• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng khám tư vấn tâm lý, Trùng Khánh.

 

Có vị khách tới rất bất ngờ, hệt như hứng lên nên tới, lại như lặn lội xa xôi về lại đây, tiện đường vào ngồi một lúc. Vẫn ngang ngược, kiêu căng và sắc bén tới mức chẳng còn gì để nói như xưa. 

 

Người đàn ông trẻ tuổi dựa lên sofa, mặc trên mình chiếc áo gió cổ cao màu đen, quần thể thao, giày thấp cổ, đầu đội mũ lưỡi trai. Mái tóc đen nhánh chưa được vuốt keo trông hơi rối, mặt lạnh như kiểu vừa trở về sau khi nằm vùng ở giới sát thủ. Quý Uyển đoán tâm trạng đối phương không tốt.

 

Dù trên mặt không có vẻ gì, nhưng không khí xung quanh như thấp hơn vài độ, ngón cái chầm chậm xoa ngón trỏ cũng cho thấy rõ tâm trạng hỏng bét của anh lúc này.

 

Cũng nhờ Lê Ký Bạch, nên trình độ đọc hiểu những động tác nhỏ của Quý Uyển hiện giờ đã lên tầm cao mới…

 

À quên chưa kể, Lê Ký Bạch là anh nhà cô ấy, một nhà thiên văn học, vật lý học mắc chứng tự kỷ, cũng là người khiến cô ấy đau đầu tới mức quyết định học tâm lý học.

 

Nhưng vị khách trước mặt này khó xử lý hơn Lê Ký Bạch nhiều, cũng nguy hiểm hơn anh ấy nhiều. So với vị khách này thì Tiểu Bạch nhà cô là một thiên sứ ngây thơ trong sáng!

 

“Hôm nay có gì muốn nói với tôi nào?”

 

Lúc suy nghĩ, khách thích sự yên tĩnh tuyệt đối, tiếng động nhỏ xíu cũng khiến ánh mắt anh sắc lẻm như muốn chém người, Quý Uyển thức thời nhấn nút tắt nhạc nhẹ tịnh tâm đi.

 

Cô ấy nhìn cổ áo khoác của người đàn ông, từ cổ tới sau tai đều có vệt đỏ hồng rất rõ ràng, như bị ai cào cấu trong lúc tức giận. Quý Uyển tạ ơn Chúa, hiểu rõ tâm trạng hỏng bét của anh do đâu.

 

“Anh đi gặp cô ấy rồi?”

 

Sự im lặng đầy kiêu căng.

 

“Bây giờ chưa hẳn là lúc thích hợp. Anh đã quên lời hứa giữa chúng ta ư?”

 

Vẫn im lìm không đáp.

 

“Anh cần thư giãn.”

 

“...”

 

“... Vẫn không muốn điều trị bằng thuốc ư?”

 

“...”

 

Trả lời cô ấy là bóng lưng vô tình và tiếng đóng cửa.

 

 

Đầu tháng Năm, Lâm Tri Ngôn nhận được thư mời tham dự một sự kiện uy tín.

 

Cuối tháng Bảy, một hiệp hội thương nhân nào đó sẽ tổ chức buổi bán đấu giá từ thiện ở Nam Thành, đồng thời mời rất nhiều nhân vật tầm cỡ trong giới thương trường và người nổi tiếng trong các tầng lớp xã hội tham gia. Năm ngoái Lâm Tri Ngôn thu hút sự chú ý của xã hội qua tác phẩm “Bông hoa muốn nói”. Mà tập tranh nghệ thuật cô tự sáng tác với chủ để “kêu gọi các tầng lớp xã hội quan tâm hơn tới cộng đồng người khuyết, tàn tật, thiểu năng” vừa khéo cũng là chủ đề của ban tổ chức buổi đấu giá lần này. Bởi vậy nên ban tổ chức muốn mời cô tới dự, lên sân khấu và mang hai tác phẩm tranh gốc tới bán đấu giá. Số tiền đấu giá sẽ được quyên góp toàn bộ cho những tổ chức an sinh xã hội trong nước.

 

Lâm Tri Ngôn hơi do dự. Mặt tốt là đối phương mời cô tham dự quả thực là sự khẳng định to lớn cho tác phẩm của cô, cô cũng rất muốn đóng góp một phần công sức nho nhỏ vào sự nghiệp giúp đỡ người tàn tật. Nhưng mặt khác, tham gia buổi tiệc này đồng nghĩa với việc để lộ thân phận thật trước ống kính, ranh giới giữa bút danh và người thật sẽ không còn, rất có thể sẽ mang tới những phiền phức không cần thiết.

 

Cô cũng hỏi ban tổ chức rằng chỉ đóng góp tác phẩm, không lộ mặt có được không, nhưng đáng tiếc, đáp án là không.

 

Những sự kiện tầm cỡ như này người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán, nếu tác giả không tự tới dự thì thay người khác lên có hề chi đâu? Dù sao cũng chỉ là hoạ sĩ nhỏ, tô điểm thêm cho buổi tiệc thôi, tiền đấu giá tranh cũng sẽ không nhiều lắm. 

 

Lâm Tri Ngộ hỏi Lăng Phi, Lăng Phi đương nhiên trăm phần trăm ủng hộ cô tham dự. Không hiểu sao lòng cô vẫn thấp thỏm, thế là lại đi hỏi Vivian.

 

“Cậu tưởng thứ họ vừa ý chỉ là tranh của cậu sao? Thứ ban tổ chức muốn là một chiêu trò để các ông lớn đập tiền quyên góp, mà chiêu trò ấy cần bản thân cậu xuất hiện tự bắt lấy, tỏ ra đáng thương tội nghiệp hay cần người thương hại đều được, tuỳ cậu ứng biến.”

 

Phản ứng của Vivian ở đầu dây bên kia bình tĩnh hơn nhiều, thảnh thơi phân tích giúp cô: “Nếu chỉ xét về mặt lợi ích thực tế thì tớ khuyên cậu đi. Cậu nghĩ đi, tranh của cậu được vị nào đó có máu mặt mua về sưu tầm, đây là vinh dự lớn nhường nào chứ? Cũng coi như đặt một chân vào con đường nghệ thuật thật sự rồi. Sau này tổ chức triển lãm tranh, xuất bản tập tranh, sẽ có cả đám người tranh nhau tới sắp xếp cho cậu. Vừa nâng tầm bản thân, lại có thể quyên góp cứu người, vẹn cả đôi đường.”

 

Lâm Tri Ngôn khó mà phản bác, đắn đo hồi lâu, cô vẫn đồng ý là lời mời có mặt. 

 

Bởi vì ban tổ chức trả lời, đồng ý không công khai ảnh người thật và tin tức ngoài đời của cô, đồng thời cho phép cô đưa một người bạn đi cùng, đăng ký thông tin đầy đủ để họ biết là được. 

 

Lâm Tri Ngôn đưa Vivian đi cùng luôn, coi như giúp cô ấy một lần, trả lại ân tình khi xưa cô ấy giúp cô ở Hồng Kông. 

 

Còn Lăng Phi đang chí choé toé lửa với Lạc Nhất Mình, tất nhiên có cách hẹn riêng của họ. Lâm Tri Ngôn nghĩ tới việc sắp được gặp Lăng Phi là tinh thần phấn chấn hơn nhiều. 

 

Tiếp đó là khoảng thời gian chọn trang phục và phụ kiện, tranh thủ tập gym để đạt trạng thái tốt nhất tới dự tiệc.

 

Ban tổ chức sắp xếp nơi ở tập trung, Lâm Tri Ngôn và Vivian phải tới nơi trước buổi lễ một ngày. Vào ngày buổi lễ diễn ra, sẽ có chuyên gia trang điểm tới tận phòng phục vụ họ. 

 

Lâm Tri Ngôn mặc chiếc váy dự tiệc đuôi cá màu bạc lấp lánh, eo thon, chân dài, khiến đường cong thon thả và hoàn hảo của cô càng thêm nổi bật. Da cô trắng trẻo mịn màng, mặt mộc cũng cực đẹp nên chuyên gia trang điểm cũng chọn phong cách trang điểm nhẹ nhàng nhưng sang chảnh cho cô. Mái tóc mềm mại được búi lên sau đầu, chỉ để lại lọn tóc hai bên thái dương, kết hợp với đôi khuyên tai tua rua bạc lấp lánh, nom chẳng khác gì diễn viên mới tiến vào giới giải trí.

 

Vivian tự làm tạo hình cho mình, cô ấy giữ vững phong cách ngỗ nghịch vốn có, váy đen với phong cách trang điểm mắt khói, đôi môi đầy đặn màu gạch ngậm que kẹo m út ngăn cơn thèm thuốc.

 

Ba tiếng trước Lăng Phi đã gửi tin nhắn báo máy bay trễ giờ, sẽ tới muộn hơn chút. Lâm Tri Ngôn xuống dưới, tới hội trường buổi lễ cùng Vivian. 

 

Phía dưới xe hơi hạng sang nườm nượp tiến vào, những nhân vật tầm cỡ lần lượt xuất hiện, những bạn đồng hành nữ giới xinh đẹp thanh lịch hệt như những loài hoa quý giá, đua nhau khoe sắc, áo quần là lượt, không khí tràn ngập mùi tiền.

 

Thậm chí Lâm Tri Ngôn còn nhìn thấy mấy nữ diễn viên nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh nhỏ cũng có mặt đang mỉm cười duyên dáng trước ống kính trên thảm đỏ. 

 

“Hoá ra Tưởng Thi Văn ngoài đời mặt nhỏ xíu, mắt to tròn thế, xinh hơn trên TV bao nhiêu.”

 

Vivian và Lâm Tri Ngôn ngồi trong góc ở hàng cuối cùng, hào hứng ngắm nhìn bầu không khí sôi nổi phía xa: “Mọi người bảo cô ấy có nét giống Bạch Lệ Châu hồi trẻ cũng có căn cứ đó chứ.”

 

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Lâm Tri Ngôn đang im lặng đọc bản thảo phát biểu hơi ngừng lại.

 

Chợt phía xa bỗng ồn ào hẳn lên, người vừa xuất hiện quét sạch mọi sự chú ý của Tưởng Thi Văn. Nữ diễn viên nổi tiếng mới rồi được người người xun xoe giờ mặt vàng như nghệ, chỉ đành cố giữ nụ cười thanh lịch, lủi thủi rời đi.

 

Chỉ tại con chíp trợ thính mà Viện nghiên cứu Đại học A mới nghiên cứu thành công quá nhạy, Lâm Tri Ngôn muốn bỏ ngoài tai vụ xôn xao phía trước cũng khó, chỉ đành ngẩng đầu nhìn về phía đó… Rồi cô như hứng chịu một đòn trời giáng, cứng đờ cả người. 

 

Phút chốc, mọi âm thanh ồn ã bỗng chốc tắt tiếng, người qua kẻ lại trở nên lu mờ, ánh đèn flash chớp tắt như ngừng lại, chỉ còn lại dáng người đứng giữa đám đông, rõ ràng tới mức chỉ cần liếc một cái đã khiến nhịp tim Lâm Tri Ngôn dồn dập, hô hấp như ngừng lại. 

 

Hoắc Thuật…

 

Chẳng phải anh đang ở Trùng Khánh ư? Sao bỗng dưng xuất hiện ở đây?

 

Đã hơn ba năm, cô cứ ngỡ mình đã quên đi gương mặt ấy, nhưng hoá ra cô chỉ lừa mình dối người. Gương mặt ấy đã khảm sâu vào xương tủy của cô, luôn hiện hữu trong những ký ức vui vẻ hay buồn tủi của cô. 

 

Hoắc Thuật đã trưởng thành hơn ba năm trước, cảm giác thiếu niên trẻ trung trên người gần như đã chẳng thấy bóng dáng, đôi mắt luôn ngập ý cười trở nên trầm lặng, chỉ còn lại sự uy nghiêm đầy dứt khoát quyết đoán của người lãnh đạo. Nhưng anh vẫn đẹp trai ngời ngời như xưa, đi tới đâu cũng là tiêu điểm trong đám đông, được bao người xun xoe nịnh bợ. Thậm chí có rất nhiều thương nhân nổi tiếng giới thương trường tự mình đi tới chào hỏi anh… 

 

Nhưng anh lại rảo bước, mặt mày ung dung, nhưng bước chân kiên quyết không sờn, mang vẻ vô tình hệt như bỏ lại sau lưng cả thế giới, đạp lên mọi thứ đi về phía trước.

 

“Ồ, thế mà là anh ta?”

 

Lâm Tri Ngôn quay lại, Vivian hiếm khi tỏ ra ngạc nhiên. 

 

Hoắc Thuật liếc về phía này, Lâm Tri Ngôn lập tức rời ánh nhìn, cúi đầu giấu mình vào bóng tối trong góc.

 

“Cậu biết anh ấy?” Cô hỏi Vivian.

 

“Chỉ cần hay đọc tin tức hay xem thời sự thì không ai không biết anh ta đâu? Dù sao hai năm trở lại đây, báo đài toàn đưa tin lớn về anh ta.”

 

Vivian hất cằm về phía xa: “Đứa cháu trai tin đồn đó của ông Hoắc chỉ mất năm năm đã ngồi vững cái ghế người thừa kế. Hai mảng khó nghiên cứu nhất trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, một là công nghiệp nặng, hai là vi mạch. Trùng hợp làm sao, anh ta sở hữu cả hai công nghệ này.”

 

Trái tim Lâm Tri Ngôn rúng động. Cô rất ít khi quan tâm tới tin tức báo đài, không biết Hoắc Thuật giờ đây đã leo lên tới vị trí cao đến thế… Dù khi họ quen nhau vào bốn năm trước, anh đã là thiên tài, con cưng của trời. 

 

Năm nay anh ấy mới bao nhiêu tuổi chứ? Chưa tròn hai mươi bảy tuổi nhỉ?

 

Nhưng người có thân phận như Hoắc Thuật sao lại xuất hiện trong một tiệc từ thiện cỏn con vô danh như vậy?

 

"Anh ấy không có tên trong danh sách khách mời."

 

"Người nhà họ Hoắc đó, tên người tầm cỡ đó sao có thể công khai bừa bãi với bên ngoài được? Cánh truyền thông lại chẳng như phát điên lên? Đương nhiên phải làm khách mời đặc biệt, xuất hiện bất ngờ rồi."

 

Dòng chữ trên bản thảo cầm trong tay bắt đầu nhoè đi, lần đầu tiên Lâm Tri Ngôn cảm nhận được tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tin vui là chỗ ngồi của Hoắc Thuật cách góc cô ngồi rất xa, trên lý thuyết thì họ sẽ không chạm mặt nhau. Tin xấu là lát nữa cô phải lên sân khấu giới thiệu tác phẩm tranh của mình, còn Hoắc Thuật thì ngồi ở vị trí chính giữa hàng đầu ngay dưới sân khấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK