Buổi tiệc rượu lần này là do cậu con trai thứ ba nhà họ Lý làm chủ, mời một số người mới nổi trong giới khoa học kỹ thuật, địa điểm nằm trên tầng cao nhất của chuỗi khách sạn nhà anh ta.
Buổi trưa cùng ngày tổ chức tiệc, nhà thiết kế đã đích thân đưa chiếc váy xanh được đóng gói xa hoa đến nhà họ Hoắc. Chiếc váy được thiết kế cắt may thủ công, vốn dĩ một tháng mới có thể hoàn thành, song đột ngột bị rút ngắn lại một nửa.
Cũng may thành quả cuối cùng không tệ...Không, phải nói là còn xuất sắc hơn cả trong tưởng tượng của Lâm Tri Ngôn.
Chiếc váy sa tanh màu xanh ngọc lục bảo cực kỳ dày dặn và hoàn toàn vừa vặn với những đường cong tinh tế của cô, thiết kế hở lưng vừa vặn làm tôn lên bờ vai hoàn hảo và đường cổ trắng nõn, làn da sau lưng cô nõn nà, gần như không tỳ vết, hệt một đoá lan trắng như sương nở ra từ một thân cây xanh mềm mại, bên trong vô cùng tao nhã dịu dàng, lại mang theo một tia dẻo dai và tự mãn.
Một khi đeo bộ bông tai và dây chuyền “Phù thủy xứ Oz” kia lên, như dệt hoa trên gấm, màu sắc mờ ảo thay đổi dưới ánh đèn, khiến cô như thể từ từ chốn thần tiên rơi xuống trần gian, cho dù chỉ tùy tiện kẹp tóc lên bằng một chiếc kẹp nhưng cô vẫn có nét quyến rũ nhất định của riêng mình.
Lâm Tri Ngôn xách tà váy lên chậm rãi đi ra khỏi phòng, dưới những nếp gấp rũ xuống như nước trên đầu ngón tay, lộ ra đôi chân cân đối trắng như tuyết.
Hoắc Thuật đang đứng ở đầu cầu thang sửa sang lại ống tay áo âu phục, nhìn thấy cô đi ra, trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Yêu Yêu của anh thật đẹp, bộ quần áo này rất hợp với em.”
Hoắc Thuật đi về phía trước, tự nhiên nắm tay của cô, rũ mắt cười: “Vẫn chưa đeo nhẫn à.”
Anh dặn thợ trang điểm lấy chiếc nhẫn còn lại, đeo vào găng tay trái Lâm Tri Ngôn.
Ngón giữa tay trái mang ý nghĩa đính hôn.
Ánh mắt Lâm Tri Ngôn hơi nhúc nhích, đột nhiên cuộn tròn đầu ngón tay lại.
Cô đưa tay kia ra đánh chữ, khuôn mặt có phần nghiêm túc: [Anh có biết đeo nhẫn ở ngón tay này có ý nghĩa gì không?]
Hoắc Thuật giơ tay bảo những người thừa thải đi ra, cười nhẹ: “Anh còn chưa đến nỗi ngay cả chuyện này cũng không phân biệt được.”
Vậy đây là cố ý làm rồi.
Lâm Tri Ngôn cau mày nói: [Anh chỉ nói để tôi làm bạn gái của anh.]
“Vị hôn thê cũng là bạn gái mà, cũng đâu có mâu thuẫn gì. Anh nhớ lúc em đi cầu xin Từ Tuấn Tài, chẳng phải em đã đeo một chiếc nhẫn trên ngón áp út, nói là có thể cản hoa đào ư? Yêu Yêu hôm nay đẹp như vậy, anh càng muốn cắt đứt ý đồ của người khác, không được sao?”
Hoắc Thuật bình thản nói, nhẹ nhàng mà cương quyết mở ngón tay của Lâm Tri Ngôn ra rồi đeo nhẫn vào.
Anh hài lòng nhìn kỹ thành quả một phen, rồi cúi người nhắm mắt lại, khẽ hôn lên mặt nhẫn sáng trong suốt kia, nói: “Anh muốn cho tất cả mọi người biết, em là người của Hoắc Thuật anh đây.”
Hơi thở ấm áp lướt qua mu bàn tay, Lâm Tri Ngôn có vẻ hơi nóng.
Sau đó nổi lên một cơn đau âm ỉ dày đặc như kim châm.
[Vì vậy ở trong lòng của anh, chiếc nhẫn chỉ là một công cụ để tuyên bố chủ quyền thôi phải không.]
Cô nói: [Giống như đeo vòng cổ có khắc tên cho thú cưng?]
Hoắc Thuật kéo cô vào lòng, dùng giọng điệu gần như ngây thơ nói: “Có gì khác nhau sao? Tuyên bố chủ quyền và anh yêu em, đâu có mâu thuẫn nào.”
Mi mắt của Lâm Tri Ngôn đột nhiên run lên.
Anh vậy mà nói “Yêu”, nhưng thật ra trong lòng anh… Căn bản là không có tình yêu chân chính.
“Trước đây anh không biết “Yêu” là gì, bây giờ hình như đã hiểu một chút rồi. Anh muốn em, Yêu Yêu, anh muốn vĩnh viễn trói em bên cạnh anh, cho dù nhẫn cũng được, vòng cổ cũng được, chỉ cần có thể để em ở bên anh thật lâu, anh đều có thể làm. Anh từng cho rằng anh bị bệnh, kết quả bác sĩ nói anh rất khỏe mạnh, thật kỳ lạ đúng không? Anh không phải là người thiếu định lực, nhưng mỗi lần nhìn thấy em, lý trí kiêu ngạo của anh sẽ xuất hiện vết nứt, giống như phát điên muốn chạm vào em, hôn em, giống như thế này...”
Bàn tay Hoắc Thuật vòng qua eo cô rồi di chuyển xuống phía dưới, ngón tay thon dài của anh xuyên qua gấu váy xẻ sâu của cô, mỗi đường đi đều mang theo một luồng điện chấn động: “Những ngày không thể chạm vào em, mỗi đêm anh đều nhớ lại từng chút một trong quá khứ, những ảo tưởng đó khiến anh như bị nghiện. Trên sô pha, trong bếp, còn có trên bệ cửa sổ, khắp nơi đều có hồi ức tốt đẹp của chúng ta, đó thật sự là những ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh.”
Có lẽ tâm trạng Hoắc Thuật không tệ, đây là lần đầu tiên Lâm Tri Ngôn nghe anh nói nhiều như vậy, nhưng mà mỗi một câu đều như bóng roi quất vào trong lòng cô, tôn nghiêm còn sót lại bị âm thanh đó phá vỡ.
Lâm Tri Ngôn cảm thấy gò má đau rát từng cơn, cảm xúc dâng trào gần như thiêu đốt cả người cô tan biến.
Cô khép hờ mi mắt, giữ chặt bàn tay Hoắc Thuật đang cố gắng tiếp tục, nhẹ nhàng mà chậm rãi đẩy anh ra.
Sau đó dùng ánh mắt bình tĩnh nhất nhìn anh, nhắc nhở: [Đã đến lúc xuất phát rồi.]
Sau khi lên xe, Lâm Tri Ngôn ôm váy nghiêng người dựa vào cửa xe xem điện thoại, gửi địa chỉ vào nhóm nhỏ, sau đó ấn xóa.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Phi trả lời một câu: [Ngày mồng một tháng năm có rất nhiều người, ngã tư cao ốc Tinh Thần kia ở đâu cũng có du khách!]
Một câu nói không đầu không đuôi, song Lâm Tri Ngôn lại có vài phần suy tư.
“Lên xe rồi sao vẫn còn cầm điện thoại?"
Tiếng cười trong trẻo gần như vang lên sát bên tai, làm cho mí mắt Lâm Tri Ngôn không khống chế được mà khẽ giật.
Hoắc Thuật khoác áo khoác lên vai cô, ấm áp nói: “Tại ngã tư hơi tắc đường, xe chạy chậm, nghịch điện thoại sẽ say xe đấy.”
Lâm Tri Ngôn gật đầu, tắt điện thoại như không có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Thuật giơ tay nhẹ nhàng kéo đầu cô qua tựa lên vai mình.
Lâm Tri Ngôn không phản kháng được, đành phải thả lỏng để mặc anh làm.
Bốn mươi phút sau, xe đã đến dưới tòa nhà tổ chức tiệc.
Người giữ cửa lập tức đến đón, mở cửa xe cho Lâm Tri Ngôn.
Cô xách váy xuống xe, trả áo khoác âu phục cho Hoắc Thuật. Sau đó dưới ánh mắt mong đợi của anh, Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay của anh giống như những cô bạn gái rạng ngời khác xung quanh mình.
Đi vào đại sảnh lộng lẫy, Lâm Tri Ngôn nuốt khan, chậm rãi dừng bước.
“Sao vậy?” Hoắc Thuật nghiêng đầu thì thầm, ân cần hỏi.
Một lúc sau Lâm Tri Ngôn mới lấy di động từ trong túi ra, đánh chữ nói: [Tôi đau bụng, tôi đi vào nhà vệ sinh một lát.]
Hoắc Thuật khẽ nhíu mày, vẫy tay gọi nữ phục vụ: “Bạn gái tôi không khoẻ, có thể phiền cô dẫn chúng tôi đến nhà vệ sinh không?”
“Tất nhiên rồi, rất vui được phục vụ ngài.”
Nữ phục vụ mỉm cười chào hỏi, ra dấu “Mời” với Lâm Tri Ngôn: “Thưa cô, xin mời đi theo tôi.”
Lâm Tri Ngôn vào nhà vệ sinh, Hoắc Thuật chờ ở bên ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, Lâm Tri Ngôn ở bên trong một lát, sau đó rút một miếng băng vệ sinh từ trong hộp nhỏ ra.
Một lát sau, cô rửa sạch tay và sửa sang lại, Hoắc Thuật vội hỏi: “Khá hơn chưa?”
Lâm Tri Ngôn ôm bụng lắc đầu, dường như có chút thẹn thùng, lặng lẽ đánh chữ cho anh xem.
Hoắc Thuật chớp chớp đuôi mắt, cười nhẹ: “Anh còn tưởng chuyện lớn gì, thì ra là cái này. Trước đây em quá mệt mỏi, thần kinh căng thẳng rất dễ gây ra đau bụng kinh, nếu thật sự khó chịu, anh đưa em về nhà, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một đêm cho khỏe.”
Lâm Tri Ngôn lắc đầu thật mạnh, đánh chữ nói: [Anh đi dự tiệc đi, để tài xế đưa tôi về là được.]
“Bữa tiệc có nhiều người như vậy, thiếu ai mà không tiếp tục được chứ?”
“Nhưng bữa tiệc này vốn là vì anh mà tổ chức, anh rất cần cơ hội lần này đúng không?”
Hoắc Thuật rũ mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt Lâm Tri Ngôn.
Trong đôi mắt xinh đẹp ẩn ý đưa tình kia tựa hồ giấu diếm quá nhiều thứ khó có thể nắm bắt, sâu thẳm đến mức làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.
“Yêu Yêu.”
Anh giơ tay gạt một lọn tóc nhỏ ra sau tai Lâm Tri Ngôn, vẻ mặt bình tĩnh thì thầm: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Tim đập thình thịch, Lâm Tri Ngôn cố gắng bình tĩnh ngước mắt lên, ngón tay nhẹ nhàng vẽ một dấu chấm hỏi: Cái gì?
Hoắc Thuật nhìn cô một hồi lâu, mới chợt cười: “Em hẳn nên dặn dò bạn trai của mình, cho dù đi dự tiệc một mình, cũng không thể đáp ứng lời mời của người phụ nữ khác.”
“…”
Lâm Tri Ngôn như trút được gánh nặng, chớp chớp mắt.
“Đi đi, anh sẽ bảo tài xế và Hàn Dương đưa em về.”
Hoắc Thuật nắm tay cô, tiễn cô ra cửa.
Trên bậc thang phản chiếu bóng đèn huy hoàng, phía trước là bóng đêm vô tận, phía sau là nơi vui chơi của nhân gian. Lâm Tri Ngôn đứng ở ranh giới sáng tối, nhẹ nhàng thả cánh tay Hoắc Thuật ra.
Tài xế đã lái xe trở lại, Lâm Tri Ngôn đang muốn xuống bậc thang thì bị kéo ngược về.
“Yêu Yêu.”
Một tay Hoắc Thuật đút túi đứng ở ngoài cửa sảnh, mặc một bộ âu phục màu lam đậm thẳng tắp, tóc chải ngược ra sau, để lộ ra vầng trán đầy đặn trơn bóng, ngũ quan tuấn tú, nhìn như một quý công tử phong độ nhẹ nhàng tao nhã.
Anh giơ ngón tay chỉ vào ngực mình nói với giọng điệu cầu xin: “Khăn túi rối rồi, lại đây gấp giúp anh.”
Lâm Tri Ngôn đành phải quay người lại, đi tới trước mặt Hoắc Thuật, lấy chiếc khăn có chút lỏng lẻo từ trong túi áo ra, lập tức ngẩn ngơ.
Là một chiếc khăn tay tơ tằm màu xám nhạt, có thêu một con thỏ nhỏ màu hồng và trắng ở bên góc…
Từng mũi khâu từng đường chỉ, đều mang theo hồi ức quen thuộc nhất của cô.
Suốt đường đi cô lơ đãng đến mức không để ý rằng thứ còn lại trên ngực Hoắc Thụ chính là chiếc khăn tay cô đưa cho anh.
Thất thần trong chốc lát, Lâm Tri Ngôn tăng nhanh động tác trên tay gấp lại chiếc khăn gọn gàng rồi nhét vào túi âu phục trước ngực anh, những ngón tay trắng hồng vuốt v e góc gấp của khăn túi.
Trên trán đột nhiên có chút ấm áp, Hoắc Thuật không coi ai ra gì cúi đầu hôn cô.
“Gọi tên của anh đi, Yêu Yêu.”
Anh cầm đầu ngón tay Lâm Tri Ngôn, vuốt v e mặt nhẫn mắt mèo lộng lẫy: “Anh biết em nói được chữ “A Thuật”, lần đầu tiên chúng ta ngủ chung em đã...”
Lâm Tri Ngôn hốt hoảng che miệng anh, môi mím chặt.
Cô không muốn nhớ lại chuyện đó.
Hoắc Thuật được voi đòi tiên hôn lòng bàn tay cô, đôi mắt lộ ra ngoài lòng bàn tay trắng nõn thanh tú cong lên mỉm cười.
“Không sao, chờ anh trở về rồi nói cũng như nhau.”
Giọng nói mơ hồ của anh như bị bóp nghẹn dưới lòng bàn tay, đặc biệt gợi cảm mê người.
Lâm Tri Ngôn thở gấp, vội buông bàn tay ra, một hồi lâu sau mới lộ ra một nụ cười lặng lẽ.
Có lẽ đã lâu không thấy cô cười, Hoắc Thuật bỗng sửng sốt một giây.
Lâm Tri Ngôn nhân cơ hội này xoay người lên xe, lúc đóng cửa xe cô ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Thuật vẫn đứng trên bậc thang nhìn cô với nụ cười yếu ớt ấm áp.
Trái tim đập mạnh, Lâm Tri Ngôn lấy lại bình tĩnh, dùng sức đóng cửa xe lại.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, bỏ lại ánh sáng phù phiếm phía sau.
Tài xế và vệ sĩ trầm mặc ngồi ở hàng ghế đầu, giống như tượng đá.
Lâm Tri Ngôn mệt mỏi tựa vào cửa sổ xe, cắn môi thở dài thật sâu, lúc sau, cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn vào nhóm nhỏ.
Nhưng mà đến khi cô ngẩng đầu lên, lại phát hiện có gì đó không đúng.
Chiếc xe cũng không phải trở về đường cũ, mà là đổi sang đi một con đường khác xa hơn.
[Có phải đi nhầm đường không?]
Lâm Tri Ngôn vỗ nhẹ vai vệ sĩ, đưa di động về phía anh ta.
“Không đi nhầm đâu ạ, bên phía tòa nhà Tinh Thần kẹt xe quá, chúng tôi định vòng từ Giang Tân về nhà họ Hoắc.”
Vệ sĩ làm tròn bổn phận trả lời cô: “Đây cũng là ý của tổng giám đốc Hoắc.”
Rầm một tiếng, trái tim Lâm Tri Ngôn như rơi xuống nước, chầm chậm chìm xuống dưới đáy.