Lăng Phi: [Bé cưng à, cậu nhớ cẩn thận đó!]
Lăng Phi: [Tớ vừa xuống máy bay thì mới biết người kia cũng tham dự buổi tiệc từ thiện! Lạc Nhất Minh khốn kiếp, tin tức quan trọng như vậy mà bây giờ mới nói!]
Khi Lâm Tri Ngôn nhận được tin nhắn từ Lăng Phi thì buổi bán đấu giá đã bắt đầu. “Người kia" trong miệng bạn thân vừa hay đang ngồi ung dung, nhàn nhã ở khu ghế VIP ngay hàng đầu, thỉnh thoảng người kia còn gật đầu chào những người đến bắt chuyện với mình.
Mái tóc đen của anh được vuốt keo chải ngược về phía sau, bờ vai rộng, dường như ngay cả bóng lưng của anh cũng thể hiện uy nghiêm của một người quyền thế.
Lâm Tri Ngôn khẽ thở dài rồi trả lời: [Tớ nhìn thấy anh ấy rồi.]
Lăng Phi sửng sốt: [Hai người gặp nhau rồi? Không sao đó chứ? Anh ta có làm khó cậu không?]
Lâm Tri Ngôn: [Tớ nhìn thấy anh ấy từ xa, nhưng mà anh ấy không thấy tớ. Nhưng dù sao lát nữa tớ cũng phải lên sân khấu phát biểu nên chắc chắn sẽ không tránh được.]
Lăng Phi gửi một biểu cảm “chóng mặt" qua: [Đúng thật là có khó xử…]
Một lúc sau đối phương mới nhắn thêm một câu: [Nhưng chắc tình huống cũng không đến mức tệ lắm đâu. Nói thật thì tớ cảm thấy anh ta đã thay đổi rất nhiều, mấy năm nay đều tập trung vào sự nghiệp, cũng không tìm người này người kia để hỏi về chuyện của cậu nữa. Mà cậu cũng không thể trốn tránh cả đời được đúng không?]
Lâm Tri Ngôn cũng nghĩ như vậy.
Hơn ba năm sóng yên biển lặng, nếu muốn lôi chuyện cũ ra thì cũng đã làm từ lâu rồi, cần gì phải đợi tới tận bây giờ?
Hơn nữa hiện tại cả hai người đều có sự nghiệp riêng, mọi thứ đều rành mạch rõ ràng, anh có địa vị cao quý như vậy chắc không đến mức cố chấp với chuyện cũ mãi không buông.
Lâm Tri Ngôn trả lời: [Cậu yên tâm đi, tớ sẽ tuỳ cơ ứng biến.]
Lăng Phi: [Ừm, cậu đi đi! Giờ tớ vẫn đang trên đường, tớ sẽ tìm người tham gia đấu giá thay tớ, nhất định sẽ đấu giá tranh của cậu với giá thật cao!]
Cô ấy vẫn giàu có và phóng khoáng như vậy, lại còn vô cùng bao che khuyết điểm, Lâm Tri Ngôn cảm ơn cô ấy, sau đó có một cô gái lịch sự bước tới cười với cô, mời cô lên sân khấu để chuẩn bị.
Tác phẩm tiếp theo được đấu giá là tranh của cô.
Lâm Tri Ngôn cất điện thoại vào túi rồi đưa cho Vivian giữ.
Cô đang định hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy thì chợt nhìn thấy người ngồi ở hàng ghế đầu đang thì thầm gì đó bên tai Hoắc Thuật, có vẻ như có việc gì rất gấp.
Vẻ mặt của Hoắc Thuật không thay đổi, anh đứng dậy rời khỏi chỗ.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn dần đi xa của anh, không hiểu sao Lâm Tri Ngôn lại cảm thấy như trút được gánh nặng.
Theo quy trình, trước khi người bán đấu giá chính thức công bố đấu giá thì tác giả hoặc chủ sở hữu của vật phẩm đấu giá sẽ lên sân khấu giới thiệu sơ qua về tính chất, điểm đặc biệt của vật phẩm đấu giá, không khác mấy với việc kéo phiếu, mục đích là để đám người già học đòi văn vẻ kia nhìn thấy giá trị đáng sưu tầm của vật phẩm.
Lâm Tri Ngôn nhấc lễ phục chậm rãi bước lên sân khấu, ánh đèn sân khấu bỗng tập trung vào người cô, ánh đèn di chuyển theo từng bước chân của cô, rõ ràng là ánh đèn lạnh lẽo nhưng khi chiếu lên người cô thì lại có cảm giác hơi nóng.
Dưới ánh đèn, làn da trắng ngọc của cô gần như phát sáng, ánh sáng lấp lánh của những hạt cườm trải dài trên váy ôm trọn lấy cô, giống như ánh trăng đang tắm mình trong làn nước trong vắt.
Hàng loạt ánh mắt dò xét từ khắp nơi đổ dồn về phía cô, cô không thấy rõ những người đang nhìn mình chằm chằm có dáng vẻ như thế, tầm nhìn của cô bị ánh sáng chiếu qua như ống kính mát tiêu cự, khuôn mặt của mỗi người đều trở nên mơ hồ trước mắt cô.
Cô khẽ nhìn lướt qua chiếc ghế trống ở hàng ghế đầu, bởi vì hơi đột ngột nên nó vô cùng rõ ràng.
Lâm Tri Ngôn hít một hơi thật sâu sau đó cầm micro nói: “Xin chào mọi người, tôi là hoạ sĩ tự do, Tai Dài.”
Cô còn chưa dứt lời thì đã tiếng khán giả rì rầm, có không ít người ngẩng đầu lên nhìn và thì thầm với nhau.
Lâm Tri Ngôn biết họ kinh ngạc vì điều gì, dù cô đã luyện tập và điều chỉnh giọng của mình hàng trăm hàng nghìn lần nhưng giọng điệu của cô vẫn không thể rõ ràng và tự nhiên như người bình thường được.
Cô cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh ngắt, tất cả những lời cô chuẩn bị sẵn trong đầu giờ đây gần như chẳng còn nhớ được gì.
Cô dừng lại vài giây, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, sau đó cô khẽ nâng hàng mi có chút run rẩy của mình lên, nhẹ nhàng cười: “Tôi nói chuyện, có hơi kỳ lạ.”
Cô nói với giọng điệu như đang tán gẫu, cả khán đài bỗng trở nên im lặng.
“Mà các vị, có mặt ở đây đêm nay, là vì, để những người như tôi, sẽ không còn kỳ lạ nữa.”
Câu này không hề có trong bản thảo, là cô nhất thời muốn nói như vậy, cô không chỉ khéo léo xử lý sự bối rối trong lời nói của mình mà còn thể hiện rõ ý nghĩa của buổi tiệc từ thiện này.
Những vị quyền quý dưới khán đài đều hiểu điều này, bọn họ đều không hẹn mà mỉm cười và vỗ tay.
Vivian ngồi trong góc cũng vỗ tay theo mọi người và cười nói: “Khả năng ứng biến này đúng là đỉnh.”
Lâm Tri Ngôn vẫn còn hơi hồi hộp nhưng may mắn là trước đó cô đã chuẩn bị rất kỹ, cách phát âm và khẩu hình miệng của từng từ trong bản thảo phát biểu đều đã hình thành kí ức cơ bắp.
Sau khi giới thiệu về tác phẩm của mình mà không gặp bất kì sự cố gì, tiếp đó là đến lúc chính thức đấu giá.
Giá khởi điểm là hai nghìn tệ, với Lâm Tri Ngôn thì nếu giá chốt cuối cùng có thể lên tới năm nghìn tệ là cô đã mãn nguyện.
Dưới khán đài, một chàng trai đeo tai nghe bluetooth là người đầu tiên giơ bảng, ba nghìn sáu trăm tệ, Lâm Tri Ngôn đoán có lẽ người này là người ủy quyền mà Lăng Phi sắp xếp.
Cô chỉ có chút danh tiếng nhỏ trong giới hội hoạ, địa vị cũng không thể so với các bậc thầy hội họa truyền thống Trung Quốc nên chỉ có vài người giơ bảng, gần như không có cạnh tranh.
Ngay khi chàng trai kia sắp đấu giá được, trước khi tiếng búa thứ ba đập xuống thì bỗng một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ khiêm tốn bỗng giơ bảng, nâng giá lên tới bốn nghìn tệ.
Chàng trai kia vừa đeo tai nghe nghe chỉ thị của người bên kia vừa giơ bảng, sau mấy vòng đấu giá đã nâng giá lên tới ba mươi nghìn tệ.
Rồi năm mươi nghìn, sáu mươi nghìn, bảy mươi nghìn…
Ngay cả người cầm búa đấu giá cũng hơi bất ngờ và bắt đầu kích động hỏi xem còn ai muốn tăng giá không.
Sau một tiếng búa, người đàn ông trung niên kia giơ bảng tăng lên tám mươi nghìn tệ, dường như đang cố ý tranh giành với người của Lăng Phi.
Trong xe, Lăng Phi cầm điện thoại, không ngừng lắc cánh tay của Lạc Nhất Minh.
“Tăng! Tăng lên tám mươi tám nghìn! Nhất định phải giành được bức tranh của Lâm Tri Ngôn!”
“Em bình tĩnh chút đi, giá này đã là quá cao rồi, nếu tăng thêm nữa thì không phù hợp.”
“Anh có ý gì?”
Lăng Phi khoanh tay, nheo mắt nhìn Lạc Nhất Minh: “Anh tiếc chút tiền này đúng không? Em không thèm tiêu tiền của anh!”
“Em nói gì vậy, tiền của anh không phải cũng là tiền của em sao?”
Lạc Nhất Minh nắm lấy tay Lăng Phi dỗ dành: “Chị bé của anh ơi, em nghĩ xem, tranh phong cảnh của Cát Minh Ngọc bán đấu giá cũng chỉ cỡ một trăm hai mươi nghìn tệ, Lâm Tri Ngôn là học trò của ông ấy, giá chốt cuối cùng dù sao cũng nên thấp hơn một chút. Nếu như giá cao quá thì người khác sẽ nghĩ thế nào?”
Lăng Phi không có gì để nói.
Cô ấy không cam tâm, lẩm bẩm trong lòng: “Rốt cuộc là ai gây chuyện chứ? Từ nhỏ đến lớn, chưa có món đó gì em muốn có mà không được.”
Lạc Nhất Minh cười nói: “Có người có mắt nhìn như vậy không phải chuyện tốt sao?”
“Còn nói nữa! Đều tại anh!”
Lăng Phi giận dỗi nói, cô ấy vỗ nhẹ vào vai Lạc Nhất Minh: “Nếu anh cho máy bay riêng đến đón em thì em đã không gặp phải chuyện bị hoãn chuyến bay rồi. Nếu không phải chuyến bay bị hoãn thì em sẽ không bỏ lỡ cuộc đấu giá, bức tranh của Lâm Tri Ngôn cũng sẽ không bị người khác lấy mất.”
“Bé cưng à, dù có máy bay riêng nhưng nếu muốn bay thì phải đăng ký trước, đường băng lại xa, rắc rối lắm.”
“Vậy thì anh đi mà tìm cô nào không rắc rối để yêu đi, tạm biệt.”
“Này, em đừng vậy mà."
Lạc Nhất Minh ôm lấy vai Lăng Phi, cúi đầu nhìn cô ấy cười bông đùa.
Lăng Phi đẩy mấy lần nhưng không đẩy được, ngược lại còn bị tên nhóc kia hôn một cái, cô ấy làm bộ ghét bỏ “hừ" một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
Trong lòng có chút khó chịu.
Cô ấy biết rõ, Lạc Nhất Minh không muốn dùng đến máy bay riêng không chỉ vì sợ phiền mà hơn hết là sợ kinh động đến tổng giám đốc Lạc và hai người chị gái. Dù sao anh ấy cũng là con trai cưng của đại gia tài chính, gia đình chắc chắn sẽ không cho phép anh ấy ở bên con gái của một nhà bán thuỷ tinh mới nổi, huống hồ cô con gái đó còn là một cô gái bị khiếm thính bẩm sinh…
Dù căn bệnh này chưa chắc đã di truyền nhưng cũng đủ khiến nhà họ Lạc nổi bão.
Từ trước đến nay Lăng Phi làm việc chỉ cần vui vẻ là được, lúc đầu cô ấy thật sự không nghĩ sẽ ở bên nhau lâu như vậy, nhưng hai người họ bên nhau hơn một năm, cô ấy càng yêu sâu đậm hơn, trong lòng Lăng Phi vẫn luôn bất an.
Quản nhiên, con gái khi yêu vào sẽ trở nên mù quáng.
Lăng Phi thầm thở dài: Bây giờ cô ấy đã hiểu, lúc trước mấy lời cô cổ vũ Lâm Tri Ngôn và Hoắc Thuật yêu nhau vô lý đến mức nào.
Chỉ là không biết sau này cô ấy có được một nửa sự quyết đoán của Lâm Tri Ngôn không nữa.
…
Hai bức tranh của Lâm Tri Ngôn bị một vị không rõ danh tính mua mất, một bức trị giá tám mươi nghìn tệ, bức còn lại trị giá tám mươi tám nghìn tệ, gấp hơn mười lần những gì cô mong đợi.
Lúc cô xuống sân khấu, mọi người xung quanh đều mỉm cười và vỗ tay, cô cũng gật đầu và cười đáp lại, cũng không biết làm cách nào mà cô quay lại chỗ ngồi của mình được.
“Chúc mừng cô Tai Dài của chúng ta giành thắng lợi ngay trận đầu tiên!”
Vivian đưa túi xách và điện thoại cho cô, đôi môi đỏ mọng mỉm cười chúc mừng cô.
“Cảm ơn.”
Lâm Tri Ngôn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ánh mắt của cô vô tình nhìn qua chiếc ghế trống ở hàng ghế đầu tiên, cô nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cậu có biết, ai là người, mua tranh của tớ không?”
“Vừa rồi người đấu giá có nói thân phận của người mua, cậu không nghe thấy hả?”
Sau đó nhìn thấy máy trợ thính ở tai trái của Lâm Tri Ngôn thì Vivian hiểu ra: “Xem tớ này, suýt chút nữa thì quên mất. Người kia là tổng giám đốc của một ngân hàng đầu tư nào đó, cụ thể tên là gì thì tớ không chú ý, lát nữa còn có tiệc rượu, cậu có thể hỏi thử.”
“Được.”
Lâm Tri Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Là người của ngân hàng đầu tư, có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi.
Lâm Tri Ngôn không có hứng thú với tiệc rượu sau buổi đấu giá.
Cô tính để Vivian đến dự, tạo cơ hội cho cô ấy xuất hiện và tạo dựng các mối quan hệ, còn cô chỉ ghé qua một lúc rồi về khách sạn nghỉ ngơi.
Trong phòng tiệc vàng son lộng lẫy, nghe nói những mảnh vàng lá được gắn trên phần mái vòm ở lối đi đều là gắn thủ công, ánh vàng rực rỡ này phản chiếu trên nền gạch sáng bóng, khiến cho người đi có cảm giác mỗi bước chân đều như đang đi trên vàng, sự sang trọng xa hoa bậc nhất này rất tương xứng với những người quyền thế ở đây.
Vừa bước vào cô liền nhìn thấy một tháp rượu vang vô cùng cao ở bên cạnh, sau đó cô nhìn thấy có khoảng hơn chục người đang vây quanh một bóng dáng cao lớn vô cùng quen thuộc, bọn họ đều đang vui vẻ trò chuyện với nhau.
Bước chân của Lâm Tri Ngôn lập tức khựng lại, cô đang tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục đi tới phía trước không.
Ở giữa đám đông, Hoắc Thuật đang cầm một ly rượu sâm panh vàng kim, dường như anh cảm nhận được gì đó, ánh mắt của anh chợt nhìn về phía Lâm Tri Ngôn.
Không khí trong phòng tiệc ấm áp như hương rượu mùa xuân khiến người ta xiêu lòng, nhưng phong thái của anh lại khiến cho người ta cảm thấy như đêm đông lạnh buốt.
Lâm Tri Ngôn còn chưa kịp phản ứng lại thì ánh mắt đó đã rời đi, như thể cô chỉ là một người xa lạ tình cờ xuất hiện trong phòng tiệc.
Anh quay đầu lại tiếp tục tán gẫu với những người xung quanh, đôi mắt uể oải nhắm hờ như không thật sự để ai vào mắt, vừa thành thục lại vừa kiêu ngạo.
“Sao không đi nữa?”
Vivian cầm cây kẹo m út cắn một cái, rồi nhìn cô như đang dò xét tâm trạng, Lâm Tri Ngôn ngập ngừng lắc đầu và dẫn Vivian đi vòng qua tháp sâm panh.
Hai người họ lướt qua nhau ở khoảng cách rất gần, nhưng chẳng hề có gì xảy ra.
Lâm Tri Ngôn cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô tạm tin vào những lời Lăng Phi nói, ba năm hơn cũng quả thực đủ để thay đổi và xoá nhoà mọi thứ.
Cô ra hiệu cho Vivian ở bên cạnh: “Vivian, cậu cứ bận việc của cậu đi, hẹn gặp cậu ở khách sạn.”
Vivian biết cô không giỏi xã giao nên hỏi: “Một mình cậu về phòng? Có ổn không đó?”
Lâm Tri Ngôn gật đầu nói: “Ở tầng trên mà, không xa.”
Mỗi phút mỗi giây của các sếp ở đây đầu quý như vàng, không thể lãng phí được. Vivian không nói gì nữa, cô ấy giơ tay lên nói: “Cảm ơn cậu nhiều, lát nữa gặp.” Sau đó cô ấy quay người gia nhập vào bữa tiệc rượu.
Lâm Tri Ngôn mỉm cười từ chối ly rượu mà người phục vụ mang đến, khi cô chuẩn bị rời đi thì lại thấy một người đàn ông béo khoảng ba mươi tuổi đang đi về phía cô và cười chào hỏi: “Cô chính là… hừm, tên là ‘Lỗ Tai Dài’ đúng không?”
“Là Tai Dài.”
Lâm Tri Ngôn từ tốn sửa lại, sau đó tò mò hỏi: “Anh là?”
“Tôi họ Cố, làm về bất động sản.”