• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tri Ngôn từng nghĩ rằng từ “yêu” này sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trên người Hoắc Thuật.

 

Cho dù lúc trước khi cô chia tay với Hoắc Thuật, cô đau lòng không nói lời nào, cũng không gặng hỏi Hoắc Thuật những vấn đề tầm thường như là “rốt cuộc anh có từng yêu em chút xíu nào không”.

 

Bởi lẽ cô biết rằng dẫu khi đó cô muốn dựa vào câu hỏi ấy để được an ủi đôi chút thì Hoắc Thuật cũng chỉ kiêu ngạo ngẩng đầu lên, dịu dàng nhưng lại tàn nhẫn nói với cô: “Anh không biết yêu là gì.”

 

Nằm viện suốt mấy ngày nay, có vài lần cô tỉnh giấc giữa đêm khuya, thấy Hoắc Thuật một mình ngồi trong phòng bệnh xử lý công việc, không phải cô chưa từng cố thấu hiểu tâm lý của anh nhưng cô vẫn luôn không dám không suy nghĩ sâu hơn, bởi vì Hoắc Thuật đã chính miệng nói rằng anh không cần và cũng không hiểu tình cảm.

 

Nếu có một ngày Hoắc Thuật tỉnh ngộ, hóa ra chấp niệm của anh đối với cô không phải là tình yêu và thoải mái cắt đứt mối quan hệ này, vậy khi đó Lâm Tri Ngôn phải làm gì đây? Nếu cô vĩnh viễn không thể có được một tình yêu bình đẳng và rõ ràng, vậy cô nên làm gì đây?

 

Cũng không thể nào lại có một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn ập tới rồi trốn ba, bốn năm nữa.

 

“Còn nói không phải à, đến hòa giải, tôi phải trả lời những câu này thế nào đây?”

 

Lâm Tri Ngôn lặng người cười cợt, khi nói chuyện với Lạc Nhất Minh, cô còn chẳng thể sử dụng ngôn ngữ ký hiệu nên chỉ có thể buộc bản thân mình lắp ráp từ ngữ, vừa mở miệng là bại lộ hết cảm xúc: “Những gì anh ấy biểu hiện ra ngoài khác hoàn toàn trong lời của anh.”

 

Lạc Nhất Minh đáp: “Nếu không thì sao? Cô định đợi anh ấy chịu đòn nhận tội, chỉ tay lên trời, khóc rống lên rồi ch ảy nước mắt giàn dụa cầu xin cô cho anh ấy một cơ hội nữa hay sao? Anh ấy là Hoắc Thuật đấy, cô và tôi đều hiểu rõ rằng anh ấy không thể nào làm vậy được.”

 

Lâm Tri Ngôn tự gật đầu đáp lại bản thân: “Anh ấy là Hoắc Thuật, vậy nên không thể nào nhận lỗi. Anh ấy là Hoắc Thuật, vậy nên tôi chỉ có thể tự suy nghĩ thông suốt mọi thứ ư?”

 

“Ý của tôi không phải thế! Tôi chỉ nghĩ là cho dù cô có căm ghét anh ấy cũng không phải ghét sai chỗ... Hầy! Thôi xong, luôn thấy càng chữa càng sai.”

 

Lạc Nhất Minh cảm thấy nhức nhức cái đầu vì thất bại: “Thật ra cô đã nhận ra hết chưa? Cô thông minh như vậy, không thể nào không hiểu ý anh ấy. Cô chỉ là sợ bị tổn thương, dù sao chuyện năm đó quả thật là do anh ấy không tốt. Tôi là em họ của anh ấy nên về mặt tình cảm khó tránh thiên về phía anh ấy, những chuyện nói với cô đều là sự thật, một câu cũng không dối lừa cô.”

 

Lâm Tri Ngôn nhếch khóe miệng, nói: “Tôi biết anh muốn nói gì, tôi không làm khó anh. Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết mấy chuyện này, nhưng tôi muốn tự mình nhìn cho rõ.”

 

Cô xem thời gian, đã sắp đến giờ cơm rồi, dù sao mình cũng là khách, lánh mặt một thời gian dài không gặp ai không khỏi hơi bất lịch sự.

 

Cô không quan tâm Hoắc Thuật nghĩ thế nào nhưng cô không muốn nhà họ Hoặc cho rằng mình là người vô lễ, mất dạy.

 

Cô đứng dậy định đi, Lạc Nhất Minh sốt ruột vội vàng hoảng hốt gọi cô lại.

 

“Lâm Tri Ngôn, tôi nhờ cô một việc! Những lời tôi nói với cô hôm nay liệu có thể đừng nói cho anh Thuật được không? Anh ấy rất phản cảm việc người khác bàn luận về đời tư của mình, anh ấy sẽ giết tôi mất!”

 

Lâm Tri Ngôn xoay người, tò mò bèn hỏi: “Vậy tại sao anh lại còn nói cho tôi biết?”

 

Lạc Nhất Minh méo miệng, nhỏ giọng nói: “Dù sao phiền phức của cô với Lăng Phi cũng là do tôi gây ra, cô cứ coi như tôi đang chuộc tội đi! Sau này nếu... tôi nói là nếu, tôi và Lăng Phi có thể thành đôi, cô có thể nói giúp tôi vài lời hay ý đẹp.”

 

Không hổ là con trai thương nhân, từ đầu là nghĩ kỹ phải đầu tư thế nào rồi.

 

Lâm Tri Ngôn cười đáp: “Vậy phải xem anh có lời hay nào để tôi nói mới được. Sau này anh định làm gì?”

 

“Ba tôi vẫn luôn muốn tôi kế thừa gia sản, tóm lại cứ ra khỏi nhà đi làm với anh Thuật thôi. Những gì tôi có thể lấy ra để chống lại gia đình cũng chỉ có chút lợi thế như vậy.”

 

Lạc Nhất Minh lo lắng thở dài thườn thượt: “Nói ra không sợ cô chê cười, trước kia tôi còn có chút do dự, nhưng hôm nay tôi quả thật đã bị anh Thuật k1ch thích rồi. Năm năm trước, đến cả cánh cửa nhà chính nhà họ Hoắc anh ấy còn không bước vào được, năm năm sau đã có thể đứng trước mặt ông cụ nhà chỉ đông chỉ tây, tôi cũng cố gắng noi theo, chắc năm năm sau cũng chút oai phong nhỉ.”

 

Anh ấy có giác ngộ vậy âu cũng là chuyện tốt.

 

Lâm Tri Ngôn chẳng bàn luận gì, chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi biết rồi, chúc anh thành công.”

 

Câu chúc phúc từ tận thâm tâm ấy kết thúc cuộc trò chuyện, hai người ôm nỗi lòng của riêng mình và đều ưu sầu.

 

“Tôi đi đây.” Lâm Tri Ngôn nói.

 

“Hả? À, được.”

 

Lạc Nhất Minh phất tay: “Nhớ kỹ lời tôi vừa dặn cô đó! Ngàn vạn lần chớ bán đứng tôi nha!”

 

Lâm Tri Ngôn đi ra khỏi phòng sách, chợt sửng sốt.

 

Hoắc Thuật vừa gọi điện thoại vừa đi từ hành lang vào, chân mày nhíu chặt dường như đang nôn nóng tìm gì. Bất chợt anh ngẩng đầu lên nhìn thấy người mình muốn tìm đang ở phòng sách thì giãn ra đôi chút.

 

Chỉ trong một giây, anh bình tĩnh trở lại rồi cúp điện thoại.

 

Anh chậm rãi bước về phía trước, làm như vô tình nhìn thoáng qua phòng sách, thấy Lạc Nhất Minh ôm đống sách vở ngổn ngang che kín mặt, con ngươi anh lóe lên sự nguy hiểm, nheo mắt lại.

 

Lúc này, Lâm Tri Ngôn đã tỉnh táo, đóng cửa phòng sách lại.

 

Tầm mắt Hoắc Thuật bị ngăn cản, anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ kia thật lâu rồi thôi, thong thả đứng ở chân tường nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa d*c vọng sâu không thấy đáy.

 

Hoắc Thuật sẽ vĩnh viễn không trốn tránh, dẫu biết rõ rằng chờ đợi mình chính là quyết định tồi tệ nhất, anh chỉ biết bình tĩnh đối diện với ánh mắt của cô như bây giờ vậy.

 

“Sao lại đến phòng sách thế?”

 

Anh mở lời trước, giọng không chút cảm xúc bực tức nào, mặc dù mười phút trước bọn họ còn đang tranh chấp về chuyện quay về nhà họ Hoắc.

 

Lâm Tri Ngôn đáp: “Đọc sách.”

 

Đây đương nhiên là nói dối, cô đã đồng ý không bán đứng Lạc Nhất Minh rồi.

 

Người thông minh như Hoắc Thuật lại không phát hiện ra sự chột dạ trong giọng điệu của cô chỉ hơi kinh ngạc mở to mắt.

 

Rồi sau đó, anh nở nụ cười nhẹ nhàng, thoáng cúi đầu, cười đến mức bờ vai run run.

 

Anh cười lên rất đẹp trai, Lâm Tri Ngôn lẳng lặng nhìn, cảm thấy hơi khó hiểu: “Cười cái gì?”

 

“Anh tưởng rằng Yêu Yêu không bao giờ đến gặp anh nữa.”

 

Hoắc Thuật thu nụ cười, đuôi lông mày vẫn còn sót lại sự nhẹ nhàng ân cần hưng phấn: “Dù sao anh vừa mới nộp một bài thi không điểm. Anh đang đau đầu không biết lần này làm thế nào để cứu vớt hình tượng đây.”

 

Không thể phủ nhận rằng mấy lời của Lạc Nhất Minh vẫn có chút hữu dụng.

 

Chẳng hạn như Lâm Tri Ngôn bây giờ nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ như muốn bay lên trời của Hoắc Thuật sẽ bất giác tưởng tượng về cái Tết Âm Lịch ba năm trước kia, cả người anh đầy máu nằm trên cáng tìm người.

 

Cổ họng Lâm Tri Ngôn khô chát, nhẹ giọng nói: “Rất đơn giản, chỉ cần anh nói tôi biết tại sao bỗng nhiên dẫn tôi đến nhà họ Hoắc. Tại sao dù biết rõ tôi tức giận mà anh vẫn làm như vậy?”

 

“Là Lạc Nhất Minh nói với em nhỉ.”

 

Hoắc Thuật như hiểu rõ, nói tiếp: “Cho dù cậu ấy có nói gì thì em cũng đừng tin.”

 

“Là không tin được hay là không muốn tôi tin?”

 

Lâm Tri Ngôn nắm bắt chính xác sự thẫn thờ chốc lát của Hoắc Thuật, cô ôm tay dựa vào khung cửa: “Vậy nên tôi mới muốn nghe đáp án từ anh.”

 

Đôi môi mỏng của Hoắc Thuật hé mở rồi mím lại.

 

Sau đó anh mỉm cười nói: “Không có đáp án, đây chính là đáp án. Yêu Yêu muốn tính sổ với anh sao?”

 

Anh vẫn dáng vẻ ấy, khinh thường việc nói dối, đối mặt với vấn đề không muốn trả lời thì sẽ chuyển đề tài.

 

Còn Lâm Tri Ngôn lại có thể chắc chắn rằng những lời Lạc Nhất Minh nói kia có phân nửa là sự thật.

 

Hoắc Thuật nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Mười hai giờ rồi, anh dẫn em đi ăn cơm. Lần này là ăn cơm thật.”

 

Lâm Tri Ngôn không động đậy, nghiêng đầu hỏi: “Không phải ăn ở đây sao?”

 

Hoắc Thuật quay đầu nhìn cô, hiển nhiên không ngờ rằng cô sẽ nhượng bộ.

 

“Chú bác mời cơm, đi mà không ăn rất vô lễ.”

 

Lâm Tri Ngôn kìm nén tâm trạng phức tạp của mình, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: [Tôi vẫn đợi đáp án của anh, muốn nói thì có thể nói với tôi lúc nào cũng được. Còn nữa, chuyện hôm nay không được có lần sau đâu.]

 

Còn làm gì được đây?

 

Hoặc Thuật đã ra mặt thay cô và Lăng Phi rồi, cô cũng không thể làm mất mặt anh trước mặt mọi người khiến người khác chế nhạo phải không?

 

...

 

Phòng ăn ở nhà chính rất lớn, tráng lệ khôn cùng, mọi người chia nhau ra ngồi quanh bàn tròn, chẳng tương tác gì với nhau.

 

Trên bàn cơm, quả nhiên Lạc Nhất Minh tuyên bố phải rời khỏi nhà họ Lạc, đến Sơn Thành lập nghiệp.

 

Anh ấy không có quyền lực và địa vị như Hoắc Thuật nên có thể đoán được câu nói ấy tạo nên sóng gió thế nào. Cặp vợ chồng nhà họ Lạc tất nhiên không dám chỉ trích Hoắc Thuật nên chỉ chăm chăm trách móc Lạc Nhất Minh.

 

Lâm Tri Ngôn nhận lấy canh cá Hoắc Thuật đưa, vùi đầu ăn cơm. Mãi đến giờ phút này cô mới cảm nhận rõ ràng được đấu tranh trong nhà giàu không hề cường điệu như trong phim điện ảnh và truyền hình, không có khắc khẩu đùa giỡn với nhau, không có chuyện vô lễ bất lịch sự, thậm chí hầm hầm tức giận cũng vô cùng hiếm thấy, nhưng mà, tuy mỗi câu nghe như ngọt ngào bâng quơ nhưng đều ẩn chứa từng lưỡi dao giết người không xương.

 

Một bữa cơm chẳng mấy chốc đã xong, Lâm Tri Ngôn đồng cảm nhìn Lạc Nhất Minh.

 

Chắc là sự lo lắng trong đáy mắt cô quá rõ ràng, Hoắc Thuật hơi không vui, thản nhiên nói: “Bọn anh đều đi ra từ trong nội đấu vậy đấy, thậm chí đến cả dũng khí phản kháng còn không có thì không xứng làm người thừa kế gia tộc.”

 

Lâm Tri Ngôn ngớ tới chuyện anh gặp tai nạn giao thông, ánh mắt dịu xuống, không nói gì nữa.

 

Vốn dĩ định cơm nước xong là đi nhưng quản gia bỗng tìm tới, bảo rằng ông cụ đang đợi Hoắc Thuật ở phòng sách trình bày suy nghĩ của mình.

 

Không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện của Lạc Nhất Minh, ông cụ tuổi đã cao, không muốn tham gia chuyện nhà của nhà họ Lạc.

 

Hoắc Thuật cố tình làm trò trước mặt quản gia, anh lại gần vô cùng thân thiết nói: “Bọn Nana đang ở trong phòng chơi cờ dưới lầu, em đi chơi đi, chớ đi xa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK