Tổng giám đốc Cố giơ bàn tay béo múp của mình ra, nói: “Vừa rồi lúc ở trên sân khấu tôi suýt chút nữa còn tưởng cô là diễn viên mới nổi nào đó cơ.”
Lâm Tri Ngôn lịch sự bắt tay anh ta, vốn chỉ là xã giao bình thường chạm tay một cái rồi thôi, nhưng cô lại bị người đàn ông này nắm chặt tay lắc qua lắc lại một cách nhiệt tình.
Lâm Tri Ngôn có chút bất ngờ, cô lúng túng dùng lực rút tay lại.
“Anh quá khen, tôi chỉ là một, hoạ sĩ nhỏ mà thôi.”
“Hoạ sĩ cũng hay mà! Những người làm nghệ thuật như các cô tâm tư đều rất tỉ mỉ lại đa sầu đa cảm, giống như một bức tượng sứ vậy.”
Lâm Tri Ngôn hoàn toàn không biết trả lời thế nào, cô chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
Tổng giám đốc Cố lại tiếp tục nói không ngớt, lại làm như vô tình hoặc cố ý nhắc đến chuyện bạn của anh ta có mở một phòng trưng bày, sau đó lại hỏi cô đã có bạn trai hay chưa, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Lâm Tri Ngôn im lặng không trả lời.
Cô không có bạn trai, lại chỉ là một hoạ sĩ nhỏ bị khiếm thính chẳng có chút gia thế, nhưng có chút nhan sắc nên đương nhiên trở thành mục tiêu hoàn hảo để những người giàu có này mua vui.
Tên tổng giám đốc Cố này đúng là làm xấu hình tượng nam chính cùng họ trong tiểu thuyết mà.
“Xin lỗi anh, tôi còn có việc.”
“Tiệc rượu chỉ vừa mới bắt đầu, sao cô đã muốn đi rồi?”
“Tổng giám đốc Hoắc, hôm nay đúng là hiếm có được một hôm anh hạ phàm chung vui cùng đám thường dân chúng tôi.”
Phía sau lưng truyền đến tiếng chào hỏi, Lâm Tri Ngôn và tổng giám đốc Cố cùng sững lại.
Tổng giám đốc Cố dù sao cũng là một doanh nhân, anh ta nhanh chóng nở một nụ cười, quay người lại chào hỏi một tiếng: “Tổng giám đốc Hoắc, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Anh là?” Hoắc Thuật hơi nhíu mày.
Tổng giám đốc Cố không khỏi cười gượng: “Tôi là Cố Minh Chiêu, tổng giám đốc của bất động sản Gia Hằng, một công ty nhỏ mà thôi. Tổng giám đốc Hoắc bận trăm công nghìn việc, không nhớ cũng là chuyện thường.”
“Trí nhớ của tôi đúng là không tốt lắm.” Hoắc Thuật chậm rãi nói.
Anh cũng khiêm tốn quá rồi! Đây có lẽ là trò đùa lớn nhất mà Lâm Tri Ngôn nghe được trong ngày hôm nay.
“Người ta thường nói ‘kẻ sĩ ba ngày không gặp thì nên nhìn bằng con mắt khác’, cho dù người quen có đứng trước mặt tôi thì cũng chưa chắc tôi đã nhận ra.”
Trong lời nói của Hoắc Thuật mang theo ẩn ý, anh nâng ly trong tay về phía bóng dáng mảnh mai trắng nõn kia, rồi bình tĩnh nói: “Cô nói xem có đúng không, Lâm… cô Tai Dài?”
Lúc này dù Lâm Tri Ngôn có muốn trốn cũng không trốn được.
Cô cảm thấy đang có vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình, hoặc thăm dò hoặc ngạc nhiên, như thể họ đang muốn xé toạc lớp vỏ bọc của cô để tìm ra bí mật mà cô chôn giấu.
Nói thật thì cô không hiểu Hoắc Thuật có ý gì.
Nếu đã giả vờ là người lạ thì tại sao không tiếp tục giả vờ? Tại sao lúc này chạy tới đây vạch trần nó ra làm gì, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ đó anh cũng mang ra làm cho vui cho mọi người thưởng thức sao?
Lâm Tri Ngôn bình tĩnh quay người lại, trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Hoắc Thuật, trong lòng cô bỗng cảm thấy hơi hồi hộp.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô mới phát hiện màu sắc của chiếc khăn tay được gấp gọn trên túi ngực trái của Hoắc Thuật có hơi quen quen.
Chắc có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, cô không dám xác nhận.
“Tổng giám đốc Hoắc quen cô ấy sao?”
Người ngạc nhiên nhất lúc này chính là Cố Minh Chiêu, khuôn mặt béo trắng múp bỗng chốc biến thành màu gan lợn.
Nếu không cẩn thận tán tỉnh phải người phụ nữ của tổng giám đốc Hoắc, vậy có khi nào anh ta… anh ta sẽ phải cút khỏi cái giới thương nhân này không?
Ánh mắt của Hoắc Thuật dừng lại trên khuôn mặt của Lâm Tri Ngôn, ánh mắt đó không hề nóng bỏng như trong ký ức của cô, nhưng cũng không lạnh lùng như lúc anh nhìn người khác, chỉ là một ánh nhìn sâu thẳm như muốn kéo người kia xuống.
“Biết từ mấy năm trước.”
Anh nhìn khóe môi hơi mím chặt của Lâm Tri Ngôn, sau đó rời tầm mắt đi: “Không quen.”
“...”
Tốt nhất là anh không quen biết, trong lòng Lâm Tri Ngôn nghĩ.
Nhưng nếu là người Hoắc Thuật biết, dù chỉ là quen biết xã giao thì cũng đã khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Những ánh mắt xung quanh đang dò xét Lâm Tri Ngôn cũng trở nên dịu dàng hơn, có vài người phụ nữ còn thay mặt người đàn ông của mình mà tiến lên nhiệt tình chào hỏi: “Ôi, hoá ra cô Tai Dài lại giỏi như vậy! Là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn.”
Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, Lâm Tri Ngôn từ một hoạ sĩ nhỏ không ai chú ý lập tức biến thành “Thái Sơn", đúng là vật chất quyết định ý thức.
“Bé Ngôn!”
Sau lưng truyền đến giọng nói của Lăng Phi, Lâm Tri Ngôn đang lười không muốn đôi co vừa nghe thấy giọng nói đó thì như được ân xá.
Cô quay đầu lại chào hỏi rồi mỉm cười tạm biệt những người kia, sau đó cô quay lại nhìn Lăng Phi, ánh mắt sáng rực đầy mừng rỡ.
Hoắc Thuật quay đầu nhìn theo bóng lưng đang nóng lòng muốn rời đi của cô, sau đó anh nâng ly rượu trong tay lên uống hết rượu trong ly.
Sau đó, trong tiếng trò chuyện rôm rả, anh thờ ơ đặt ly rượu trong tay xuống.
…
Trong nhà vệ sinh, ánh đèn sáng rực như ban ngày.
Hoắc Thuật đưa tay nới lỏng cà vạt, anh dựa lưng vào tường châm một điếu thuốc, ánh sáng từ chiếc bật lửa trong tay anh loé lên rồi vụt tắt.
Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thích hút thuốc, ngay cả khi anh sống ở nước ngoài, nơi đầy rẫy những cám dỗ cũng chẳng hề bị nhuốm bẩn. Cũng không phải là vì anh thích giữ mình trong sạch mà chỉ đơn giản là xem thường mà thôi. Anh luôn cảm thấy những người bị nicotine điều khiển đều là những người nhu nhược và vô dụng.
Hai năm gần đây anh mới bắt đầu hút thuốc, nhưng chỉ là hút một hơi khi cần bình tĩnh hoặc thả lỏng tinh thần chứ không phải nghiện.
Làn khói trắng được phả ra, khuôn mặt điển trai trẻ trung trong gương dần trở nên mờ ảo.
Keo xịt tóc dần mất tác dụng, một lọn tóc rơi xuống, Hoắc Thuật đặt điếu thuốc lên mặt bàn đá cẩm thạch, sau đó vươn tay cẩn thận vuốt từng sợi tóc ra sau, tỉ mỉ chỉnh lại từng sợi cho đến khi anh cảm thấy hài lòng.
“Da của cô hoạ sĩ kia trắng thật đó, vừa nhìn một cái là lòng tôi lập tức ngứa ngáy.”
Phòng kế bên bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, giọng điệu vô cùng suồng sã.
Tiếng xả nước truyền đến, sau đó là một giọng khác cười lớn: “Người mà tổng giám đốc Hoắc chào hỏi mà cậu cũng dám động vào hả?”
“Chỉ nghĩ thôi mà. Tôi chưa từng thử loại mặt hàng này, giọng nói vừa trong trẻo vừa mơ hồ, nói từng chữ từng chữ chậm rãi như vậy, không biết trên giường có nói chuyện như vậy không…”
Giọng nói kia bỗng im bặt.
“Tổng giám đốc Hoắc, sao anh lại ở đây?” Trong gương phản chiếu hai khuôn mặt đang lúng túng.
Hoắc Thuật vẫn đang đứng trước gương nghịch tóc, trên mặt không có chút cảm xúc nào giống như tức giận, tựa như vừa rồi hoàn toàn không nghe thấy gì.
Sau khi chỉnh lại tóc, anh đứng thẳng dậy rồi hất cằm về phía gương: “Anh nhìn xem.”
Cố Minh Chiếu thấy Hoắc Thuật không phản ứng gì thì mới yên tâm, anh ta lập tức tiến tới phía trước mở to mắt nhìn chằm chằm vào gương: “Nhìn gì vậy, tổng giám đốc Hoắc…”
Còn chưa nói xong thì anh ta đã bị người ta nắm lấy phần tóc giả sau gáy đập mạnh đầu anh ta vào gương!
Một tiếng va đập lớn vang lên, trên mặt gương lớn, chỗ mà đầu của Cố Minh Chiêu đập vào nứt thành nhiều mảnh.
Trên những mảnh gương vỡ phản chiếu vô số khuôn mặt của Hoắc Thuật.
Cố Minh Chiêu ôm lấy đầu kêu gào thảm thảm thiết, người đi cùng anh ta cũng sợ đến mức đứng cứng đơ tại chỗ, không dám tiến lên giúp anh ta.
Hoắc Thuật bình tĩnh rửa sạch tay, chỉnh lại cà vạt, sau đó mỉm cười với người phục vụ vì nghe thấy tiếng ồn ào mà chạy đến: “Tổng giám đốc Cố bị trượt chân nên vô tình đụng đầu vào gương, khiến các cậu phải vất vả dọn dẹp rồi.”
Trong phòng tiệc.
“Lão Cát từng kể về em với tôi, chúng tôi đều rất tán thưởng tranh em vẽ. Vừa hay tháng sau tôi tính tổ chức một cuộc triển lãm tranh trong trường, tôi đang cần tìm người hợp tác, nếu em có hứng thú thì hãy liên hệ với tôi.”
Ông lão với khí chất nho nhã đưa một tấm danh thiếp cho Lâm Tri Ngôn, cô đưa hai tay nhận lấy rồi nhìn dòng chữ “Bảo tàng Nghệ thuật Học viện Mỹ thuật XX" được in rõ ràng ở mặt trước của danh thiếp.
“Ngôi đền nghệ thuật” hàng đầu cả nước, làm sao Lâm Tri Ngôn có thể từ chối được.
“Cảm ơn ông, chắc chắn, tôi sẽ liên hệ, với ông.”
Lâm Tri Ngôn vui vẻ đồng ý.
“Mong được hợp tác.”
Ông lão cười hiền hậu và mãn nguyện rời đi.
“Nói như vậy có nghĩa là tháng sau cậu phải đến thủ đô để tổ chức triển lãm?”
Lăng Phi nghĩ ra một ý tưởng, cô ấy lập tức đặt ly rượu xuống rồi nói: “Tranh thủ lúc cậu có thời gian rảnh, cậu về Trùng Khánh với mình một chuyến đi! Đã bao lâu rồi cậu chưa về đó hả? Lần trước tớ đến cô nhi viện, lũ trẻ cứ quấn lấy tớ hỏi thăm về cậu.”
Lâm Tri Ngôn nghe cô ấy nói vậy thì có hơi xúc động.
Nếu là mấy trước thì có lẽ cô sẽ từ chối, nhưng hôm nay cô đã gặp được Hoắc Thuật, cảm giác xa lạ mà bình yên kia đã khiến cô bớt lo lắng hơn, những nỗi nhớ nhà lại như được phóng đại lên.
