• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tri Ngôn quay đầu nhìn về phía cửa sổ, cô có thể thấy được lo lắng nơi đáy mắt Hoắc Thuật dù anh đã cố gắng điều chỉnh nhịp thở, khoác lên mình vỏ bọc điềm tĩnh.

 

Quý Uyển nói không sai, họ là loại người như vậy, là thiên tài ai ai cũng sùng bái, đồng thời cũng là một kẻ điên. Như một chiếc xe đua chạy 200km/h vừa k1ch thích vừa nguy hiểm, luôn khác biệt, bỏ xa người thường trên đường đua.

 

Sự khác biệt giữa việc tự hủy hay không nằm ở việc liệu có ai đó nắm chặt tay lái, chấp nhận toàn bộ hào quang cũng như bóng tối u ám của họ hay không.

 

Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng đóng tập thơ trong tay lại, bước tới nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

 

Hoắc Thuật đóng cánh cửa sau lưng lại, ngồi xuống ghế sô pha trước mặt Lâm Tri Ngôn, yết hầu của anh hơi lăn: “Em muốn nói gì vậy?”

 

Vóc người anh cao lớn, chủ động hạ thấp người sẽ giúp việc giao tiếp dễ dàng hơn rất nhiều, thuận tiện cho việc đứng lên, lại không khiến người khác phải đau cổ vì ngước nhìn anh.

 

Lâm Tri Ngôn hạ giọng hỏi: “Có phải anh đến gặp bác sĩ tâm lý một mình không?”

 

Thân thể Hoắc Thuật bỗng nhiên căng cứng, anh ngẩng đầu lên.

 

“Lại là Lạc Nhất Minh?”

 

Anh gần như khẳng định “nghi phạm” của chuyện này, mắt anh nheo lại, tuyệt đối không phải ánh mắt thiện lành gì.

 

“Không liên quan gì đến anh ấy, đó là quyết định của riêng em.”

 

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, Lâm Tri Ngôn lại mỉm cười, đút một tay vào túi quần hỏi: “Bây giờ anh đã hiểu cảm giác bị người khác âm thầm thao túng là như thế nào chưa?”

 

Hoắc Thuật quan sát sắc mặt của cô, suy xét hỏi: “Vậy Yêu Yêu đang ‘trả thù’ anh sao?”

 

“Cứ cho là vậy đi, em đang trừng phạt anh, tự mình khai nhận đi.”

 

Lâm Tri Ngôn hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh gạt em?”

 

Hoắc Thuật mím môi, sau đó anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Anh không hề lừa em.”

 

“Cái gì?”

 

“Anh không bị bệnh nên không thể nói là anh gạt em được.”

 

Anh tưởng Lâm Tri Ngôn đến đây để tra hỏi anh.

 

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, tựa như đang nói điều gì đó vô cũng hiển nhiên: “Anh ngồi vào vị trí này, trong sáng ngoài tối đều có kẻ dòm ngó, nếu để người khác biết anh đến những nơi như thế chẳng khác nào tự hại mình, nên là, không cần gióng trống khua chiêng làm gì.”

 

“Chỉ thế thôi à?”

 

“... Không ai đi thích một người có thể mắc bệnh tâm lý.”

 

Khi nói lời này, giọng anh trở nên vừa khàn vừa lạnh lùng, như thể anh vừa nuốt phải một cục băng vậy.

 

Dù anh chưa bao giờ coi mình là người bệnh nhưng trong suy nghĩ của nhiều người, tới phòng khám là có bệnh.

 

Anh bất an, thậm chí trong lòng còn mang một nỗi sợ mà bản thân anh không nhận ra, anh sợ Lâm Tri Ngôn sẽ ghét anh.

 

Lâm Tri Ngôn không biết phải nói gì vì cố chấp của anh.

 

Cô hỏi: “Anh nghĩ mình không có vấn đề, vậy tại sao lại tới chỗ đó?”

 

Hoắc Thuật thả lỏng tư thế, không trả lời mà hỏi lại: “Yêu Yêu gọi anh về để tra khảo anh?”

 

“Đừng đánh trống lảng.”

 

Lâm Tri Ngôn đã nhìn thấu mánh khóe đổi chủ đề của anh.

 

Thế là Hoắc Thuật ngừng nói.

 

Anh im lặng hồi lâu, tự cười giễu một tiếng, môi mỏng khép mở: “Bởi vì anh muốn biết cảm giác làm người bình thường như thế nào. Anh muốn trở thành loại người mà em thích.”

 

Lâm Tri Ngôn cảm thấy cổ họng cô hơi nghẹn, bức tường thành kiên cố trong lòng có vẻ đang dần sụp đổ.

 

Thông minh cùng hoang tưởng khiến người ta luôn sợ anh. Có thể vào lúc cô không biết, chiếc xe chạy 200km/h đang cố gắng đè nén bản thân để phù hợp với tốc độ 60km/h của cô.

 

Điều này rất khó đối với anh, đến khi anh phát hiện mình không dừng lại được nữa, anh dứt khoát chọn lối đi khác để chứng minh tấm chân tình của mình.

 

Anh tham dự các buổi dạ tiệc từ thiện, giúp phát triển chip trợ thính tối tân nhất, nghiên cứu công nghệ k1ch thích dây thần kinh cột sống hàng đầu thế giới và giúp vô số người khuyết tật có hoàn cảnh khó khăn như cô có được cuộc sống một cuộc đời trọn vẹn.

 

Nếu như anh đã định không thể cùng sánh vai với cô thì anh nhất định phải về đích trước cô, ít nhất là để đường đua của cô không còn trở ngại gì, một đường đua rải đầy hoa.

 

“Anh có thường xuyên đến phòng khám tâm lý đó không?”

 

“... Nửa tháng, hoặc một, hai tháng, còn tùy trường hợp.”

 

“Từ giờ trở đi đừng đi một mình nữa.”

 

Cô nghe thấy giọng nói của mình: “Em sẽ đi cùng anh, với tư cách người nhà.”

 

Thân mình cứng còng của Hoắc Thuật nháy mắt thả lỏng, anh chậm rãi ngẩng đầu lên.

 

Anh không thể tin nổi tới mức sự hoài nghi trong mắt dường như chuyển thành ảo giác thính giác.

 

"Nếu chúng ta bắt đầu lại, anh phải nghiêm túc với em.”

 

Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng nắm bàn tay của anh, sau đó buông ra, nhẹ nhàng nhìn vào đôi mắt đang mờ mịt của anh: “Đây là cơ hội cuối cùng, nếu không được, em cũng không còn cách nào khác. Bởi vì em, không có cái mạng thứ hai để đánh cược đâu.”

 

“Yêu Yêu…”

 

Hoắc Thuật chậm rãi đứng dậy, yết hầu chuyển động, mắt anh cụp xuống, cố chấp nói: “Em nói lại đi, phải nói rõ hơn nữa.”

 

“Em nói, nếu chúng ta bắt đầu lại, anh phải đối xử tốt với em…”

 

Cô đột nhiên rơi vào lồ ng ngực lành lạnh rắn chắc, ngẩng đầu lên, một nụ hôn nóng bỏng liền ập đến.

 

Như để xác nhận, anh cuốn lấy lưỡi cô, tước đi không khí khiến cô khó thở.

 

“Hoắc Thuật, xin anh... Nói gì đi…”

 

“Đủ rồi, Yêu Yêu, em không cần làm gì cả, lần này hãy để anh là người đánh cược.”

 

Hoắc Thuật nhịn không được hôn lên cổ, vành tai, sau đó là khóe môi. Đôi mắt anh nhuốm màu đỏ của hoàng hôn, ngay cả hơi thở cũng gấp gáp hơn.

 

Anh say mê ôm mặt cô, vài sợi tóc mái rủ xuống trán cũng rung lên theo hô hấp của anh.

 

Lâm Tri Ngôn nhận thấy đầu ngón tay của mình cũng run rẩy, như thể mất kiểm soát, ở cô có sự hưng phấn trái ngược hoàn toàn với vẻ bình tĩnh của anh. 

 

“Anh đang run…”

 

“Không sao đâu, chẳng qua là anh đang rất vui.”

 

Hoắc Thuật ôm chặt lấy cô, mỉm cười thì thầm bên tai cô: “Yêu Yêu, anh thực sự rất vui.”

 

Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng thở dài, cô ấn tay vào đôi tay đang kích động của anh, nhẹ nhàng nắm lấy như đang an ủi anh.

 

“Hoắc Thuật, nếu em chết, anh sẽ ra sao?”

 

“Em sẽ không chết.”

 

“Anh chết cùng em hả?”

 

“Anh sẽ không tự sát.”

 

“Phải vậy không?”

 

Lâm Tri Ngôn vươn tay kéo mở cà vạt và cúc áo làm lộ ra vết bỏng trên vai trái rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy vẻ kinh ngạc của người đàn ông: “Vậy vết sẹo này từ đâu mà có?”

 

Câu trả lời cho cô là một nụ hôn sâu, triền miên đến nghẹt thở.

 

Dưới ánh hoàng hôn, hai người đối diện với nhau, hôn nhau, dường như muốn đem mọi thứ xung quanh thiêu rụi.

 

“Qua mấy năm, kỹ thuật c ởi quần áo của cô Lâm vẫn mạnh bạo như vậy.”

 

Nghe tiếng cười khẽ phát ra trên đỉnh đầu, Lâm Tri Ngôn liền dùng hai tay ôm cổ người đàn ông, không muốn chịu thua mà níu đầu anh xuống một chút.

 

“Vậy à? Em sẽ tìm vài người luyện tập cùng em.”

 

“Đừng tìm người khác, có anh rồi, em gọi là anh tới.”

 

Tiếng cười trầm thấp phát ra, quấn quýt với hơi thở của cô.

 

Tóc mái của người đàn ông hơi rối, cổ áo mở rộng, mắt anh đã đỏ lên vì k1ch thích, giọng nói khàn khàn.

 

“Anh muốn em, Yêu Yêu. Rất nhớ, rất nhớ em, nhớ tới tim anh đau thắt lại.”

 

Anh nắm lấy tay Lâm Tri Ngôn đặt lên trái tim mình, chóp mũi chạm vào hõm cổ cô, tự lẩm bẩm nói: “Em nghe đi, có phải nó sắp nổ tung rồi không? Anh yêu em, Yêu Yêu… Thì ra đây là tình yêu sao?”

 

Giống như vừa giải quyết được một nan đề, anh như bừng tỉnh, đôi mắt mở to ửng đỏ.

 

Cả người anh lập tức chìm vào hưng phấn, anh lặp đi lặp lại bên tai Lâm Tri Ngôn: “Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em Yêu Yêu.”

 

Hơi thở phả bên tai cô quá nóng bỏng khiến má cô đỏ bừng lên, cô phải làm sao trước lời tỏ tình điên cuồng này đây?

 

Quý Uyển nói đúng, Hoắc Thuật đang bộc lộ mọi cảm xúc của anh qua ngôn ngữ cơ thể.

 

Hơi thở gấp gáp, căng thẳng, đầu ngón tay khẽ run đều nói rằng anh si mê với tình cảm này đến nhường nào.

 

Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vậy cô chọn tin anh lần nữa.

 

Hai người lại hôn nhau, tựa như lấp đầy hơn ba năm xa cách. Lưng cô áp vào tủ sách lạnh lẽo, một cuốn sách bìa cứng bị động tác của hai người làm rơi xuống, tập thơ mạ vàng ấy nằm lật ngửa trên đất nhưng giờ đây, không ai chú ý tới nó cả.

 

“Đợi chút, vết thương của anh..”

 

“Không cần để ý đến nó, dù sao đã tháo băng rồi.”

 

“Không được.”

 

“Đừng ấn quá mạnh là được.”

 

“Hoắc Thuật!”

 

Lâm Tri Ngôn thở hổn hển, cô nhấn mạnh: “Bác sĩ nói ít nhất phải hai tháng anh mới có thể l@m tình được.”

 

Cô khẽ cau mày, đôi mắt ngấn nước đầy nghiêm túc không chút khoan nhượng nào.

 

Khó khăn lắm mới quay về bên nhau, Hoắc Thuật nào dám chống lại cô?

 

Anh miễn cưỡng tách khỏi môi Lâm Tri Ngôn, dùng gần như toàn bộ sức lực để kiềm chế bản thân, anh lùi lại một bước, dựa vào tường, giơ tay vuốt mái tóc đen dày của mình.

 

“Không sao, nghe Yêu Yêu hết.”

 

Anh cúi đầu mỉm cười, giống như một thanh niên vừa mới thực hiện được ước mơ đời mình, ra vẻ hào sảng nói: “Ba năm rưỡi còn chờ được, thêm mấy ngày nữa có là gì.”

 

Giọng của anh khàn đi vì cố kìm nén, Lâm Tri Ngôn không nỡ mà tủm tỉm bước về phía anh, kéo cổ anh xuống thưởng cho anh một nụ hôn.

 

Yết hầu của Hoắc Thuật chuyển động, anh muốn làm nụ hôn sâu hơn nhưng cô lại dễ dàng né tránh: “Dưỡng bệnh cho tốt đi, tương lai còn dài mà.”

 

Hoắc Thuật đứng đó không nhúc nhích, không nhịn được mà phải bật cười: “Yêu Yêu, em học thói hư tật xấu rồi.”

 

Lâm Tri Ngôn cúi đầu, dừng một chút, nhìn sang chỗ khác rồi nói: “Anh đàng hoàng lại chút đi.”

 

Hoắc Thuật vươn tay nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay anh nóng như lửa đốt.

 

“Anh tắm xong, em còn ở đây không?”

 

“Không thì sao?”

 

“Tối nay em ở lại đi.”

 

“Anh chắc chưa?”

 

Lâm Tri Ngôn nghi ngờ nhìn anh: “Anh còn muốn dưỡng bệnh nữa không?”

 

“Ở lại đi, có rất nhiều phòng.”

 

Hoắc Thuật cười cười, dùng đầu ngón tay xoa xoa cổ tay cô: “Lỡ như mọi chuyện vừa rồi chỉ là anh mơ, thế thì khi anh mở cửa lần nữa, em sẽ biến mất.”

 

Lâm Tri Ngôn không có ý kiến ​​gì, chỉ khẽ cười: “Đi đi, cẩn thận đừng để vết thương bị ướt.”

 

Buổi tối, Lâm Tri Ngôn chọn ngủ ở phòng khách trên tầng hai.

 

Giữa chừng, Hoắc Thuật gõ cửa nói muốn nhìn cô, tiện đưa cho cô một ít quần áo và đồ vệ sinh cá nhân mà dì Trương đã mua cho cô.

 

Lâm Tri Ngôn phải vất vả lắm mới đuổi anh về phòng của mình, sau khi tắm rửa, vừa nằm lên giường thì đoạn chat của Hoắc Thuật hiện thông báo.

 

Shu: [Yêu Yêu, em ngủ rồi à?]

 

Lâm Tri Ngôn: [Chuẩn bị đi ngủ, sao thế?]

 

Shu: [Không có gì, anh nhớ em. “Hôn hôn”]

 

Khóe môi Lâm Tri Ngôn giật giật: […]

 

Shu: [Sao em không trả lời? “Hôn hôn”]

 

Shu: [Yêu Yêu ngủ rồi? “Tò mò”]

 

Shu: [Thật sự ngủ rồi ư? “Tò mò”]

 

Shu: [Chúc ngủ ngon, Yêu Yêu. “Mơ đẹp”]

 

Một đêm ngon giấc trôi qua, khi tỉnh lại, trời đã sáng choang.

 

Lâm Tri Ngôn mất một lúc để tỉnh hoàn toàn, cô xuống giường rút sạc điện thoại, vừa đánh răng vừa thêm bạn bè với Quý Uyển theo thông tin liên lạc trên danh thiếp.

 

Hai người trò chuyện đôi câu, sau đó Lâm Tri Ngôn thay quần áo và đi xuống lầu.

 

Hương mì thơm lừng bay ra từ nhà bếp, cô tò mò nhìn sang thì thấy Hoắc Thuật mặc áo phông màu xám nhạt và quần dài đang ân cần dọn bữa sáng lên bàn.

 

Kiểu Trung Quốc có trà bánh, cháo loãng và sữa đậu nành, kiểu phương Tây có sandwich kẹp thịt hun khói, salad tôm bơ và cà phê, món nào cũng có đủ.

 

Lâm Tri Ngôn ngẩn người trong giây lát, thời gian như thể quay lại năm tháng ấy, khi hai người chưa rời xa nhau.

 

“Em tỉnh rồi?”

 

Hoắc Thuật ngẩng đầu mỉm cười. Chỉ sau một đêm, ở anh khiến người ta cảm thấy như mùa đông lạnh lẽo vừa đi qua, chuyển sang mùa xuân ấm áp vậy.

 

Lâm Tri Ngôn vô thức thả lỏng, cười nói: “Nhà anh có chuyên gia dinh dưỡng và dì Trương, còn cần tổng giám đốc Hoắc xuống bếp sao?”

 

Hoắc Thuật kéo ghế ra, chậm rãi đáp: “Anh dậy sớm nên rảnh rỗi.”

 

Lâm Tri Ngôn có thể nhận ra tâm trạng anh đang rất tốt, chỉ là, cần phải thay đổi tình trạng mất ngủ này của anh.

 

“Em có vài điều cần bàn với anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK