Ngô Thành ẩu đả với người ta. Vị trí ngồi trong góc bị mọi người vây chật cứng, người thì khuyên can, người thì hóng chuyện, nhốn nháo hết cả. Nghe bảo hình như có ai đó bất cẩn đổ hết rượu lên người Ngô Thành lúc đi ngang qua, hai người cãi cọ qua lại, cồn dồn lên não, lao vào đánh nhau.
“Quà sinh nhật” Vivian dày công chuẩn bị bị đánh bầm dập, “giấy bọc quà” bị hư hỏng nặng, chỉ đành trả lại hàng, kế hoạch đổ bể.
Ngoài quán pub, Vivian chật vật đỡ lấy Ngô Thành buông thõng hai chân, quay đầu nói: "Tớ đưa anh ta tới bệnh viện khám đã. Lâm Tri Ngôn, lát nữa..."
Tùy Văn chủ động lên tiếng: "Tôi đưa cô ấy về."
Vivian nhìn Lâm Tri Ngôn bằng ánh mắt "biết tỏng rồi nhớ", nói: "Vốn định cho cậu một sinh nhật khó quên, cuối cùng thành ra thế này."
Lâm Tri Ngôn thầm thở dài, ở một mức độ nào đó thì buổi tối nay đúng là rất "khó quên".
"Thôi vậy, dù sao hôm nay cậu cũng không có ý đó, lần sau cần thì cứ gọi tớ."
Vivian vỗ túi đá lên mặt Ngô Thành, vẫy tay: "Đi đây, bye!"
Thâm Thành tháng Ba đèn đuốc sáng trưng, nhà cao tầng sừng sững như cây trong rừng, đèn đuốc lấp lánh như hoa khoe sắc, tạo nên khung cảnh mùa xuân tuyệt vời mang nét đặc trưng chốn đô thị phồn hoa. Tùy Văn nhìn giờ, nói: “Muộn lắm rồi, cô Lâm, tôi đưa cô về nghỉ.”
Thỉnh thoảng anh ấy vẫn sẽ gọi cô là "cô Lâm", không sửa được, như thể vị quân tử thời xưa chính trực truyền thống trong phim TVB vậy.
Lâm Tri Ngôn đáp: "Lừa sư Tùy."
"Luật sư, dấu nặng, thanh điệu thấp xuống."
Tùy Văn bình tĩnh sửa lại cách phát âm cho cô, rồi mới ân cần hỏi: "Sao vậy?"
"Luật sư Tùy."
Lâm Tri Ngôn ngập ngừng một lát, đứng trong cơn gió đêm, men say váng vất, hỏi: "Vừa rồi trong nhà vệ sính, anh có nhìn thấy một người khác không?"
"Ai cơ?"
Tùy Văn thắc mắc, nhớ lại mọi chuyện cẩn thận, đoạn hỏi: "Người đó trông như nào? Ngoài hành lang có rất nhiều người, tôi không biết cô nói tới ai. Lúc tôi bật đèn, trong gian rửa tay có mình cô thôi."
Sắc mặt Lâm Tri Ngôn khi đó trông là lạ.
Người đó trông ra sao? Lâm Tri Ngôn đơ ra, trong đầu chỉ có bóng tối thăm thẳm. Cô lắc đầu, ủ rũ đáp: “Tôi hỏi… vu vơ vậy thôi.”
Lúc ấy đầu óc Lâm Tri Ngôn nặng trịch, như thể phần lớn trí nhớ bị lấy mất, cô chỉ nhớ mang máng mọi thứ tối đen như mực, cô rất tức giận, kĩ năng hôn của người đó hơi thô bạo nhưng rất điêu luyện.
Tùy Văn hình như không biết gì về chuyện này, còn Ngô Thành bận đấm nhau với người ta. Còn về phần người trong trí nhớ của cô... anh đã bặt vô âm tín ba năm trời, giờ ở nơi xa ngàn trùng, càng không thể xuất hiện đúng lúc rồi lại biến mất như vậy được. Anh có phải thần tiên đâu?
Lâm Tri Ngôn chẳng nghĩ ra ai nữa, hoặc đó chẳng là ai, chỉ là một tên cuồng bám đuôi chuyên làm những chuyện bẩn thỉu hèn hạ. Tiếc là gần khu vực WC không có camera, nếu không cô phải tìm ra tên đó bằng được!
Nghĩ vậy, Lâm Tri Ngôn lại muốn súc miệng lần nữa, cảm giác khó chịu như nuốt phải ruồi. Tùy Văn mở cửa ghế phó lái cho cô, Lâm Tri Ngôn ngập ngừng giây lát, mỉm cười cảm ơn. Lên xe rồi cô mới biết lý do anh ấy để cô ngồi ghế trước.
Hàng ghế sau có vài quả bóng bay nằm rải rác và cả một bó hoa lớn. Hoa lan tường tím đan xen những đóa hồng champagne vàng kem kết hợp với đèn led dây màu vàng sáng khiến không gian kín trong xe như được ánh sao rọi sáng.
Có lẽ vì cô tỏ vẻ ngạc nhiên quá rõ ràng, Tùy Văn khẽ giải thích: "Hôm nay sinh nhật của cô, đây là chút tấm lòng của tôi."
"Cảm ơn, anh tốn kém rồi."
Lâm Tri Ngôn cho rằng tình bạn giữa cô và Tùy Văn chưa thân thiết tới mức phải làm thế, cô vẫn có nhận thức rõ ràng về điều này.
Tùy Văn không khởi động xe, Lâm Tri Ngôn cũng không thúc giục. Sâu trong tiềm thức, cô hi vọng anh ấy tốt nhất đừng nói gì!
Nhưng trời không chiều lòng người, sợ cái gì thì cái đó tới. Tùy Văn trầm ngâm một lát, cuối cùng trịnh trọng quay đầu nhìn cô, nói bằng giọng trầm ấm: “Liệu cô Lâm có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi em không?”
Ông trời ơi, hôm nay là ngày gì vậy?! Sinh nhật hai mươi lăm tuổi thôi mà, có cần phải dồn hết mấy cú shock vào với nhau không?
Lâm Tri Ngôn nắm chặt dây an toàn trước ngực, lát sau, ngẩng đầu cười, uyển chuyển đáp: “Xin lỗi, anh là bạn… tốt nhất của tôi.”
Ánh mắt Tùy Văn tối đi, như đã chuẩn bị tâm lý, mỉm cười đầy phong độ.
“Em không có lỗi với ai hết, không cần xin lỗi.”
Ngừng một lát, anh ấy khẽ xoa tay, hỏi: “Tôi có thể biết lý do không? Dù tôi từng có ba cô người yêu, nhưng tôi nghiêm túc với mỗi mối tình mình có, chỉ vì công việc đôi bên quá bận rộn hoặc tính cách không hợp nên mới chia tay trong hoà bình.”
Lâm Tri Ngôn khẽ gật: “Tôi biết.”
Bạn gái cũ của Tùy Văn đánh giá anh ấy cực tốt, lúc hai người chia tay, anh ấy cũng sẽ nhận trách nhiệm về phần mình, không cãi cọ tới mức tanh bành. Lâm Tri Ngôn còn nhớ, có lần cô tình cờ gặp bạn gái cũ của anh ấy, người đẹp toát lên vẻ tri thức ấy cười nói với cô, Tùy Văn rất biết cách săn sóc người khác, nhưng quá bị động khiến tình yêu như thiếu đi phần mãnh liệt.
Lâm Tri Ngôn cũng là một người rất bị động. Vivian nói chắc chắn cô rất thích kiểu anh chàng đầy bí ẩn, biết tán tỉnh, theo đuổi k1ch thích cũng không hoàn toàn vô lý. Hoặc có lẽ vì cô đã chìm trong màn đêm thăm thẳm quá lâu, chỉ mong nửa kia có thể rọi sáng thế giới trong cô, chứ không chỉ đơn giản như ở bên bầu bạn.
Tùy Văn nói: “Sau khi chia tay với Sara, tôi luôn độc thân suốt nửa năm nay.”
“Tôi biết anh đã suy nghĩ thật ký rồi mới ngỏ lời. Nhưng chúng ta không hợp nhau.”
Lâm Tri Ngôn không rành việc từ chối, nói một câu mà khó khăn vô cùng, nhưng cô vẫn phải tỏ rõ lập trường: “Chúng ta sẽ là… những người bạn rất tốt.”
Tùy Văn gật đầu: “Em nói đúng, quả thật tôi đã suy nghĩ rất lâu. Tuy lúc trước tôi có thiện cảm với em, nhưng tôi không chắc mình có thể đảm đương nổi trách nhiệm chăm sóc em, suy cho cùng, em không giống những cô gái khác.”
“Tôi là người câm. Người bình thường yêu tôi sẽ có áp lực rất lớn. Anh không kích động nhất thời, là vì tôn trọng, bảo vệ tôi.”
“Cũng không to tát như em nói đâu, có lẽ vì làm luật sư đã lâu, trước khi bắt đầu một mối quan hệ, tôi luôn có thói quen cân nhắc kỹ càng, suy tính tất cả những khả năng được, mất, không nhận những vụ biện hộ khi chưa chuẩn bị kỹ lưỡng. Mãi tới lúc vừa rồi, em nói đang đi xem mắt, tôi mới ý thức được rằng, nếu hôm nay tôi không đi tìm em, có lẽ sẽ hối hận cả đời.”
Nói xong, anh ấy mỉa mai bản thân: “Dù cuối cùng đã thất bại, nhưng lòng tôi nhẹ nhõm hơn nhiều, như đã giải quyết xong một vụ khó nhằn.”
Lâm Tri Ngôn cười nhạt: “Lừa sư Tùy, thỉnh thoảng thua kiện không hẳn là chuyện xấu đâu.”
"Luật sư, dấu nặng, thanh điệu thấp xuống."
Tùy Văn nghiêm túc chỉnh phát âm cho cô. Kế đó, hai người nhìn nhau phì cười, bầu không khí hơi khó xử vừa rồi cũng biến mất theo.
Tùy Văn khởi động xe, nói: “Mặc dù ‘người bạn’ này thăng chức thất bại, nhưng hoa tươi vô tội. Cô Lâm cầm về bày bàn cũng đẹp mắt, đừng lãng phí nhé.”
Lâm Tri Ngôn gật đầu, ngậm cười đáp: “Được.”
Lâm Tri Ngôn ôm bó qua đi ra khỏi thang máy, rẽ trái. Bó hoa quá lớn nên chắn mất tầm nhìn, khiến cô bất cẩn đá phải thứ gì đó như hộp giấy. Cô cúi đầu nhìn, trước cửa nhà cô đặt một hộp quà rất xinh xắn.
Bạn bè biết địa chỉ hiện giờ của Lâm Tri Ngôn không nhiều, cô nhập mật khẩu, mở cửa, bày bó hoa lên tủ TV, sau đó mới mở cửa, khuỵu xuống, tháo dây bọc hộp quà ra.
Bên trong là chiếc bánh sinh nhật cao cấp được đặt làm riêng, được bọc cẩn thận bằng vật liệu giữ nhiệt và những túi đá, ngoài ra còn một phong thư được kẹp trên chiếc chụp bánh trong suốt. Cô mở ra đọc, bên trong là giấy khen tình nguyện viên được mạ vàng và một tấm thiệp mừng sinh nhật do Viện nghiên cứu Đại học A gửi tới.
Phía trên không ký tên, nhưng Lâm Tri Ngôn đã đoán được người gửi là ai, dù sao đây cũng đã là lần thứ hai cô nhận được món quà này. Cô để giấy khen thưởng và bánh sinh nhật cùng một chỗ, chọn góc chụp ảnh rồi gửi cho Thập Nhất.
Lâm Tri Ngôn: [Cảm ơn giấy khen và bánh chị Thập Nhất gửi cho em, đẹp lắm ạ!]
Đối phương hồi lâu không trả lời, Lâm Tri Ngôn mở khung chuyện WeChat với Tùy Văn ra, nói đã về tới nhà an toàn.
Hồi lâu sau, hai tin nhắn gần như được gửi tới cùng lúc.
Thập Nhất: [Sinh nhật vui vẻ.]
Tùy Văn: [Vừa rồi xe gặp chút sự cố, không nhìn thấy tin nhắn của em. Về tới nhà là ổn rồi, nghỉ sớm nhé.]
Lâm Tri Ngôn vội hỏi: [Có chuyện gì vậy? Anh không sao chứ?]
Tùy Văn: [Có chiếc xe bất chợt chạy ngược làn đường, xe tôi bị quệt phải, đang báo cảnh sát xử lý. Tôi không sao, đừng lo.]