Tới trạm xăng như đã hẹn, Lâm Tri Ngôn quả nhiên nhìn thấy Thành Dã Độ đã đợi sẵn ở đó.
Anh thanh niên đội mũ lưỡi trai màu đen mở ghế phó lái, giao lưu vài câu với Lâm Tri Ngôn, cuối cùng vẫn quyết định không lái máy bay, lựa chọn lái xe đi thẳng về phía Nam, dù sao tin tức mua cổ phiếu quá dễ để lại dấu vết.
Người tài xế thuê tới được trả một khoản phí tăng ca hậu hĩnh, lập tức khởi động xe, chở hai người về giao lộ cao tốc.
Thành Dã Độ lấy ra một chiếc túi nilon từ dưới chân mình, bên trong có nước khoáng và một ít bánh mì ăn nhẹ, đưa cho Lâm Tri Ngôn ngồi ở ghế sau: “Cậu đi Thâm Thành, đã tìm được chỗ dừng chân chưa?”
Lâm Tri Ngôn nhận lấy đồ rồi gật đầu.
Cô mở địa chỉ đã lưu trong điện thoại lên, đưa cho tài xế. Hành trình 1500km, một khởi đầu mới.
Vụ cháy lớn này hoàn toàn là sự cố, lúc đầu Lâm Tri Ngôn cũng không định dùng cách ‘chết giả’ để lừa gạt Hoắc Thuật.
Hiện tại là thời đại công nghệ cao, không phải cổ đại mà không có camera hay DNA, chưa kể Hoắc Thuật còn có chỉ số thông minh vượt trội, muốn giấu trời qua biển là chuyện viển vông.
Cho nên, chỉ cần chặn anh nửa ngày là tốt rồi.
Nửa ngày sau, chắc hẳn cô đã đi xa đến ven biển phía nam, hòa vào biển người mênh mông. Đến lúc đó dù bản lĩnh của Hoắc Thuật có lớn tới đâu thì e rằng cũng nằm ngoài tầm với…
Đương nhiên, Lâm Tri Ngôn không cảm thấy mình có sức nặng tới vậy, đáng phải để Hoắc Thuật tốn công.
Có lẽ từ lúc bắt đầu, thứ anh để ý chỉ là ‘mẫu thí nghiệm số 003’, chứ không phải con người cô.
Lâm Tri Ngôn mở chai nước khoáng, uống một hơi gần nửa chơi mới thấy đôi môi khô khốc vì lửa lớn dịu đi một chút. Cô nhúng khăn giấy vào nửa chai nước còn lại, lau từng chút bụi bẩn trên mặt và tay, lòng bàn tay có hơi phỏng nhẹ, cũng không quá nghiêm trọng.
Cô đội mũ trùm áo khoác lên, cuộn tròn dựa lên cửa xe, cơ thể mệt mỏi đến cùng cực dần thả lỏng, ý thức nặng nề chìm vào khoảng không vô tận.
Thành Dã Độ ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nhìn, Lâm Tri Ngôn đã ngủ.
Anh ấy lặng lẽ tháo dây an toàn, cởi bộ đồ lao động trên người ra, trở tay nhẹ nhàng đặt lên người cô.
Lông mi của Lâm Tri Ngôn rất dài, ngón tóc bị lửa lớn cháy tới mức khô vàng xoăn lại, hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, lộ ra cảm giác điềm tĩnh yếu đuối đáng thương.
Thành Dã Độ đột nhiên nhận ra, đây có lẽ là lần anh ấy gần Lâm Tri Ngôn nhất… Không phải khoảng cách về mặt thể chất, mà là gần gũi trên tuyến phòng thủ tâm lý.
Cảm giác tội lỗi tra tấn anh ấy suốt mười năm, nay đã được cứu rỗi. Anh ấy biết hành vi nhân lúc cháy nhà đi hôi của là của kẻ hèn hạ, nhưng trong lúc nhất thời, anh ấy thật sự không mong đợi cuộc tẩu thoát này có thể kéo dài hơn một chút.
Lâm Tri Ngôn tỉnh dậy hai lần, ăn thứ gì đó ở khu vực nghỉ ngơi rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Thành Dã Độ và tài xế thay nhau lái xe, cuối cùng cũng tới đích đến vào sáu giờ chiều hai ngày sau.
Tùy Văn lái xe hơn một tiếng từ Hồng Kông tới đây, cầm chìa khóa nhà và hợp đồng thuê nhà cho Lâm Tri Ngôn, hai nhóm chạm mặt nhau ở dưới tầng, cứ như vậy mà làm quen với nhau.
Căn hộ mà Tùy Văn thuê giùm ở lầu 16, là phòng trống mà bạn của anh ấy không sử dụng nữa. Mặc dù diện tích của một phòng ngủ và một phòng khách không lớn, nhưng ánh sáng và phong cách trang trí rất cao cấp, có lối vào tàu điện ngầm và siêu thị cách đó 300 mét, cũng coi như có giá trị tốt nhất so với phạm vi giá cả.
Lâm Tri Ngôn chuyển một phần ba tiền thuê cho Tùy Văn, lúc đầu Tùy Văn không nhận, Lâm Tri Ngôn liền gõ chữ nói: [Sau này tôi ở đây, chắc chắn sẽ phải làm phiền luật sư Tùy nhiều điều. Nếu anh không nhận tiền, sau này tôi không dám tìm anh giúp đỡ đâu.]
Lúc này Tùy Văn mới chịu nhận, lắc lắc điện thoại nói: “Được rồi, tôi mời một bữa cơm xoàng, cũng coi như đón gió tẩy trần cho mọi người.”
Lâm Tri Ngôn gõ chữ nói: [Mọi người đi ăn đi. Tôi có hơi mệt, định dọn dẹp một chút rồi ngủ luôn.]
Thành Dã Độ cũng nói: “Tôi cũng không đi, anh Tùy vất vả rồi.”
“Không sao cả, là tôi không suy nghĩ chu toàn. Vậy mọi người nghỉ ngơi đi, có vấn đề gì thì cứ tìm tôi.”
Tùy Văn lấy bút ra vẽ một bản phác thảo ở mặt sau tờ A4, giới thiệu khái quát về các lối vào tàu điện ngầm ở xung quanh, vị trí mua sắm rồi để lại số điện thoại bắt máy 24/24, sau đó vội vàng chào tạm biệt. Hôm nay là ngày làm việc, vụ án anh đang nhận vẫn chưa kết thúc, thật sự có hơi bận.
Trong phòng đã có đầy đủ dụng cụ điện, nhưng trên giường vẫn chưa có chăn ga gối đệm, Lăng Phi đã giúp xếp đồ đạc còn số lại trong căn hộ ở Sơn Thành, vẫn đang trên đường đóng gói gửi đi.
Còn về bàn chải đánh răng hay khăn lông, đồ lót dùng một lần, vừa rồi cô đã mua đầy đủ ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu.
Lâm Tri Ngôn mở tấm vải chống bụi trên ghế sô pha lên, dự định ngủ đỡ một đêm trên đó, ngày mai lại tới siêu thị mua một ít đồ nhu yếu phẩm cho sinh hoạt.
Nửa năm nay cô cũng tiết kiệm được hơn sáu ngàn, đủ để cô trang trải trong một năm, cộng thêm các đơn hàng kinh doanh do Lăng Phi giới thiệu, nuôi sống một mình cô hoàn toàn không thành vấn đề.
Cô suy nghĩ, lại nhìn Thành Dã Độ đã tìm thấy cái chổi ngoài ban công, gõ chữ hỏi: [Thành Dã Độ, tớ có ảnh hưởng tới cậu không?]
Cô đang ám chỉ việc anh ấy giúp cô trốn thoát.
“Vài ngày nữa tớ sẽ đi công tác Thượng Hải, có lẽ phải đi mất một tháng. Cậu yên tâm, không phải vì cậu... Cho dù không giúp cậu, cấp trên cũng sẽ sắp xếp tớ đi công tác.”
Thành Dã Độ vùi đầu nói: “Tớ cũng chào hỏi bên phía Lăng Phi rồi, để cô ấy về quên trốn một khoảng thời gian.”
Lâm Tri Ngôn hơi yên tâm, nhận lấy cây chổi trong tay Thành Dã Độ, một tay gõ chữ nói: [Cậu đã giúp tớ rất nhiều rồi, lại còn lái xe cả một ngày trời, mau nghỉ ngơi đi.]
Thành Dã Độ im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nói: “Lâm Tri Ngôn, cậu cứ coi như tớ đang chuộc lỗi đi, như thế tớ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Lâm Tri Ngôn giật mình, sau đó cười khẽ.
[Cảm ơn cậu, nhưng tớ vẫn sẽ nói câu nói đó: Hy vọng câu thật sự coi tớ là bạn bè, chứ không phải làm điều này vì cảm giác áy náy.]
[Thành Dã Độ, tớ muốn ở một mình.]
Ánh mắt cô dịu dàng kiên định, Thành Dã Độ lại có cảm giác không thể che giấu. Anh ấy giả vờ xoa cổ nói: “Vậy được rồi, tớ ở khách sạn kế bên chung cư, có cần gì cứ gọi tớ.”
Thành Dã Độ đi tới cửa đổi giày thì nhớ ra gì đó, vịn cửa nói: “Lâm Tri Ngôn, cậu không cần phải tha thứ cho tớ. Nếu không, tớ không nghĩ ra...”
Anh ấy sẽ không nghĩ ra: Đều là người gây ra lỗi lầm, vì sao anh ấy lại không thể quay đầu là bờ.
Thành Dã Độ rời đi, Lâm Tri Ngôn đóng cửa lại, cũng giống như đóng lại một lá chắn thật dày, toàn bộ thế giới vừa trống trải lại vừa yên tĩnh.
Cô đi tới trước cửa sổ tràn viền ở ban công, kéo tấm màn ra, Ánh đèn của những tòa nhà phía xa bị bao phủ bởi vòng cung màu xanh đậm của màn đêm, giống như một thế giới nhỏ bé trong một quả cầu pha lê.
Yên tĩnh, xa lạ.
Con người cũng như cỏ cây, bén rễ nảy mầm, cô sớm muộn gì cũng sẽ thích nghi được.
Khi Lạc Nhất Minh lo lắng chạy tới bệnh viện, Hoắc Thuật đã bình tĩnh trở lại.
Ít nhất là vẻ ngoài của anh đã bình tĩnh.
Anh nằm tựa lên gối giường bệnh, lông mi khép hờ, mái tóc đen nhánh rơi trước trán, bàn tay quấn băng gạc cầm chắc máy tính bảng, đang nhìn từng bức ảnh chụp tối đen ở hiện trường vụ cháy.
Trên gò má trắng bệch của anh có hai vết xước rất nhỏ, cổ áo sơ mi hở ra làm lộ băng gạc trên vai trái, chắc là vết thương do các mảnh thủy tinh phát nổ b ắn ra khi gặp nhiệt độ cao lúc anh nhảy vào đám cháy tối hôm qua. Mặc dù đã kịp thời ôm chặn lại, nhưng Hoắc Thuật lúc đó giống như bị điên, ai cản trở là anh sẽ đánh người đó, mười mấy người bị thương liền, các đốt ngón tay của anh bị thương và trầy da cũng bắt nguồn từ chuyện đó.
Tới bây giờ Lạc Nhất Minh nghĩ lại vẫn thấy sợ, hành vi mất trí tìm đường chết này thật sự không giống như phong cách của Hoắc Thuật.
Là một người đứng nhìn, anh ấy có chút không hiểu, trong trò chơi tình cảm không bình đẳng này, Lâm Tri Ngôn và Hoắc Thuật thì rốt cuộc ai là người đáng thương hơn.
“Anh...”
Lạc Nhất Minh dựa sát vào tường, tầm mắt rơi vào vệt đỏ trên cổ tay phải, nhất thời không biết nên nói sao.
“Đừng nhìn, trường hợp tối hôm qua có hơi mất khống chế, bọn họ sợ anh gây chết người nên mới trói cổ tay anh lại.”
Hoắc Thuật bình tĩnh nâng cổ tay, sau đó cười giễu: “Em đứng xa như vậy làm gì, sợ anh ăn thịt em sao?”
Lạc Nhất Minh thấy anh vẫn cười nói được không khác gì người bình thường, cảm giác quái dị trong lòng anh ấy càng hiện rõ hơn, trong lòng sợ hãi ngồi xuống mép giường chăm bệnh, hỏi: “Anh Thuật, anh không sao chứ? Nếu trong lòng khó chịu thì tuyệt đối đừng chịu đựng.”
“Vì sao anh phải khó chịu?”
Hoắc Thuật bình tĩnh ngước mắt lên, hướng màn hình ipad trong tay về phía Lạc Nhất Minh. Hình ảnh hiện trường cháy rụi tới đen thui khiến người ta khó chịu, sởn tóc gáy.
Hoắc Thuật lại cười, nhẹ giọng nói: “Cô ấy không có ở bên trong.”
“Cái gì?”
“Lâm Tri Ngôn không có ở nhà, lính cứu hỏa đã lục soát toàn bộ ngóc ngách trong nhà nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô ấy. Anh biết mà, bọn họ gạt anh.”
“... Có khả năng là, cô ấy bị đám xấu kia bắt đi rồi?”
Đối diện với tầm mắt đột nhiên nhìn sang của Hoắc Thuật, Lạc Nhất Minh ước gì có thể tự tát mình một cái. Đúng là cái hay không nói, lại đi nói cái dở, không có việc gì đi k1ch thích anh ấy làm gì chứ!
“Xem cái miệng thối của em này, em chỉ tùy tiện nói thôi. Tên đột nhập kia đã có được thứ mình muốn, không có lý nào lại trói người trong nhà anh được...”
Lạc Nhất Minh cẩn thận nói sang chuyện khác: “Anh, bí mật của anh thật sự bị bọn họ trộm đi rồi sao? Bên Thủ đô có lẽ sẽ sớm có động thái thôi, anh có suy nghĩ sẽ phản kích lại như thế nào chưa?”
Mặt mày Hoắc Thuật trắng bệch, nói: “Phần bọn họ trộm đi là giả. Một khi Hoắc Chiêu mở ra, chương trình cài đặt sẵn sẽ trực tiếp theo đổi số liệu của đối phương xâm nhập trái phép.”
Lạc Nhất Minh rùng mình, nhớ tới ‘địa ngục 45 phút’ nổi tiếng trong lịch sử tài chính Wall Street.
Một sai lầm nhỏ trong chương trình đã khiến công ty kia mất 460 triệu đô la trong vòng 45 phút, từ một thương nghiệp giao dịch cổ phiếu lớn nhất New York trực tiếp biến thành một xí nghiệp phá sản.
Mặc dù thị trường trong nước giám sát rất chặt chẽ, ảnh hưởng của Hoắc Thuật bày ra cho Hoắc Chiệu sẽ không chí mạng như ‘địa ngục 45 phút’, nhưng cũng đủ để lột một lớp da của anh ta.
Chưa kể dữ liệu bí mật có chứa virus này là do Hoắc Chiệu sai người đánh cắp, lai lịch bất chính, Hoắc Chiêu chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Nhưng đồng thời cũng có ý nghĩa: Hoắc Chiêu không đạt được mục đích, xác suất Lâm Tri Ngôn thật sự có khả năng sẽ gặp chuyện sẽ lớn hơn nữa.
Đừng miệng quạ mà, Lạc Nhất Minh thầm mắng mình nói xui, anh ấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than trong áp suất lạnh như băng tỏa ra trên người Hoắc Thuật.
Lúc này Chu Kính gõ cửa bước vào, trong tày cầm một xấp tài liệu dày cộp.
“Anh Hoắc, các kỹ thuật viên đã sắp xếp lại tất cả những thứ còn sót lại của cô Lâm ở tầng ba, mời anh qua xem.”