Hoắc Thuật dùng ngôn ngữ kí hiệu nói thích cô.
Mỗi một từ anh nói đều rất hoang đường, còn có chuyện gì khó tin hơn chuyện này không?
Bởi vì không tin được, Lâm Tri Ngôn vô thức nhìn quanh như thể đang xác nhận tính chân thực của thế giới này.
[Tôi muốn thế nào cũng được à?]
Sau phút giây sững sờ ngắn ngủi, ánh mắt cô trở nên rõ ràng, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: [Tôi muốn sống thoải mái.]
Hoắc Thuật nhìn cô, đôi mắt đen láy vẫn sâu thẳm: [Không ai không cho em sống thoải mái cả.]
[Tôi muốn anh rời khỏi cuộc sống của tôi.]
Lâm Tri Ngôn dùng ngôn ngữ kí hiệu nói rất nhanh: [Tai mắt anh nhìn xa nghe thấu tận trời, còn tôi chỉ là một người điếc tầm thường, mãi mãi tôi cũng không thể hít thở thoải mái trong vòng tay anh.]
Hai người đứng ở cầu thang, một người phía dưới một người phía trên, ánh mắt căng thẳng nhìn nhau, hai chiếc bóng chồng lên, sự chênh lệch chiều cao hơn 20 cm bỗng biến mất, lúc này hai người mới có cơ hội nói chuyện bình đẳng.
Hoắc Thuật mấp máy môi.
[Chuyện này rất mâu thuẫn, Yêu Yêu. Em hận anh cũng được, không tiếp nhận anh cũng được, nhưng anh không thể biến mất.]
Anh ngừng lại, dường như đang nhớ cách dùng ngôn ngữ kí hiệu. Sau đó khuôn mặt anh trở nên kiên quyết: [Anh đã nói rồi, anh không thể buông tay. Anh từng thử, nhưng anh thật sự không làm được.]
Anh nói anh từng thử, “từng thử” cái gì cơ?
Lâm Tri Ngôn không nói nữa, không biết nhiều thì sẽ thoải mái hơn, cô đã hiểu rất rõ chuyện này từ ngày cô đăng nhập tài khoản WeChat cũ.
Cô không muốn quay đầu lại, nên chỉ im lặng trở về khách sạn.
Hoắc Thuật đút tay vào túi quần, không đuổi theo nữa.
Mùi vị đồ ăn tiệc đứng khá bình thường, Lâm Tri Ngôn ăn tạm hai miếng đã lên lầu. Về đến phòng mình, cô quẹt thẻ phòng bước vào, đèn tường màu vàng ấm áp bao phủ lấy cô, xua tan cái lạnh đêm tối.
Điều hòa phát ra âm thanh hoạt động rất nhỏ, cô bước đến thu dọn đống đồ trang điểm bừa bộn trước bàn trang điểm, sau đó tẩy trang đắp mặt nạ, bỗng cô nhớ đến hôm nay là ngày mình hẹn kiểm tra với Thập Nhất.
Nhìn thời gian thì đã trễ bốn mươi phút.
Rõ ràng Thập Nhất có phương thức liên lạc của cô vậy mà lại không gọi nhắc cô một tiếng.
Lâm Tri Ngôn tháo mặt nạ, vội lấy máy trợ thính trong hộp ra.
Khi khởi động máy trợ thính, tâm trạng cô bỗng trở nên phức tạp trong giây lát, cuối cùng cô vẫn mở chức năng điều khiển từ xa của trình hướng dẫn máy trợ thính.
Năm giây sau, ứng dụng được kết nối.
Giọng nữ dứt khoát đặc trưng của nhân viên nghiên cứu khoa học vang lên: “Alo, xin chào.”
“Chào chị Thập Nhất.”
Giọng điệu Lâm Tri Ngôn mang theo sự áy náy: “Xin lỗi, em không để ý thời gian.”
Khó lắm cô mới nói được một câu hoàn chỉnh, Thập Nhất cũng hơi ngoài mong đợi: “Không sao. Năng lực ngôn ngữ của em có tiến bộ khá lớn.”
Thập Nhất không phải người thích trò chuyện lê thê, cô ấy đi thẳng vào vấn đề, bắt đầu kiểm tra năng lực phản hồi thính giác.
Đến khi kết thúc, Thập Nhất kết luận: “Bọn chị đã đọc kỹ báo cáo kiểm tra sức khỏe của em, kết hợp với các lần kiểm tra xét nghiệm thì em đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn để phẫu thuật cấy ốc tai điện tử. Phẫu thuật được thực hiện liên tiếp ở hai bệnh viện, thời gian dự kiến là ngày Mười tám tháng này, thời tiết ôn hòa sẽ tốt cho việc phục hồi, thông báo rủi ro liên quan sẽ được gửi cho em để xác nhận, nhưng mà em không cần lo lắng, kỹ thuật của bọn chị rất thành thạo, sẽ không có vấn đề lớn gì. Em còn yêu cầu nào nữa không?”
Lâm Tri Ngôn nghẹn ứ trong cổ họng.
Lát sau, cô khẽ nói: “Xin lỗi chị Thập Nhất, có thể em sẽ không phẫu thuật nữa.”
Bên kia rất kinh ngạc: “Vì sao?”
Nên nói bắt đầu từ đâu bây giờ?
Lâm Tri Ngôn nghĩ đám bòng bong giữa cô và Hoắc Thuật có viết thành kịch bản cũng không có ai tin.
“Chị Thập Nhất, nói thật thì khi đó chị chỉ tuyển chọn em có do ai đánh tiếng không?”
“Sao em lại hỏi vậy?”
“Em muốn biết.”
“...”
Thập Nhất thật sự không biết nói dối, im lặng một lúc lâu sau mới trả lời: “Mỗi nhân viên công tác chủ chốt của bọn chị đều có hình ảnh và thông tin của em do lãnh đạo bên trên đưa xuống, chỉ cần em vừa xuất hiện thì bọn chị có thể nhận ra em ngay lập tức. Về lý do làm như vậy thì chị cũng không biết, mà có biết cũng không nói với em được.”
Khó trách lúc trước Thập Nhất cứ một hai bảo cô phải làm t ình nguyện viên, còn nghĩ ra nhiều lý do như vậy.
E là ngay lúc cô xuất hiện tại đơn vị kiểm tra thính lực thì Hoắc Thuật đã có tin tức.
Lâm Tri Ngôn khẽ nhắm mắt, nói: “Em cảm ơn, đủ rồi ạ.”
Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Em xin lỗi, coi như em vô trách nhiệm với việc làm t ình nguyện viên này đi.”
“Không sao. Cơ hội này hiếm có, hi vọng em suy nghĩ cho thật kĩ.”
Thập Nhất không nhiều lời nữa, cúp máy, kết thúc cuộc gọi.
Lâm Tri Ngôn vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy, không ngờ vài phút sau Thập Nhất đổi sang dùng WeChat nhắn tin cho cô.
Thập Nhất: [Em để ý chuyện này lắm à?]
Lâm Tri Ngôn: [Chuyện gì?]
Thập Nhất: [Chuyện người họ Hoắc đứng sau sở nghiên cứu của bọn chị.]
Lâm Tri Ngôn im lặng, chị Thập Nhất thay đổi thất thường làm cô không hiểu nổi, là ai khi nãy miệng kín như bưng bảo mình “biết cũng không nói được”?
Cô than thở: [Em xin lỗi chị Thập Nhất, em không thích cảm giác bị lừa gạt.]
Thập Nhất im lặng, sau đó trả lời: [Có lẽ tình huống cũng không xấu như em nghĩ đâu. Có lẽ người kia chỉ không biết làm cách nào để đối xử tốt với em.]
Lâm Tri Ngôn hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn với việc chị Thập Nhất sẽ giải thích cho Hoắc Thuật.
Dù sao Thập Nhất là người của Viện kĩ thuật Y Sinh của Đại học A, hơn nữa cả viện nghiên cứu này tồn tại dưới tài lực của nhà họ Hoắc. Có nhân viên nào sẽ phản lại sếp kiêm thần tài của họ chứ?
[Không phải mỗi chuyện này, em rất cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, cũng tình nguyện trở thành tình nguyện viên.]
Không biết có phải do đối mặt với người không quen biết sẽ dễ thổ lộ tâm tình hơn hay vì tính cách của Thập Nhất khiến cô cảm thấy đáng tin, Lâm Tri Ngôn vô thức đánh chữ giải thích: [Em chỉ không muốn trở thành vật thí nghiệm của người kia nữa, chuyện này làm em nhớ đến một hồi ức không vui.]
Tin nhắn gửi được vài giây thì Lâm Tri Ngôn cảm thấy không ổn, sau đó thu hồi tin nhắn.
Thực ra thì chuyện “Mẫu thí nghiệm số 003” này không cần thiết nói ra để người ta phán xét.
Không ai có nghĩa vụ cảm thông cho quá khứ của người khác cả, thù hận lớn cỡ nào cũng có ý nghĩa gì đâu chứ.
Không biết Thập Nhất có thấy tin nhắn kia không, tóm lại chị ấy không tiếp tục hỏi nữa làm Lâm Tri Ngôn thở dài một hơi.
…
Sau đêm đó, Hoắc Thuật không xuất hiện vài ngày liên tiếp.
Lâm Tri Ngôn vốn ở khách sạn tầm nửa tháng vì sau triển lãm tranh là phẫu thuật gắn ốc tai, nên cô hạn chế việc qua lại giữa Thâm Quyến và thủ đô.
Kế hoạch trước mắt có sự thay đổi, bên triển lãm tranh cũng có người ổn định việc kinh doanh, không cần cô trực tiếp theo dõi. Lâm Tri Ngôn chơi ở thủ đô vài ngày, cuối cùng vẫn quyết định về Thâm Quyến vẽ một tác phẩm mới.
Cô đã có linh cảm mới: Lần trước khi về Trùng Khánh cô có đến thăm mộ Chuông Nhỏ, thấy trên bia mộ nho nhỏ khắc một câu: “Con gái không bắt buộc phải thích màu hồng mà có thể là bất kì màu sắc nào.”
Lâm Tri Ngôn bỗng như có cảm giác linh hồn bị đánh trúng. Câu nói nhiều năm trước cô vô tình gõ ra lại khắc ngay nơi này.
Cô từng vẽ yêu quái trong tưởng tượng, vẽ người tàn tật trong thế giới hiện thực, chỉ có chưa vẽ bản thân một cách nghiêm túc - chính cô và và những người phụ nữ như “họ”.
Linh cảm tuôn trào, bộ não của Lâm Tri Ngôn hoạt động liên tục từ tối hôm qua đến hai giờ sáng, đến tận khi mi mắt trở nên nặng nề mới chợp mắt một chút. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lâm Tri Ngôn thấy những dòng chữ lộn xộn của mình cũng không biết mình đã viết cái gì.
Mười hai giờ phải trả phòng, mười giờ rưỡi Lâm Tri Ngôn mới thu dọn đồ đạc, vội ăn thêm hai cái bánh mì lót dạ, không kịp trang điểm đã đeo khẩu trang đến thực hiện thủ tục trả phòng.
Hai chiếc vali lớn nặng nề dựng bên chân, một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc như bảo vệ chủ động đến giúp cô xách đồ.
Lâm Tri Ngôn cảm ơn, vừa định bảo người kia để bên đường là được thì thấy anh ta xách hành lý của cô đặt vào sau cốp xe ô tô đang bật đèn.
Lâm Tri Ngôn dừng lại, cô nhận ra chiếc ô tô màu đen sáng bóng này.
Hoắc Thuật bước ra từ ghế lái phụ, anh mặc trang phục bình thường, đơn giản và tràn đầy sức sống như lúc mới gặp. Anh mở cửa xe sau giúp Lâm Tri Ngôn, hơi lạnh trong xe phả vào mặt, như thể muốn thấm vào từng lỗ chân lông của cô.
Gần đây anh cứ như vậy, đột nhiên xuất hiện, sau khi thất bại lại đột ngột biến mất, sau vài ngày lại xuất hiện lần nữa như chưa có gì xảy ra.
Lâm Tri Ngôn nhìn mãi cũng thành quen.
Cô quay đầu nói với nhân viên: “Xin lỗi, không phải chiếc xe này.”
“Là chiếc xe này.”
Hoắc Thuật lạnh lùng đáp, anh rút tiền boa từ trong túi ra đưa cho người phục vụ, đuổi khéo anh ta đi.
Bây giờ Lâm Tri Ngôn cũng lười hỏi vì sao Hoắc Thuật luôn xuất hiện những lúc như thế này, dù sao thì anh có tiền, anh tự có cách.
Thấy cô vẫn đứng yên đấy, Hoắc Thuật vịn cửa xe xoay người, dường như cảm thấy bất đắc dĩ: “Anh dẫn em đến một nơi. Sau khi đến rồi, nếu em còn khăng khăng muốn rời khỏi anh thì anh tuyệt đối không ngăn cản.”
Lâm Tri Ngôn nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
Biểu cảm của Hoắc Thuật bình tĩnh và chân thành: “Anh nói được làm được, em cũng biết anh sẽ không nói dối.”
Lâm Tri Ngôn không muốn cãi cọ với anh trước cửa khách sạn, xoay người lên xe, sau đó dùng lực đóng cửa hàng ghế sau, rõ ràng là từ chối việc ngồi chung với anh.
Hoắc Thuật hơi híp mắt nhìn ghế trống bên cạnh cô, sau đó cũng ngồi bên cạnh tài xế, khẽ nói địa chỉ.
Chiếc xe có biển số đặc biệt lái thẳng vào Đại học A, dừng trước bóng râm một tòa nhà màu xám trắng.
Tòa nhà cao năm tầng, tường trắng gạch xám, mái lợp ngói đỏ, sự kết hợp kiến trúc Trung Quốc và phương Tây tạo cảm giác nguy nga hùng tráng. Lâm Tri Ngôn nhìn tấm bảng vàng cạnh cửa mới biết được đây là Viện Nghiên cứu Y Sinh Đại học A hội tụ nhân tài khắp cả nước mấy năm nay.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ lý do Hoắc Thuật dẫn cô đến đây thì người bên cạnh trầm giọng nói: “Đi thôi, vào xem thử.”
Tham quan Viện nghiên cứu cũng có quy tắc kiểm tra nghiêm ngặt, chẳng qua nhờ có Hoắc Thuật ở đây nên mấy quy tắc rườm rà cũng lược bỏ.
“Trong này có vài dự án bảo mật cấp cao, ngay cả anh cũng không có cách dẫn em vào. Chẳng qua không sao cả, dù gì chúng ta cũng không cần tham quan mấy nơi đó.”
Khi thay đồ vô trùng, Hoắc Thuật kéo rèm lên nói.
Lúc anh c ởi đồ cũng không nói tiếng nào, Lâm Tri Ngôn mặc bộ đồ vô trùng màu trắng đi ra thì thấy Hoắc Thuật đưa lưng về phía cô cởi áo khoác, lộ cơ bắp cường tráng ở vai và lưng, vai rộng lưng trần, phía dưới là chiếc eo nhỏ.
Anh cất áo khoác vào trong tủ đồ, trên cửa tủ có tấm gương. Lâm Tri Ngôn thề rằng chắc chắn Hoắc Thuật thấy được mặt cô qua gương, bởi vì động tác thay đồ của anh bắt đầu trở nên chậm rãi hơn, cố ý vén vạt áo lên, có thể lờ mờ thấy được hình dáng cơ bụng.
“...”
Lâm Tri Ngôn im lặng quay người, đóng sầm cánh cửa màu trắng lại.
Chưa tới một phút, Hoắc Thuật cũng đi ra theo, đút tay vào túi quần, dựa cửa nhìn cô, dường như ánh mắt có ý cười.
Anh dẫn cô đến địa điểm thử nghiệm gắn ốc tai điện tử.
Nhìn qua lớp cửa kính, Lâm Tri Ngôn thấy trong phòng thí nghiệm có ba nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse, hai nam một nữ, đang vừa nói chuyện vừa ghi chép gì đó. Người nữ cắt tóc ngắn gọn gàng, đeo kính, có khí chất chị đại là Thập Nhất.
Trong phòng còn có bốn người tình nguyện cấy ốc tai điện tử, nam nữ già trẻ đều có, đứng quay lưng về phía nhân viên nghiên cứu, hơi căng thẳng chờ kiểm tra.
Sau khi trao đổi qua thì một nhân viên nghiên cứu lấy một quả bóng bay đứng cách xa năm mét so với tình nguyện viên, rồi bất ngờ chọc bể bong bóng.
Tiếng bong bóng nổ vang khắp phòng, bốn tình nguyện viên dường như bị bất ngờ, đồng loạt quay đầu về hướng phát ra âm thanh.
Đến lần kiểm tra tiếp theo, từng chiếc loa xung quanh phòng thí nghiệm sẽ phát ra âm thanh lần lượt, lần nào cả bốn người cũng có thể xác định được vị trí chính xác của âm thanh và bắt chước giai điệu gần như hoàn chỉnh.
Lâm Tri Ngôn không kìm được dán bàn tay lên tấm kính thủy tinh, muốn nhìn rõ hơn một chút.
Máy trợ thính của cô không thể cảm nhận phương hướng của âm thanh, gần giống như người bình thường đeo tai nghe nghe nhạc, chỉ có thể cảm nhận tiếng nói. Mỗi lần có người gọi cô, cô đều rất khó phân biệt giọng nói đến từ bên cạnh hay phía sau, đều phải ngẩng đầu tìm người đang gọi.
“Bọn họ cũng giống em, là người khiếm thính nặng chỉ có một bên tai còn tạm thời nghe được.”
Giọng nói của Hoắc Thuật truyền qua máy trợ thính, trầm ấm, rõ ràng.
“Sau khi cấy ốc tai điện tử vào cả hai tai, bọn họ có thể biết được phương hướng âm thanh, trên lý thuyết có thể gần giống với tai người thật. Em cũng có thể giống bọn họ, Yêu Yêu.”
Lâm Tri Ngôn hơi lặng người, như thể người trên mây rơi thẳng xuống đáy biển, bị nước lạnh làm tỉnh táo.
Hoắc Thuật luôn hiểu rõ suy nghĩ của cô, nhu cầu của cô, dùng mồi nhử dành riêng cho cô dẫn cô vào bẫy rập.
Mỗi bước đi anh đều tính toán tỉ mỉ, nắm bắt điểm yếu sau đó ra kích tất sát, không cho người khác giãy giụa.
Lâm Tri Ngôn thu tay lại, xoay người rời đi.
Cô bước đi nhanh chóng kiên định, nhưng vẫn bị người đàn ông đuổi kịp.
“Yêu Yêu!”
Lâm Tri Ngôn xoay người dùng ngôn ngữ kí hiệu, ánh mắt trong trẻo kiên quyết: [Trong mắt anh không ai là anh không khống chế được có đúng không? Nếu có thì là người đã chết à?]
Hoắc Thuật nhíu mày, cánh tay vươn ra dừng lại ở không trung.
Anh nhìn Lâm Tri Ngôn, khoảng cách tưởng chừng có thể chạm tới lại xa ngoài tầm với của mình.
Anh từng kiêu ngạo tự cao, cố chấp cho rằng mọi tình cảm ràng buộc trên thế gian chỉ là trao đổi lợi ích. Đến tận một ngày khi anh đưa ra toàn bộ lợi ích cũng không đổi được chút tin cậy từ Lâm Tri Ngôn…
Anh tức giận, nhưng lại không biết nên tỏ thái độ như thế nào với cô, sự u tối trong mắt anh cuồn cuộn, cuối cùng chỉ đưa tay vuốt tóc, cảm thấy chán nản.
Trí thông minh trước giờ anh luôn kiêu ngạo lại không nghĩ được lý do gì để cô tin tưởng rằng thí nghiệm này không hề có mục đích xấu gì cả.
“Em có thể từ chối việc cấy ghép ốc tai điện tử.”
Giọng nói trầm của anh vang lên, Lâm Tri Ngôn cảm giác mình vừa đấm một cú vào bông, đứng yên tại chỗ.
“Phẫu thuật vốn có sự rủi ro, nếu em cảm thấy tình trạng bây giờ tốt hơn, đeo máy trợ thính thoải mái hơn, vậy không làm phẫu thuật cấy ốc tai nữa.”
Lâm Tri Ngôn nhìn anh một cách khó tin.
“Em từ chối cũng được, nhưng đừng vì ghét anh mà em từ chối.”
Hoắc Thuật đứng cách cô ba bước, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm, khẽ nói: “Anh không lấy em làm thí nghiệm. Con chip này là con chip hoàn hảo nhất bọn anh phát triển được.”
Cánh môi Lâm Tri Ngôn khẽ hé mở.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cô có quyền tự chủ trong lúc đối đầu với anh.
Tiếp tục hay rời đi hoàn toàn do cô quyết định.