• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Thuật bước ra từ thang máy của tầng hầm, vừa vào cửa vừa nới lỏng cà vạt, xắn tay áo sơ mi lên rồi ngồi tựa vào sô pha.

 

Dạo này tâm trạng của anh khá hưng phấn, đã hai ngày không ngủ đủ giấc, nhưng cơ thể lại không cảm thấy mệt mỏi tí nào, ngược lại cả người bùng lên khao khát cháy bỏng khó diễn tả thành lời.

 

Hoắc Y Na tan học về đến nhà, chống nạng đứng bên tường nhìn lén vẻ mặt của anh, cười đắc ý: “Gặp trở ngại rồi chứ gì, đáng đời lắm!”

 

Hoắc Thuật ngả đầu lên thành sô pha, ngước lên nhìn trần nhà, không thèm để ý đến cô ấy.

 

Hoắc Y Na thấy chán, hừ lạnh hai tiếng, chầm chậm bước vào phòng.

 

Chu Kính dặn tài xế đem đồ từ thủ đô vào nhà, sau đó nhìn lịch trình làm việc, hỏi ý anh: “Anh Hoắc, đã đến giờ học rồi, thầy Trương đã chờ ở phòng làm việc trên lầu rồi ạ.”

 

Hoắc Thuật đứng dậy lên lầu.

 

Biệt thự này đã được sửa chữa lại sau trận hoả hoạn kia, tuy là cách bài trí vẫn theo phong cách trước đây, nhưng có những chi tiết nhỏ không thể khôi phục lại hình dáng ban đầu được nữa. Chẳng hạn như hệ thống báo cháy đã được nâng cấp lên kỹ thuật tân tiến nhất, từ tầng hầm để xe lên lầu ba đã được lắp đặt thang máy tại nhà phù hợp cho xe lăn lên xuống, đèn trong nhà đều được đổi sang đèn cảm ứng, trông sáng sủa hơn nhiều...

 

Lạc Nhất Minh cảm thấy biệt thự trên núi này từng xảy ra hoả hoạn, không phải điềm lành, khuyên Hoắc Thuật đổi sang căn khác để ở, dù sao thì bất động sản của nhà họ Hoắc ở Trùng Khánh cũng đâu phải chỉ có mỗi căn này, nhưng mà Hoắc Thuật làm như không nghe thấy, sau khi sửa chữa xong lại dọn về đây ở.

 

Ai cũng nói nụ cười của Hoắc Thuật rất tà ác, chẳng có ma nào dám lại gần. Chỉ có anh hiểu rõ, anh không hề quan tâm đ ến chuyện phong thuỷ, anh chỉ muốn tìm lại một chút bóng hình của người xưa trong căn nhà đã bị huỷ hoại này.

 

Hành động này thật nực cười, ngay cả anh đôi lúc cũng cảm thấy ghét vô cùng.

 

Cứ mỗi lần muốn phá huỷ căn nhà này và toàn bộ ký ức kia, nhưng khi vừa định ra tay, không hiểu vì sao lại không làm được.

 

Có lẽ là do những tháng ngày sống cùng Lâm Tri Ngôn trong căn nhà này, đã khiến anh cảm nhận được khái niệm của từ “nhà”. Do đó, anh chỉ có thể vừa ghét nó, nhưng lại vừa nhặt nhạnh sửa chữa, cố gắng ghép lại quá khứ trước kia.

 

Trong phòng làm việc, một người đàn ông sáng sủa tầm ba mươi tuổi đứng dậy, chào anh bằng thủ ngữ: [Chào anh, anh Hoắc. Dạo này sao rồi?]

 

Hoắc Thuật khép cửa lại, nhớ lại cảnh tượng trên máy bay, giơ tay đáp lại: [Không tốt lắm.]

 

Anh làm thủ ngữ rất nhẹ nhàng, không đặt chút tình cảm nào, cứ như đang ra hiệu lệnh vậy, nhưng lại đem đến cảm giác cao quý, nho nhã.

 

Thầy Trương giơ tay đưa lên miệng, cười nói với anh: [Trí nhớ của anh tốt thật, trình độ làm thủ ngữ đã bằng tôi rồi, chỉ là thiếu mất biểu cảm. Anh phải cười nhiều hơn, làm vậy có ích cho việc diễn đạt cảm xúc của mình.]

 

Đối với Hoắc Thuật thì “cảm xúc” chính là một mệnh đề không có lời giải, dù có trăn trở thế nào thì cũng không thể tìm được cách biểu đạt.

 

Anh dựa vào lưng ghế, hỏi: [Người khiếm thính như các anh diễn đạt “thích” như thế nào vậy?]

 

[Người khiếm thính thường không giỏi diễn đạt bằng từ ngữ, thường có xu hướng dùng ngôn ngữ cơ thể để bày tỏ cảm xúc hơn.]

 

Thầy Trương trả lời bằng thủ ngữ: [Ví dụ những hành động nhỏ như chạm vào vai, nắm tay, ôm, hôn chẳng hạn, đều có thể dùng để diễn đạt tình cảm với đối phương.]

 

Hoắc Thuật nhíu mày lại, cứ như đang chìm đắm trong hồi ức xa xăm.

 

Trong suốt nửa năm ở bên Lâm Tri Ngôn, cô rất thích vỗ vai anh, níu lấy bàn tay anh, tựa vào lòng anh gõ chữ cho anh xem, cọ má của mình vào má anh, mỉm cười chiều theo mọi yêu cầu của anh.

 

Lâm Tri Ngôn thích hôn, đôi tay như thể không xương quấn chặt lấy anh. Đôi mắt cô nhắm chặt, gò má ửng đỏ, sự ngây thơ pha kèm nét quyến rũ, bờ môi cùng chiếc lưỡi mềm mại dễ dàng đốt cháy mọi dây thần kinh của anh.

 

Thì ra lúc đó, anh đã từng được Lâm Tri Ngôn thật lòng yêu thương.

 

Mà nay, dù có gần sát bên nhau, anh cũng chẳng còn tư cách để chạm vào cô nữa rồi.

 

...

 

“Phòng dành cho khách ở lầu một hơi nhỏ, bé Ngôn à, cậu lên trên ngủ với tớ nhé.”

 

Lăng Phi bước ra từ phòng tắm, vừa lau tóc vừa nói: “Đã lâu rồi tớ không trò chuyện với cậu trước khi ngủ.”

 

“Được thôi.”

 

Lâm Tri Ngôn mở vali dọn dẹp hành lý, tiện tay sờ con mèo Ragdoll đang bám dính lấy cô.

 

Lăng Phi nuôi hai con mèo, một con tên là Quýt bự - mèo hoang được nhặt về, hơi phá phách, nhưng lại sợ người lạ, đang nấp trong chuồng quan sát mọi người. Con còn lại là mèo Ragdoll mắt xanh thuần chủng, rất quấn người, không hề sợ người lạ, thấy ai tới nhà là dựng đuôi chạy tới đòi được vuốt v e, quấn người như một chú chó.

 

“Để tớ đặt bữa tối về, có một quán đồ ăn Nhật cũng ngon lắm, cậu có muốn ăn gì không?”

 

“Trừ cá sống ra thì cái gì cũng được.”

 

“Cậu vẫn không thay đổi gì cả. Ôi, nhớ quá đi!”

 

Lăng Phi cười vui vẻ, trong chốc lát đã đặt xong đồ ăn, vắt chân ngồi trên ghế sô pha sấy tóc: “Mấy bữa nay bay tới bay lui, mệt lắm đúng không? Mau đi ngâm bồn thư giãn tí đi, tớ đã chuẩn bị nước tắm cho cậu rồi, đồ dùng vệ sinh vẫn ở chỗ cũ.”

 

“Ừ.”

 

Lâm Tri Ngôn lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ trong vali ra, đẩy cửa phòng tắm bước vào.

 

Lăng Phi là một người rất biết hưởng thụ, cái gì giải quyết được bằng tiền thì sẽ không tự mình động tay vào. Phòng tắm được thiết kế như phòng công chúa, chiếc xe đẩy màu vàng được đặt kế bên bồn tắm, chứa đầy đồ dùng vệ sinh, mặt nạ, tinh dầu, ngăn trên cùng còn có cả rượu trái cây và hoa quả được cắt sẵn nữa.

 

Nằm trong bồn tắm không cần đứng dậy, chỉ cần vươn tay là có thể lấy được mọi thứ mình cần.

 

Khái niệm “nhà” mà Lâm Tri Ngôn luôn hướng tới đã được thoả mãn đầy đủ.

 

Bôn ba ở thuê đã lâu, cô rất muốn có một căn nhà thuộc về mình, không cần quá lớn, chỉ cần có một ô cửa sổ sát sàn đón nắng, có thể ngắm nhìn cảnh vật phía xa là được.

 

Cô có ba trăm ngàn tiền tiết kiệm, cộng thêm số tiền phòng thân mà ba mẹ để lại, nhưng so với giá nhà khổng lồ thì vẫn còn một khoảng cách không nhỏ, cắn răng vẫn có thể trả tiền đợt đầu cho một căn hộ nhỏ ở Trùng Khánh.

 

Phải quay về sao?

 

Dù sao thì công việc của cô rất tự do, ở đâu cũng không ảnh hưởng khả năng sáng tác.

 

Hơi nước trong phòng tắm không ngừng bốc lên, bám lên mặt kính thuỷ tinh, trông như được phủ lên một lớp vải trong suốt.

 

Lâm Tri Ngôn tựa đầu lên thành bồn tắm nghĩ ngợi, nhìn qua lớp cửa kính thuỷ tinh được phủ một lớp hơi nước mờ mịt kia, có thể nhìn thấy bình hoa tulip to được đặt ở bên ngoài.

 

Dưới ánh đèn vàng ấm áp rọi từ tủ để đồ, những bông hoa kia cứ như được in lên lớp kính, trông đẹp vô cùng.

 

Lâm Tri Ngôn lại mắc bệnh nghề nghiệp, cô vô thức nghĩ, nếu vẽ lại cảnh tượng đẹp đẽ này lên tấm kính kia thì hay biết mấy...

 

Như nghĩ tới gì đó, cảm hứng bùng phát, cô vươn tay cầm chiếc điện thoại được đặt trên xe đẩy lên, soạn tin nhắn.

 

[Phi Phi, tớ biết chúng ta có thể hợp tác dự án gì với nhau rồi!]

 

Hai mươi phút sau, Lâm Tri Ngôn thoải mái ngồi bên bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện với Lăng Phi.

 

“Sứ kéo sợi ư? Chẳng phải đó là một nghệ thuật Cảnh Thái Lam sao?”

 

Lăng Phi nuốt một miếng cá ngừ, gõ ngón tay mượt mà, hỏi: “Sao cậu lại đột nhiên nghĩ tới cái này vậy?”

 

“Đúng vậy, là nghề thủ công di sản văn hoá. Nhưng cái mà tớ đang nói, không phải làm trên gốm sứ, mà là kết hợp kỹ thuật này với thuỷ tinh.”

 

Lâm Tri Ngôn mở trang web ra, gõ vào ô tìm kiếm “sợi tơ Cảnh Thái Lam trên bề mặt thuỷ tinh”, rồi đưa cho Lăng Phi xem.

 

“Trên mạng có nè, nhưng lại là những thông tin không phổ biến, kỹ thuật cũng không đẹp, rất thô sơ.”

 

Lâm Tri Ngôn chỉ Lăng Phi, rồi chỉ về phía mình: “Nhà cậu có loại thuỷ tinh tốt nhất, còn tớ thì có đôi tay biết vẽ vời, chúng ta hợp tác với nhau đi.”

 

“Tớ thấy được đó!”

 

“Mở tiệm không phải là chuyện nhỏ đâu, còn phải khảo sát nữa.”

 

“Đúng vậy! Lát nữa gửi tài liệu cho tớ, tớ sắp xếp lại thành văn bản, rồi tranh thủ xin ba tớ tài trợ. Chắc chắn ba có kinh nghiệm hơn chúng ta nhiều.”

 

“Ừm, không vội. Tháng sau tớ sẽ tham gia triển lãm, thử làm vài cái thử nghiệm trước đã. Khi nào có phản hồi tốt thì chúng ta hãy tiến hành.”

 

“Được đó! Cậu cần loại thuỷ tinh nào cứ nói với tớ, để tớ bảo bên xưởng gửi tới.”

 

Hai người càng nói càng phấn khích, tranh thủ đang lúc tỉnh táo bèn tìm hết tài liệu, từ quy trình cho tới thiết bị cần thiết, từ lượt bán cho tới từ khoá nổi bật trên mạng, bận rộn tới ba bốn giờ sáng mới đi ngủ.

 

Cô nhìn Lăng Phi đang nghiêng người ngủ say bên cạnh, rón rén vén chăn ngồi dậy, còn chưa kịp xuống giường, eo đã bị Lăng Phi ôm chặt.

 

“Bé cưng à, dậy sớm vậy?”

 

Giọng nói ngái ngủ pha lẫn một tí làm nũng, Lâm Tri Ngôn nghi ngờ Lăng Phi đang nhầm tưởng cô là Lạc Nhất Minh.

 

Lúc ngủ, cả hai đều gỡ máy trợ thính xuống, Lâm Tri Ngôn khó khăn xoay người trong vòng tay của Lăng Phi, giơ tay vỗ vai cô ấy, bảo cô ấy mở mắt ra nhìn mình.

 

[Tớ đi viện dưỡng lão đây, cậu ngủ tiếp đi.]

 

Lâm Tri Ngôn làm thủ ngữ với cô ấy.

 

[Được, về sớm nhé.]

 

Lăng Phi mơ hồ gật đầu, ngáp một cái, sau đó thả người tiếp tục nằm xuống giường.

 

Lúc Lâm Tri Ngôn đến viện dưỡng lão, đã hai giờ chiều.

 

Mùa hè của Trùng Khánh vẫn oi bức như ngày nào, buổi sáng nóng nực, nhưng cô lại cảm thấy một cảm giác ấm áp đã lâu không cảm nhận được.

 

Cánh cửa của viện dưỡng lão đã được sơn mới lại, trên tường đã thêm một biểu ngữ mới, cây cối trong sân đã cao hơn nhiều, dưới bóng cây xanh mát, có cảm giác như được ngăn cách với thế giới bên ngoài.

 

Viện trưởng dẫn theo một cô gái có vẻ đang thực tập bước đến, lướt qua Lâm Tri Ngôn, bất chợt dừng lại, quay lại nhìn cô vài giây, lập tức kêu lên rồi vỗ tay một cái, mừng rỡ nói: “Lâm Tri Ngôn!”

 

“Cháu chào viện trưởng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK