chịu cứu hay không?
Thời Cảnh Thường không nhìn cô, anh quay đầu, không trả lời mà đi về hướng khác. Hứa Sơ Sơ phía sau mím môi, cô ngay lập tức giơ khẩu súng lên, hướng về phía người đàn ông.
"Pằng pằng pằng" - Ba phát súng liên tiếp vang lên, đồng nghĩa với việc ba viên đạn đã xuất ra khỏi họng súng, bay thẳng về phía trước.
Thời Cảnh Thường dừng chân, ánh mắt nhìn ba viên đạn xẹt ngang qua đầu mình, ghim trực tiếp trên bức tường đối diện.
Sau vài giây im lặng, cánh cửa gần đó đột nhiên bật ra, Vĩ Sâm chạy vào trong, nhìn Thời Cảnh Thường lên tiếng:
- Thiếu gia!
Nhìn sang Hứa Sơ Sơ, anh ngạc nhiên khi thấy tay cô cầm súng, liền gọi:
- Thiếu phu nhân, cô....
- Ra ngoài! - Lời chưa kịp dứt, Hứa Sơ Sơ đã lên tiếng cắt ngang, làm Vĩ Sâm ngậm miệng. Anh nhìn cô, đứng bất động.
Hứa Sơ Sơ liếc ánh mắt sắc bén, cô lạnh lùng di chuyển khẩu súng, bắn thêm một phát nữa xuống mặt đất, ngay dưới chân của Vĩ Sâm.
- Tôi bảo anh ra ngoài! Cút!!
*Ngày hôm qua Tiêu ghi nhầm, là ngày 4 và ngày 5 nha mọi người. Ai chưa liên kết thì mau liên kết mã mời với Tiêu để nhận chìa khóa nè. Mã mời là 20003338 nha*