Mục lục
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giây phút ánh mắt cô chạm ánh mắt người đàn ông, nó đã chấn động đến mức sững sờ. Âu Dương Thiên Thiên há miệng, nhỏ giọng gọi ngập ngừng:

- Âu Dương.... Vô Thần?

Có phải cô hoa mắt rồi không? Đột nhiên nhìn thấy người đàn ông mà cô âm thầm nhớ trong tâm trí suốt thời gian qua, thậm chí còn thấy anh ta nằm bên cạnh mình nữa.

Cô đang nằm mơ sao? Thế nhưng cô đã ngủ đâu? Hay đây là ảo ảnh vậy? Người đàn ông này có thực hay không?

Trong khi Âu Dương Thiên Thiên đang vật lộn với những suy nghĩ hỗn loạn, thì người đàn ông đã lên tiếng đáp lại:

- Là tôi.

Chỉ ngắn gọn hai chữ thôi nhưng lại khiến mắt Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên cay xè, cô không kiềm chế được cảm xúc của mình, liền vươn tay lên sờ vào mặt người đàn ông.

Xúc giác trên tay truyền đến thật ấm áp, khiến làn nước mỏng nhanh chóng trào dâng lên đôi mắt của Âu Dương Thiên Thiên. Cô nhìn người đàn ông chăm chú không rời mắt, hỏi:

- Tôi đang nằm mơ sao? Có thật là anh không vậy?

Âu Dương Vô Thần cũng nhìn Âu Dương Thiên Thiên không rời mắt, anh cầm lấy tay cô, truyền sang hơi ấm động lòng quen thuộc.

- Thiên Thiên, thật sự là tôi. Em không nằm mơ....

Vừa dứt lời, cô gái ngay lập tức nhào vào lòng người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên không ngăn được những cảm xúc của mình nữa, cô dang tay ôm lấy eo Âu Dương Vô Thần, vùi cả đầu mình vào lồng ngực của anh.

Những giọt nước mắt vừa mới kiềm chế lại tuôn ra như mưa, không cách nào dừng lại được. Sự xuất hiện của người đàn ông này đã thực sự khiến Âu Dương Thiên Thiên "tức nước vỡ bờ", lỗ hổng trong lòng cô đã được lấp đầy.

Âu Dương Vô Thần có chút sững sờ với hành động của Âu Dương Thiên Thiên, thế nhưng chỉ vỏn vẹn vài giây, anh liền ôm chặt lấy cô, cảm nhận thân thể nhỏ bé trong vòng tay, tâm tình anh như dậy sóng.

- Hức... hức....

Từng tiếng nấc nhỏ vang lên trong không gian tĩnh mịch, rồi dần trở nên nghẹn ngào hơn, Âu Dương Thiên Thiên bây giờ mới thật sự khóc lớn, cô không còn nhẫn nhịn bất cứ điều gì nữa, thoải mái khóc thật to trong lòng người đàn ông.

Trái tim Âu Dương Vô Thần như siết lại, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy Âu Dương Thiên Thiên. Bàn tay khẽ vuốt mái tóc cô, lắng nghe từng tiếng khóc thầm lặng.

Ôm chặt lấy người con gái, ánh mắt anh trong đêm tối chợt lóe sáng lên.

Thiên Thiên, lần này tôi chắc chắn sẽ không để em một mình nữa. Không bao giờ....

Ở một góc khác, chiếc điện thoại của Âu Dương Vô Thần bỗng sáng màn hình, một tin nhắn đã được gửi tới ngay lúc đó.

"Âu Dương Vô Thần, cậu dám bỏ nhiệm vụ, cậu điên rồi!"

=======================

Tại bệnh viện trung ương Bắc Kinh, trong một phòng bệnh.

Bạc Tuyết Cơ tỉnh lại sau hai ngày hôm mê sâu, bà ta mở mắt nhìn một lượt xung quanh, khi quay đầu nhìn sang liền thấy Âu Dương Chấn Đông ngồi cúi đầu bên cạnh.

Chống tay muốn ngồi dậy, Bạc Tuyết Cơ lên tiếng:

- Chấn Đông, ông....

Thế nhưng, người đàn ông ngồi kia lại không để bà ta lên tiếng, trực tiếp cắt ngang:

- Là bà phải không?

Bạc Tuyết Cơ nhíu mày, theo bản năng hỏi:

- Cái gì?

Âu Dương Chấn Đông ngước mặt nhìn bà ta, ông nhướn mày, lên tiếng:

- Là bà đã đẩy Thiên Thiên xuống cầu thang đúng không? Bà muốn làm hại con bé sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK