• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Hoắc Thuật không ở nhà, Hoắc Y Na sẽ đẩy xe lăn ra ngoài đi dạo, nhìn đông ngó tây, giống như một bé mèo tham ăn không hề cảnh giác.

 

Lúc Hoắc Y Na nhìn thấy Lâm Tri Ngôn bị vệ sĩ đưa về, trong lòng cô ta đang ôm một túi khoai tây chiên đã bị xé ra, mắt trợn to.

 

“Sao cô đã quay lại rồi?”

 

Nếu không phải hai chân bị liệt thì cơ này cô ta chắc chắn đã hét to đứng dậy khỏi xe lăn rồi.

 

Một lời khó nói hết.

 

Lâm Tri Ngôn cố gắng giữ bình tĩnh tránh khỏi Hoắc Y Na, không muốn bị người ta nhìn ra điều gì bất thường.

 

“Đứng đó! Cô còn chưa trả lời tôi, ai cho cô vào nhà!”

 

Hoắc Y Na lại bắt đầu nổi điên, chỉ vào tấm lưng gầy gò của Lâm Tri Ngôn nói: “Cô cút ra ngoài cho tôi, càng xa càng tốt!”

 

“Cô Hoắc, tôi phụ trách đưa cô Lâm về nhà nghỉ ngơi, không ai được phép bắt cô ấy ra ngoài, mong cô đừng làm khó đám người làm chúng tôi.”

 

Hàn Dương chí công vô tư, sau đó giơ tay về phía Lâm Tri Ngôn, nói: “Cô Lâm, nếu có việc gì cứ nói với tôi.”

 

Hoắc Y Na tức giận ném khoai tây chiên lên người Hàn Dương, đồ ăn chiên dầu vàng óng rơi vãi đầy đất.

 

Hàn Dương không động đậy, mặc kệ cô ta làm loạn.

 

Lâm Tri Ngôn và Hoắc Y Na nhìn nhau đầy phức tạp, sau đó cô xoay người đi lên tầng ba.

 

Sau khi đóng cửa lại, Lâm Tri Ngôn mệt mỏi buông chiếc túi trong tay xuống, vắt chéo hai tay trước ngực và đi đi lại trong phòng.

 

Hoắc Thuật phát hiện kế hoạch của cô rồi ư?

 

Sao có thể chứ, cô rõ ràng đã rất cẩn thận rồi mà. Trừ khi Hoắc Thuật có năng lực biết trước tương lai ra, người bình thường có thể thông minh tới mức này hay sao?

 

Lâm Tri Ngôn hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại.

 

Kế hoạch lập ra đã bị phá rối, cô cần thời gian ngẫm nghĩ làm cách nào để ứng phó với tình hình đột nhiên thay đổi này.

 

Điện thoại trong túi xách rung lên, cô vừa lấy ra thì thấy là tin nhắn của nhóm.

 

Thành Dã Độ: [Mấy người?]

 

Lâm Tri Ngôn: [Không rõ lắm nhưng ít nhất là hai người, trong nhà ngoài nhà đều có, ngoài cửa còn có vệ sĩ coi chừng.]

 

Thành Dã Độ: [Đến khoảng chín giờ tối cậu tìm cơ hội ra ngoài, cái khác chúng ta nghĩ cách giải quyết sau.]

 

Lâm Tri Ngôn: [Sân trước nhà họ Hoắc có bảy chiếc camera, sân sau có bốn cái.]

 

Thành Dã Độ: [Biết rồi.]

 

Lâm Tri Ngôn ghi nhớ tin nhắn quan trọng xong bèn xóa hết tin nhắn, cô nhìn thời gian, vừa đúng bảy giờ bốn mươi phút.

 

Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng, bám vào lan can nhìn xuống. Vệ sĩ mặt mũi lạnh như tiền kia vẫn đang nghiêm túc canh dưới cầu thang, thỉnh thoảng nhìn xung quanh một lượt.

