Cả chiều nay Hoắc Thuật không xuất hiện, Lâm Tri Ngôn đã quen với việc này.
Cô quyết định đặt một nhà nghỉ có điều kiện tương đối sạch sẽ, đứng cạnh cửa sổ duỗi cơ rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì sáng mai cô sẽ được xuất viện. Sau đó phải đợi nửa tháng sau để kiểm tra khả năng chống nước, điều này khá nguy hiểm.
Bữa tối được điều dưỡng viên mang lên phòng, một bữa ăn giản dị và tinh tế.
Lâm Tri Ngôn rửa mặt xong lên giường ngủ sớm.
Nửa đêm bị cơn khát đánh thức, cô tìm kiếm máy ngoại vi, vén chăn xuống giường, không ngờ lại thấy cửa phòng bệnh hé mở, hình như có người về.
Ánh đèn trong hành lang trải rộng trên mặt đất, mặt đất phủ đầy sương trắng.
Cô cầm cốc, nghiêng cổ nhìn sang, chỉ thấy Hoắc Thuật đang đứng nghiêng người ở hành lang gọi điện thoại, vẻ mặt không cảm xúc.
Lâm Tri Ngôn không cố ý nghe lén, chỉ là ốc tai điện tử thay cô nghe cuộc nói chuyện.
"... Tuổi tác ông cụ đã cao, không thể bảo vệ bà mấy năm nữa, nghĩ xem mình thật sự có thể dựa vào ai."
Anh cười khẽ, lười biếng nói: “Vậy nên bà đừng lo lắng về chuyện này, yên tâm hưởng phúc. Tất nhiên tôi sẽ không để bà mất thể diện tuổi già."
Có thể khiến Hoắc Thuật xưng hô là "bà", thì cuộc điện thoại này chỉ có thể là một người - mẹ ruột của anh, bà Bạch Lệ Châu.
Lâm Tri Ngôn tắt ốc tai điện tử, không nghe nữa.
…
Hôm sau xuất viện, Lâm Tri Ngôn kiểm tra hành lý, không nói nên lời.
Sau chín ngày nằm viện, đồ đạc không giảm mà còn tăng lên, ngoài hai chiếc vali ban đầu còn có thêm một túi xách cầm tay lớn.
Cô muốn vứt bỏ mấy thứ đồ đạc này, túi to hầu hết chứa chiếc đèn ngủ và những món quà nhỏ do bạn bè tặng.
Đúng lúc cô đang do dự không biết làm cách nào để mang những thứ này về khách sạn thì trợ lý của Hoắc Thuật xuất hiện, nhiệt tình hai tay khiêng hai chiếc vali, còn mang thêm túi xách trên vai, mỉm cười nói với cô: “Tổng giám đốc Hoắc đang ở dưới lầu chờ cô.”
Quả nhiên Hoắc Thuật đang đứng dưới lầu, đã mở cửa sau chiếc xe SUV cho Lâm Tri Ngôn.
"Anh đưa em đi ăn tối trước, chúc mừng em xuất viện."
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Lâm Tri Ngôn, Hoắc Thuật cong môi giải thích: "Ăn cơm không phải chuyện gì to tát mà? Dù sao thì cũng vì Nana muốn gặp em."
Anh nói dối.
Nana, cô gái kiêu ngạo đó, sẽ không bao giờ nói những câu như "tôi muốn gặp cô", cô ấy chỉ nâng chiếc cằm thanh tú, khó chịu hừ lạnh: "Tên ngốc Lâm Tri Ngôn đó, không phải là lấy việc công trả thù việc tư sao?"
Đồ đạc đã được để lên xe, Lâm Tri Ngôn đành phải vào trong, nói địa chỉ nhà nghỉ.
Thời tiết đầu thu dễ chịu, Lâm Tri Ngôn ấn cửa kính xuống đón gió.
Tiếng gió rít nhẹ nhàng sảng khoái, không hề chói tai ồn ào, giống như một dòng suối trong vắt chảy qua tai. Âm thanh thông báo định vị ở trước mặt cô, tiếng giày cọ xát dưới thảm chân, tiếng còi ô tô đuổi theo phía sau, đột nhiên vượt qua cô lao về phía trước...
Nguồn âm thanh muôn màu muôn vẻ khiến cô cảm thấy tươi mẻ và say mê.
Đây có phải là âm thanh nghe được từ hai tai như thế này không? Những âm thanh mà người bình thường nghe thấy hàng ngày, đều phức tạp và thú vị như thế?
Hoắc Thuật nhìn vào gương chiếu hậu, thấy cô đang dựa vào cửa sổ xe cảm nhận âm thanh, nụ cười trong mắt anh càng đậm hơn.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy việc mình đang làm có ý nghĩa sâu xa hơn trừ lợi ích bên ngoài.
Lâm Tri Ngôn chăm chú lắng nghe đến nỗi khi mở mắt ra nhận ra có gì không ổn.
Xe men theo bờ đê, đi vào một con ngõ yên tĩnh, được bao bọc bởi những bức tường cao màu xám, chỉ lờ mờ lộ ra những ngọn cây tươi tốt và nóc nhà đỏ son của những ngôi biệt thự lớn kiểu Trung Quốc.
Những người sống ở đây đều giàu có hoặc là quan chức, không thể là một “khách sạn” bình thường.
Chiếc xe đã lái vào hầm xe ngầm bằng cửa sau, đậu giữa một nhóm xe hơi sang trọng trông giống như đồ được trưng bày. Trợ lý xuống xe trước mở cửa cho Lâm Tri Ngôn, sau đó đi vòng ra cốp xe, hai tay lấy ra một đống quà nhìn có vẻ đắt tiền.
Cảm giác sai sai.
Lâm Tri Ngôn xuống xe, nhướng mày nhìn Hoắc Thuật: “Không phải anh nói đi ăn sao?”
“Đối với anh, đây là một nơi để ăn cơm.”
Hoắc Thuật theo bản năng giơ tay nắm lấy cổ tay cô, dừng một lát, sau đó sửa góc áo của cô, cười nói: “Đi thôi, dù sao anh cũng không bán em.”
Đi thang máy vào sảnh tầng một, đập vào mắt là lối trang trí bằng gỗ nguyên khối theo phong cách Trung Quốc. Nhìn bằng mắt thường, mỗi món đồ nội thất đều sang trọng và quý phái như đồ cổ, nhưng được kết hợp với nhau rất hài hòa nên trông không hề cũ kỹ và nhàm chán.
Một người đàn ông lớn tuổi, trông giống quản gia đang dùng chổi lông gà quét đi lớp bụi căn bản không tồn tại trên đồ cổ. Trên kệ có rất nhiều đồ cổ, trong đó đặc biệt có một bộ đ ĩa sứ màu đỏ vô cùng bắt mắt.
Nhìn thấy Hoắc Thuật dẫn khách lạ trở về, ông buông việc đang làm xuống, mỉm cười ân cần: “Cậu ba, cậu đã về rồi?”
"..."
Lâm Tri Ngôn bị cách gọi "cậu ba" làm khiếp sợ, sợ một giây sau quản gia như trong tiểu thuyết sẽ vui mừng rơi nước mắt nói: "Cậu đã lâu không cười vui vẻ như vậy!"
May mắn điều đó đã không xảy ra, quản gia chỉ cúi người về phía ông chủ và tự động lùi sang một bên bận rộn.
Lâm Tri Ngôn dù ngây ngô đến đâu, cô cũng đã biết mình lúc này cô đang đứng trên địa bàn của ai.
Cô dừng lại, hỏi Hoắc Thuật một câu thừa thãi: “Đây là đâu?”
"Nhà họ Hoắc."
Hoắc Thuật không giấu giếm, hiện tại cũng không cần thiết phải giấu.
Lâm Tri Ngôn cảm thấy đầu mình ong ong, cảm giác thoải mái vui vẻ trên đường vừa rồi tan vỡ như bọt nước.
Cô không bao giờ nghĩ rằng địa điểm ăn uống lại là nơi ở chính của nhà họ Hoắc!
Cô vô thức quay người định bỏ chạy thì nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Hoắc Y Na từ phía sau: "Lâm Tri Ngôn, chị thật sự đến đây sao?"
Sau đó, Lạc Nhất Minh hiếm khi nghiêm túc lên tiếng: "Anh Thuật, cô Lâm."
Hai người này vừa nói, mấy người đang uống trà trong phòng khách cũng lần lượt ngước lên.
Bây giờ nếu bỏ chạy sẽ quá thất lễ, Lâm Tri Ngôn không làm được.
"Yêu Yêu, đừng căng thẳng." Hoắc Thuật nắm lấy đầu ngón tay cô.
Ngón tay của người đàn ông ấm áp và rắn chắc, cứ như vậy nắm tay cô, lướt qua vẻ mặt phức tạp của Hoắc Y Na và Lạc Nhất Minh, đi qua phòng ăn, dừng lại trước cổng vòm của phòng khách.
Lâm Tri Ngôn làm sao biết cách ứng phó với trường hợp này? Lập tức, cả người như cứng đờ, khó khăn ngước mắt lên.
Trong phòng khách có ba chiếc ghế sofa, ngồi trên ghế chính là một ông cụ tóc bạc chống gậy, bên cạnh là người đàn ông khí chất cường tráng không khó đoán, bác trên danh nghĩa của Hoắc Thuật, thực tế là ba ruột, Hoắc Lập Hoa.
Ngồi cạnh Hoắc Lập Hoa là Bạch Lệ Châu, người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ sườn xám dài tay màu xanh, cổ tay mang chiếc vòng ngọc quý vô giá, tuổi gần năm mươi vẫn rất xinh đẹp rạng rỡ, nhìn qua một cái liền biết khuôn mặt điển trai của Hoắc Thuật được di truyền từ ai.
Bên trái sô pha là một cặp vợ chồng biết cách gìn giữ nhan sắc, không thể nhìn ra tuổi của họ. Đứng cạnh họ là hai cô gái trẻ, một người thông minh giỏi giang, một người mang vẻ đẹp trí thức, từ khuôn mặt có phần giống Lạc Nhất Minh, có thể dễ dàng nhận ra gia đình bốn người này chính là gia đình em gái của Hoắc Lập Hoa - vợ chồng Lạc Nhất Minh với hai chị em.
Bên phải sô pha là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bị liệt, hốc mắt sâu, mũi và môi mỏng. Trông người đó như một người đàn ông ph óng đãng, không quan tâm chuyện xảy ra trong phòng, chỉ lo kẹp điếu xì gà trên tay, ngậm điếu thuốc vào miệng, quay đầu châm lửa mà vợ đưa cho.
Lâm Tri Ngôn đoán người này chắc là anh hai của Hoắc Thuật, là người không được tích sự gì mà mọi người ở thủ đô đều biết.
Chắc chắn không phải là anh cả Hoắc Chiêu được, dù sao thì đời này, tên thủ hạ bại tướng đó sẽ không xuất hiện trước mặt Hoắc Chiêu thêm một lần nào nữa.
Tất cả mọi người đứng trong căn phòng này, cả đứng lẫn ngồi, đồng loạt nhìn về phía Lâm Tri Ngôn.
Lâm Tri Ngôn cũng cảm thấy khâm phục chính mình, lúc này rồi mà còn có tâm trạng bình tĩnh để phân tích mối quan hệ của mấy người này.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, sự bình tĩnh cuối cùng của cô cũng tan thành mây khói.
"Đến đây rồi à?"
Ông cụ Hoắc nói chuyện, dường như ông cụ không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Lâm Tri Ngôn, giống như đã đoán trước được điều này, nói: "Lão tam, nếu đã vào nhà rồi thì ít nhất cũng phải giới thiệu một chút."
Vì thế Hoắc Thuật vừa nắm chặt tay Lâm Tri Ngôn vừa tuyên bố từng chữ từng chữ rõ ràng bằng chất giọng trong trẻo, dễ nghe: "Đây là Lâm Tri Ngôn, người mà tôi đang theo đuổi."
Không phải đang hỏi, mà là thông báo.
"..."
Sau khi chào hỏi, đợi đến khi mọi người tỉnh táo lại thì Lâm Tri Ngôn đã kéo Hoắc Thuật ra khỏi đại sảnh rồi.
Một người cao ráo như Hoắc Thuật lại tùy tiện để Lâm Tri Ngôn đang nổi giận kéo ra ngoài.
Bước chân mạnh mẽ, tóc sau tai bị gió thổi bay nhẹ, đẩy cánh cửa kính cuối hành lang ra, cô kéo người đàn ông đi qua vườn hoa, đến chỗ sân phơi.
Hoắc Thuật nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay, nhưng lại giống như bị mê hoặc mỉm cười, ngẩng đầu nói: "Yêu Yêu, em đừng tức giận."
"Anh điên rồi à? Không thèm nói với tôi lời nào mà tự ý đưa tôi về nhà."
Cô xem lại cách ăn mặc của chính mình, mặt thì chưa trang điểm, chỉ thoa một lớp son mỏng để trông tươi tắn hơn xíu, đã thế còn đội mũ để che cái đầu đang rối bù xù: "Tôi thậm chí còn chưa chuẩn bị quà, như vậy là rất thất lễ."
"Em đến nhà chính là món quà tốt nhất."
Phong cảnh trong vườn hoa rất đẹp, Hoắc Thuật đứng dưới mái vòm, giống như một hoàng tử quý tộc cao quý, tao nhã: "Những thứ khác cần chuẩn bị, anh đã chuẩn bị trước hết rồi. Anh làm sao nỡ để Yêu Yêu mất mặt được?"
[Hiện tại tôi đã cảm thấy mất mặt lắm rồi, giống như tôi và nơi này không hợp nhau. Tôi chưa từng gặp mặt những người đó, tôi cũng không quen biết mấy người đó.]