• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tri Ngôn nhìn dòng tin nhắn ở trong màn hình trò chuyện, trong lòng như có một bánh răng nào đó bị chệch đường răng, kêu lạch cạch.

 

Đáp án vẫn còn bỏ ngỏ cuối cùng cũng đã được biết rõ, cô như hiểu ra hết mọi chuyện, khiến toàn thân cô ớn lạnh.

 

Bọt kem đánh răng rơi xuống màn hình điện thoại, tạo thành một đốm trắng nhỏ.

 

Lâm Tri Ngôn dùng ngón cái lau đi nhưng bọt kem đánh răng vẫn để lại dấu vết, cho dù có lau như thế nào thì cũng vẫn còn. Cũng như có một vài thứ tưởng chừng như đã biến mất, nhưng thực chất nó vẫn còn ở đó, giống như hình với bóng. 

 

Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, ngậm một ngụm nước rồi nhổ ra ngoài, sự mát lạnh của mùi bạc hà xộc vào trong mũi, sau đó chầm chậm lan xuống cổ họng.

 

Mùa hè ở thủ đô khá mát mẻ dễ chịu, thời tiết không nóng bức như lò lửa ở Trùng Khánh, cũng không ẩm ướt như những cơn bão ở Thâm Quyến. 

 

Lâm Tri Ngôn vừa nhận xong phòng ở khách sạn là đã bắt đầu bận rộn. Đầu tiên là cô đi đến bảo tàng mỹ thuật để xác nhận việc triển lãm, việc quan trọng là cần bàn bạc quy trình bán tranh, sau đó đến biển quảng cáo, vị trí bày các tác phẩm, việc lớn việc nhỏ đều cần cô xử lí và kiểm tra.

 

Cô vùi mình vào trong công việc cũng không còn thời gian rảnh suy nghĩ chuyện khác nữa.

 

Ngày Hai mươi tám tháng Tám là ngày hoàng đạo, Lâm Tri Ngôn đeo khẩu trang màu đen đứng ở trên thảm đỏ cắt băng chính thức khai trương bảo tàng mỹ thuật “Tai Dài - Triển lãm nghệ thuật hội họa Trung Quốc”.

 

Buổi sáng, cô nhận hai cuộc phỏng vấn: cuộc phỏng vấn đầu tiên đến từ phóng viên truyền thông của địa phương, cuộc phỏng vấn thứ hai là phỏng vấn trên giấy cho biên tập viên của một tạp chí nghệ thuật hàng đầu trong nước. Bởi vì hai phóng viên, biên tập viên này tôn trọng mong muốn không xuất hiện trên ống kính của cô, đồng ý dùng hình đại diện trên mạng thay cho ảnh của cô để quảng cáo. 

 

Phóng viên truyền thông và biên tập viên tạp chí đều thể hiện vô cùng yêu thích với chiếc đèn lồ ng được vẽ chạm khắc trên kính tráng men, thầm hỏi dò liệu có phải sẽ có liên quan đến hướng sáng tác của cô về sau hay không, sau khi nhận được đáp án khẳng định, còn đặc biệt chụp riêng một bộ ảnh đặc tả đầy cảm xúc.

 

Cách vẽ của Lâm Tri Ngôn mới mẻ độc đáo, những người đến tham quan triển lãm đều là những thanh niên dưới ba mươi tuổi. Nếu nói đến sức mua thì vẫn còn yếu nhưng lại rất nhiệt tình, đến nỗi ban tổ chức phải tạm thời kê thêm bàn để Lâm Tri Ngôn tổ chức buổi kí tặng fans quy mô nhỏ.

 

Ngày nay trào lưu phong cách dân tộc đang nổi tiếng trở lại, thanh niên càng ngày càng chú trọng đến “nghề thủ công truyền thống”. Lần này là lần đầu tiên được tiếp xúc với vẽ chạm khắc trên kính tráng men, mọi người đều ngỡ ngàng vây quanh xem rất lâu, chủ yếu là không ngờ được rằng những gợn nước trên kính hay thấy cũng có thể dùng dây đồng để chạm khắc ra một bức tranh mang phong cách dân tộc mờ ảo như vậy.

 

Lăng Phi: [Bé Ngôn, chúc buổi triển lãm của cậu thuận lợi nhé! Tình hình như thế nào rồi?]

 

Lâm Tri Ngôn điều chỉnh góc độ, chụp một bức ảnh gửi lại: [Tốt lắm luôn! Rất nhiều khách hàng yêu thích bức tranh vẽ chạm khắc trên kính tráng men của chúng ta, mối lo duy nhất của mọi người chính là giá của tranh kính sẽ đắt, mọi người không mua được.]

 

Lăng Phi khó giấu được sự phấn khích: [Wow! Đẹp quá đi!]

 

Lăng Phi: [Đây không phải vấn đề lớn lắm, tớ nghĩ là không biết có thể phân cấp bậc của sản phẩm thành trung cấp và cao cấp không, chúng ta cố gắng đáp ứng yêu cầu của khách hàng ở mọi mức độ tiêu dùng. Hàng giá rẻ sẽ không làm, xôi hỏng bỏng không, chất liệu tạo ra sản phẩm quá kém chất lượng sẽ làm hỏng danh tiếng của chúng ta, không có lợi cho sự phát triển lâu dài.]

 

Lâm Tri Ngôn: [Còn có thể bán túi nguyên liệu sẵn, để khách hàng có thể tự mình vẽ, kính của nhà cậu cao cấp hơn nhiều so với những tấm kính được gia công hai lần bán trên thị trường, chúng ta có lợi thế lớn về phần nguyên liệu.]

 

Lăng Phi kiêu ngạo nói: [Đó là chuyện đương nhiên! Ý kiến này hay đấy, tớ phải ghi lại mới được.]

 

Lập tức lại nói: [À đúng rồi, tớ nói với cậu một tin tốt! Lần này tớ về nhà đã thành công thuyết phục ba tớ đầu tư vào ý tưởng khởi nghiệp của chúng ta rồi, nhưng tiền hơi ít một chút, cậu phải chuẩn bị tinh thần nhé.]

 

Lâm Tri Ngôn hỏi: [Bao nhiêu tiền vậy?]

 

Lăng Phi rụt rè trả lời: [Hai triệu… Bố tớ nói tài trợ tầm đấy trước đã, cho dù có bị lỗ cũng sẽ không xót tiền. [Huhu] Chúng ta cứ tính toán xem tiêu như thế nào trước, nếu không đủ thì vẫn còn có Lạc Nhất Minh, anh ấy cho tớ một cái thẻ trong đó hình như còn có mấy triệu, cụ thể là bao nhiêu tớ cũng chưa xem.]

 

Lâm Tri Ngôn hít sâu một hơi: [Hai triệu vẫn chưa được tính là nhiều sao?!]

 

Lăng Phi gửi lại biểu cảm “thừ người ra khịt mũi”: [Như vậy mà nhiều ấy hả? Ít như vậy mà.]

 

Vì vậy đừng đồng cảm với “nhà tư bản”, ít tiền của người có tiền với ít tiền của người nghèo, vốn dĩ là không giống nhau.

 

Lâm Tri Ngôn dở khóc dở cười trả lời cô ấy: [Chúng ta kinh doanh online trước, xưởng thủ công nhỏ, kĩ thuật thuần thủ công truyền thống, đến chi phí máy móc thiết bị cũng có thể tiết kiệm được, nếu có thể kinh doanh được thì chúng ta sẽ mở rộng quy mô ra sau.]

 

Lăng Phi: [Cậu nói cũng đúng, nhưng tớ muốn trang trí cửa hàng cao cấp hơn một chút, tốt nhất là có cảm giác không khí của phong cách dân tộc, chụp ảnh quảng cáo, hình ảnh mẫu gì đó cũng có thể để lại cảm giác ấn tượng. Thời đại 4.0 mà, không biết marketing thì sao mà được chứ.]

 

Lâm Tri Ngôn vô cùng đồng ý: [Cũng đúng, cũng may mà Phi Phi nhà chúng ta suy nghĩ chu đáo!]

 

[Dù sao thì từ nhỏ tớ đã đi theo ba tớ rồi mà, mưa dầm thấm đất thôi, máu kinh doanh đột nhiên được đánh thức dậy![Cười gian xảo]]

 

Lăng Phi lại thay đổi đề tài câu chuyện: [Vậy cứ làm như vậy trước nhé, tớ sẽ kiểm tra xem có địa điểm văn phòng nào phù hợp hay không, có thông tin gì mới thì tớ sẽ nói cho cậu biết! À đúng rồi, giữa tháng là cậu sẽ làm phẫu thuật cấy ốc tai điện tử đúng không? Bệnh viện nào thế? Đến lúc đó tớ đến bệnh viện để thăm cậu.]

 

Ánh mắt của Lâm Tri Ngôn khựng lại, gõ chữ có chút ngập ngừng: [Phi Phi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.]

 

Phi Phi liền hỏi: [Có chuyện gì vậy?]

 

Lâm Tri Ngôn dám khẳng định, Lăng Phi không hề biết chuyện gì về viện nghiên cứu mà Hoắc Thuật đầu tư, có lẽ Lạc Nhất Minh muốn giấu cô ấy.

 

Cô ấy nhìn có vẻ vừa kiểu cách vừa thông minh lanh lợi, thực chất lại rất hay bị bùi tai, khuyết điểm duy nhất chính là dễ bị một vố đau bởi đàn ông, nhưng Lạc Nhất Minh lại là bạn trai cô ấy quen lâu nhất, ổn định nhất.

 

Với tư cách là bạn thân, Lâm Tri Ngôn làm sao có thể không nhận ra được lúc cô ấy với Lạc Nhất Minh trêu đùa với nhau, đó là loại thương yêu và hạnh phúc xuất phát từ trái tim cơ chứ?

 

Nếu Lăng Phi biết Lạc Nhất Minh và Hoắc Thuật bắt tay giấu cô chuyện quan trọng như vậy, chỉ e rằng cô ấy sẽ tức giận đến mức giết anh ấy cả đêm, để xả giận hộ bạn thân.

 

Lâm Tri Ngôn dựa vào tường của hành lang, hồi lâu, lại xóa dòng chữ đi: [Không có chuyện gì, tớ sẽ nói với cậu sau nhé.]

 

“Thưa cô Tai Dài.”

 

Nhân viên của bảo tàng mỹ thuật ôm một bó hoa tươi đến, cắt ngang suy nghĩ của cô: “Cô có hoa ạ.”

 

Những bông hoa hướng dương nhỏ được kết hợp với những bông hồng rực rỡ và hoa lan tường đan xen, được gói trong giấy lụa màu be, tông màu da cam tạo cảm giác vô cùng ấm áp tươi sáng, khi ôm vào trong lòng giống như một chùm pháo hoa vàng rực rỡ.

 

Lâm Tri Ngôn nhận bằng hai tay rồi hỏi: “Cảm ơn, cô có biết ai tặng tôi không?”

 

Nhân viên cười rồi lắc đầu: “Tôi không biết, người tặng hoa cho cô không để lại tên.”

 

Hương hoa tao nhã thấm vào tận đáy lòng, Lâm Tri Ngôn tìm được tấm thiệp giấu ở trong bó hoa, chữ viết đẹp đẽ ngay ngắn trong tấm thiệp là lời chúc buổi triển lãm tranh của cô tổ chức thành công, nhưng không kí tên.

 

Bó hoa to như thế này mang về khách sạn cũng khá bất tiện, Lâm Tri Ngôn nhìn xung quanh một lượt, đặt bó hoa ở một đầu của quầy trưng bày, để nó tự thành một bức tranh.

 

Sáu giờ chiều, kết thúc công việc của một ngày.

 

Khách sạn Lâm Tri Ngôn thuê khá gần với bảo tàng mỹ thuật, tâm trạng của cô khá tốt, vì vậy cô dứt khoát đi bộ về.

 

Hoàng hôn khuất dần sau núi, liễu rợp bóng dọc đường, các tòa nhà màu xám đen ẩn hiện ở trong đó, có tốp học sinh theo nhóm hai nhóm ba vai đeo bảng vẽ đi qua, tràn đầy sức sống.

 

Lâm Tri Ngôn đi nhanh đến tầng dưới của khách sạn thì mới phát hiện có một chiếc xe ô tô đi theo cô rất lâu.

 

Lúc mới đầu cô không phát hiện ra, cho đến khi người ở trong xe bật đèn pha, chiếu sáng lóa con đường dưới chân cô.

 

Cô híp mắt quay đầu lại, qua những kẽ tay cản ánh sáng cô nhìn thấy một chiếc xe sang hơi xa lạ, đơn giản lại sang trọng, nhìn một cái là biết khác với người thường.

 

Cô nghĩ, cô có lẽ biết người ngồi trong xe là ai.

 

Lâm Tri Ngôn xoay người lại, tiếp tục tản bộ, cũng không hề thay đổi tốc độ của bước chân. Cô nhìn phong cảnh đêm sáng đèn neon ở phía trước, đi đến chỗ náo nhiệt sáng chói, không hề quan tâm phía sau như thế nào.

 

Lúc đến đài phun nước ở tầng dưới khách sạn, chiếc xe đó cuối cùng cũng không kìm được mà tăng tốc độ, dùng đuôi xe để phanh gấp, chặn lại đường đi của cô.

Sau đó, Hoắc Thuật đẩy cửa bước xuống xe, rồi đi tới chỗ cô.

 

Nhiệt độ vào ban đêm mặc dù vẫn hai mươi bảy độ, nhưng anh vẫn mặc bộ Âu phục màu đậm, tóc vuốt keo hơi bị bung ra một chút, giống như vừa rời khỏi cuộc họp quan trọng nào đó, không kịp thay quần áo mà lại phải vội vàng gấp rút lên đường.

 

Nói một cách công bằng, Hoắc Thuật rất thích hợp với kiểu tóc vuốt ngược ra đằng sau. Tóc anh dày và đen nhánh, thậm chí phần chân tóc cũng là màu đen tuyền, khi chải tóc ngược về sau có thể lộ rõ vầng trán đầy đặn và xương lông mày đẹp tuyệt vời, nhìn thấy hết khuôn mặt, anh có một diện mạo hoàn toàn khác so với khi ăn mặc như học sinh, vẻ điển trai mang đầy tính công kích.

 

 “Mười giờ sáng công ty có một cuộc họp rất quan trọng, đến mười hai rưỡi mới kết thúc, vì vậy anh không kịp tham dự khai trương bảo tàng mỹ thuật.”

 

Hoắc Thuật đứng ở đó, nói với giọng vô cùng bình tĩnh giống như là đặc biệt đến đây để giải thích một câu.

 

Lâm Tri Ngôn nhìn thời gian, người mười hai rưỡi trưa vẫn còn đang họp, đã bay qua hơn nửa Trung Quốc để đứng ở trước mặt cô lúc sáu giờ chiều, năng suất làm việc của anh cao đến độ chóng mặt.

 

Không biết có phải do hiệu ứng tâm lí không, cô cảm thấy tai trái của mình hơi khó chịu, giống như nhét bông vào tai. Đứng một lúc lâu, chân cô cũng đau mỏi đến nỗi không chịu được nữa.

 

Cô quay người rồi đi về phía bậc thang, thời gian này có lẽ có thể kịp ăn bữa tối buffet của khách sạn.

 

Đúng như dự đoán, khi cổ tay của cô bị nắm lấy, Hoắc Thuật dường như đang cười: “Yêu Yêu, em định cứ không nói chuyện mãi với anh như vậy à?”

 

Lâm Tri Ngôn muốn nói chuyện, cô chỉ là không muốn nói chuyện với Hoắc Thuật cũng như phải nhận ánh mắt dò xét của anh.

 

Cô phát âm còn chậm, có vấn đề ngắt câu trong khi nói chuyện, nếu để cãi nhau thì rất thiệt thòi. Rất khó để cô có thể hoàn toàn bình tĩnh khi cô đối diện với Hoắc Thuật, đặc biệt sau khi biết máy trợ thính đang ở trong tai cô được phát triển bởi nhóm của Hoắc Thuật.

 

Cô tình cờ gặp được hoạt động tuyển tình nguyện viên, Hoắc Thuật vô tình xuất hiện ở trước mắt cô, lại vô cùng tình cờ lại biết cách sửa máy trợ thính trong trường hợp khẩn cấp…

 

Cô đáng nhẽ nên nhận ra, trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như được thiết kế riêng cho cô như vậy cơ chứ?

 

Mọi thứ chẳng qua là lặp lại những thủ đoạn cũ, tái hiện lại chuyện cũ mà thôi. 

 

Cổ họng cô như thể bị thít lại, lời muốn nói đều bị nghẹn lại ở trong họng. Vài giây trôi qua cô mới hiểu ra, thì ra cảm giác này gọi là “như mắc xương trong họng".

 

[Buông tay tôi ra.]

 

Lâm Tri Ngôn dứt khoát dùng ngôn ngữ kí hiệu: [Tôi không có gì để nói với anh.]

 

Hoắc Thuật ngược lại còn nắm chặt hơn, ánh mắt long lanh hỏi: “Em đang giận anh sao, tại sao vậy?”

 

“…”

 

Lâm Tri Ngôn thở hắt ra, dùng lực rút tay lại.

 

Hoắc Thuật có lẽ sợ làm cô bị thương, lại không nỡ, cũng chỉ có thể kiêng dè buông tay, đầu ngón tay còn có ý muốn níu kéo rõ ràng.

 

[Viện nghiên cứu Y Sinh nổi tiếng của đại học A là nhóm được anh lãnh đạo, tài trợ à?]

 

Lâm Tri Ngôn lấy điện thoại ra, cuối cùng thì cũng nói những lời kìm nén ở trong lòng ra: [Vì vậy hôm đó, anh mới hiểu rõ về chức năng cấu tạo máy trợ thính của tôi như vậy.]

 

Ánh mắt Hoắc Thuật nhìn cô chăm chú rồi hỏi: “Câu trả lời này quan trọng đến thế sao?”

 

Tính cách của Hoắc Thuật cố chấp lại bi3n thái, nhưng có một điểm tốt: Anh thà che giấu chứ cũng sẽ không thèm nói dối.

 

Chuyện anh không muốn thừa nhận một là sẽ giữ im lặng, hoặc là sẽ thay đổi chủ đề nói chuyện, ví dụ như bây giờ.

 

Lâm Tri Ngôn đã biết được đáp án, sự bí bách khó chịu ở trong lồ ng ngực không những không biến mất mà ngược lại còn tích tụ nhiều hơn.

 

[Nếu nói như vậy, anh sớm đã có được tin tức của tôi nhờ vào hoạt động “tuyển tình nguyện viên”. Nhìn tôi mắc lừa như một con ngốc, nhảy vào cái hố mà anh đã đào sẵn, anh chắc hẳn rất khâm phục sự thông minh tài trí của mình nhỉ?]

 

Tự do của ba năm nay, hóa ra chỉ là một giấc mơ mà thôi, Lâm Tri Ngôn quả thật không còn gì để nói: “Tổng giám đốc Hoắc, anh chơi đùa với người khác có vui không?”

 

Từ “A Thuật” của hơn ba năm trước đến “tổng giám đốc Hoắc” của hơn ba năm sau, trong lời nói bình tĩnh ngày càng trở nên sắc bén kiên quyết.

 

Im lặng một lúc lâu, những ánh đèn xe phía xa vụt qua, kéo dài ra rồi lại nén bóng người lại.

 

“Em cảm thấy anh đầu tư mấy trăm triệu cho viện nghiên cứu, dẫn dắt bọn họ suốt ngày suốt đêm để phát triển kĩ thuật chip trợ thính thành con chip hiện đại nhất, mỗi ngày đều xem đi xem lại những danh sách người đăng kí làm t ình nguyện mới, chỉ muốn từ trong hàng nghìn cái tên tìm ra được một cái tên quen thuộc… Đây chỉ là vì để chơi đùa em sao?”

 

Hoắc Thuật hỏi ngược lại, không nhìn ra được sự hoảng loạn nào khi sự việc bị bại lộ ở trên gương mặt của anh: “Hay là con chip này được phát triển bởi viện nghiên cứu của đại học A có vấn đề gì, anh dùng sản phẩm lỗi để làm hại em sao?”

 

Lâm Tri Ngôn nhìn Hoắc Thuật.

 

Anh giữ thái độ nhẹ nhàng từ tốn trong một khoảng thời gian này, khiến mọi người suýt chút nữa quên mất anh từng là một người ngang ngược cố chấp như thế nào.

 

[Con chip mà các anh phát triển ra vô cùng tốt, không có vấn đề gì cả.]

 

Lâm Tri Ngôn trả lời anh như thế này: [Là do bản thân tôi không muốn có chút dây dưa nào với anh.]

 

Hoắc Thuật ngẩn người một lát, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

 

“Yêu Yêu, em đừng hành động theo cảm tính như vậy.”

 

Lâm Tri Ngôn không muốn tranh cãi với anh vấn đề cảm tính hay không cảm tính, anh không thể nào mà hiểu được, nếu không có giọng điệu này ba năm trước cô đã chết trong đám cháy.

 

Cô lảng tránh Hoắc Thuật, cúi đầu đi lên bậc thang, nhưng tay lại bị nắm lấy một lần nữa.

 

Anh vẫn bình thản như chưa có gì xảy ra, chỉ có giọng là hơi khàn đi, giống như bị vật sắc nhọn nào đó cứa vào.

 

“Đừng buông lời trong lúc tức giận, Yêu Yêu rõ ràng em biết tại sao anh lại làm những điều này mà. Nếu em thật sự vội vàng muốn thoát khỏi anh, vậy thì tại sao em mấy năm nay vẫn còn độc thân, không chịu tìm…”

 

Lâm Tri Ngôn không nghe anh nói hết, liền giơ tay gỡ máy trợ thính ra, ngón tay cái ấn nút tắt nguồn.

 

Thế giới liền trở nên lặng lẽ yên tĩnh, dựng lên một bức bình phong im lặng.

 

Bạn xem, đây chính là “lợi ích” của người điếc đấy, lúc không muốn nghe có thể khiến cả thế giới im lặng, cho dù là người thừa kế nhà họ Hoắc không ai bì nổi cũng đành bó tay.

 

Hoắc Thuật quả nhiên không nói nữa, ánh mắt tối lại, đôi môi mỏng mím chặt lại.

 

Lâm Tri Ngôn rút tay lại, đợi anh biết khó mà lui.

 

Vừa mới chuẩn bị quay người đi, thì cô đã nhìn thấy Hoắc Thuật giơ tay chỉ vào ngực của mình, uốn cong hai ngón tay thành hình chữ C rồi đặt chúng cạnh môi, sau đó chỉ vào cô.

 

Lâm Tri Ngôn kinh ngạc trợn tròn mắt.

 

Mặc dù mức độ động tác tay của Hoắc Thuật không hề cường điệu, trên gương mặt lạnh lùng không có biểu cảm thừa thãi nào, Lâm Tri Ngôn liếc nhìn cũng có thể nhận ra anh dùng ngôn ngữ ký hiệu vô cùng thông thạo.

 

Cô từ chối nghe âm thanh, Hoắc Thuật sẽ dùng cách im lặng, gần như là ngang ngược xông vào thế giới của cô.

 

[Anh thích em, anh sẽ không buông tay đâu.]

 

Những ngón tay chồng chéo lên nhau của anh mảnh khảnh như ngọc lạnh, anh nói với cô: [Chúng ta quay lại với nhau đi. Chỉ cần em có thể quay về bên anh, như thế nào cũng được hết.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK