Lâm Tri Ngôn đi nấu bữa tối, cô làm salad tôm với các loại hạt cứng và cơm cà-ri gà nấu nước cốt dừa kiểu Thái, vừa đơn giản vừa đầy đủ dinh dưỡng. Cô cầm điện thoại lên chuẩn bị chụp ảnh mới thấy tin nhắn Thập Nhất gửi mà cô chưa đọc.
Thập Nhất: [Đối phương là ai vậy? Em có hiểu rõ nhân phẩm người ta không? Mấy chỗ như quán bar không trang trọng cho lắm, em có chắc không nguy hiểm gì không?]
Vivian là một dân chơi thứ thiệt, nơi cô ấy chọn tất nhiên không quá nghiêm chỉnh. Lâm Tri Ngôn ngồi cạnh bàn ăn, gõ chữ bằng một tay: [Không sao đâu ạ, bọn em đều không thích giữ kẽ quá.]
Thập Nhất nhấn mạnh lại: [Không gian quá ồn cũng như chất cồn sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả sử dụng của con chip 3.0 khiến dữ liệu xuất hiện sai số nhất định.]
Điều Thập Nhất lo lắng là có lý do. Cô ấy là tình nguyện viên, phải giữ thái độ nghiêm túc với khoa học, đồng thời chịu trách nhiệm về những dữ liệu phản hồi từ con chip.
Lâm Tri Ngôn hiểu điều này, đáp: [Chị Thập Nhất cứ yên tâm, em sẽ tháo nó xuống trước khi ra ngoài và cất giữ cẩn thận.]
...
Sáng Chủ nhật, Lâm Tri Ngôn bị đánh thức bởi điện thoại rung liên hồi báo tin nhắn đến.
Cô lần lượt nhắn tin cảm ơn lời chúc của Thành Dã Độ và Lăng Phi, sau đó nói với Tùy Văn cô có hẹn đi uống rượu với bạn. Cuối cùng là tin nhắn chúc mừng của Vivian đính kèm địa chỉ quán mang tên "One O'Clock", có vẻ như là một quán pub.
Còn rất lâu mới tới giờ hẹn, Lâm Tri Ngôn nhàn nhã ăn sáng rồi bắt tay vào giải quyết công việc. Cô đã quen với cuộc sống bận rộn luôn chân luôn tay, nhân lúc cuốn artbook thứ tư chưa quyết tên chủ đề, cô tận dụng thời gian rảnh tham gia phần thiết kế ý tưởng poster cho một bộ phim chiếu mạng giả tưởng có kinh phí chế tác lớn. Nội dung công việc hôm nay khá đơn giản, chủ yếu thảo luận với những người phụ trách và những nhân viên liên quan khác bên mảng phim ảnh về ý tưởng xây dựng bối cảnh câu chuyện, yêu cầu về mặt sáng tạo mà họ cần và đưa ra một số ý tưởng sơ bộ. Đợi phía họ chốt được phương hướng chung là cô có thể đắp nặn ý tưởng và bắt tay vào vẽ. Rề rà tới chiều, cô dành chút thời gian sửa soạn, cô chọn bộ đồ thoải mái, hoạt bát phối với đôi boot Martin ôm chân rồi tới chỗ hẹn với Vivian.
Lâm Tri Ngôn nhớ lời dặn của Thập Nhất, tháo ốc tai, đeo máy trợ thính nhập khẩu trước kia hay dùng lên rồi mới ra ngoài. Cô nghĩ bụng: tai mình khó chiều quá thể, chiếc máy trợ thính vừa đắt đỏ vừa hiện đại trước kia lại trở nên cồng kềnh và khó chịu. Ngoài ra, cô không thể tự điều chỉnh phạm vi thoải mái nên dọc đường cô phải mất một lúc lâu làm quen với cảm giác đó.
Quán pub họ hẹn nhau rất lớn, có hai tầng, nam nữ phục vụ mặc áo sơ mi, ghi-lê khoác ngoài đi lại giữa đám đông, ánh đèn xanh như màu biển sâu khiến gương mặt ai cũng trở nên mơ màng, mờ ảo. Tầng hai là khu vực ghế ngồi, Lâm Tri Ngôn từ xa đã thấy Vivian đang đứng trong góc, nhàn nhã vẫy tay chào cô.
Vivian vẫn mặc đồ với phong cách trung tính, áo khoác đen phối với quần bò cạp trễ, bên tai lấp lánh chiếc khuyên tai lớn phá cách.
Lâm Tri Ngôn đi qua đó, nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt ngồi đối diện Vivian. Người đàn ông khoảng 25, 26 tuổi, mái tóc ngắn gần như trọc lốc, cánh tay có hình xăm tròn xanh sẫm màu, nhưng mặt mũi trông rất đứng đắn, cơ bắp cuồn cuộn sau lớp áo phông như thể hóoc-môn nam tính phả thẳng vào mặt, thậm chí Lâm Tri Ngôn còn muốn đỡ trán thở dài.
Vivian lại cực kỳ hài lòng với sự sắp xếp này, nheo đôi mắt phượng tinh nghịch, kéo Lâm Tri Ngôn tới, giới thiệu với người đàn ông: "Đây là Lâm Tri Ngôn, người tôi đã nói với cậu từ trước. Lâm Tri Ngôn, đây là người anh em tớ mới quen, Thành Tử."
"Cứ gọi tôi Ngô Thành là được."
Người đàn ông đứng dậy, nom như ngọn núi nhỏ nhô lên từ mặt đất, hai múi cơ ngực ngồn ngộn khổng lồ. Anh ta vươn bàn tay lớn thô ráp ra, chủ động chào hỏi: "Chào em nhé, người đẹp Lâm, em còn xinh hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều."
"Chào anh."
Lâm Tri Ngôn lịch sự bắt tay, chạm vào bàn tay cứng rắn của anh ta, cố gắng nói rõ từng từ: "Anh cũng... rất đẹp trai."
“Thế hả? Thế thì hôm nay tôi không bõ công tới rồi.”
Ngô Thành nở nụ cười ranh mãnh, đánh giá Lâm Tri Ngôn một cách đầy lộ liễu, tỏ vẻ rất hài lòng với ngoại hình của cô.
"Đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện nào."
Vivian cầm menu đưa cho Lâm Tri Ngôn như đại ca đưa đồ cho đàn em: "Nào, nhân vật chính gọi đồ đi."
Lâm Tri Ngôn không hiểu gì về rượu bia, nên chỉ gọi một đ ĩa đồ ăn nhẹ các loại, Ngô Thành lấy thực đơn, gọi một phần pizza cộng thêm rất nhiều bia và cocktail, như thể muốn nói hôm nay không say không về.
Sau khi đồ ăn tới, Vivian lấy điện thoại ra, nói: "Nào nào nào, chụp một tấm!"
Lâm Tri Ngôn tiến lại gần hơn, họ căn góc xong, nhấn nút chụp. Ánh đèn mờ ảo khiến tấm ảnh như nhuốm màu xưa cũ, Lâm Tri Ngôn trong ảnh mang nét đẹp an nhiên tự tại giữa chốn ồn ào náo nhiệt, như lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn ống kính, dưới ánh đèn xanh, đôi mắt cô long lanh mơ màng, cánh môi đỏ mọng hơi hé, nở nụ cười rất nhẹ. Hình tượng ấy tạo nên sự khác biệt hoàn toàn với Vivian làm động tác mang phong cách rock bên cạnh.
Điều duy nhất không hoàn hảo là Ngô Thành phía đối diện bỗng dưng nhảy vào phá đám, may mà chỉ có một cánh tay của anh ta lọt vào tấm ảnh nên không quá tệ hại.
Lâm Tri Ngôn rất hài lòng với bức ảnh này, đẹp tới mức không cần chỉnh ảnh. Cô lấy điện thoại, mở camera chụp ảnh nữ ca sĩ đang hát tình ca trên sân khấu kèm tấm đèn led có tên quán pub, sau đó cập nhật trạng trạng thái mới trên trang cá nhân. Cô không viết caption, chỉ có hai bức ảnh và một icon bánh sinh nhật.
"Thì ra hôm nay là sinh nhật của người đẹp Lâm à? Chị Vivian không nói sớm, tôi chẳng chuẩn bị gì hết!"
Ngô Thành bắt chuyện, đoạn cầm cốc bia lên, nói: "Tôi xin tự phạt một cốc trước vậy!"
Nói xong, Ngô Thành ngửa đầu uống cạn cốc bia, chốc chốc lại liếc Lâm Tri Ngôn, rồi anh ta cầm một cốc bia khác đưa cho cô: "Ly này tôi xin chúc người đẹp Lâm sinh nhật vui vẻ, vạn sự như ý."
Lâm Tri Ngôn trợn mắt nhìn cốc bia to sắp bằng mặt mình, xua tay liên hồi, sau đó chỉ tay vào máy trợ thính bên tai trái, tỏ ý cô không được uống rượu.
"Thằng nhóc kia, biết kiếm chuyện phết nhỉ? Sao trong mắt cậu chỉ có người đẹp Lâm thế? Tôi không đẹp hả?"
Vivian cầm lấy cốc bia Ngô Thành đưa, ngửa đầu uống cạn, sau đó phóng khoáng đặt cốc rỗng lên bàn: "Cốc này tôi uống trước."
Quán pub vốn là nơi thích hợp để giải tỏa cảm xúc, chất xúc tác của rượu khiến mọi người trở nên cởi mở hơn, cùng ngồi chuyện trò qua lại. Bấy giờ Lâm Tri Ngôn mới biết Ngô Thành là huấn luyện viên thể hình, chỉ mới quen Vivian chưa tới ba ngày. Chuyện trò khoảng nửa tiếng, Ngô Thành đứng dậy ra ngoài.
Anh ta vừa đi, Lâm Tri Ngôn đang im ỉm gặm khoai tây chiên trong góc vội lôi Vivian qua, cùng tay cùng chân, vừa nói vừa dùng thủ ngữ: “Vivi, chẳng lẽ cậu giới thiệu cho tớ để xem mắt à?”
“Ừ thì xem mắt đó! Quan hệ thể xác cũng là một thú vui mà.”
Vivian quàng tay lên vai Lâm Tri Ngôn, chỉ tay về phía Ngô Thành khuất bóng: “Tớ tìm lâu ơi là lâu mới được người ngon nghẻ vậy đó, vừa đẹp trai, body múi miếc chuẩn đét, tư tưởng thoáng còn chịu chơi nữa… Chẳng phải cậu thích kiểu biết tán tỉnh lại thích k1ch thích sao?”
“K1ch thích hơi quá đà. Tớ hơi choáng.”
“Choáng gì? Choáng vì cơ ngực à?”
Vivian cười lớn: “Yên tâm đi, đảm bảo sạch sẽ nhé. Không đáng tin tớ cũng chẳng dám giới thiệu cho cậu.”
Lâm Tri Ngôn dở khóc dở cười, khẽ nói: “Thôi khỏi đi.”
“Tại sao? Đằng nào cũng tới đây rồi.”
“Trông anh ta có vẻ ăn chơi quá, không hợp làm người yêu tớ.”
Có lẽ vì thái độ kiên quyết nên Lâm Tri Ngôn vô thức phát hiện mình nói được câu phức tạp vừa rồi một cách trơn tru và rõ ràng.
Vivian trợn mắt: “Ai bảo cậu yêu anh ta?”
“?”
Lâm Tri Ngôn cũng đơ luôn: Không xem mắt thì giới thiệu đàn ông cho cô làm gì?
“OK OK, tại tớ chưa nói rõ.”
Vivian vươn hai ngón tay ra: “‘Giới thiệu đàn ông’ thường thì sẽ chia làm hai kiểu, một là bạn trai, hai là bạn tình. Tớ giới thiệu cái sau mà.”
“...”
Bấy giờ Lâm Tri Ngôn mới nhận ra, vơ túi xách đứng bật dậy: “Tớ về đây.”
“Không được! Ngồi xuống cho tớ!”
Vivian giữ tay Lâm Tri Ngôn, giảng giải như người thầy trong cuộc sống: “Lâm Tri Ngôn, cậu biết tại sao mình bị người ta bắt nạt không? Bởi vì cậu có ranh giới đạo đức quá nghiêm ngặt, tròng lên người mình quá nhiều gông cùm không cần thiết. Cậu lúc nào cũng hy sinh niềm vui của bản thân và quá để ý cái nhìn của người khác! Suy nghĩ của người ta là cái thá gì? Cậu ngủ với hết bảy tỉ người trên thế giới cũng có sao? Cứ sướng thân mình là được, ai dám nói nửa chữ ‘không’ hả?”
Lâm Tri Ngôn mấp máy môi, không nói nên lời phản bác.
Vivian xáp lại gần, gương mặt không rõ giới tính, hơi thở còn thoang thoảng mùi thuốc lá hương hoa quả: “Cậu tưởng cái yêu cầu sạch sẽ về mặt tinh thần kia dùng để yêu cầu đàn ông ư? Không, cậu chỉ dùng nó để làm khó chính cậu, bởi vì thứ đám đàn ông ưu tiên giải toả đầu tiên luôn luôn là d*c vọng, đàn ông cũng sẽ không để bản thân thiệt thòi chỉ vì cái yêu cầu của cậu! Tớ không biết cậu đã trải qua những gì, cũng không biết tại sao cậu trẻ trung mơn mởn lại sống giữ mình chẳng khác gì ni cô. Tớ chỉ biết, nếu cậu không đủ can đảm vứt bỏ trói buộc để làm điều ấy, thì linh hồn của cậu sẽ không bao giờ được tự do một cách thực sự!”
Lâm Tri Ngôn sững người, đây là lần đầu tiên cô thấy có người nói việc “đối mặt với nhu cầu giường chiếu bản thân” nghe vẻ to tát vĩ đại như thế! Trước mặt cô chính là trái cấm đỏ tươi roi rói trong vườn Địa Đàng, lựa chọn có ăn hay không nằm trong tay cô.
Nhưng có người theo đuổi niềm vui xác th1t, có người theo đuổi đồng điệu về tâm hồn, Lâm Tri Ngôn vẫn chưa thể vượt qua hàng rào tâm lý trong lòng. “Trái táo” tối nay cứng quá đỗi, cô sợ mình không tiêu hoá nổi. Cô toan nói chuyện, Vivian vươn tay chặn môi cô: “Anh ta quay lại rồi, cậu cứ coi như quen thêm bạn mới. Chẳng mấy khi tổ chức sinh nhật, sao phải để mình chịu thiệt?”
Nói xong, Vivian buông tay, nở nụ cười quyến rũ với Ngô Thành: “Về đúng lúc lắm. Hai người nói chuyện đi, tôi tìm xem có anh đẹp trai nào hợp gu không.”
Vivian đứng dậy, trước khi đi còn không quên quăng ánh mắt “không được trốn” cho Lâm Tri Ngôn. Ngô Thành cầm chiếc bánh gato dâu tây nhỏ khoảng hơn mười xen-ti-mét, chắc hẳn anh ta vừa chạy ra ngoài mua bánh. Anh ta tiện thể ngồi luôn xuống vị trí Vivian vừa bỏ trống, sau đó cầm bật lửa đốt nến, chúc mừng sinh nhật cô.
Ngô Thành rất tích cực, thao thao bất tuyệt, khoảng cách giữa anh ta và Lâm Tri Ngôn cũng ngày càng gần. Đương lúc cô tìm cớ rời đi thì di động cô để trên bàn rung lên.
Tuỳ Văn: [Tôi thấy cô mới cập nhật ảnh trên trang cá nhân, tổ chức sinh nhật với bạn ở "One O'clock" hả?]
Lâm Tri Ngôn liếc Ngô Thành đang ngồi uống rượu cạnh mình, cắn ống hút, trả lời: [Xem mắt, đang muốn tìm cớ chuồn đi nè.]
"Nói chuyện với ai đó?" Ngô Thành xáp lại gần.
Lâm Tri Ngôn chớp mắt, nhét di động vào túi, cười đáp: "Bạn."
"Em nói chuyện nghe vui ghê, giống giọng người nước ngoài." Ngô Thành tiếp tục kéo gần khoảng cách.
Lâm Tri Ngôn thầm vặn lại: Có biết người khiếm thính học nói rất khó khăn, vất vả không? Vui vẻ ở đâu ra?
