• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ trong lòng vẫn còn sợ hãi, giọng điệu của anh ấy rất rõ ràng và cẩn thận.

 

Hoắc Thuật lập tức nhận lấy chồng tài liệu kia, tự mình lật xem, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt lướt nhanh.

 

Lầu ba là khu vực ít bị cháy nhất, ngoại trừ mặt tường bị hun đen ra, hầu hết đồ vật đều may mắn không bị cháy, bao gồm chiếc váy tiệc tối màu xanh có vô số lỗ nhỏ, thẻ ngân hàng và ‘Phù thủy xứ Oz’ dính đầy khói bụi trên bàn.

 

Hoắc Thuật vô thức giơ ngón tay quấn đầy băng gạc lên, như muốn phủi đi màu xám đen dày đặc trên bức ảnh.

 

“Chỉ vậy thôi sao?” Anh nặng nề hỏi.

 

“Kỹ thuật viên đã dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, cũng chỉ còn lại nhiêu đó thôi ạ.”

 

Chu Kính thận trọng nói: “Có phải anh nhớ ra còn sót lại gì không?”

 

“Chứng minh nhân dân đâu?”

 

“... Hả?”

 

“Các giấy tờ quan trọng của Lâm Tri Ngôn đâu?”

 

“Cái này, các đồ vật kỹ thuật viên liệt kê ra thật sự không có giấy chứng minh nhân dân.”

 

Chu Kỉnh đẩy mắt kính, lập tức nói: “Tôi sẽ bảo bọn họ tìm lại.”

 

Hoắc Thuật lại nở nụ cười.

 

Đầu tiên là cười nhẹ một tiếng, sau đó nâng tay đỡ trán, nụ cười càng lúc càng dữ dội, cười tới mức khóe mắt đỏ lên, không nhịn được ho khan, ngay cả hai vai cũng run lên nhè nhẹ.

 

Lạc Nhất Minh kinh hoảng đứng dậy, liếc mắt với Chu Kính, cả hai đều nhìn ra bốn chữ trong mắt đối phương: Anh điên rồi sao?

 

Cũng may Hoắc Thuật không điên bao lâu thì bình tĩnh lại.

 

Anh dịu lại nội tạng đau đớn, bàn tay thuận tiện vuốt tóc mái ra sau, lộ ra chiếc trán tuấn tú đầy đặn, nhẹ giọng nói: “Các người có từng thấy người nào bị bắt cóc mà có thời gian cầm toàn bộ giấy chứng minh thư đi không?”

 

Lạc Nhất Minh sửng sốt, nhanh chóng hiểu ra: “Ý của anh là, Lâm Tri Ngôn còn...”

 

“Một người lớn còn sống hoàn toàn không thể nào biến mất vô căn cứ được, trừ khi có người tiếp viện.”

 

Hoắc Thuật phân tích rất lý trí, trái tim chợt đau nhói.

 

Chuyện buồn cười nhất trên thế giới không có gì hơn cả, cuối cùng anh cũng hiểu được trái tim mình, Lâm Tri Ngôn đã sớm chán ngán và thất vọng về anh.

 

Hoắc Thuật mặc kệ nội tạng mình đang đau đớn, liếc mắt nhìn vào Chu Kính: “Tôi bảo cậu điều tra các biệt thự gần đó, đã có kết quả chưa?”

 

“Trong lúc dập cháy có quá nhiều xe lui tới, trước và sau khoảng thời gian đó phải có ít nhất hai mươi đến ba mươi chiếc xe riêng đi ngang qua, cần phải có thời gian điều tra từng chiếc một.”

 

“Quá chậm.”

 

Hoắc Thuật nghĩ tới gì đó, anh cong môi: “Không sao cả, tôi biết hỏi ai rồi.”

 

Nói xong, anh mặc kệ tiếng kêu ngăn cản của y tá, rút dây truyền dịch trên mu bàn tay ra rồi ngồi dậy, máu tươi nhỏ giọt xuống mu bàn tay trắng nõn nhưng anh lại giống như không nhìn thấy.

 

Khi mặc quần áo xuống giường, cơ thể cao dài của anh hơi ngả nghiêng khó thấy nhưng đã nhanh chóng ổn định lại, bình tĩnh ra lệnh: “Chuẩn bị xe.”

 

Lạc Nhất Minh ngơ ngác nhìn bóng lưng Hoắc Thuật rời đi nhanh chóng, vò đầu buồn bực nói: “Đi hỏi ai đây, gấp như vậy...”

 

Anh ấy nghĩ tới gì đó, trái tim dâng lên cổ họng: “Không xong rồi! Sao lại quên mất cô ấy chứ!”

 

 

Chung cư Thành Đông, Lăng Phi đậu xe dưới tầng hầm, vừa đóng cửa khóa xe vừa gọi điện thoại.

 

“Mẹ ơi, con muốn về nhà ở một thời gian, vé máy bay 8 giờ tối nay.”

 

Đầu dây bên kia nói gì đó, Lăng Phi nũng nịu oán giận: “Ây da, con không muốn về trễ như vậy đâu, vé máy bay ngày Quốc tế Lao động khó mua lắm! Con nhất thời quyết định mà chỉ có mỗi chuyến bay này còn vé, con biết làm gì nữa đây.”

 

“Vâng vâng, bây giờ con đang thu dọn đồ đạc quay về. Yên tâm đi ạ, vẫn còn bốn tiếng nữa mới khởi hành, không muộn đâu ạ.”

 

“Được rồi được rồi, con thích nhất món mì mỡ mẹ làm! Cảm ơn mẹ!”

 

Lăng Phi hôn gió vào điện thoại, đi tới trước thang máy đứng đợi.

 

Vừa cúp máy chưa được nửa phút, tiếng chuông WeChat vang lên, cô ấy cầm lên xem thử, hàng mày xinh đẹp lập tức nhíu lại.

 

“Lạc Nhất Minh.”

 

Lăng Phi tức giận nói: “Tìm tôi cãi nhau à?”

 

“Bà chị à, ai lại rảnh rỗi đặc biệt tìm cô cãi nhau chứ! Tôi cũng đâu có thừa hơi như thế!”

 

Lạc Nhất Minh có vẻ đang trên đường, khung cảnh vô cùng ồn ào, gió thổi ồ ồ vào microphone: “Bây giờ cô đang ở đâu? Ở nhà sao?”

 

“Đang ở dưới lầu, làm sao thế?”

 

“Cô vẫn sống ở chung cư Thành Đông? Phòng lần trước tôi đưa cô về sao?”

 

“Anh là kẻ cuồng theo dõi à! Quan tâm làm cái gì chứ?”

 

“Cô đừng @¥&#... Đi!”

 

Cửa thang máy đóng lại, tín hiệu đứt quãng, hồi lâu sau Lăng Phi không nghe rõ Lạc Nhất Minh đang la hét cái gì, đành phải cúp máy.

 

“Không thể hiểu được.”

 

Cô ấy lẩm bẩm, nhét điện thoại vào trong túi rồi ra khỏi thang máy.

 

Chỗ cô ấy thuê là một căn hộ thông tầng theo kiểu Tây, chỉ có tổng cộng năm tầng, một thang máy hai phòng, độ riêng tư rất tốt.

 

Lăng Phi vừa bước ra khỏi thang máy thì nghe thấy tiếng ho khan đè lại trong lồ ng ngực từ trước cửa nhà, thậm chí đèn cảm biến cũng sáng lên.

 

Nhà hàng xóm quanh năm không có ở nhà, Lăng Phi tò mò người ở đó là ai thì đột nhiên trợn to hai mắt như thấy quỷ, bước chân cứng đờ tại chỗ.

 

Là Hoắc Thuật!

 

Hoắc Thuật đang ngồi trên chiếc ghế dài màu đen ở khu vực công cộng, bộ vest lỏng lẻo khoác trên vai, hai tay đặt trên đầu gối quấn băng gạc, lộ ra đốt ngón tay thon dài tái nhợt.

 

“Cô đã trở lại.”

 

Anh đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên cũng không còn chút máu, làn da trắng bệch khiến mặt mày anh tối đến lạ lùng: “Tôi suýt nữa đã cho rằng mình tới chậm một bước rồi chứ.”

 

Ấn tượng của Lăng Phi về anh vẫn còn đọng lại vào ngày hôm đó ở sân golf.

 

Khi đó Hoắc Thuật tuấn tú rạng rỡ, khí phách hăng hái, mới qua hai tháng ngắn ngủi mà đã biến thành dáng vẻ khiếp sợ như vậy! Cho dù bên ngoài anh vẫn điển trai, nở một nụ cười vô cùng giả dối, nhưng lại không thể nào che đậy được vẻ tàn bạo âm trầm kia…

 

Lăng Phi vô thức lùi về sau một bước, điên cuồng ấn nút thang máy.

 

Cửa thang máy mở ra, sau đó bị một bàn tay to lớn lạnh lẽo chặn lại.

 

Hai người ăn mặc như vệ sĩ từ trên lầu bước ra, chặn hai bên trái phải cô ấy, Lăng Phi chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy trước mắt mình dần khép lại.

 

Tiếng bước chân phía sau dần tới gần, tim Lăng Phi đập thình thịch, xoay người siết chặt túi xách trong tay.

 

“Anh muốn làm gì? Đừng, đừng tới đây, nếu không tôi la lên đấy!”

 

“Cứu... Ưm!”

 

Miệng cô ấy bị vệ sĩ bịt lại không chút thương tiếc, dưới tình thế cấp bách, Lăng Phi há miệng cắn nhưng chỉ cắn được bàn tay cứng rắn đầy vết chai.

 

Những tên vệ sĩ này rốt cuộc là ai vậy!

 

Lăng Phi giãy giụa, đáy mắt hiện lên sự sợ hãi: “Hoắc Thuật, giữa xã hội pháp trị mà anh còn muốn giết người sao!”

 

Hoắc Thuật đứng yên trước mặt cô ấy, hơi nghiêng đầu, vô cùng bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vì sao tôi phải giết người? Tôi không phải loại người liều mạng như vậy, cũng không muốn làm tổn thương cô. Tôi còn đang đợi cô nói cho tôi biết tung tích của Yêu Yêu đấy.”

 

“Phì, anh mà cũng xứng gọi tên ‘Yêu Yêu’ sao?”

 

Lăng Phi bình tĩnh lại, không giãy giụa nữa, giơ tay lấy bàn tay vệ sĩ đang bịt miệng xuống.

 

Hoắc Thuật giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ lui ra. Anh quay đầu ho nhẹ hai tiếng, đôi môi mỏng đỏ bừng lạ thường, hỏi: “Yêu Yêu ở đâu?”

 

“Sao tôi biết được! Cô ấy không rõ tung tích, anh không đi tìm cô ấy đi, tới chỗ tôi làm gì? Người mất tích ở địa bàn của anh, tôi mới là người phải hỏi anh chứ!”

 

Lăng Phi nói ra một tràng như muốn xả giận: “Anh chính là tên bệnh tâm thần, điên cuồng ngạo mạn! Nói không chừng Lâm Tri Ngôn đã lành ít dữ nhiều, cô ấy đã chết, nhất định là lỗi của anh!”

 

Hoắc Thuật vẫn đứng yên không nhúc nhích, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng ẩn mình trong bóng tối.

 

“Cô nói cái gì!”

 

“Tôi nói cô ấy đã chết, nhất định là do anh làm hại!”

 

Hoắc Thuật giống như bị một lưỡi dao sắc bén vô hình đâm trúng.

 

Anh nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Phi, đôi môi mím chặt, trong đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa vô số cảm xúc không nhìn rõ.

 

Hồi lâu sau, cho tới khi Lăng Phi vô thức bị ánh mắt sắc bén của anh buộc phải lùi về sau một bước, mới nghe thấy giọng nói gần như mờ mịt của anh: “Vậy vì sao cô không khóc?”

 

“... Cái, cái gì?”

 

“Nếu bạn thân nhất của cô thật sự đã chết, vì sao cô không khóc?”

 

Hoắc Thuật giơ ngón tay trắng bệch lên, nhẹ nhàng chạm vào vị trí trước mắt anh, làm ra động tác rơi nước mắt: “Dựa theo cảm xúc của người bình thường các cô, không phải giờ phút này cô nên buồn sao?”

 

Lăng Phi giật mình, trong lòng xuất hiện cảm giác hoảng loạn khi bị hiểu rõ, khiến cô ấy quên phản bác lại.

 

Thấy như thế, Hoắc Thuật nở nụ cười.

 

“Tôi biết mà, cô đang nói dối.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK