Chu Kính đã sắp xếp mọi thứ chu toàn và ổn thỏa, anh ấy dịu dàng nói: “Cô Lâm yên tâm, tôi đã sắp xếp mấy người đến thay phiên nhau đổi ca rồi. Cậu chủ Lạc cũng cử một đội y tế chuyên nghiệp túc trực nên không mệt đâu.”
Lâm Tri Ngôn gật đầu, đứng đối diện với phòng bệnh một lúc thì xoay người, ấn nút thang máy đi xuống.
Nhưng lại nhớ ra gì đó nên cô dịu dàng đề nghị: “Nếu tổng giám đốc Hoắc của các anh tỉnh lại thì làm phiền anh báo cho tôi một tiếng.”
Chu Kính đồng ý: “Chắc chắn rồi.”
Ngày hôm sau, Lâm Tri Ngôn nhờ Lăng Phi mua hộ mình một chiếc điện thoại di động mới.
Cô lắp sim cũ vào, sau đó đăng nhập vào mạng xã hội để xem thử, quả nhiên trong đó có rất nhiều tin nhắn chưa đọc. Mỗi ngày cô đều thông báo an toàn lên vòng bạn bè vào một thời gian nhất định. Nhưng trận động đất đêm qua đã đột ngột cắt đứt liên lạc cả một ngày khiến cho tất cả bạn bè trong danh bạ đều rất sốt ruột và lo lắng.
Sau khi Lâm Tri Ngôn trả lời từng người một, cô đăng hẳn một bài riêng lên vòng bạn bè để cảm ơn mọi người đã quan tâm đ ến cô.
Hoắc Y Na lập tức gửi tin nhắn riêng đến: [Nghe nói cô bị thương à, có nghiêm trọng không?]
Lâm Tri Ngôn trả lời: [Tôi vẫn ổn, xem như là thoát chết trong gang tấc.]
[Ồ.]
Mãi một lúc sau, Hoắc Y Na mới nhắn hỏi tiếp: [Vậy anh ta đâu rồi?]
Cô Hoắc này vẫn kiêu ngạo như vậy, rõ ràng đang lo lắng cho anh trai của mình nhưng vẫn phải quanh co một vòng mới hỏi đến.
Nghĩ tới Hoắc Thuật vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, Lâm Tri Ngôn cảm thấy hơi buồn nên mím môi trả lời: [Anh ấy vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chưa tỉnh lại. Nhiều tuyến đường gần thành phố Bân đã bị hư hại do động đất nên rất nguy hiểm. Đợi sau khi anh ấy quay lại Sơn Thành thì lúc đó mới nên đến thăm.]
Lâm Tri Ngôn vốn tưởng rằng với tính cách của Hoắc Y Na thì nhất định sẽ mạnh miệng nói “Ai thèm đến thăm anh ta chứ”.
Không ngờ lần này cô ấy lại nghe lời đến bất ngờ, trả lời: [Biết rồi. Bên ngoài mọi người truyền tai nhau rằng Hoắc Thuật đã chết, cổ phiếu của công ty liên tục bị tụt dốc nên ba đang tức giận, không có thời gian để quan tâm đ ến anh ta.]
Lâm Tri Ngôn đọc tin này xong thì không khỏi cảm thấy hoang đường.
Mạng sống của con trai có lẽ còn không có giá trị bằng công ty, trong ngôi biệt thự lớn được làm từ gấm vóc lụa là kia có bao nhiêu phần tình thân và luân lí làm người đây?
Lâm Tri Ngôn gọi điện thoại cho Lạc Nhất Minh. Đầu tiên là để cảm ơn ngày hôm qua anh ấy đã giúp đỡ Lăng Phi, hai là để hỏi xem những gì Hoắc Y Na vừa nói có phải là sự thật không.
Lạc Nhất Minh trả lời lấp li3m, không rõ ràng nên Lâm Tri Ngôn đoán rằng bên ngoài chắc chắn đang long trời lở đất rồi.
“Cô yên tâm đi, hiện giờ tôi đã đi theo anh ấy rồi, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Làm sao tôi có thể ngồi yên mặc kệ được.”
Trong điện thoại, Lạc Nhất Minh nói bằng giọng Bắc Kinh: “Còn phải nhờ cô chăm sóc anh Thuật giúp tôi, bên này có tôi xử lý rồi nên sẽ không xảy ra bất kỳ sự hỗn loạn nào đâu.”
“...”
Lâm Tri Ngôn vạch trần chút tâm tư của Lạc Nhất Minh mà không thương tiếc: “Không phải anh đã sắp xếp người trông nom anh ấy rồi sao. Tại sao còn cần tôi chăm sóc nữa?”
Lạc Nhất Minh cười xấu xa: “Coi như là giúp tôi chuyện này đi, tốt xấu gì cũng phải chờ anh ấy vượt qua giai đoạn nguy hiểm này thì mới nói tiếp được. Nếu không sau khi tỉnh lại anh ấy không thấy cô thì sẽ phát điên mất, đến lúc đó công ty cũng đi đời nhà ma rồi!”
Lâm Tri Ngôn cúp điện thoại, ngơ ngác không hiểu sao cô lại được giao trọng trách làm “người giám hộ của bệnh nhân”.
Thôi vậy, dù sao cũng đang nợ anh.
Vào giữa trưa ngày thứ ba nhập viện, Chu Kính cử người đến bàn giao toàn bộ vali đã bị lăn xuống khe núi. Lâm Tri Ngôn kiểm kê lại một lượt, cũng may tổn thất không lớn, tất cả tài liệu và bản thảo sưu tầm được đều được giữ nguyên vẹn.
Cô lại mất thêm ngày nữa để xử lý mọi thứ ổn thỏa. Khi rảnh rỗi, Lâm Tri Ngôn thường ngồi nghĩ ngợi lung tung, cô đang định đi lên nhìn Hoắc Thuật một cái thì thấy chàng trai giao hành lý vào hôm trước chạy tới gõ cửa.
“Cô Lâm, phó tổng giám đốc Chu bảo tôi tới đây báo cho cô biết, tổng giám đốc Hoắc đã tỉnh lại rồi.”
...
Lâm Tri Ngôn đứng ở ngoài cửa, nhìn xuyên qua lớp cửa kính. Trong phòng bệnh đang có một nhóm nhân viên y tế tập trung lại.
Sắc mặt của Hoắc Thuật vẫn trắng bệch làm tôn lên đôi lông mày đen nhánh vô hồn. Anh gian nan giơ tay lên một cách bướng bỉnh như đang muốn lấy thứ gì đó trên tủ đầu giường nhưng vì đụng vào vết thương nên đau đến mức toát mồ hôi lạnh, môi mím lại thành một đường thẳng nhợt nhạt.
Nhóm bác sĩ bị dọa kinh hồn bạt vía, chỉ sợ anh tự tìm đường chết rồi cứ thế ra đi.
Cũng may có một y tá nhanh tay nhanh mắt cầm lấy chiếc điện thoại di động ở trên tủ đầu giường, đặt vào trong tay anh.
Lúc này Hoắc Thuật mới nằm yên lại, mở màn hình điện thoại di động ra, mồ hôi lạnh còn đọng lại trên chóp mũi của anh.
Lâm Tri Ngôn biết anh muốn xem cái gì.
Nếu đoán không sai thì anh đang muốn kiểm tra vị trí của ốc tai nhân tạo. Trong lúc đứng trước bờ vực của cái chết, anh đã lựa chọn thả tay ra, nhưng anh lại sợ Lâm Tri Ngôn sẽ thật sự biến mất nên việc đầu tiên anh làm sau khi tỉnh lại chính là xác nhận kết quả.
Vốn dĩ Lâm Tri Ngôn có thể chọn tìm các chức năng ẩn của ứng dụng và tắt định vị đi, nhưng cô đã không làm như vậy.
Quả nhiên Hoắc Thuật dừng một chút, ngẩng đầu lên với vẻ mặt khó tin.
Tầm mắt của anh quét quanh phòng bệnh, sau đó nhìn xuyên qua nhóm nhân viên y tế đang tất bật và chạm vào đôi mắt chỉ được lộ ra qua lớp cửa kính của Lâm Tri Ngôn. Hai mắt đan xen nhìn nhau.
Ngay sau đó, đồng tử trong đôi mắt vốn đen nhánh kia đột nhiên lóe sáng, giống như hai ngôi sao sáng trên bầu trời đêm sau khi mây đen rút đi.
Lâm Tri Ngôn ngập ngừng giơ tay lên rồi khẽ vẫy tay qua lớp cửa kính, vừa là lời chào vừa là sự an ủi thầm lặng.
Việc quản lý phòng chăm sóc đặc biệt tương đối nghiêm ngặt. Sau khi được nhân viên y tế cho phép thì người nhà có thể vào thăm bệnh nhân trong vòng mười phút để động viên tâm lý bệnh nhân.
Hoắc Thuật làm gì có người thân nào đến đâu?
Lâm Tri Ngôn cam chịu đi rửa tay và thực hiện các biện pháp khử trùng xong, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra.
Vừa vào cửa thì nhận ra không cần phải thập thò nữa, Hoắc Thuật không hề ngủ mà chỉ nằm trên giường bình tĩnh chăm chú nhìn cô như là đã đợi từ rất lâu rồi.
Lâm Tri Ngôn cố gắng giảm tốc độ một cách tự nhiên nhất có thể, lấy một chiếc ghế đặt xuống rồi ngồi vào, hỏi: “Anh có sao không?”
Trong mắt Hoắc Thuật có ý cười nhàn nhạt, anh khẽ chớp mắt.
Chỉ vì sắc mặt của anh vẫn còn tái nhợt, khuôn mặt gầy gò như ma cà rồng, trên cằm đã xuất hiện râu đen nên nụ cười kia có vài phần chán nản và yếu ớt của sự đau ốm, khác hẳn với vẻ kiên quyết và tự tin ngày xưa, khiến người khác cảm thấy không đành lòng.
Xung quanh chỉ có tiếng máy móc đang vận hành nhẹ nhàng, Lâm Tri Ngôn không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng kia của anh nên ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Sao không nói chuyện?”
Qua một lúc sau, Hoắc Thuật mới khàn giọng nói: “Anh sợ mình lên tiếng thì giấc mơ sẽ biến mất.”
Mi mắt của Lâm Tri Ngôn khẽ giật.
Trải qua cuộc phẫu thuật đã khiến giọng nói trầm thấp, dễ nghe của anh trở nên yếu ớt và khàn đặc đến mức khiến người ta nhớ lại nỗi hoảng sợ khi bị mắc kẹt trên vách núi trong trận động đất và tai nạn xe kia.
Cô thà rằng Hoắc Thuật vẫn là dáng vẻ ở trên cao, bất khả chiến bại kia.
“Tôi không nhẫn tâm đ ến thế đâu. Anh đã cứu tôi, ít nhiều gì tôi cũng phải chấp nhận phần ân tình này.”
Hoắc Thuật còn chưa kịp vui mừng thì Lâm Tri Ngôn lại khẽ cười, nói: “Nếu muốn đi thì cũng phải đợi đến khi anh tỉnh lại mới đi được.”
Hoắc Thuật cau mày, ánh mắt tối sầm, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, chậm rãi mỉm cười: “Không sao, em đi đến đâu, anh sẽ đuổi theo đến đó. Nếu em không muốn gặp anh thì anh sẽ trốn đi.”
“Người khác mà nghe thấy lời này thì sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất. Tổng giám đốc Hoắc là người sát phạt quả quyết, từ lúc nào lại yêu đương mù quáng như vậy rồi?”
“Yêu Yêu, nếu không có tình yêu thì anh lấy đâu ra mù quáng như vậy?”
Hoắc Thuật nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực, giống như tia sinh lực cuối cùng của mạng sống cũng đang bùng cháy trong ánh mắt này vậy.
Lâm Tri Ngôn bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, kéo ghế ra rồi đứng dậy.
Sắc mặt của Hoắc Thuật c**ng cứng lại, thậm chí không thèm để ý đến kim tiêm đang cắm trên tay, vội vàng duỗi tay ra nắm tay của cô: “Yêu Yêu...”
Lâm Tri Ngôn nhìn thấy sắc mặt của anh tái mét đi vì đau đớn thì càng hoảng sợ: “Anh làm gì vậy? Mau nằm xuống!”
“Em ngồi thêm một lát nữa đi, đừng đi.”
Thậm chí hơi thở của Hoắc Thuật cũng bị đứt quãng, nhưng vẻ mặt lại rất bướng bỉnh.
Đi đóng vai xác chết cũng không cần phải hóa trang.
Lâm Tri Ngôn bất đắc dĩ, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi không đi, tôi đi lấy cho anh một cốc nước.”
Hoắc Thuật nhìn cô như muốn xác nhận tính chân thật của lời nói này.
Cuối cùng anh cũng yên tâm, thở phào một hơi rồi nằm xuống gối, thở dồn dập nói: “Em cũng bị thương, không cần phải làm những việc này cho anh.”
Lâm Tri Ngôn không để ý đến anh nữa mà cúi người ấn nút điều chỉnh giường của anh nâng lên một chút để anh có thể ngồi thoải mái.
Cô lại rót một cốc nước ấm rồi đưa lên miệng của Hoắc Thuật.
Chiếc cốc giấy đặt bên đôi môi nhợt nhạt của người đàn ông, chọc qua chọc lại, lúc này Hoắc Thuật mới mở miệng ra, nâng tay của cô lên uống hết nửa cốc nước.
Khi anh nửa ngồi dậy, cổ áo choàng bệnh viện cỡ lớn của anh hơi mở ra để lộ ra đai đeo ngực đàn hồi cố định xương sường và vết sẹo cũ trên vai phải.
Vết sẹo có kích thước bằng một đồng xu, xung quanh có vài đóm trắng như đốm lửa. Vùng da sau khi miệng vết thương khép lại vừa mỏng vừa trơn bóng, có một số nếp gấp không đều ở rìa.
Lâm Tri Ngôn rất chắc chắn rằng trên người Hoắc Thuật vào ba năm trước rất sạch sẽ, hoàn toàn không có vết sẹo như thế này.
Đó chỉ có thể là vết thương xuất hiện trong mấy năm sau khi cô rời đi.
Nhưng Lạc Nhất Minh chỉ đề cập đến việc Hoắc Thuật có một vết thương do dao găm đâm vào ngực và không nhắc tới bất kỳ tai nạn bất ngờ nào khác. Hơn nữa vết sẹo này trông không giống vết đâm hay do tai nạn để lại mà giống vết bỏng hơn.
Lâm Tri Ngôn đặt chiếc cốc xuống, nghiêng đầu tò mò hỏi: “Làm sao anh lại có vết sẹo này?”