• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tri Ngôn nhận lấy tách cà phê từ tay anh, cô chỉnh lại vạt áo và ngồi xuống.

 

“Em nói đi, anh nghe.”

 

“Kể từ hôm nay, em sẽ tắt tính năng định vị ốc tai điện tử và không bật trừ khi cần thiết.”

 

Hoắc Thuật khựng một nhịp, bình tĩnh hỏi: “Tại sao? Nếu là vì anh…”

 

“Không phải tại anh, mà là em nghĩ chúng ta nên thử tin tưởng lẫn nhau.”

 

Sự phản kháng của Lâm Tri Ngôn xuất phát từ sự hoang tưởng và lừa dối của Hoắc Thuật. Mà chứng hoang tưởng của Hoắc Thuật lại bắt nguồn từ việc chia tay cùng sự biến mất đột ngột của cô sau vụ hỏa hoạn năm đó.

 

Đây chắc chắn là một vòng luẩn quẩn, vì vậy Lâm Tri Ngôn sẵn sàng làm theo đề nghị của Quý Uyển để giúp anh có lại cảm giác an toàn.

 

“Anh không cần dựa vào định vị cảm nhận sự tồn tại của em nữa, anh có thể nhắn tin, em sẽ trả lời nếu thấy hoặc anh trực tiếp gọi cho em cũng được.”

 

Lâm Tri Ngôn cầm tách cà phê ấm áp, ôn tồn nói: “Nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ báo trước cho anh. Tương tự, anh có chuyện gì, muốn đưa ra quyết định liên quan tới em thì phải hỏi ý của em.”

 

Hoắc Thuật thả lỏng, dựa vào mép bàn cười hỏi: “Thế bất ngờ có cần hỏi trước không? Nói cho em rồi thì còn gì là bất ngờ nữa.”

 

“Cho anh chút hời là anh định mở cả tập đoàn đấy.”

 

Lâm Tri Ngôn đẩy cái đầu đang nghiêng về phía cô ra, giả vờ giận dỗi nói: “Anh hiểu em nói gì mà.”

 

“Anh biết rồi, nghe Yêu Yêu hết.”

 

Cô hài lòng mỉm cười rồi hôn nhẹ lên trán anh.

 

 

“Vậy là các cậu đã quay lại với nhau rồi à?”

 

Lăng Phi nhìn Lâm Tri Ngôn cả đêm không về, kinh ngạc nói.

 

Lâm Tri Ngôn gật đầu cái rụp, thoải mái nói: “Có lẽ vậy.”

 

Lăng Phi lưỡng lự không nói nên lời, vừa vui vừa lo cho cô bạn mình.

 

Cô ấy vẫn còn ghim chuyện năm đó, tuy nhiên cô ấy phải công nhận rằng không thể tìm ra người đàn ông thứ hai hy sinh tất thảy, kể cả mạng sống cho Lâm Tri Ngôn như Hoắc Thuật. Chưa kể đến những chuyện khác, chỉ tính việc Hoắc Thuật đứng ra che chở cho Lâm Tri Ngôn trước người lớn trong nhà, điều mà Lạc Nhất Minh cũng không làm được…

 

Hơn nữa, những rung động nhỏ nhoi trong mấy ngày qua của cô bạn thân làm sao qua được mắt cô ấy.

 

Lâm Tri Ngôn biết Lăng Phi đang lo lắng điều gì, cười ấm áp nói: “Không sao đâu, Phi Phi. Dù sao tớ cũng không tìm được người nào phù hợp hơn, vậy tại sao không cho nhau một cơ hội. Nói cách khác, tớ và anh ấy dây dưa nhiều năm như vậy, hiểu rõ gốc rễ của nhau nên bớt được một đống phiền toái đó.”

 

“Bé cưng…”

 

Lăng Phi thở dài, nắm lấy tay cô: “Được rồi, chuyện tình cảm như cá trong nước, lạnh ấm ra sao chỉ có cá mới hiểu. Bản thân tớ hy vọng cậu tìm được người tốt hơn, lại biết rõ không có ai tốt hơn.”

 

“Cảm ơn cậu, Phi Phi.”

 

“Cảm ơn cái gì, đồ trứng thối nhà cậu.”

 

Lăng Phi nhéo má cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng tưởng quay lại thì được phép đi cả đêm không về. Cậu đàng hoàng ở cùng tớ, phải kiểm tra anh ta một thời gian rồi mới tính tiếp, có hiểu chưa?”

 

Lâm Tri Ngôn không cười được, cố gắng lắm mới nói được: “Biết rồi biết rồi.”

 

Tình yêu viên mãn, công việc vẫn phải tiếp tục.

 

Cuối tháng 11, Lâm Tri Ngôn nhận được phản hồi từ ban tổ chức, họ rất hài lòng với thiết kế của loạt quà lưu niệm mang màu sắc Trung Hoa từ Linh Ngôn studio, sau nhiều vòng sàng lọc, việc hợp tác với các nhà bán lẻ được ủy quyền của Hiệp hội Người khuyết tật Châu Á đã cơ bản hoàn tất.



 

Điều này có nghĩa là các tác phẩm mang phong cách quốc gia của Lâm Tri Ngôn sẽ hợp tác với Linh Ngôn studio để quảng bá di sản văn hóa phi vật thể ra thế giới.

 

Lăng Phi vui đến mức quyết định đãi Lâm Tri Ngôn và nhân viên trong studio một bữa ăn thịnh soạn tại nhà hàng năm sao. Niềm vui chạm nóc, cô ấy giơ cao ly vang đỏ tuyên bố: “Xem ai còn dám nói tớ là trọc phú đi bán thủy tinh.”

 

Nói đã đời, mắt cô ấy bắt đầu phiếm hồng.

 

Người kiêu ngạo tới đâu cũng có điểm yếu. Lâm Tri Ngôn biết, Lăng Phi rất để ý tới đánh giá của nhà họ Lạc đối với cô ấy. Vì yêu, mới quan tâm tới vậy.

 

Lâm Tri Ngôn không hoạt ngôn như Lăng Phi nên cô chỉ đơn giản giao lại việc hợp tác với Hiệp hội Người khuyết tật Châu Á và chuyện mở rộng studio cho Lăng Phi.

 

Cô lấy lại bình tĩnh sau cuộc vui, chuyên tâm hoàn thành album “Cô ấy”.

 

Trong khoảng thời gian này, cô cũng không quên dành ra ba đến bốn ngày mỗi tuần để hẹn hò với Hoắc Thuật. Đôi lúc cô và anh sẽ cùng nhau ăn cơm, có khi chỉ đơn giản là đi ngắm cảnh đêm, dạo bộ một chút.

 

Điều duy nhất không bị gián đoạn, kể cả khi hai người không gặp mặt nhau là WeChat, phần lớn tin nhắn toàn là câu hỏi vô tri như “Em đang làm gì?” hay “Buổi tối muốn ăn gì?”.

 

Tuy vô tri nhưng đây lại là liệu pháp an ủi nhau trong cuộc sống bộn bề của cô và anh. Giống như chỉ cần biết đối phương đang nhìn gì, nghe gì là an lòng rồi.

 

Lâm Tri Ngôn giam mình trong công việc nửa tháng, sửa tài liệu, thiết kế, vẽ, chỉnh sửa… Từng bản phác thảo như bông tuyết tán loạn rải từ bàn làm việc xuống sàn nhà.

 

Cô nhìn căn phòng đầy bản thảo với vẻ có lỗi, âm thầm đưa mua nhà vào danh sách những việc cần làm liền, chứ biến phòng của công chúa Lăng Phi thành ra thế này thì áy náy quá.

 

Giờ giải lao, điện thoại di động trên bàn reo lên.

 

Shu: [Yêu Yêu, em đang ở đâu thế?]

 

Đây là câu hỏi thường gặp nhất của Hoắc Thuật sau khi Lâm Tri Ngôn tắt hệ thống định vị ốc tai điện tử.

 

Lâm Tri Ngôn: [Nhà của Lăng Phi. Còn anh?]

 

Shu: [Sân bay, anh sẽ tới Sơn Thành lúc 6 giờ tối. Cùng ăn cơm nhé?]

 

Lâm Tri Ngôn: [Được, ở nhà anh hay mình đi ăn ngoài?]

 

Shu: [Nhà anh. Lát nữa anh sẽ kêu tài xế tới đón em.]

 

Lâm Tri Ngôn: [Được.]

 

Shu: [Yêu Yêu, anh nhớ em.]

 

Lại bắt đầu rồi…

 

Lâm Tri Ngôn không khỏi cười khổ, đầu tính đặt điện thoại xuống rồi lơ tin nhắn của anh mà tim lại không kìm được sai khiến cô cầm lên lại.

 

Lâm Tri Ngôn: [Đi đường bình anh nha~ Em cũng nhớ anh. “Hôn hôn”.]

 

Hoắc Thuật lần lượt gửi hai cái emoji “ngạc nhiên” rồi “phát điên” tới.

 

Lâm Tri Ngôn chắc chắn rằng nếu không có sự kiểm soát của cục hàng không, có lẽ anh đã kiếm cách làm máy bay cất cánh ngay lập tức, chạy đến trước mặt cô và hôn cô.

 

Sáu rưỡi tối, Lâm Tri Ngôn đến nhà họ Hoắc.

 

Trước cửa đặt một đôi dép bông màu hồng mềm mại, cốc trên bàn cũng theo cặp, trong bình còn có hoa lan hồ điệp tươi tắn cùng bó cẩm tú cầu màu xanh lá, so với vẻ lạnh lẽo trước đây, ngôi nhà giờ đã tăng lên mấy phần ấm áp.

 

Thím Trương đang bận rộn trong bếp, tranh thủ chào hỏi: “Cậu Hoắc mới về, chắc bây giờ cậu ấy đang tắm ở trên lầu.”

 

Lâm Tri Ngôn gật đầu cảm ơn, tiếp tục đi lên lầu.

 

Đúng như dự đoán, Hoắc Thuật đang ở trong phòng tắm, tóc anh chỉ mới sấy khô một nửa, đang tập trung cạo râu trước gương, chiếc áo choàng tắm mùa đông theo động tác của anh mở ra, để lộ mảng cơ ngực trắng trẻo rắn chắc.

 

Lâm Tri Ngôn dựa vào cửa, ngửi mùi kem cạo râu mát lạnh, kinh ngạc hỏi: “Sao em cứ cảm thấy anh trông khỏe khoắn hơn trước nhỉ?”

 

Hoắc Thuật tắt máy cạo râu, dùng khăn ướt lau mặt rồi nói: “Gần đây anh đang tập thể dục để giảm lượng mỡ trên cơ thể về như trước khi nhập viện.”

 

Lâm Tri Ngôn tò mò: "Trước khi nhập viện, lượng mỡ trong cơ thể anh là bao nhiêu?”

 

Hoắc Thuật suy nghĩ một chút: “Khoảng 11%.”

 

Sự tự chủ này Lâm Tri Ngôn cũng không ngờ tới, chẳng qua cô vẫn hơi lo lắng.

 

“Bác sĩ có cho anh tập thể dục không? Xương của anh lành rồi hả?”

 

“Đã kiểm tra rồi, anh hồi phục rất tốt, da ở vết thương đã bong vảy và lành lại.”

 

Hoắc Thuật đi tới nắm lấy tay cô, khuôn mặt ẩm ướt tựa yêu tinh quyến rũ chết người, cười nhẹ nói: “Nếu không tin, Yêu Yêu kiểm tra chút đi?”

 

Phòng ngủ chính màu xám trắng, ánh sáng dịu dàng, ấm áp chiếu vào cơ thể vạm vỡ, cơ bụng rắn chắc lên xuống theo hơi thở của người đàn ông.

 

Đầu ngón tay của Lâm Tri Ngôn sờ dọc theo vết bỏng trên vai trái của anh, đi qua vết dao hẹp màu trắng nhạt, cuối cùng dừng lại ở thắt lưng, nhẹ nhàng chạm vào nơi vừa kết sẹo. Da non mới lên mềm mại, màu sắc hoàn toàn khác với làn da trắng lạnh lẽo, quả thực đã được chữa lành hoàn toàn.

 

“Cơ thể anh mà có thêm mấy vết sẹo là thành cái bản đồ sai mất.”

 

Cô hơi cau mày nhưng người đàn ông lại bật cười.

 

“Còn cười à? Chưa thấy qua ai như anh, không quan tâm thân thể mình gì cả.”

 

“Yêu Yêu, anh hơi ngứa.”

 

Hoắc Thuật nắm lấy đầu ngón tay của cô, gân xanh trên cánh tay hiện rõ, ánh mắt dần trở nên tối tăm.

 

Không biết là ai tiến đến gần trước, hai người môi kề môi, từ nông tới sâu, dây dưa không dứt.

 

Lâm Tri Ngôn vô thức muốn tắt máy trợ thính ẩn dưới tóc xuống, nhưng người đàn ông đã giữ cổ tay cô lại.

 

“Đừng tắt, để nghe giọng anh đi.”

 

Giọng nói khàn khàn nhanh chóng biến mất trong nụ hôn sâu khác.

 

Ngoài cửa sổ là màn đêm dày đặc, ánh trăng lành lạnh, hai linh hồn không trọn vẹn lại bị hấp dẫn, kết hợp lại với nhau, ghép lại thành một khối hoàn chỉnh.

 

Hoắc Thuật ném khăn ướt vào thùng rác, xuống giường rửa mặt rồi quay lại, trên tay cầm một khay đồ ăn nhẹ.

 

“Yêu Yêu, chúng ta ăn cái gì trước đi.”

 

Hoắc Thuật đặt khay lên bàn cạnh giường, nghiêng người chống lên gối, moi quả đào chín từ trong chăn ra.

 

Lâm Tri Ngôn ngáp một cái, cô còn khá chóng mặt do cơn sóng tình gây ra, cô mơ màng vươn cánh tay trắng như sữa của mình lấy trái cây đã gọt sẵn trên khay, nhưng lại vô tình chạm vào một chiếc hộp nhung nhỏ màu be.

 

Cô ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch, nháy mắt lấy lại tỉnh táo.

 

Không người phụ nữ nào có thể không nhận ra chiếc hộp nhung như vậy.

 

Tim cô hẫng một nhịp rồi chuyển sang đập rộn ràng, nhưng liệu có nhanh quá không?

 

Nhớ đến lời Quý Uyển nói rằng cần mang lại cho anh cảm giác an toàn, bây giờ cả hai bắt đầu lại từ đầu, vậy thì không lạ lắm nếu chiếc nhẫn được đeo ở ngón giữa bàn tay phải.

 

Trong lúc cô đang ngơ ngác, Hoắc Thuật đã cầm hộp nhẫn lên, lặng lẽ mở ra.

 

Bên trong là một chiếc nhẫn nam đơn giản.

 

Lâm Tri Ngôn xác nhận rằng quả thực chỉ có một chiếc nhẫn nam.

 

“Đây là?”

 

“Yêu Yêu, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, trước đây anh gây ra cho em những tổn thương không thể xóa nhòa, lần này hãy để anh theo đuổi em.”

 

Hoắc Thuật cụp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi má ửng đỏ của cô, đầy dịu dàng: “Em không cần hứa hẹn điều gì với anh cả, chỉ cần hưởng thụ việc anh chăm sóc em thôi, không cần bỏ ra chân tình, cũng sẽ không sợ mất đi.”


“Hoắc Thuật, anh... Anh có biết anh đang nói gì không?”

 

“Biết.”

 

Đáy mắt Hoắc Thuật chan chứa ý cười, đầy dịu dàng, không chút nghĩ ngợi, anh đưa cho cô chiếc nhẫn với tư thế như hiến tế đầy thành kính: “Đeo cho anh đi, Yêu Yêu. Em chỉ cần nhận lấy lòng trung thành của anh, còn em mãi mãi được tự do.”

 

Em mãi mãi được tự do.

 

Chiếc nhẫn lạnh như băng chạm vào lòng bàn tay cô, nhưng Lâm Tri Ngôn lại cảm thấy một sức nóng chưa từng có.

 

Cô chớp chớp đôi mi, không biết vì sao sống mũi lại cay.

 

Lâm Tri Ngôn rũ mi xuống như muốn che giấu điều gì, cô nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, sau đó mở ra, nắm lấy bàn tay thon dài của Hoắc Thuật, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh.

 

Vừa khít, là cam kết, cũng là ràng buộc.

 

Hoắc Thuật mãn nguyện vô cùng, anh dùng bàn tay đeo nhẫn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, sau đó nghiêng người hôn lên trán Lâm Tri Ngôn.

 

“Cái còn lại đâu?”

 

Đến lượt Hoắc Thuật ngẩn người, Lâm Tri Ngôn mỉm cười lặp lại: “Nhẫn không phải là có một cặp hả? Vậy chiếc còn lại đâu anh?”

 

“Yêu Yêu, em không cần…”

 

“Em muốn xem nó. Nó có đẹp không?”

 

Hoắc Thuật nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang cười của cô, yết hầu anh khẽ lên xuống, anh đứng dậy mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một chiếc hộp khác.

 

Mở ra, trong đó là một chiếc nhẫn bạch kim cùng loại nhưng nhỏ hơn một chút, bên trên chiếc nhẫn có đính một viên ngọc lục bảo.

 

“Nó được thiết kế dựa trên kích thước của chiếc đính ngọc mắt mèo trắng lần trước, có lẽ... Nó không hợp.”

 

“Em muốn thử.”

 

Lâm Tri Ngôn cầm chiếc nhẫn lên nhìn ngắm một hồi rồi đeo vào ngón áp út phải - vị trí tượng trưng cho tình yêu nồng nàn.

 

Ngón tay của cô rất cân đối, kích thước phổ thông đều đeo vừa.

 

Lâm Tri Ngôn nằm trên giường, một tay chống cằm, tay kia xòe ra giơ về phía ánh đèn ngắm nghía.

 

“Đẹp ghê, thế cứ đeo như vậy đi.”

 

Cô mỉm cười nói: “Sau này lỡ có chuyện gì xảy ra, em sẽ tháo ra.”

 

Hoắc Thuật vẫn nhìn cô, như thể thời gian đã ngừng trôi, ngưng đọng trong khoảnh khắc tim anh lỡ nhịp.

 

“Không bao giờ.”

 

Anh mỉm cười đầy si mê lưu luyến, nắm lấy đầu ngón tay mảnh khảnh của Lâm Tri Ngôn, anh nghiêng người về phía trước hôn cô, hôn tới hô hấp gần cạn, hôn tới mức tim sắp nổ tung.

 

Tay đan tay, hai chiếc nhẫn chiếu rọi lẫn nhau dưới ánh đèn phát ra một tia sáng bạc.

 

Suốt quá trình ấy, anh dùng toàn bộ tình yêu của mình thiêu rụi lý trí của cô, dâng hiến tất cả cho cô, như một kẻ điên loạn thần phục trước đức tin của mình.

 

Làn gió đêm nhẹ nhàng lật qua những trang sách, dừng lại ở một trang nào đó của nhà thơ Pháp Georges Bataille, cùng những lời ngân nga:

 

“Anh uống từ khe hở của em,

 

Anh tách đôi chân trần của em,

 

Anh mở chúng như một cuốn sách,

 

Và đọc phần gi3t chết anh.”

 

Bữa tối được dì Trương chuẩn bị kỹ càng cuối cùng đã biến thành bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK