• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe lật rơi xuống sườn dốc, bị hòn đá ban nãy đè chôn hơn phân nửa, đèn xe cũng vỡ nát, tắt lịm sau nhiều cú va chạm mạnh, khắp mọi nơi đều bị bao phủ bởi một màu đen u ám, kỳ dị.

 

Thỉng thoảng sẽ có tiếng nước tí tách truyền đến bên tai, không biết dầu rò rỉ khỏi bình xăng, hay là tiếng rơi của những hạt sương sớm giữa rừng núi này.

 

“... Có động đất ư?"

 

"Ừm."

 

Lâm Tri Ngôn giật giật ngón tay, cô sờ trúng một thứ gì đó bằng kim loại lạnh lẽo, có vô số hòn đá vụn bén nhọn và nhánh cây bị bẻ gãy tràn vào từ cửa sổ ở ghế lái chính, giữ cho xe nằm chổng vó lên trời ngay tại sườn dốc.

 

Lúc này, cô mới nhận ra là xe đã hoàn toàn lật lại, ghế ngồi lúc trước bây giờ lại nằm trên đỉnh đầu Hoắc Thuật, mà dưới chỗ cô đang nằm mới là trần xe.

 

Hoắc Thuật bảo vệ ở cạnh cô, cánh tay anh chống bên tai cô, cố gắng hết sức để chống ra một nơi có không khí cho cô đủ thở.

 

Lâm Tri Ngôn nhìn không rõ tình trạng hiện tại của anh, theo ý thức dần dần thanh tỉnh, cảm giác đau nhói cũng từ từ truyền lên thần kinh, như muốn bóp nghẹt lấy hơi thở của cô.

 

"Đau quá..."

 

"Em đau chỗ nào?"

 

Giọng nói dồn dập của Hoắc Thuật truyền đến từ bóng tối.

 

"Chân."

 

"Đừng sợ, là vì cơ thể tài xế đang đè lên chân em thôi. Em chậm rãi nhấc chân lên, thử xem có cử động được không?"

 

Lâm Tri Ngôn cắn môi, nghe lời làm theo.

 

Cơ thể của tài xế rất nặng, cô dứt khoát đạp rơi giày, chậm rãi rút chân về. May mắn thay, mặc dù là không gian bên trong xe bị va đập mất đi hình dạng ban đầu, nhưng không gian sau khi thu hẹp vẫn đủ chỗ cho cô miễn cưỡng hoạt động.

 

Cơ thể tài xế nặng nề ngã xuống một bên, Lâm Tri Ngôn thành công rút cái chân đau nhức, tê dại của mình ra, cô đang định nhúc nhích, xê dịch sang chỗ khác, thì nghe được tiếng Hoắc Thuật hít vào một hơi, đè cô lại, nói: "Đừng nhúc nhích, Yêu Yêu."

 

Hơi thở của anh dồn dập, dường như đều phả hết vào gáy cô.

 

Lâm Tri Ngôn lập tức không dám động đậy nữa, vội hỏi: "Anh sao thế? Bị thương sao?"

 

Qua thật lâu sau, âm thanh tỉnh táo của Hoắc Thuật mới tiếp tục truyền đến: "Có lẽ là nứt xương nhẹ rồi... Yêu Yêu, trong túi quần bên phải của anh có điện thoại, em sờ thử xem có tìm được hay không."

 

"Được."

 

Không gian bị va đập mạnh dường như chẳng có nơi để hoạt động, Lâm Tri Ngôn muốn quay đầu thôi đã là chuyện cực kỳ khó khăn rồi, đầu ngón tay cô mò tìm nửa ngày, không biết đụng vào nơi nào trên người Hoắc Thuật, cô nghe thấy tiếng kêu r3n trầm thấp của anh bên tai.

 

Tìm hết hai bên túi quần cũng không thấy điện thoại đâu.

 

Lâm Tri Ngôn biết điện thoại di động của mình nằm trong túi xách, đáng tiếc màn hình đã bị đập vỡ nát, đầu ngón tay chỉ đụng trúng những vết nứt pha lê thô sần, căn bản là không còn sử dụng được nữa.

 

"Không sao đâu, chắc là nó rơi ở đâu đó rồi."

 

Hoắc Thuật hạ giọng an ủi cô, anh hỏi: "Em còn thấy chóng mặt không?"

 

"Hết rồi."

 

Nhưng mà người cô bị va đập đau vô cùng.

 

Lâm Tri Ngôn nghìn tính vạn tính cũng không ngờ rằng cơn chóng mặt kỳ lạ kia đúng là bắt nguồn từ điềm báo trước khi có động đất.

 

"Anh tài xế kia... còn sống không?"

 

"Anh ta không sao đâu, trên người anh ta có thắt dây an toàn cũng như túi khí, bây giờ chỉ đang hôn mê thôi."

 

Giọng nói điềm tĩnh của Hoắc Thuật vang lên bên tai, cũng không biết đây là lời nói thật, hay chỉ là lời an ủi cô.

 

Mũi Lâm Tri Ngôn chua chua, giọng nói của cô đã nhiễm chút phần chua chát: “Vì sao anh lại.. muốn đến nơi này vậy? Nếu anh chịu ở yên trong Sơn Thành thì sẽ không có chuyện gì xảy ra rồi, nhất là chuyện xấu như bây giờ."

 

Hoắc Thuật im lặng trong chốc lát.

 

"Nếu như anh không đến đây, thì hẳn là anh đã hóa điên rồi. Yêu Yêu, anh không tưởng tượng ra được viễn cảnh em phải ở đây chịu trận động đất này một mình, không biết lúc đó anh sẽ như thế nào nữa."

 

Anh nói ra lời điên cuồng nhất với ngữ khí bình tĩnh nhất, sau đó cười khẽ một tiếng: "Huống chi muốn trách thì cũng phải trách anh! Là vì anh muốn đến kịp buổi hội nghị ngày mai, mà nhất quyết phải lái xe trong đêm..."

 

Lâm Tri Ngôn đâu còn có sức lực để lãng phí trách cứ anh chứ?

 

Cô và người này đã từng yêu nhau, sau đó lại chia xa, tiếp tục tranh cãi, tức giận, không tiếc bày ra bộ mặt xấu nhất trước mặt đối phương, ai cũng không chịu xuống nước trước. Bọn họ giống như là viên đá bền vững và nước xuân kiên cường nhất trên đời này, một người khăng khăng chảy về hướng đông, một kẻ mãi mãi không chịu buông tay, hơi không chú ý thôi là sẽ va nhau tạo thành sóng thần.

 

Nhưng mà tình thế bây giờ, hai người họ có lẽ đều sắp chết rồi.

 

Thân thể bọn họ chồng lên nhau và nằm sâu dưới đáy cốc u ám, tinh thần sụp đổ, xương vỡ vụn. Danh dự, khí thế, tình yêu nam nữ, tin tưởng hay không tin tưởng, đều không đáng giá nhắc tới trước mặt thần chết.

 

Lâm Tri Ngôn mở mắt trong bóng đêm, cô hỏi: "Sẽ có người.... tới cứu chúng ta đúng không?"

 

"Đúng."

 

Hoắc Thuật trả lời: "Ốc tai nhân tạo của em và xe của anh đều có định vị."

 

Lâm Tri Ngôn nhớ tới chuyện hơn một tuần trước, lúc đó cô còn đang nổi giận đùng đùng khi biết Hoắc Thuật định vị mình, không ngờ rằng sẽ có một ngày cô phải trông cậy vào cái định vị này mà sống, đúng là mỉa mai.

 

"Nhưng đường đi đã nứt hỏng rồi, nơi này cách huyện gần nhất cũng phải đi ít nhất 30 km."

 

"Yêu Yêu, em phải tin tưởng giá trị bản thân của anh chứ, không ai sẽ ngồi nhìn mặc kệ chúng ta đâu."

 

“... Hoắc Thuật, tôi thấy hơi lạnh."

 

"Không thể ngủ, Yêu Yêu! Mở mắt ra, cố gắng tỉnh táo!”

 

Hoắc Thuật trầm giọng gọi cô, anh cúi đầu dán sát vào gương mặt của cô.

 

Da của anh lạnh giống hệt băng vậy, mới dựa vào một chút thôi đã khiến Lâm Tri Ngôn tỉnh lại vì lạnh lẽo.

 

Cô há đôi môi khô nứt, nhẹ nhàng nói: "Vậy hai đứa mình nói chuyện một chút đi."

 

"Em muốn nói chuyện gì?"

 

"Tùy anh đó, nói gì cũng được."

 

Khác với trận hỏa hoạn ba năm trước, ngay khoảng khắc thiên tai giáng xuống, Lâm Tri Ngôn hoàn toàn không có kẽ hở để phản kháng. Rừng núi hoang vắng, toa xe chật chội, hình dạng kì dị, đen kịch hệt như quan tài, cô cần một giọng nói để kháng lại khủng hoảng theo bản năng.

 

Bên trong toa xe yên tĩnh hồi lâu.

 

Lâm Tri Ngôn nghĩ là Hoắc Thuật không muốn nói chuyện, chốc lát sau cô mới biết được, nãy giờ anh đang suy nghĩ xem nên bắt đầu kể từ đâu.

 

"Buổi tiệc từ thiện cuối tháng bảy kia, vào đêm trước khi chính thức gặp lại em, anh không tài nào chợp mắt nổi. Bởi vì thần kinh quá hưng phấn, muốn nhờ bác sĩ xem cũng vô dụng."

 

Hoắc Thuật giống như lâm vào hồi ức xa xăm, hô hấp của anh run rẩy: "Từ buổi sáng sáu giờ là anh đã bắt đầu lựa quần áo, tắm rửa, làm tóc... Anh soi mình trước gương, không nhịn được mà nghĩ thầm, hình mẫu người đàn ông bây giờ của em trông như thế nào? Điểm ưu tú trên người anh chỉ có duy nhất khuôn mặt này thôi."

 

Bên trong không gian chật hẹp ấy càng làm nổi bật hơi thở của anh, Lâm Tri Ngôn dường như đã tưởng tượng ra hình ảnh kia, trong lòng như dây cung không kìm được mà bị tác động, có người đang nhẹ nhàng kéo ra.

 

"Nhưng lúc anh đến gặp tôi, rất xa cách và khách sáo mà."

 

"Đúng vậy! Quý Uyển nói, có lẽ những tổn thương em đã chịu sẽ bị k1ch thích nếu gặp được ‘anh’ giống như trước kia, cô ấy nói là anh không thể vội vã đến trước mặt em lôi kéo làm quen giống như trước kia, nếu dùng chiêu quen thuộc như thế sẽ dễ dàng gợi cho em những hồi ức không tốt, như vậy em sẽ cảm thấy là anh đang có mưu đồ khác."

 

Hoắc Thuật cười mỉa mai, toàn bộ thân thể anh đều đang run rẩy: "Có trời mới biết, ngày đó anh cố giữ một khoảng cách nhất định, giả bộ như không quen em, nó vất vả vô cùng!"

 

"Tôi biết là sau lưng anh có cao nhân chỉ bảo mà."

 

"Làm gì tới mức cao nhân, cô ấy chỉ là một lang băm thôi."

 

Hoắc Thuật nhẹ nhàng nói: "Thích một người là khi bản thân không tự giác tới gần người ấy, người có ý chí mạnh sao có thể đấu lại chính bản năng của mình chứ?"

 

"Trước đây anh không hề nói thế."

 

Trong cổ họng Lâm Tri Ngôn dâng lên một vị đắng chát: "Trước đây, đối với anh, lý trí cao hơn tất cả mọi thứ."

 

"Vậy sao? Có lẽ là em đã dạy cho anh, tiếc rằng..."

 

Dường như anh đang cười, nhưng cũng không phải cười: "Đáng tiếc anh lĩnh ngộ điều này quá muộn, Yêu Yêu đã không còn cần anh nữa."

 

"Hoắc Thuật..."

 

Lâm Tri Ngôn thì thào, cô quyết định hỏi anh một câu mà trước giờ mình không dám hỏi, nếu hôm nay không hỏi thì có lẽ cô mãi mãi sẽ không biết được đáp án.

 

"Anh có hối hận vì đã thực hiện cuộc thí nghiệm trước đây không?"

 

"Hối hận thì cũng đâu làm được gì, Yêu Yêu à. Anh chỉ nhìn vào hiện tại và tương lai thôi."

 

Lâm Tri Ngôn yên lặng, đúng là ‘đáp án xứng đáng không điểm điển hình của Hoắc thị’.

 

"Tôi vẫn chưa hiểu được nếu người bình thường thật sự thích một người, thì sao có thể buông tay người kia?"

 

Hoắc Thuật buồn bực khụ một tiếng, phối hợp với cô cười nói: "Anh đã thử cảm giác đó rồi, Yêu Yêu, nhưng mà anh không làm được."

 

Hai mươi ngày trước, Hoắc Thuật đứng dưới lầu khách sạn, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói cho Lâm Tri Ngôn: [Anh đã thử rồi, nhưng anh không có cách nào làm được.]

 

Hoá ra là đang nói việc này à...

 

Anh cũng từng nghĩ đến việc thả cho cô bắt đầu cuộc sống mới ở Thâm Thành, không xuất hiện, cũng không quấy rầy; Anh nhịn được ba năm, lại bởi vì hai chữ "xem mắt" của cô mà thất bại trong gang tấc. Thế là anh thà tròng gông xiềng lên người mà hoạt động, cũng tuyệt không chịu lui một bước.

 

Từ đầu đến cuối, Lâm Tri Ngôn không thể tin được, một người, còn là con cưng của trời, sao có thể vì cô mà làm được những chuyện b3nh hoạn tới độ đó?

 

Nhưng trên thực tế, Hoắc Thuật hoàn toàn là một người như vậy.

 

Cho dù trời có long, đất có lở, anh cũng sẽ ôm cô thật chặt vào trong ngực, là ràng buộc cũng là bảo vệ.

 

"Bọn họ nói cố chấp, không ai thích anh, anh cũng không quan tâm. Nhưng khi em không yêu anh, trái tim anh mới cảm giác được đau đớn, anh muốn đối xử tốt với em, nhưng dường như mọi việc anh làm đều sai cả rồi..."

 

Ngữ khí nói chuyện của Hoắc Thuật lại quay về trạng thái mơ màng sau khi say rượu, nhưng mà nghề càng yếu ớt hơn lúc nãy, giống như anh đang cố gắng đè nén sự đau đớn cực lớn nào đó, hơi thở của anh thỉnh thoảng sẽ run rẩy.

 

Lâm Tri Ngôn bảo anh dừng lại, nhưng mà dường như anh không nghe được, phối hợp với cô, vừa ho vừa cười.

 

"Anh không có bệnh. Anh chỉ không thể chấp nhận việc có một lần thất bại nào trong hàng vạn lần thành công, bởi vì, anh đã đánh mất em một lần."

 

Âm thanh của anh càng ngày càng nhỏ, như đã mệt mỏi đến cực điểm.

 

Lâm Tri Ngôn cuối cùng cũng phát hiện được có gì đó không thích hợp, cô vươn tay sờ lên người anh, thứ cô cảm nhận được là chất lỏng lạnh lẽo dinh dính trên tay.

 

Xe bị chôn một nửa dưới hòn đá, mùi rượu xen lẫn mùi cỏ cây, đất đá tanh hôi, đến mức Lâm Tri Ngôn không hề chú ý đến mùi máu rỉ sắt cực kỳ nồng nặc kia.

 

"Anh đang chảy máu kìa!"

 

Lâm Tri Ngôn thét lên lên tiếng, ngón tay thuận theo chỗ dinh dính đó đi lên, mò được một khúc gỗ thô cỡ một ngón cái, sắc bén đâm vào eo Hoắc Thuật.

 

Trong chớp mắt, lông tơ toàn thân Lâm Tri Ngôn như dựng ngược, trong đầu cô trống rỗng.

 

Vào lúc xe lăn xuống dốc núi, nó đã đè gãy rất nhiều bụi cây và nhánh cây, những khúc gỗ nhỏ bị gãy sẽ sắc bén ết như lưỡi dao, thân xe không khác nào lăn một vòng trên núi đao kiếm làm bằng cây này. Hoắc Thuật cố hết sức bảo vệ người trong ngực, cho nên mới bị khúc cây nhỏ đâm vào thân xe rồi xuyên qua cơ thể luôn, đâm xuyên từ đằng sau lên tận phía trước.

 

Vừa rồi sao cô lại không phát hiện ra được thế?

 

Cô được anh bảo vệ ở trong ngực, mà thân thể đã trầy xước khắp nơi, vậy thì Hoắc Thuật làm tấm đệm đỡ thay sao có thể chỉ đơn giản là nứt xương thôi chứ?

 

"Phải mau mau cầm máu, cầm máu..."

 

Lâm Tri Ngôn cố gắng dùng tay che miệng vết thương của anh lại, ngón tay cô càng run dữ dội hơn.

 

Cô căn bản không dám tưởng tượng hình ảnh Hoắc Thuật có thể chịu đựng cơn đau nhức dữ dội, kiên trì trò chuyện với cô lâu như vậy.

 

“Suỵt! Yêu Yêu, nghe anh nói này."

 

Hoắc Thuật vươn tay đè lại bả vai đang run lẩy bẩy vì sợ của cô, giọng nói anh yếu ớt nhưng lại mang theo sự tỉnh táo tàn nhẫn, anh nói với cô: "Chân của em có thể cử động, có thể bò đến bên tay lái, dẫm vào công tắc bóp kèn, em đừng ngừng lại. Có người nghe thấy, sẽ đến cứu em..."

 

"Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa!"

 

Lâm Tri Ngôn siết chặt lòng bàn tay, âm thanh của cô như kề cạnh bờ vực sụp đổ.

 

Có một tiếng than nhẹ truyền từ đỉnh đầu cô xuống: "Em đừng buồn, Yêu Yêu. Trận hỏa hoạn ba năm trước, anh suýt chút nữa đã hại chết em, lần này… xem như anh trả lại cho em."

 

"Ai cần anh trả chứ!"

 

Lâm Tri Ngôn tức giận, lò ng ngực cô đau nhói, cô cắn răng nói: "Anh luôn luôn như thế, luôn tự cho mình là đúng! Anh muốn dùng cách này để tôi nhớ kỹ anh cả đời chứ gì, không có cửa đâu! Tôi sẽ quên anh ngay trong tích tắc, sau đó tìm một người đàn ông bình thường để kết hôn, sinh con, suốt phần đời còn lại tôi cũng sẽ không bao giờ nhớ đến anh nữa!"

 

"Yêu Yêu của anh, nhẫn tâm quá... Có điều, như thế cũng tốt."

 

Hoắc Thuật như muốn cười, nhưng mà anh không cười nổi: "Anh biết, lúc em ở cạnh anh... cũng không thấy vui vẻ chút nào… vậy anh nói cho em một bí mật, hệ thống định vị có thể tắt thông qua APP điều khiển..."

 

Thân thể của đối phương không còn sức để chống đỡ, dần dần trở nên nặng nề, đầu cũng chậm rãi rủ xuống, mệt mỏi tựa vào hõm vai của Lâm Tri Ngôn.

 

Gương mặt của anh lạnh vô cùng, hô hấp cũng trở nên lạnh dần, nhưng giọng nói vẫn khàn khàn, vẫn đong đầy dịu dàng như cũ.

 

"Yêu Yêu, nếu như anh chết, là em có thể giải thoát rồi..."

 

“Im đi, im đi.”

 

"Còn nếu như anh không chết, thì trước khi anh tỉnh lại, em phải chạy đi nhé... Chạy càng xa càng tốt, em đừng để anh... tìm được em..."

 

Cánh tay vịn trên đầu vai cô mất lực, ràng buộc biến mất, anh cuối cùng cũng hoàn toàn buông tay.

 

Đêm yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động.

 

Trái tim Lâm Tri Ngôn quặn đau, cô không khống chế được nước mắt, từng giọt chảy xuống mang tai.

 

Nơi đó là vị trí gắn ốc tai nhân tạo.

 

Cô hít thở từng nhịp từng nhịp, cố gắng níu lấy lý trí sắp sửa sụp đổ, dùng hết sức duỗi dài nơi duy nhất có thể cử động là chân trái của mình, đến gần vị trí tay lái cạnh tài xế.

 

Những cành cây gãy liên tục xuất hiện đi vào trong xe, dưới thân tràn đầy những hòn đá vụn bén nhọn, quần của cô bị kéo lê tạo thành lỗ thủng trắng bệch, ngay dưới đó là làn da mịn màng. Cô cắn chặt răng, mặc cho máu tươi nhuộm đỏ làm hư vải vóc, dùng chân không xỏ giày đá văng vật cản đường rồi giẫm mạnh xuống.

 

Bíp, bíp, bíp…

 

Tiếng kèn xe chói tai vang vọng rất lâu trong núi sâu, kéo dài sự bi thương liên tục không dứt.

 

Cuối cùng Lâm Tri Ngôn không nhịn được nữa, cô khóc òa trong im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK