Xe địa hình chậm rãi đi trước dẫn đường.
Bảy giờ tối, hai chiếc xe tới điểm cắm trại ở khu thắng cảnh dừng nghỉ qua đêm.
Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ mọi cảnh vật, những đồng cỏ trải dài, những ngọn đồi xanh nhấp nhô, còn có những cối xay gió trắng xóa cùng đàn dê bò ở phía xa, tất cả dường như đang đắm mình trong hồ nước sâu thẳm tối tăm, phủ lên một tầng màu xanh yên tĩnh.
Lâm Tri Ngôn xuống xe mua một ít ngô nướng, khoai lang nướng và xiên thịt bò nướng thơm nức, cả thịt và rau gói trong giấy bạc giữ nhiệt rồi cho vào túi. Nghĩ ngợi một lát, cô đi đến máy bán hàng tự động mua thêm hai chai nước uống, sau đó xách chiếc túi nặng nề đi về phía chiếc xe địa hình đầy bùn.
Đi đến cửa sổ tài xế, cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại một lúc rồi nhẹ nhàng gõ lên kính.
Kính cửa sổ không tiếng động hạ xuống, để lộ khuôn ngăm đen nghiêm nghị của tài xế, anh ta cười toe toét với cô: "Cô Lâm."
Giọng điệu quen thuộc không giấu giếm mục đích khi đến đây.
Lâm Tri Ngôn nói thẳng luôn: "Có phải trước đây tôi từng gặp anh rồi đúng không?"
"Trí nhớ của cô Lâm rất tốt. Nhờ tổng giám đốc Hoắc mà bốn năm trước tôi từng có vinh dự được đưa đón cô Lâm."
Quả nhiên anh ta là cấp dưới của Hoắc Thuật.
Ánh mắt Lâm Tri Ngôn vô thức nhìn về phía ghế sau, liếc nhìn rồi kinh ngạc nhướng mày.
Ghế sau trống rỗng, trên xe không có ai khác ngoại trừ tài xế.
Lâm Tri Ngôn thở phào nhẹ nhõm, trong phút chốc không biết là yên tâm nhiều hơn hay là trộn lẫn cảm xúc nào khác.
"Vừa rồi cảm ơn sự giúp đỡ của anh, anh vất vả rồi! Tôi đã mua một ít thịt nướng và đồ uống. Anh hãy ăn khi còn nóng để làm ấm người nhé."
Lâm Tri Ngôn đưa túi thức ăn nóng qua cửa sổ xe và nói xin lỗi: "Thật ngại quá vì nãy đã đâm hỏng đuôi xe của anh. Tiền sửa chữa hết bao nhiêu tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường."
Tài xế vội vàng nhận đồ ăn nói: “Cô khách sáo quá rồi! Xe của tổng giám đốc Hoắc có bảo hiểm chi trả, hơn nữa chỉ bị móp một chút nên không sao đâu.”
Lâm Tri Ngôn do dự một giây rồi hỏi: "Tổng giám đốc Hoắc của mấy người đang ở đâu?"
"Tổng giám đốc Hoắc ở Sơn Thành."
Tài xế nói: “Anh ấy bận đến mức không có thời gian để ngủ, không có cách nào đi được nên bảo tôi đi theo cô từ xa.”
"Anh biết vị trí của tôi, vẫn luôn theo dõi tôi?"
"Sao lại như thế được? Tôi chỉ biết lịch trình đại khái của cô nên tôi cứ đi theo. Nếu gặp trường hợp khẩn cấp như hôm nay mà không liên lạc được với ai, chỉ cần tổng giám đốc Hoắc nói một câu là tôi có thể đến luôn được. Còn những lúc khác tôi sẽ không xuất hiện làm phiền đến cô.”
Lâm Tri Ngôn gật đầu, cảm ơn anh ta lần nữa, rồi quay lại với những suy nghĩ nửa vời.
Lăng Phi thường nói, khi người thông minh theo đuổi người khác sẽ làm người ta khó đề phòng được.
Đầu tiên anh ấy hỏi han ân cần, ngày nào cũng như điểm danh để tăng cường sự hiện diện của mình. Ban đầu bạn không thấy anh ấy có gì đặc biệt nhưng đến một ngày anh ấy đột nhiên biến mất và không xuất hiện nữa, bạn bắt đầu cảm thấy thiếu vắng như kiểu đánh mất gì đó. Như đứng đống lửa như ngồi đống than... Lúc này, bạn sắp yêu anh ấy mất rồi.
Lâm Tri Ngôn đứng lại, cảm thấy buồn cười vì những suy nghĩ trong đầu.
Cô và Hoắc Thuật đều không phải là những người hời hợt nhàm chán, cô thà rằng đối phương thật sự bận quá không đi được.
Trong khu cắm trại, Tiểu Trương và anh Hoàng đã dựng hai chiếc lều. Lâm Tri Ngôn đang ngồi bên bếp than, trong mắt có hai ngọn lửa sáng ngời, mỉm cười nói chuyện về phong tục dân tộc Di với những người bạn đồng hành của mình.
Dưới bầu trời đầy sao, những tia lửa nhấp nháy.
Làn khói trắng xanh cuồn cuộn, dầu trên xiên thịt kêu xèo xèo, dầu nhỏ giọt vào đống lửa than kêu xì xèo bên dưới làm tia lửa bay lên.
Sau khi điện thoại được sạc tự động khởi động, vài tin nhắn kêu ting ting hiện lên.
Một cái do Lăng Phi hỏi thăm chuyến đi của cô có suôn sẻ không, mười cái còn lại đều do "Thập Nhất" gửi đến.
Bánh xe của Lâm Tri Ngôn bị mắc kẹt trong vũng bùn, nhưng điện thoại di động của cô đã hết pin vì chụp ảnh nên vẫn không khởi động máy. Từ bốn giờ chiều, Hoắc Thuật không liên lạc được với cô, tin nhắn dần dần trở nên thường xuyên và nông nóng.
Trước tiên Lâm Tri Ngôn gửi tin nhắn cho Lăng Phi báo cô vẫn an toàn, sau đó quay lại khung chat với "Thập Nhất", sửa xóa một lúc lâu sau đó gửi hai chữ: [Cảm ơn.]
Không cần nói thêm gì nữa, người tài xế kia sẽ tự báo cáo lại chi tiết mọi việc cho anh.
…
Lâm Tri Ngôn tính toán chi phí cho chuyến đi, chuyến đi bị trì hoãn vì mưa to nên chi phí đi lại sắp vượt qua dự tính ban đầu.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người Lâm Tri Ngôn vội vã đến điểm dừng cuối cùng. Chuyến đi kéo dài hai ngày đến huyện Di để lấy tài liệu về trang phục bất đắc dĩ rút ngắn lại hoàn thành trong một ngày.
Người tài xế do Hoắc Thuật phái đến biến mất từ sáng sớm, Lâm Tri Ngôn đoán rằng anh ta đã nghiêm túc chấp hành theo lời dặn “Không được làm phiền cô” của Hoắc Thuật nên đã đi theo cô từ xa.
Khi sự việc kết thúc, anh ta cởi bỏ quần áo, giấu đi công lao và danh tiếng của mình, hơi giống "Ám vệ" trong các bộ phim truyền hình cổ trang.
Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng thở dài. Không biết mỗi tháng Hoắc Thuật trả lương cho cấp dưới bao nhiêu.
Khi làm nhân viên phụ trách tắm rửa ở nhà họ Hoắc, chỉ riêng tiền lương hàng tháng của cô đã hơn mười nghìn, đó còn là giá của mấy năm trước. Những vị trí đòi hỏi dịch vụ cá nhân như tài xế và vệ sĩ, chắc mức lương sẽ cao hơn.
Nghĩ đến đó cô mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh dậy, khung cảnh bên ngoài xe thay đổi hẳn.
Xe chạy qua nhiều khúc quanh co cuối cùng đi vào quê hương của anh Hoàng tài xế, một huyện Di có những phong tục dân gian giản dị, non xanh nước biếc.
Lâm Tri Ngôn đến thăm một người dì trong làng chuyên may trang phục dân tộc Di - di sản văn hóa phi vật thể quốc gia và lấy được rất nhiều tài liệu để tham khảo. Trang phục của người Di trắng và Di đen hơi khác nhau, Lâm Tri Ngôn phải tuân thủ nghiêm ngặt hành trình sinh hoạt của Xa Hương phu nhân để suy ra trang phục chân thực nhất, kiểu sáng tạo nghệ thuật này khác với những con quái vật giả tưởng hư cấu. Lịch sử phải được tôn trọng, đối xử nghiêm khắc.
Suốt buổi chiều, Lâm Tri Ngôn đã thu hoạch được rất nhiều. Những họa tiết trang trí màu bạc, màu của vải mang đậm nét dân tộc đã được chụp vào điện thoại di động của cô và tạc vào lòng cô hình ảnh nữ thủ lĩnh dân tộc Di với tầm nhìn cao cả, khả năng đánh bại trăm nghìn quân lính dần dần hình thành trong tâm trí.
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi Lâm Tri Ngôn hoàn thành điểm dừng cuối cùng này, cô sẽ ngồi xe trở về Sơn Thành trong đêm.
Anh Hoàng tài xế đã cố gắng hết sức để thuyết phục cô ở lại, kiểu gì cũng phải giữ cô ở lại ăn cơm xong mới đi.
"Ở lại đi, nếu không là do chúng tôi tiếp đãi khách không chu đáo."
Người dì dân tộc Di cũng nói tiếng phổ thông với giọng địa phương, mỉm cười thuyết phục cô: “Nếu cô chưa mặc trang phục người Di, chưa uống rượu ngô của chúng tôi thì sao có thể coi là đã thực sự đến huyện Di được?”
Tiểu Trương cũng xúi giục: “Ở lại lâu một chút đi quý cô tai dài, tôi còn chưa được mặc trang phục dân tộc Di đâu!”
Thật khó để từ chối lòng hiếu khách nồng hậu như vậy, Lâm Tri Ngôn chỉ có thể mỉm cười và nói: "Vậy tôi lại làm phiền mọi người."
"Ôi, đừng nói những lời khách sáo như vậy!"
Người dì dân tộc Di mỉm cười gọi hai đứa cháu gái cũng là học trò của bà đến học nhuộm vải thêu thùa, nhờ họ dẫn hai vị khách quý xuống trang điểm mặc quần áo theo phong tục địa phương.
Lâm Tri Ngôn theo phong tục địa phương mặc một chiếc áo màu xanh đen có nếp gấp lớn phía trước và bên phải. Cổ áo và cổ tay áo được thêu bằng ren xanh đỏ thủ công, cô mặc một chiếc váy dài xếp ly cùng màu. Đầu cô đội chiếc khăn màu đen, cổ đeo một chiếc vòng bằng bạc. Khi cô quay đầu lại, đôi bông tai bạc khổng lồ kêu leng keng bên tai, đôi mắt như vầng trăng trong veo, lay động lòng người.
"Wow, chị đẹp quá đi!"
Cô bé Kim Châu dân tộc Di giúp cô mặc quần áo khen ngợi hết lời, rất tự hào với tay nghề của mình.
"Cảm ơn, em cũng rất xinh đẹp."
Lâm Tri Ngôn dịu dàng trả lời.
"Em không được như vậy. Da em đen quá. Da của chị trắng như trứng gà bóc, đeo trang sức bạc là đẹp nhất."
Kim Châu nhiệt tình nắm tay Lâm Tri Ngôn, dẫn cô bước xuống những bậc đá trong sân, chỉ tay về hướng cổng làng xa xa: “Trên đó có một cái giếng cổ. Bên cạnh cái giếng cổ là một cây đa trăm tuổi. Chỉ cần thành tâm cầu nguyện với nó sẽ rất linh nghiệm, khách nào đến đây cũng đến đó thăm đấy! Chị muốn đi không?”
Lâm Tri Ngôn từ chối lời đề nghị dẫn đường của Kim Châu và quyết định tự mình đi xem.
Hoàng hôn trên núi phía tây, chiều tà đỏ như máu, bản làng chưa bị sắt thép bê tông bào mòn quá mức yên bình như một ông lão đang ngồi thiền.
Lâm Tri Ngôn đi dọc theo con đường đất dẫn đến cổng làng, băng qua bờ ruộng, rồi leo lên những bậc thang dọc theo con đường núi lát đá xanh. Đi được một lúc cô nhìn thấy một bóng cây che khuất bầu trời.
Bây giờ đang là trung thu, cây đa vẫn tươi tốt như cũ, lá xanh như được nhuộm bằng chất thuốc màu xanh thuần khiết nhất.
Vô số lời cầu nguyện bằng lụa đỏ treo ngược trên cành cây, đung đưa nhẹ nhàng theo làn gió chiều.
Quả thực có một cái giếng dưới gốc cây đa, được đậy bằng hai phiến đá xanh để ngăn lá rụng làm ô nhiễm nguồn nước.
Đá xanh lạnh vì nước phun ra từ sâu dưới lòng đất, tỏa ra hơi lạnh. Lâm Tri Ngôn giơ tay nhẹ nhàng chạm vào cành cây đa khô. Lớp rêu mỏng thô ráp và ẩm ướt, tỏa ra mùi thơm đặc trưng của cây cỏ.
Lâm Tri Ngôn thích tất cả những thứ trong sáng sạch sẽ, chẳng hạn như trẻ em, hay núi sông cây cỏ. Mọi thứ đều khiến cô cảm thấy như tâm hồn mình đã được thanh lọc.
Lâm Tri Ngôn mặc dù là một người theo thuyết vô thần, nhưng giờ phút này cô cũng không nhịn được mà chắp tay, cúi đầu nhắm mắt cầu nguyện.
Điều ước đầu tiên mong sự nghiệp suôn sẻ, có nhiều tiền hơn mỗi năm.
Điều ước thứ hai mong thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật hay tai họa.
Điều ước thứ ba mong sớm có được một gia đình, có một người thấu hiểu làm bạn đến hết cuộc đời.
Một cơn gió thổi qua ngọn cây, lá cây xào xạc. Lâm Tri Ngôn mở mắt ra đột nhiên có ảo giác như đang xuyên không.
Cô khẽ thở dài, tự cười thầm mình khi nào lại tin vào những điều tâm linh khó hiểu này. Vừa quay người lại, cô như chết cứng tại chỗ.
Trên con đường lát đá xanh, một bóng người cao lớn phủ đầy bụi bặm, chậm rãi leo lên núi dưới ánh chiều tà.
Hoắc Thuật chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cổ áo cởi một cúc, trên tay vắt chiếc áo vest, đứng trên bậc đá cách đó vài mét nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không giấu giếm.
Giống như một vị thần xuất hiện từ hư không, anh mỉm cười với cô.
"Yêu Yêu, đã lâu không gặp."
Cái gì mà đã lâu không gặp chứ, rõ ràng mới một tuần mà thôi.
Đôi khuyên tai bạc khẽ kêu trong gió, đánh thức tâm trí đang đi xa bờ của Lâm Tri Ngôn.
Cô dường như quên mất mình vẫn còn có thể cử động. Cô mặc trang phục dân tộc Di, đứng trong những tia sáng mỏng manh của ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá, tạo thành chùm tia sáng hiệu ứng Tyndall. Cô hỏi anh: "Làm thế nào anh lại đến đây?"
“Lái xe khoảng bảy tiếng đồng hồ.”
Hoắc Thuật cười khá thờ ơ: "Người trong làng nói em ở đây, cho nên anh mới đến."
"Ý của tôi không phải như vậy."
Lâm Tri Ngôn hơi mím môi, tò mò hỏi: "Ý tôi là, không phải anh bận đến mức không đi được à? Tại sao anh lại có mặt ở đây?"
Hoắc Thuật hơi cúi đầu, đi một quãng đường dài khiến mái tóc được chăm sóc cẩn thận đã rối tung từ lâu, làm anh trông có vẻ lười biếng hơn.
Anh nói: “Hạ Tích nói với anh, lúc em gõ cửa kính ô tô của anh ta, em đã nhìn vào trong xe rất lâu.”
“Hạ Tích là ai?”
"Tài xế của anh, người lái chiếc xe địa hình."
Lâm Tri Ngôn không thể tin được.
Chắc Hoắc Thuật không từ bỏ tất cả, trèo đèo lội suối đến đây chỉ vì một cái nhìn của cô đâu nhỉ?
Sao lại như thế được!
Từ trước đến nay anh là người luôn tỉnh táo và lý trí hơn một cái máy, sao anh có thể làm một việc khó hiểu vô nghĩa như vậy được?
Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng Lâm Tri Ngôn thực sự không thể mặc kệ Hoắc Thuật ở đây.
Cô đưa anh về làng. Khi rời đi chỉ có một mình, nhưng khi quay lại mang theo một người đàn ông có ngoại hình và khí chất phi thường.
Hai chị em Kim Châu và Ngân Châu kéo theo Tiểu Trương, hai má đỏ bừng, họ ngạc nhiên nhìn vị khách không mời mà đến quá đẹp trai này.
Cũng may cả nhà anh Hoàng rất hiếu khách, không hỏi gì nhiều, họ bày bàn ghế rồi đốt lửa trại, không chút keo kiệt đặt một chậu lớn thịt bò và thịt dê lên bàn.
Theo phong tục địa phương, khi khách vào nhà phải uống một bát rượu ngô.
Anh Hoàng cũng mặc trang phục truyền thống, hai tay cầm bát rượu hát một bài ca chân thành mời rượu Lâm Tri Ngôn với khuôn mặt đỏ bừng, như thể chưa uống đã say.
Hát xong, chén rượu được đưa đến tay Lâm Tri Ngôn, Kim Châu làm mặt xấu: "Chị, anh trai em đặc biệt mời rượu chị, chị phải uống hết mới được!"
Độ cồn của rượu ngô không quá thấp. Lâm Tri Ngôn mỉm cười nói: "Tôi không thể uống được."
"Uống nhấp môi cũng được!"
Ngân Châu và tiểu Trương cũng ở một bên cổ vũ, anh Hoàng dẫn đầu đã uống một hơi hết sạch rồi lật chiếc bát không cho mọi người xem.
Dù sao thì anh Hoàng cũng là chủ nhà, lại vất vả giúp cô lái xe bốn năm ngày nên Lâm Tri Ngôn khó từ chối được.
Cô nhìn xuống ly rượu đầy, đang định nhấp một ngụm thì nhìn thấy một bàn tay trắng nõn đưa ra đoạt lấy ly rượu của cô.
“Tôi uống thay cô ấy.”
Hoắc Thuật nhẹ nhàng mỉm cười, giọng điệu bảo vệ tự nhiên.
Nói xong anh ngẩng đầu uống hết. Yết hầu của anh khi nuốt nhấp nhô lên xuống trông thật gợi cảm tự nhiên.
“Hú hú!”
Một nhóm phụ nữ vỗ tay hò reo, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lâm Tri Ngôn và Hoắc Thuật, đều lộ ra nụ cười ngầm hiểu.
Bầu không khí lên đến đỉnh điểm sau những lần nâng cốc chúc mừng. Các chàng trai trẻ cố tình nâng ly với Hoắc Thuật, ai đến anh cũng không chối.
Sắc mặt Hoắc Thuật khi uống rượu không thay đổi gì, đuôi mắt chỉ hiện ra một chút màu sắc. Cùng với sự tự chủ bi3n thái của mình thì dù có uống bao nhiêu thì trông anh cũng luôn bình tĩnh ung dung.
Lâm Tri Ngôn sợ anh uống quá nhiều không tốt nên vội vàng kiếm cớ sắp phải lên đường kéo anh rời đi.
Lâm Tri Ngôn để Hoắc Thuật trong sân cho tỉnh táo, cô mượn một phòng khách của nhà Kim Châu cẩn thận cởi bộ trang phục dân tộc Di ra gấp gọn gàng, sau đó thay quần áo của mình rồi lấy hết tiền mặt trong túi ra. Cho vào trong bao lì xì đỏ giấu trong quần áo.
Hai phong bao lì xì màu đỏ, một cái cho nhà họ Hoàng, một cái cho dì dân tộc Di và Kim Châu, coi như quà cảm ơn cho một ngày làm quấy rầy họ.
Cô thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi phòng, lại đến cảm ơn dân làng và chào tạm biệt từng người một. Tiểu Trương và Kim Châu vừa gặp đã quen, uống đến say khướt nói kiểu gì cũng không chịu rời đi, muốn ở lại đây một đêm.
Lâm Tri Ngôn không thể nói lại được cô ấy, vì vậy cô đã chuyển tiền năm ngày làm việc vất vả sang WeChat của cô ấy, dặn đi dặn lại cô ấy khi trở lại trường học phải chú ý an toàn, sau đó quay người rời đi.
Vừa bước xuống bậc đá, đã thấy tài xế của Hoắc Thật lái xe vào trong sân.
Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một chút rồi mở cửa xe ngồi vào.
Mùi rượu ngô nồng nặc bay ra, Hoắc Thuật một tay đỡ đầu tựa vào cửa xe nhắm mắt dưỡng thần.
Đôi môi mỏng của anh đỏ tươi dị thường, trong khi sắc mặt trắng nhợt đến mức gần như không có máu.
Tim Lâm Tri Ngôn đập thình thịch.
Vừa nãy Hoắc Thuật như bị khiêu khích uống nhiều rượu như thế, chẳng lẽ say quắc cần câu rồi à?
Đang lúc cô chăm chú quan sát hơi thở phập phồng của Hoắc Thuật, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.
Lạnh lùng sâu thẳm đến mức người ta không thể liên tưởng anh với say rượu được.
Tim Lâm Tri Ngôn thắt lại, vô thức quay mặt đi, cảm thấy xấu hổ vì bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu.
Hóa ra vẫn còn tỉnh…
Cũng phải thôi, Hoắc Thuật sao có thể dễ dàng say như vậy được?
Đúng lúc cô đang suy nghĩ, bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạt: "Đàn ông thật phiền phức, đưa đi một người vẫn còn một người khác."
Lâm Tri Ngôn khó hiểu quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Thuật vẫn giữ nguyên tư thế nghỉ ngơi vừa nãy, hạ mi xuống chậm rãi nói: “Không thể đánh họ được, không thể làm gì họ được, không được làm như này, không được làm như kia... Em luôn cảm thấy ở bên anh không có công bằng, nhưng mà Yêu Yêu à, bên cạnh anh chưa từng có người phụ nữ nào khác. Việc anh có thể làm được, sao em không làm được?"
“…”
Lâm Tri Ngôn chắc chắn Hoắc Thuật đã say.
Cái kiểu “giận dỗi” như này bình thường anh thà chết chứ không nói ra.