“Để tớ nghĩ đã.”
Cô giơ tay lên chạm vào thái dương, làm ra vẻ như đang suy nghĩ.
Hai người đang ôn chuyện cũ thì từ xa bỗng truyền đến tiếng huyên náo.
Tổng giám đốc Cố đang chật vật ôm đầu được người khác đỡ ra ngoài. Nghe người bên cạnh nói lúc Cố Minh Chiêu đi vệ sinh thì không may trượt chân đập đầu vào gương.
“Đúng là xui xẻo mà.”
Lăng Phi đang bận hóng chuyện nhưng sau đó hai mắt bỗng sáng lên, khóe miệng bất giác cong lên, giọng điệu cũng trở nên nũng nịu hơn: “Anh quay lại rồi hả?”
Lâm Tri Ngôn nhìn theo tầm mắt của cô ấy, cô liền nhìn thấy một chàng trai với đôi mắt to vô cùng đẹp trai đang đi về phía này.
Cô sững sờ một lúc rồi mới nhận ra đó là Lạc Nhất Minh.
Anh ấy đã duỗi thẳng tóc và cắt một kiểu tóc mới, kiểu tóc này khiến anh ấy trông thận trọng hơn không ít.
“Lạc, Nhất Minh.”
“Lâm Tri Ngôn?”
Lạc Nhất Minh rất tự nhiên nắm lấy tay Lăng Phi, anh ấy đưa mắt nhìn cô gái xinh đẹp trang nhã trước mặt rồi thốt lên: “Cô đã thay đổi rất nhiều.”
“Cảm ơn anh, anh cũng vậy.” Lâm Tri Ngôn cười đáp.
“Cô nói được rồi? Còn nói rất tốt nữa, xem ra anh trai tôi…”
“?”
“Không có gì.”
Lạc Nhất Minh cười gượng, sau đó cảm khái nói: “Mấy năm nay mọi người đều thay đổi rất nhiều, anh trai tôi cũng thay đổi không ít. Đúng rồi, hai người đã gặp nhau chưa? Vừa rồi ở trong nhà vệ sinh, anh trai tôi…”
Lâm Tri Ngôn không muốn nói đến chuyện này nên nhẹ nhàng nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi về phòng dọn dẹp đã.”
“Lâm Tri Ngôn!”
Lạc Nhất Minh gọi cô lại, anh ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình thản của cô một lúc lâu rồi mới hỏi: “Cô thật sự không biết vì sao anh trai tôi lại đánh Cố Minh Chiêu hả?”
Lâm Tri Ngôn sửng sốt.
Cố Minh Chiêu bị Hoắc Thuật đánh? Không phải Cố Minh Chiêu bị trượt chân hả?
Lăng Phi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Tri Ngôn thì cô ấy quay qua hung dữ nhéo cánh tay Lạc Nhất Minh: “Anh muốn chết hả? Sao anh lại nhắc đến anh ta?”
“Á! Cô Lăng, em làm vậy là đang bạo hành đó!”
Lạc Nhất Minh nhăn mặt lại vì đau đớn, anh ấy muốn nói gì đó nữa nhưng ánh mắt đột nhiên khựng lại, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
“Thôi, cô tự đi hỏi anh ấy đi.”
Lạc Nhất Minh nhìn về phía sau Lâm Tri Ngôn, sau đó kéo Lăng Phi còn đang bối rối đi.
Lâm Tri Ngôn quay lại thì nhìn thấy Hoắc Thuật đang từ đầu hành lang bên kia đi qua đây.
Trong từ điển của Hoắc Thuật không hề có từ “trốn tránh", khi nhìn thấy cô, anh cũng chỉ hơi ngừng bước nhưng rồi lập tức bước tới.
Những bóng người xung quanh anh như mờ dần, mái tóc đen khiến làn da anh càng thêm trắng hơn, anh mặc một bộ Âu phục đen chiết eo tôn lên đôi chân dài, xỏ đôi giày da thủ công, tiếng giày da chạm xuống sàn tạo lên một âm thanh cực nhẹ.
Anh bước chậm rãi nhưng lại như mang theo khí thế vượt mọi chông gai để bước đến.
Từng tiếng vang lên như đồng điệu với nhịp tim bình ổn của cô.