- Tại sao... anh lại đổi ý đột ngột như vậy?
Stefan mím môi, anh không trả lời ngay mà hỏi ngược lại:
- Đó không phải là điều cô muốn sao? Người kêu tôi chữa trị căn bệnh này.... chính là cô mà.
Mã Nhược Anh câm nín trước câu hỏi của Stefan, cô chớp chớp mắt, không lên tiếng đáp. Đây là lần đầu tiên ô cảm thấy mình bị chính lời nói của mình đập cho không cãi được gì luôn.
Nhưng mà.... cái này cũng quá bất ngờ rồi không phải sao? Mới ngày hôm qua anh ta còn nói không tin cô mà, qua một đêm thì bảo cô hãy điều trị đi, cô còn chưa chửi là may rồi ấy.
Mã Nhược Anh hắng giọng, cô còn muốn lên tiếng nói thêm gì đó nhưng lúc này, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng động.
Cô gái nằm trên giường từ từ mở mắt, mấp máy môi gọi nhỏ:
- Anh... hai...
Mã Nhược Anh theo bản năng nhìn sang, thấy Elena có dấu hiệu phản ứng, cô ngay lập tức bật dậy, sải chân dài tiến đến giường bệnh.
- Elena, cô tỉnh rồi, có nhận ra tôi là ai không? - Vừa hỏi, Mã Nhược Anh vừa quan sát máy điện tâm đồ, nét mặt cô tỉnh táo một cách lạ thường, ánh mắt liếc nhìn qua lại, không bỏ qua bất kì chi tiết nào.
Stefan cũng nhanh chóng đi tới, anh cúi đầu nhìn cô gái nằm trên giường, nhẹ nhàng hỏi:
- Elena, em có sao không? Có cảm thấy đau chỗ nào không?
Elena nghe tiếng của Stefan, cô chớp ánh mắt lờ đờ, vươn tay nắm lấy góc áo sơ mi của anh, chậm rãi lên tiếng:
- Anh hai.... đây là đâu? Tại sao em lại ở đây?
Stefan nuốt một ngụm nước bọt, anh cầm lấy tay của Elena, chớp mắt đáp:
- Đừng sợ, nơi này là bệnh viện, em đang bị thương nên phải ở đây.
Mã Nhược Anh nhìn hai Elena, cô nhíu mày, nói:
- Stefan, anh đừng hỏi nữa. Elena, cô quay qua đây, nhìn tôi này.
Nói xong, cô gái nghe theo lời của Mã Nhược Anh, quay sang nhìn cô. Thấy vậy, người phụ nữ liền lên tiếng:
- Elena, cô nhận ra Stefan vậy chắc cô nhận ra tôi đúng chứ? Cô nhớ tôi là ai không?
Cô gái nằm trên giường chớp ánh mắt bình tĩnh, giọng nói dường như đã thay đổi so với lúc nãy, lạnh nhạt đáp:
- Nhớ. Cô là Mã Nhược Anh.
Người phụ nữ nghe thấy, gật đầu nói tiếp:
- Được rồi, vậy bây giờ tôi sẽ kiểm tra cho cô một chút. Đầu tiên, cô có cảm thấy đau chỗ nào hay không? Hoặc là có nơi nào đó trên cơ thể thấy không thoải mái?
Vừa hỏi, Mã Nhược Anh vừa nhìn sơ qua vết thương trên đầu của cô gái, sau đó rút trong túi ra một chiếc đèn pin nhỏ, soi vào hai mắt của cô.
Elena nhẹ lắc đầu, trả lời:
- Không có.
Mã Nhược Anh một lần nữa nhìn lên máy điện tâm đồ, dù chắc chắn mọi thứ đều đã ổn, cô vẫn hỏi:
- Vậy thì tốt. Bây giờ đến phần quan trọng nhất, cô có còn nhớ những chuyện đã xảy ra trước khi mình ngất đi không? Nói khái quát một chút cũng được, không cần chi tiết đâu.
Lần này, Elena có chút mù mịt, cô ta nhíu mày, lẩm bẩm đáp:
- Trước khi ngất đi? Tôi làm sao.... mà lại ngất đi?