Mục lục
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ với hành động của người đàn ông, cô giật bắn mình, theo bản năng muốn đứng lên, nói:

- Âu Dương Vô Thần, anh làm gì vậy?

Ngược lại với vẻ hoảng hốt của ai đó, người đàn ông chỉ cầm lấy tay cô, ngăn hành động muốn đứng lên đó, trả lời:

- Đừng có cựa quậy, cô muốn chết cóng sao?

Âu Dương Thiên Thiên đỏ mặt, cô chớp chớp mắt, lắp bắp lên tiếng:

- Có... có chết cóng cũng không thể như thế này! Anh... anh....

Âu Dương Vô Thần nhíu mày, anh vòng hai tay lên ôm lấy cơ thể cô, hỏi:

- Tôi tôi cái gì? Dù sao thì tôi cũng không có ăn cô, nên bớt nghĩ xa xôi lại đi, nếu như không muốn vết thương đau thì ngồi im.

Người con gái nghe anh nói, biết là hợp lí những vẫn không tự chủ được mà ngại ngùng. Nam với nữ ngồi như vậy, còn ra thể thống gì nữa chứ?

Huống hồ.... thân thể này thích anh ta như vậy, ai mà biết ngồi một hồi Âu Dương Thiên Thiên có lao lên ăn anh ta luôn hay không?

- Nhưng mà... - Âu Dương Thiên Thiên vốn còn muốn kì kèo thêm một chút nữa nhưng người đàn ông đã nhanh chóng lên tiếng cắt ngang bằng một câu hỏi:

- Còn lạnh không?

Lời nói buộc phải thu về, cô hơi lắc đầu, đáp:

- Không có!

Phía trước có lửa sưởi ấm, phía sau có Âu Dương Vô Thần che chắn, lồng ngực anh ta vừa rộng vừa dày, gió nào mà lọt qua nổi để lạnh chứ?

Âu Dương Vô Thần nghe thấy, liền nói:

- Ừm, vậy thì tốt. Tối hôm nay có lẽ phải ở lại đây một đêm rồi, sáng mai tôi sẽ tìm cách đưa cô về.

Nghe câu nói này của anh, tâm trạng của Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên thay đổi, cô không cựa quậy nữa, ngoan ngoãn ngồi im, trả lời:

- Ừm... Tôi biết rồi.

Cứ như vậy, hai người ngồi ôm nhau trước ngọn lửa, mãi đến 2 tiếng sau, không biết có phải vì đã ngủ được 1 giấc rồi hay không mà Âu Dương Thiên Thiên vẫn mở to mắt nhìn đám lửa cháy.

Khi thấy củi gần hết, cô theo bản năng nhướn người lên, muốn lấy thêm củi bỏ vào. Thế nhưng, ngay lúc cô cựa quậy, đột nhiên đầu Âu Dương Vô Thần phía sau liền gục xuống.

Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức nhìn qua, lúc này... mới phát hiện mắt người đàn ông đang nhắm tịt lại, đầu cúi xuống thấp gần chạm đến vai cô.

- Âu Dương Vô Thần.... anh ngủ rồi hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK