Hai bác sĩ sợ khí thế của anh, không dám lên tiếng, trái lại Thập Nhất không hề sợ hãi, tỉnh táo trả lời: “Tổng giám đốc Hoắc, anh là người trong ngành, hẳn phải biết bất cứ ca phẫu thuật y sinh nào cũng không thể chắc chắn 100% không có nguy cơ. Chúng tôi chỉ thông báo rõ ràng khả năng tồn tại nguy hiểm theo quy trình, bệnh nhân có quyền được biết.”
Hoắc Thuật chậm rãi xoay bút trong tay, cán bút kim loại màu đen di chuyển qua lại giữa các ngón tay, đây chắc chắn là dấu hiệu anh đang khó chịu.
Lâm Tri Ngôn nằm trên giường nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Hoắc Thuật nhìn cô trong giây lát, sau đó rời mắt nói với đám người Thập Nhất: “Mọi người ra ngoài.”
Mọi người thật sự đứng dậy, Hoắc Thuật như giáo viên chủ nhiệm đang dạy dỗ một đám học sinh, bảo hết nhân viên y tế ra ngoài.
Lâm Tri Ngôn hoàn toàn không hiểu Hoắc Thuật để ý cái gì, một giây trước vẫn đang vui vẻ thì giây sau đã thay đổi sắc mặt.
Không lẽ Thập Nhất đã nói câu gì sai với anh?
Bảy giờ tối, Lâm Tri Ngôn đang ăn bữa cơm cuối cùng trước khi phẫu thuật thì Lăng Phi ôm một bó hoa tươi chạy đến phòng bệnh.
Lúc đó Hoắc Thuật đang kéo rèm ngồi trên ghế cạnh cửa sổ gọi video họp với các lãnh đạo cấp cao.
Anh không nói câu nào, đều là cấp dưới báo cáo công việc, lúc Lăng Phi vừa vào cửa cũng không để ý anh, nhìn hoàn cảnh xung quanh phòng rồi chê bai: “Ấy, không phải người kia cứ quấn cậu như âm hồn bất tán à? Sao không cho cậu ở trong phòng VIP chứ? Cái giường này tróc sơn hết rồi, ngay cả người giúp đỡ ăn uống cũng không có, hẹp hòi chết được!”
Âm thanh trong cuộc họp video ngừng lại, Lâm Tri Ngôn suýt sặc cháo, cô đưa ngón trỏ lên môi ý bảo cô ấy im lặng.
Cô chỉ hình dáng cao lớn sau tấm rèm: Người ta ở kia kìa.
Chủ yếu là Lăng Phi không ngờ người quyền cao chức trọng như Hoắc Thuật lại hạ mình ngồi một góc như vậy, không khỏi trợn to mắt.
Cô ấy đặt bó hoa và ba lô xuống, ngồi bên mép giường Lâm Tri Ngôn, nói bằng ngôn ngữ kí hiệu: [Anh ta ở đây tớ cũng muốn nói! Ỷ có quyền có thể nên thích làm mấy kiểu mưa dầm thấm lâu như thế này, tớ còn chưa quên thủ đoạn năm đó của anh ta đâu, khiếp đi được! Bây giờ lại làm bộ làm tịch, cậu phải cảnh giác lên, đừng để anh ta lừa gạt nữa!]
Lâm Tri Ngôn bất đắc dĩ, cô dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: [Phi Phi, bây giờ anh ấy hiểu ngôn ngữ kí hiệu.]
“...”
Lăng Phi vẫn còn sợ hãi trong lòng, cô ấy thả tay xuống, hỏi nhỏ: “Vậy còn nói chuyện thế nào nữa đây?”
Lâm Tri Ngôn nhìn phía sau cô, nói sang chuyện khác: “Lạc Nhất Minh đâu? Không đưa cậu đến à?”
Lăng Phi cứng người, bĩu môi nói: “Mặc kệ anh ta! Tớ đến gặp cậu liên quan gì đến anh ta.”
Lâm Tri Ngôn cảm thấy hai người họ có chuyện mờ ám, vừa định hỏi thì nghe Lăng Phi vui vẻ nói: “Đúng rồi, tớ mang quà cho cậu này! Tada!”
Cô ấy lấy một hộp quà hình chữ nhật trong túi ra, mở ra nhìn thì thấy bên trong là một cái đế đèn bàn bằng gỗ và một bức tranh tráng gương “Vạn sự như ý”.
Lắp bức tranh vào đế gỗ, bật công tắc sẽ thành một chiếc đèn có màu cam ấm áp.
“Đồ làm mẫu à?”
Đáy mắt Lâm Tri Ngôn đứa đầy ánh sáng ấm áp, thích thú không rời tay nhìn tấm đèn ngủ pha lê: “Còn đẹp hơn tớ tưởng tượng.”
“Đúng vậy, tớ tuyển bốn nhân viên đều là học sinh khiếm thính tốt nghiệp ở đơn vị tớ, dẫn đi đào tạo một tháng, bây giờ có thể làm việc cho xưởng chúng ta rồi. Ngoài vẽ tranh cao cấp, đèn cung đình, màn hình còn làm móc chìa khóa, ốp điện thoại và đèn ngủ, có họa sĩ như cậu duy trì thì tiếng vang trên thị trường cũng không tệ.”
Lăng Phi lại lấy ra hai chiếc móc chia khóa tráng gương - Là logo thương hiệu "Hạc Tuyết" của Lâm Tri Ngôn, cô cười móc vào điện thoại di động.
“Cậu đấy, cứ yên tâm phẫu thuật đi, sau khi khỏe lại thì chuyên tâm vẽ tranh, ở sau có tớ đây.”
Hai người trò chuyện vui vẻ, Lăng Phi đề nghị ngủ trên giường trống trong phòng bệnh, dù sao ngày mai còn phải đi máy bay về trường học nên cô ấy không muốn ở khách sạn tránh phiền phức không đáng có.
Nhưng mà chăn đệm trên giường bệnh khiến Lăng Phi không hài lòng, cô Lăng lật qua lật lại nệm gối, nghi ngờ đống này chưa được khử trùng sạch sẽ, làm tổn thương làn da mềm mại của cô ấy.
Lâm Tri Ngôn đương nhiên muốn để Lăng Phi ở lại, dù sao thì ở một mình trong phòng bệnh cũng khá đáng sợ.
Hoắc Thuật cúp cuộc gọi video, sau đó kéo rèm ra.
Khuôn mặt không có nhiều biểu cảm của anh xuất hiện, giọng điệu như đang thông báo: “Tối nay tôi ở lại đây.”
Lăng Phi trố mắt: “Không được… Đàn ông như anh ở lại làm gì?”
Hoắc Thuật dựa ghế mỉm cười: “Cái gì cũng phải có thứ tự, thưa cô Lăng.”
Lâm Tri Ngôn nhìn thấy sự tính toán trong mắt Hoắc Thuật, lòng như thắt lại, khẽ dùng ngôn ngữ kí hiệu lặng lẽ nói: [Anh đã đồng ý chuyện gì với tôi, anh không nhớ sao?]
Quả nhiên Hoắc Thuật nhíu mày lại.
Một hồi lâu sau anh thu dọn đồ đạc rời đi.
Dường như Lăng Phi nghĩ khí chất của mình có tác dụng, hơi đắc ý hất tóc, hừ nhẹ nói: “Coi như anh ta biết điều!”
Mười giờ đêm, Lăng Phi đã ngủ say trên giường bệnh bên cạnh, trong phòng bệnh có một màu xanh lam lạnh lẽo, chỉ có chiếc đèn ngủ đầu giường phát ra ánh sáng vàng ấm áp.
“Lạc Nhất Minh, đồ chó nhà anh…”
Lăng Phi trở mình nói mớ, hình như đang cãi nhau với bạn trai trong mơ.
Lâm Tri Ngôn mỉm cười, tháo máy trợ thính chuẩn bị đi ngủ.
Cô hơi mất ngủ, trằn trọc hai mươi phút, điện thoại bên gối rung lên.
Cô cầm lấy nhìn, là Thập Nhất gửi tin nhắn WeChat.
Thập Nhất: [Có khi mọi chuyện cũng không tệ như em nghĩ đâu.]
Lâm Tri Ngôn hơi sửng sốt mới phản ứng được cô ấy đang nói chuyện vài ngày trước cô từ chối cấy ốc tai điện tử.
Chị Thập Nhất lúc nào cũng vậy, ban ngày gặp cô luôn có vẻ giải quyết việc chung, không thêm câu nào thừa thãi, chỉ khi nói chuyện riêng mới nói được vài câu cá nhân.
Lâm Tri Ngôn trở mình, nghiêng người bấm điện thoại: [Em nói thật thì chị sẽ cho ông chủ của chị biết à?]
Thập Nhất trả lời: [Không.]
Lúc này Lâm Tri Ngôn mới thành thật: [Thật ra thì đúng là cũng không tệ như trong tưởng tượng. Em cho rằng nếu cả hai không ai nhường nhịn thì chỉ có thể cá chết lưới rách mà thôi.]
Cô nói không đầu không đuôi, vậy mà hình như Thập Nhất lại nghe hiểu, gửi biểu cảm "hôn nhẹ" mang ý an ủi.
Lâm Tri Ngôn bị biểu tượng cảm xúc này dọa sợ, đây là chị Thập Nhất lạnh lùng của cô à?
Thập Nhất: [Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ thêm chút. Cuộc phẫu thuật ngày mai sẽ thuận lợi, ngủ ngon.]
Lâm Tri Ngôn không kìm được cong môi: [Cảm ơn chị Thập Nhất, ngủ ngon! (hôn hôn)]
Đặt điện thoại xuống, Lâm Tri Ngôn ép mình nhắm mắt lại.
Không biết có phải do căng thẳng trước khi phẫu thuật hay không, cô mơ thấy ác mộng, thấy mình nằm trên bàn phẫu thuật lạnh băng, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo của đèn chiếu.
Có nhiều bác sĩ vây quanh cô, khuôn mặt nghiêm túc thở dài lắc đầu, đương nhiên là phẫu thuật thất bại.
Lâm Tri Ngôn không nghe thấy gì cả, cô sốt ruột không kìm chế được, muốn lớn tiếng kêu lên: “Tôi còn sống, đừng bỏ tôi!”
Nhưng thanh quản lại như bị người khác lấy mất, cô không thể phát ra âm thanh nào cả.
Lâm Tri Ngôn giật mình tỉnh dậy từ trong mộng.
Cô nhìn ngoài cửa sổ đã nhuộm màu xanh nhẹ, thời gian điện thoại hiển thị sáu giờ hai mươi mốt phút.
Lăng Phi bên cạnh vẫn còn đang ngủ, cái chân tốc chăn lơ lửng ở mép giường.
Lâm Tri Ngôn trằn trọc trong chốc lát, thần kinh căng thẳng không buồn ngủ chút nào, cô đành khẽ khàng đứng dậy chuẩn bị đi dạo hành lang giải sầu.
Đeo máy trợ thính xong, cô vừa đẩy cửa đã thấy Hoắc Thuật quay lưng về phía cô đứng trước cửa sổ cuối hành lang, đang nói chuyện với bác sĩ mổ chính.
Ngón tay thon dài của anh kẹp một điếu thuốc, ánh sáng màu đỏ yếu ớt lập lòe.
Anh quay đầu nhìn theo tầm mắt bác sĩ, Hoắc Thuật hơi giật mình, vô thức lấy tay dập thuốc.
“Sao em lại đến đây?” Anh hỏi như không có việc gì vừa xảy ra.
[Không phải anh cũng vậy à?] Lâm Tri Ngôn trả lời.
Chín giờ rưỡi cô phẫu thuật, sáu giờ rưỡi Hoắc Thuật đã chạy đến bệnh viện… Không, có lẽ còn sớm hơn.
Chính anh từng nói kĩ thuật cấy ốc tai điện tử của cấp dưới rất thành thạo, nguy hiểm rất nhỏ. Người lý trí tự tin như anh vậy mà cứ gọi bác sĩ xác nhận chi tiết chỉ vì một cuộc phẫu thuật bốn tiếng đồng hồ.
Lâm Tri Ngôn không thể phủ nhận rằng cô đã mềm lòng trong thoáng chốc.
Khoảng cách hơn ba năm dường như biến mất ngay lúc này, bỏ đi đoạn trí nhớ đau thấu tim gan kia, chỉ còn lại khung cảnh này, người này trước mặt.
Cô không mở miệng nói chuyện mà tiếp tục dùng ngôn ngữ kí hiệu, bởi vì ngôn ngữ kí hiệu không diễn tả được giọng điệu, sẽ không để lộ cảm xúc dư thừa của cô.
[Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?]
“Thi thoảng, để xả stress.”
Hoắc Thuật tích chữ như vàng, anh né tránh đề tài này.
Lâm Tri Ngôn gật đầu, lại hỏi tiếp: [Nếu dây thần kinh mặt của tôi hỏng thì phải làm sao đây?”
“Sẽ không đâu.”
Hoắc Thuật ngắt lời cô gần như lập tức, sâu trong mắt là sự cố chấp đến cùng: “Anh sẽ không để cho em có chuyện gì.”