“Uống chút rượu nào, chỉ nói chuyện không thì chán lắm.”
Ngô Thành ngày càng gần, Lâm Tri Ngôn không lảng tránh nổi, đành uống hai ly mojito có độ cồn khá thấp. Ngô Thành vui vẻ ra mặt, định gọi thêm rượu, Lâm Tri Ngôn lắc đầu: "Dễ bị chóng mặt, không uống nữa."
"Không khí trong này bí bách, người cũng đông, quả thực hơi dễ chóng mặt."
Ngô Thành vòng tay qua vai Lâm Tri Ngôn, thấy làm quen cũng được kha khá, bèn đi thẳng vào vấn đề: "Hay là chúng ta lên tầng trên, tìm nơi yên tĩnh nói chuyện nhé?"
Tầng trên là khách sạn. Hơi rượu từ người Ngô Thành xộc thẳng vào má Lâm Tri Ngôn, cô không chịu nổi nữa, đứng bật dậy. Ngừng một lát, cô lên tiếng dưới ánh nhìn sửng sốt của Ngô Thành: "Xin lỗi, tôi đi WC một lát."
Cô vừa đi thì di động trong túi rung lên, đổ chuông liên tục.
Bình thường Lâm Tri Ngôn sợ lỡ cuộc gọi của ai đó nên cài đặt chức năng "đèn flash nhấp nháy khi có cuộc gọi" . Bấy giờ đèn điện thoại cứ nhấp nháy liên lục, Ngô Thành không nhắm mắt làm ngơ nổi bèn lấy di động ra, nhấn nút nghe: "Alo?"
Tùy Văn đờ ra giây lát: "Lâm Tri Ngôn đâu?"
Ngô Thành: "Đi vệ sinh rồi."
Tùy Văn nhíu mày: "Phiền anh nói cho tôi vị trí cô ấy đang ngồi, cảm ơn."
"Người anh em, sao tôi phải nói cho anh biết chứ? Anh là gì của cô ấy?"
"... Bạn khác giới. Còn anh thì sao?"
Ngô Thành cúp điện thoại cái rụp, vứt di động vào túi Lâm Tri Ngôn một cách đầy mất hứng.
"Đệt. Có đàn ông rồi còn chơi bời gì nữa?"
....
Lâm Tri Ngôn đi tới cửa WC mới phát hiện mình quên mang túi xách. Nhưng cô cũng không tiện quay về lấy túi, chỉ đành dựa lên tường đợi hơi cồn tan. Hành lang chật hẹp đầy người qua lại, cô cứ có cảm giác bất an như bị ai rình trộm, nhưng khi quay đầu lại nhìn, lại chẳng phát hiện ai khả nghi.
Tầng hai có ba phòng WC riêng, không phân trai gái, ai vào trước dùng trước, đông người nên không còn WC nào trống. Lâm Tri Ngôn đẩy cửa từng WC một, đợi ít nhất năm phút đồng hồ, cửa phòng WC trong cùng mở ra, một trai một gái hẵng còn đang thở gấp ôm ấp nhau đi ra.
“...”
Lâm Tri Ngôn hơi lo lắng về tình trạng vệ sinh của WC nơi này, cứ cảm thấy mình sẽ thấy gì đó không nên nhìn. Cô không đi vào WC, xoay người mở vòi nước trong gian rửa tay lên. Cô cúi xuống rửa tay, bỗng cảm giác có ai đó tiến lại gần từ phía sau.
Lâm Tri Ngôn ngẩng đầu trong vô thức, còn chưa nhìn thấy gì thì “tạch” một tiếng, ánh đèn vụt tắt, xung quanh tối đen như mực. Phía xa xa là tiếng người ồn ã, tiếng nhạc ngắt quãng, cô bỗng bị ai đó ôm chầm lấy, lao vào lồ ng ngực lạnh giá và rắn chắc của ai đó.
Ai?! Lâm Tri Ngôn sợ tới mức tim ngừng đập, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là mình bị quấy rối tình d*c! Cô gắng sức giãy giụa, chưa kịp lên tiếng kêu cứu đã bị đối phương giữ chặt cằm, nụ hôn nóng bỏng trút xuống đôi môi cô, chặn đứng tiếng kêu chưa kịp bật ra khỏi miệng.
Đối phương chẳng nói chẳng rằng, cạy mở khớp hàm cô, luồn đầu lưỡi vào trong.
Sự lấn tới đầy bất ngờ khiến Lâm Tri Ngôn không còn tâm trí suy đoán thân phận và động cơ của đối phương, sự phẫn nộ khi môi lưỡi bị xâm phạm chiếm trọn tâm trí cô. Cằm cô đau tới mức sắp trật khớp, máu nóng cuộn trào, da đầu căng tới mức sắp nổ tung vì cảm giác xấu hổ đan xen lửa giận.
Nhưng kẻ xâm lược có vẻ còn tức giận hơn cả cô, sừng sững trơ ra như bức tường cứng rắn, mặc cô đẩy hay đánh ra sao, cánh tay ôm lấy eo cô vẫn siết chặt như kìm sắt.
Lâm Tri Ngôn đành ngả người ra sau, eo và hông chạm lên bệ rửa tay lạnh lẽo, không còn đường lui, hệt như phía sau là vực sâu thăm thẳm. Cô sắp không thở nổi nữa! Cô vung tay khua khoắng loạn xạ, chai lọ trên bệ bị quét xuống đất vang lên những tiếng chói tai, thế mà chẳng ai phát hiện.
Có lẽ chúng đã bị nhấn chìm trong tiếng người ồn ã, hoặc có lẽ người qua kẻ lại trên hành lang đã quá quen với những tiếng động này. Một nụ hôn có phần mạnh mẽ, cứ như đã phải kìm nén quá nhiều thứ. Đầu lưỡi đối phương ráo riết, quấn quýt, Lâm Tri Ngôn dường như cũng bị hớp hồn, ký ức xa xăm nào đó như thức tỉnh bởi nụ hôn sâu này. Cơ thể cô đang dần phản bội ý chí của cô, càng ngày càng chìm đắm sâu hơn. Cảm giác này khiến cô hoảng sợ, ý thức của cô đứng trên bờ vực sụp đổ!
Không! Không được!
Có lẽ vì tiếng nức nở của cô quá tuyệt vọng, người đàn ông trong tối như sực tỉnh sau sự cướp đoạt một cách mất kiểm soát, thế tấn công cũng dần chậm lại, hệt như sóng yên biển lặng sau cơn bão dữ dội, lưu luyến chạm môi rồi mới rời đi.
Mọi thứ trong tối chìm vào im lặng, tới mức hơi thở cũng phải nén lại. Cuối cùng, gông xiềng trên eo cô biến mất, tiếng bước chân dần xa.
Lâm Tri Ngôn thở hổn hển, cố gắng lấy lại tinh thần, trước mắt cô vẫn tối đen như mực, không một bóng người. Nếu không phải sự đau nhức giữa môi răng và dưới cằm nhắc cô biết điều vừa trải qua là thật, cô cứ ngỡ rằng cơn bão táp mưa sa vừa rồi chỉ là ảo giác của bản thân. Sau cơn chinh phạt, cả người cô chật vật.
Rốt cuộc... cô bị thứ gì cưỡng hôn vậy? Chắc không bị lây bệnh gì đâu nhỉ?!
Lâm Tri Ngôn xoay người vốc một vốc nước lên súc miệng như đang rửa sạch cảm giác còn sót lại, kế đó dùng mu bàn tay lau môi thật mạnh. Lau đi lau lại, động tác của cô chậm hơn, suy nghĩ trong đầu đặc quánh. Cô không khỏi nghĩ tới một người, người mà cô không nên nhớ tới vào lúc này!
Chẳng biết qua bao lâu, tiếng công tắc đèn vang lên cái “tách”, đèn đuốc sáng trưng, gương mặt đỏ bừng ướt sũng của Lâm Tri Ngôn được phản chiếu qua tấm gương.
“Lâm Tri Ngôn?”
Tay Tùy Văn vẫn để trên công tắc đèn, đờ ra nhìn Lâm Tri Ngôn với vẻ bất ngờ.