 

Nếu muốn âm thầm trốn đi dưới mí mắt của anh ta thì rất khó.

 

Lâm Tri Ngôn ngẫm nghĩ một lát rồi kéo rèm lại, đứng trước gương tháo vòng cổ và khuyên tai dưới ánh đèn ngủ mờ mờ ở đầu giường, sau đó cởi tiếp bộ váy dài haute couture màu xanh lục bảo, để lộ nhuỵ hoa trắng nõn, tinh tế bên trong.

 

Làn váy mềm mại rũ bên mắt cá chân, giống như một vũng nước suối trong vắt chảy xuống.

 

Cô mở tủ quần áo ra chọn một bộ quần áo hằng ngày tối màu, kết hợp với quần ống rộng, đổi dép lê thành giày thể thao mới tinh. Cô định tìm thêm một chiếc mũ nhưng không thấy nên đành thôi.

 

Tám giờ mười phút, Lâm Tri Ngôn nhét hết giấy tờ quan trọng vào túi xách, sau đó tháo chiếc nhẫn ở ngón giữa tay trái xuống đặt lên bàn trang điểm cùng với chiếc thẻ ngân hàng Hoắc Thuật đưa, giống như muốn rũ sạch quan hệ giữa cô và anh.

 

Trên sân thượng đặt mấy chậu cây xanh, nếu lúc này mà di chuyển rồi đập vỡ thì có lẽ sẽ gây ra tiếng động dẫn vệ sĩ rời đi…

 

Cô đang nghĩ thì dưới tầng truyền đến tiếng động của một vật gì đó lớn. Hai vai Lâm Tri Ngôn run rẩy, cho rằng bản thân đã nghĩ quá sâu nên xuất hiện ảo giác.

 

Cô chần chờ đi đến cạnh cửa, nhẹ nhàng đặt tay lên then cài.

 

Cô vừa hé cửa đã nghe thấy một tiếng loảng xoảng rất lớn, giống như ai đẩy ngã tủ, chấn động làm cho sàn nhà hơi rung lên.

 

Cùng lúc đó, Lâm Tri Ngon ngửi thấy một mùi khói gay mũi, vệ sĩ canh dưới cầu thang đã không thấy tung tích.

 

Chẳng lẽ Hoắc Y Na đã tạo ra động tĩnh để vệ sĩ rời đi ư?

 

Nếu là như vậy thì đây sẽ là một cơ hội trốn thoát tuyệt vời.

 

Tim cô dần đập nhanh hơn, Lâm Tri Ngôn không kịp nghĩ nhiều, vác chiếc túi nặng trĩu lên vai rồi vội vàng chạy xuống tầng.

 

Lúc cô đi đến chỗ ngoặt tầng hai mới nhận ra có gì đó không đúng.

 

Trong phòng làm việc có người, hơn nữa không chỉ có một!

 

“Lấy được hết đồ chưa?” Một giọng nói trầm khàn hỏi.

 

“Nhiều quá, không biết là cái nào.” Một giọng nói nghẹn ngào khác trả lời.

 

“Vậy mang hết đi, còn lề mề là sẽ thu hút người khác tới đó!”

 

“Em gái bị liệt ở dưới tầng thì sao, có phải trói đi không ạ?”

 

“Ông chủ muốn là danh sách khách hàng và kỹ thuật tuyệt mật, tìm không thấy thì trói người lại cũng không muộn.”

 

“Ai ở đằng kia?”

 

Hắn chợt quát khẽ, hai bóng người nhanh chóng sải bước về chỗ cầu thang.

 

Tim Lâm Tri Ngôn chợt siết lại, chưa bao giờ cảm thấy nguy hiểm dâng cao như thuỷ triều giống lúc này, khiến cho cô không ngừng lùi lại phía sau hai bước, sau đó chạy bán sống bán chết lên tầng khoá trái cửa phòng lại.

 

Người tới không hề có ý tốt, chắc chắn không phải người mà Hoắc Y Na hay Thành Dã Độ phái tới!

 

Bọn họ là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?

 

Đầu cô như mớ bòng bong, tiếng bước chân tới gần như âm thanh của ma quỷ dừng ở cửa tầng ba.

 

Sau đó lập tức vang lên tiếng đá mạnh cửa phòng, lực mạnh đến nổi lưng Lâm Tri Ngôn như tê dại, lục phủ ngũ tàng như bị đảo loạn.

 

Lâm Tri Ngôn dùng hết sức giữ cửa phòng, giơ tay che máy trợ thính suýt chút nữa đánh rơi xuống, bên ngoài ồn ào.

 

“Mẹ nó, không ngờ trên lầu lại giấu một người!”

 

“Thôi, cầm đồ rồi chạy mau.”

 

“Nhưng lúc nãy đánh nhau bị lột mặt nạ rồi, mấy người dưới tầng… Chỉ sợ đã thấy mặt chúng ta.”

 

Bọn họ im lặng một lát, giọng nói âm trầm lại vang lên không hề có chút cảm xúc nào.

 

“Vậy cho mồi lửa thiêu sạch dấu vết đi.”

 

Tiếng đá cửa chợt dừng lại, tiếng bước chân dần rời xa, thay vào đó là sự im lặng quỷ dị.

 

Lâm Tri Ngôn chầm chậm buông then cài cửa ra, cô thấy lòng bàn tay mình lạnh buốt, hô hấp như bị bóp nghẹn do căng thẳng. Cô hít sâu, sau đó che miệng do bị sặc, sau đó lại ngửi thấy một mùi rất gay mũi.

 

Lâm Tri Ngôn quỳ xuống ghé vào khe cửa nhìn ra bên ngoài, mấy người xâm nhập đã không thấy bóng dáng, thay vào đó là làn khói mơ hồ chui vào khe cửa.

 

Cảm giác bất an của cô đã đạt tới đỉnh điểm, Lâm Tri Ngôn bỗng mở toang cửa phòng, tim như nhảy lên cuống họng.

 

Cháy lớn!

 

Tầng hai có ít nhất ba chỗ cháy, bộ sưu tập sách khổng lồ và sàn gỗ là vật liệu bắt cháy tốt nhất, âm thanh của vật cháy đáng sợ vang lên, ngọn lửa lan thẳng đến tầng ba.

 

Chuông báo cháy kêu inh ỏi, hệ thống dập lửa bị phá hỏng, nước nhỏ ra như muối bỏ bể!

 

Lâm Tri Ngôn ho khụ khụ lui vào phòng, vô thức lấy di động ra.

 

Ghi chép trò chuyện gần nhất là cuộc gọi của Hoắc Thuật. Lâm Tri Ngôn cố tình không lưu tên anh vào danh bạ nhưng đã khắc ghi những con số này vào lòng.

 

Đầu ngón tay cô hơi dừng lại, cô không chút do dự mở bàn phím ra ấn 119.

 

Sau vài tiếng “Tút”, trong điện thoại vang lên một tiếng người đàn ông: “Chào bạn, đây là 119.”

 

“…”

 

“Chào bạn, xin hỏi bạn cần giúp gì ạ?”

 

Lòng Lâm Tri Ngôn nóng như lửa đốt, đầu ngón tay run run, môi mím chặt bật ra những tiếng nghẹn ngào: “ưm…”

 

“Chào bạn, bạn đang ở đấy chứ ạ?”

 

“Chào bạn?”

 

Tút…

 

Tín hiệu bị ngắt, cuộc gọi bị gián đoạn.

 

Lâm Tri Ngôn che mũi gọi lại, vẫn là người trực tổng đài giọng dịu dàng cơ nãy: “Chào bạn, đây là 119, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho bạn?”

 

“…”

 

“Alo, có ai đang nghe máy không ạ?”

 

“Hô… A…”

 

“Alo? Bạn nhỏ ơi, gọi điện trêu là không được đâu!”

 

“…”

 

Lâm Tri Ngôn chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng, tự ghét mình và hối hận như lúc này, mười mấy năm không nói chuyện nên cô dường như đã quên cách mở miệng nói như thế nào, cổ họng giống như bị đổ chì không thể bật ra một âm tiết hoàn chỉnh.

 

“Bạn nhỏ ơi, đưa điện thoại lại cho ba mẹ nhé, để họ nói chuyện với chú được không?”

 

Người trực tổng đài vẫn kiên nhẫn hướng dẫn, Lâm Tri Ngôn chỉ có thể nhẫn tâm cúp điện thoại, giờ không đủ thời gian cho cô lề mề.

 

Cô ho khụ khụ gửi tin nhắn vào nhóm: [Nhà họ Hoắc đang cháy, chúng tôi đều bị vây bên trong! Cảnh báo!]

 

Lâm Tri Ngôn nhắn xong không đợi mọi người trả lời đã lấy một chiếc áo khoác dày rồi vặn nước tưới hoa ở sân thượng thấm ướt.

 

Cô khoác chiếc áo ướt nhẹp lên người, hít sâu một hơi rồi mở cửa phòng, cúi đầu xuyên qua đám khói dày đặc lao xuống tầng một.

 

Ngọn lửa mãnh liệt bùng lên ngăn bước chân Lâm Tri Ngôn lại.

 

Phòng khách tầng một chắc hẳn là nơi cháy đầu tiên, lửa còn to hơn cả tầng hai!

 

Đầu vệ sĩ Hàn Dương chảy đầy máu gục trong nhà ăn, Quan Thiến nằm ở cửa phòng tắm, trong tay nắm một chiếc thảm ướt một nửa trông giống như nhúng nước cứu người, kết quả bị sặc khói bất tỉnh.

 

Hành lang không cháy, có lẽ là chỗ kẻ phóng hỏa rút lui.

 

Nếu lúc này Lâm Tri Ngôn lao ra ngoài thì chưa chắc đã không có cơ hội sống sót, nhưng cô nhìn phòng khách và phòng bếp lửa cháy bừng bừng, nhìn ba người bị vây trong biển lửa, bước chân đang chạy trốn lại chẳng tài nào nhấc lên…

 

Mặc kệ, cứu người đang nguy hiểm nhất đã!

 

Lâm Tri Ngôn cắn răng, cột hai tay áo khoác trước mặt làm thành một chiếc khẩu trang đơn giản tránh hít khói bụi. Sau đó cô lập tức khom lưng chạy qua hành lang cầm chiếc thảm nhung nhúng vào bồn tắm cho ướt toàn bộ rồi lao vào biển lửa trong phòng khách…

 

Nóng quá, không khí xung quanh như đang vặn vẹo thiêu đốt khiến làn da cô như muốn nổ tung.

 

May mắn trong phòng khách không có người, Lâm Tri Ngôn cố hết sức lao ra bên ngoài, tìm kiếm một lát, cuối cùng cũng phát hiện Hoắc Y Na té xỉu cạnh xe lăn bên cửa cầu thang hầm để xe.

 

Lửa bắn lên quần cô ta tạo ra vài lỗ thủng lớn, bánh xe lăn ở bên cạnh đã bị đốt như sắp chảy nhựa.

 

Lâm Tri Ngôn duỗi tay đẩy cửa cầu thang bỗng vô thức rụt lại.

 

Căn nhà này đã hơi cũ, khoá cửa bị đốt hỏng không thể mở được ra, chạy trốn từ hầm gửi xe là một việc rất xa vời thực tế.

 

Lâm Tri Ngôn đành phải phủ mảnh thảm ướt lên người Hoắc Y Na, dùng sức đẩy xe lăn đến chỗ trống khá an toàn ở ban công ngoài phòng khách, sau đó vòng lại kéo Quan Thiến ngất xỉu ở cửa nhà tắm ra.

 

Mồ hôi trên người còn chưa kịp chảy đã bị hơi nóng làm cho bốc hơi.

 

Làn khói dày đặc hoà vào ngọn lửa, thỉnh thoảng có tiếng vật bị cháy nổ. hai con ngươi của Lâm Tri Ngôn như muốn hoà tan trong hốc mắt, dường như không còn thấy rõ cảnh vật trong phòng, chỉ có thể dùng hết sức kéo.

 

Hàn Dương lưng hùm vai gấu, ít nhất phải nặng tầm trăm cân. Lâm Tri Ngôn dùng hết sức cũng chỉ kéo được anh ta xa hai ba mét.

 

Cô đã kiệt sức nhưng lửa đã lan lại rồi, máy trợ thính trên tai trái bởi vì nóng nên phát ra âm thanh báo hỏng ầm ĩ như tiếng khoan điện truyền vào sâu trong não khiến cô hoa mắt choáng váng.

 

Lâm Tri Ngôn tháo máy trợ thính nhét vào túi, ngửa người ra sau nắm cổ áo Hàn Dương liều mạng kéo.

 

Lực cản trên tay bỗng nhẹ bớt, cô ngạc nhiên ngước mắt, là Quan Thiến không biết đã tỉnh lại từ bao giờ đang hét to giúp cô kéo tay Hàn Dương.

 

Trước mặt một mảng đỏ rực nóng bỏng vặn vẹo, Lâm Tri Ngôn cố gắng phân biệt khẩu hình của Quan Thiến, cô đang nói: “Một, hai, ba… Dùng sức!”

 

Lâm Tri Ngôn điều khiển cơ thể một cách nhanh chóng để phối hợp với khẩu hiệu dùng sức mà Quan Thiến hô, cũng cùng cũng kéo được Hàn Dương ra ban công.

 

Tuy nhiên, chiếc thảm trải trong phòng khách đã bốc cháy, nơi “an toàn” này không chống đỡ được bao lâu.

 

Quan Thiến dúng khăn lông che mũi vọt lại hành lang ấn mạnh chốt cửa nhưng không tài nào mở được, ngọn lửa đã lan về phía cửa rồi.

 

“Khoá cửa bị người bên ngoài chặn rồi! Không mở được!”

 

Quan Thiến chật vật chạy về cạnh Lâm Tri Ngôn, đôi mắt bị khói xông đỏ bừng tràn ngập tuyệt vọng: “Làm sao bây giờ? Làm sao đây!

 

Lâm Tri Ngôn đã cạn kiệt sức lực, cố gắp tỉnh táo cúi thấp người ra hiệu cho Quan Thiến im lặng.

 

Quan Thiến quá kích động, nếu mà bị sặc quá nhiều khói bụi thì sợ ngay cả thần tiên cũng không cứu nổi cô ấy. Phải biết rằng phần lớn người chết trong đám cháy không phải bị thiêu chết mà là do khói tràn vào phổi.

 

Cạnh cây đàn piano có một chiếc ghế gỗ màu đỏ thẫm rất thu hút mắt nhìn, nhìn qua thì vô cùng chắc chắn.

 

Lâm Tri Ngon đứng dậy cầm ghế đi đến trước cửa sổ sát đất trước ánh mắt kinh ngạc của Quan Thiến, cô trông giống như một nữ chiến binh cầm kiếm chống lại dòng chảy của vận mệnh.

 

Sau đó cô lập tức dùng hết sức lực đập mạnh chiếc ghế gỗ nặng lên cửa kính từng nhát một.

 

Quan Thiến rất nhanh đã hiểu cô định làm gì nên vừa lăn vừa bò lại tủ ở góc từng, chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt tìm kiếm được một cây búa, xoay người ném mạnh vào cửa sổ sát đất.

 

Hai người cùng hợp lực, sau đó nghe thấy một tiếng choang vang lên, cửa kính bị biến hình, phủ đầy vết nứt.

 

Nhưng điều khiến người khác tuyệt vọng chính là mặc dù cửa kính đã vỡ nhưng mỗi mỗi khe nứt lại như mạng nhện dính chặt với nhau tạo thành một khối có tính bền cực lớn.

 

Cô nhớ rõ lúc mình đang yêu đương cuồng nhiệt với Hoắc Thuật, anh từng hăng hái giới thiệu cửa kính của căn nhà này đều dùng kỹ thuật phòng trộm tiên tiến nhất, kết hợp thuỷ tinh và nhựa PVB nên độ bền rất tốt, dù là đạn cũng không bắn thủng được.

 

Lúc ấy Lâm Tri Ngôn cái nghe hiểu cái không, cực kỳ sùng bái anh, mà giờ đây cô chỉ còn cảm thấy ngập tràn sự châm chọc.

 

Cô đâu có ngờ rằng sẽ có một ngày cửa kính phòng trộm đạn bắn không vỡ lại trở thành nhà giam vây chết mình.

 

Cô muốn từ bỏ không?

 

Không có cách nào thật sao?

 

Chiếc ghế trong tay rơi cái rầm xuống đất, Lâm Tri Ngôn ngơ ngác lùi lại phía sau một bước.

 

Tự do và địa ngục chỉ cách nhau một đường kẻ, cô có thể cảm nhận được ngọn lửa cháy rừng rực.

 

Một tiếng nổ “ầm” vang lên kéo suy nghĩ của Lâm Tri Ngôn thoát khỏi vũng bùn lầy.

 

Đúng rồi, chỉ cần tìm được công cụ có sức nổ giống thì nhất định có thể phá ra một lỗ chạy trốn.

 

Nhưng cái gì có thể so sánh với lực bắn của viên đạn đây?

 

Lâm Tri Ngôn bị sặc ho khụ khụ quay đầu lại, tầm mắt xuyên qua làn khói nhìn tất cả đồ vật, cuối cùng nhìn về phía tủ cất đồ ở góc tường.

 

Vô số khối rubik to nhỏ đang im lặng “nhìn chằm chằm” cô.

 

Nó tên là “Rubik Satan”.

 

Cách chơi không giống nhau, độ khó từ thấp tới cao, mỗi một cửa đều cài đồng hồ đếm ngược. Một khi bắt đầu thì chỉ có thể chơi cho đến khi qua màn mới dừng được.”

 

“Nó sẽ tự nổ.”

 

Lâm Tri Ngôn thoát khỏi hồi ức, cô vô thức đi lên phía trước mở tủ lấy khối rubik điện tử màu đen nặng kia ra.

 

Hoắc Thuật doạ cô ư? Một món đồ nho nhỏ này nếu qua màn thất bại sẽ nổ mạnh thật chắc?

 

Không, đây mới là phong cách của Hoắc Thuật: Thần bí mà nguy hiểm, cực đoan lại k1ch thích.

 

Dù sao cô đã không còn lợi thế gì nữa rồi, át chủ bài trong tay đều đã dùng hết nên cô không ngại đánh cược với anh một lần.

 

Cô cược Hoắc Thuật là người điên cuồng.

 

Màu đen khối rubik chiếu vào đáy mắt cô, Lâm Tri Ngôn chầm chậm thở ra, tay dùng sức vặn.

 

Ánh sáng điện tử màu xanh lam truyền dọc theo các khoảng trống của khối Rubik. Sáu màu được phân bổ ngẫu nhiên, giữa trục quả thật có đồng hồ bấm giờ:

 

4:59.

 

4:58.

 

4:57…

 

Màn thứ nhất chỉ có năm phút thôi ư?

 

May là không quá dài, bằng không bọn cô sẽ không chống đỡ nổi.

 

Lâm Tri Ngôn đặt rubik lên vết nứt trên cửa kính rồi lùi về sau hai bước.

 

Có lẽ Hoắc Thuật sẽ không thể nào ngờ được rubik mà mình nghiên cứu ra sẽ được khởi động dưới tình huống không ổn như này…

 

Làm sao anh biết được chứ.

 

Lâm Tri Ngôn tự giễu cười, giờ anh có lẽ đang qua lại trong tiệc rượu tràn ngập người tóc tai thơm tho, quần áo lụa là rồi. Anh hẳn đang thỏa thuê đắc ý, nắm chắc phần thắng trong tay, cao cao tại thượng bễ nghễ nhìn đám người ngu ngốc mới đúng.

 

 

“Anh Hoắc.”

 

Chu Kính đi lại đưa anh một chiếc điện thoại màu đen: “Anh có tin nhắn.”

 

Đây là số riêng của Hoắc Thuật, trước khi nhập tiệc anh đã dặn Chu Kính nếu điện thoại này có tin nhắn phải báo ngay cho anh.

 

Lúc này thì chắc chắn không phải ông nội hay bà Bạch gửi tin nhắn được, chỉ có thể là Yêu Yêu.

 

Cô ấy ở nhà một mình quá nhàm chán hay bụng vẫn khó chịu như trước?

 

Anh suy nghĩ, miệng cười dịu dàng đi lại mở màn hình.

 

Một tin nhắn hệ thống hiện ra: [Attention! The Satan cube has been activated. (Chú ý! Rubik Satan đã khởi động)

 

Hoắc Thuật nhìn chằm chằm dấu chấm than đỏ tươi trên tin nhắn, nụ cười dần biến mất.

 

Tim anh dường như lập tức ngừng đập.

 

Rubik Satan sao lại khởi động? Ai đã khởi động nó?

 

Hoắc Thuật nhìn chằm chằm, anh buông ly champagne trong tay xuống, đi đến một chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Lâm Tri Ngôn.

 

Điện thoại vẫn đang báo không kết nối được.

 

“Anh Hoắc!”

 

Chu Kính cầm một chiếc điện thoại khác lại, bước đi hỗn loạn, vẻ mặt nôn nóng: “Tôi vừa nhận được điện thoại báo nguy, trong nhà đang cháy!”

 

Con ngươi Hoắc Thuật co lại, nghiêng đầu hoang mang hỏi: “Cậu nói ở đâu cơ?”

 

Chu Kinh nuốt nước bọt nói lại: “Nhà họ Hoắc ạ.”

 

Lời con chưa dứt Hoắc Thuật đã vô thức nắm chặt di động, không quan tâm đ ến mọi người trong phòng chạy nhanh đến cửa thang máy.

 

Thậm chí anh còn không kịp thay đổi cảm xúc trên mặt, vẻ mặt anh lúc này lạnh lùng, ngón tay tái nhợt ấn điên cuồng xuống tầng, tóc mái được vuốt keo chỉnh tề bay bay theo động tác của anh.

 

Chu Kinh lo lắng đứng cạnh, đang đợi thì thấy sếp mình bỗng quay mặt lại lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, hỏi: “Cậu còn đứng đây làm gì?”

 

Giọng nói Hoắc Thuật rất trầm, mỗi một chữ như bọc dao băng: “Người cứu viện dập lửa cứu người đã sắp xếp ổn thoả hết rồi chứ, nói cách khác, người trong nhà đều an toàn?

 

“Xin lỗi anh Hoắc, tôi gọi điện hỏi ngay ạ!”

 

Chu Kính sợ toát mồ hôi lạnh, bị anh dọa lùi lại sau, vội vàng móc điện thoại ra gọi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK