Lúc Hoắc Thuật bước tới, nhìn thấy Lạc Nhất Minh đang vội vàng bỏ đi.
Ánh mắt kia hơi lạnh lẽo, Lâm Tri Ngôn ngầm hiểu đó là sự “cảnh cáo”.
Trước khi cô cảm nhận được áp lực, Hoắc Thuật đã dừng lại, đứng cách cô ba bước chân, thong thả cho tay vào túi quần, phong thái cao quý lại xa cách, thật khó để liên tưởng anh và kẻ tàn bạo trong nhà vệ sinh lúc nãy là cùng một người.
Nhưng Lâm Tri Ngôn từng nhìn thấy anh đấm Thành Dã Độ, bây giờ nhớ lại nắm đấm mạnh mẽ kia, vẫn có thể cảm nhận rõ rệt bầu không khí run rẩy khi bị xé toạc.
Hành lang có rất nhiều người, Lâm Tri Ngôn không muốn bị người khác bàn tán, bèn xoay người bước đến chỗ thang máy.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân từ tốn, máy trợ thính của cô rất nhạy, thu âm rất nhanh, nên cô nghe rất rõ.
Cô dừng lại, tiếng bước chân sau lưng cũng ngừng lại, hai người im lặng hết mười mấy giây.
Anh vẫn chưa chịu đi à, tại sao chứ?
“Lạc Nhất Minh đã nói gì với em?”
Hoắc Thuật mở miệng như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói lạnh nhạt nhưng không thể lờ đi.
Lâm Tri Ngôn vươn tay ấn nút thang máy, muốn mở miệng hỏi, nhưng cổ họng cứ như bị một mớ bông gòn chặn lại, dây thanh quản cứng đờ.
Lần đầu tiên trong hai năm, cô không muốn lên tiếng.
Cô không biết tại sao, nhưng nếu muốn truy hỏi ngọn nguồn, thì chắc là khi lần đầu tiên cô ở trên giường cố gắng gọi tên của Hoắc Thuật, bị dáng vẻ cứng đờ của anh chặn lại, không cho cô lên tiếng.
Lúc đó, cô đúng là cực kỳ ngu xuẩn.
Lâm Tri Ngôn lấy điện thoại ra để gõ chữ, ngón tay đang gõ chợt ngừng lại, cảnh tượng cứ như quay lại vài năm trước.
[Sao anh lại đánh tổng giám đốc Cố?]
Hoắc Thuật nhíu mày lại.
Lâm Tri Ngôn đoán, chắc là anh đang suy nghĩ làm sao để gi3t chết Lạc Nhất Minh đây mà.
“Cô Tai Dài à, em đang muốn bao che cho tên đó sao?” Hoắc Thuật hỏi ngược lại.
Lâm Tri Ngôn mặt không biến sắc tiếp tục gõ chữ: [Có phải là tại tôi không?]
“Không phải.”
Trả lời nhanh như vậy, cứ như cố tình vạch rõ ranh giới với cô vậy.
Lâm Tri Ngôn vẫn muốn hỏi vài câu, Hoắc Thuật cười nhẹ, nhìn cô nói: “Cô Tai Dài còn tiếp tục hỏi nữa, thì anh sẽ nghi ngờ là em muốn tình cũ không rủ cũng tới với anh đấy.”
Xem kìa, nói lời công kích nhẹ nhàng như vậy, đúng là không ai có thể moi được chút tin tức nào từ miệng của anh mà.
Trí thông minh của anh đã ở ngưỡng siêu việt, cứ như một con sư tử dũng mãnh, ngáp một cách lười miếng cũng có thể khiến người khác cụp đuôi bỏ chạy.
[Giữa chúng ta có thứ gọi là tình cũ à?] Lâm Tri Ngôn chế giễu đáp lại.
Anh nói đúng, cô không nên lo chuyện bao đồng. Cho dù anh ra tay vì lý do gì thì cũng không liên quan đến cô.
Dù sao thì cũng là người lạ thôi mà, đã nói tới mức này rồi, cô cũng đã trọn tình trọn nghĩa.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Tri Ngôn xoay người định bước vào, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.
Khoảng cách của hai người bất chợt được kéo gần, còi báo động nguy hiểm vang lên. Lâm Tri Ngôn khó hiểu quay đầu lại, không ngờ Hoắc Thuật lại ra tay, dù sao thì lúc nãy chính anh là người làm ra vẻ “chúng ta không quen nhau” cơ mà.
Thang máy chờ một lúc lâu không có người vào, bèn khép cửa lại.
Trước khi Lâm Tri Ngôn nổi giận, Hoắc Thuật đã buông tay ra.
Sự lạnh lẽo trong đáy mắt của anh dần tan biến, thu tay lại im lặng đóng lại cúc tay áo, cứ như đang đeo xiềng xích vậy, hỏi cô: “Mấy năm nay, em có ở bên ai khác không?”
[Không liên quan tới anh.]
“Anh không quen ai cả, em thì sao?”
[Nếu tôi nói có thì sao?]
“Có thật không?”
[Có.]
“...”
Im lặng một lúc, Hoắc Thuật vô cảm hỏi hỏi: “Chính là tên luật sư họ Tuỳ đó sao? Địa chỉ IP ‘Tai Dài’ rất gần với Hương Cảng, mấy năm nay chắc là hai người thường xuyên gặp nhau nhỉ?”
Lâm Tri Ngôn bình tĩnh gõ chữ, đổi sang chế độ âm thanh: [Anh say rồi. Có muốn gọi người tới xem thử người thừa kế nhà họ Hoắc đang lên cơn say xỉn không?]
Hoắc Thuật không quan tâm, nhìn vào mắt cô một hồi, cười như không cười nói: “Đừng dỗi nữa, Yêu Yêu à. Anh biết em đang nói dối.”
Trái tim Lâm Tri Ngôn thắt lại, không biết nên phủ nhận cái từ “dỗi” kia, hay là cách gọi “Yêu Yêu” không phù hợp ấy nữa.
Cái người này sao lại cứ thay đổi xoành xoạch, tâm trạng lúc này lúc khác như vậy chứ?
“Sao không nói chuyện với anh vậy? Đêm nay em chưa nói một từ nào với anh hết, anh biết là khả năng ngôn ngữ của em đã hồi phục rất tốt.”
[Chắc là không phải ai cũng xứng đáng để tôi mở miệng.]
Đồng tử Hoắc Thuật co lại.
Anh thông minh như vậy, chắc chắn đoán ra được câu nói của cô còn có ý khác: Lâm Tri Ngôn không nói chuyện với anh nữa, không phải do ám ảnh tự ti gì hết, mà là... anh không xứng.
“Anh không biết là em lại để ý chuyện đó như vậy.”
Hoắc Thuật tự nói với chính mình, giọng nói hơi khàn khàn.
Lâm Tri Ngôn nghĩ, những gì anh không biết, không hiểu còn nhiều lắm.
Nhưng hôm nay cô không muốn nói gì cả, đã hơn ba năm rồi, đừng ai hòng lôi chuyện cũ ra nói nữa. Nếu đã không thể rộng lượng buông bỏ thù hận, thì ít ra cũng nên lãng quên đi.
[Đã qua rồi.]
Lâm Tri Ngôn vô thức làm thủ ngữ, sợ Hoắc Thuật không hiểu, cô bèn mở điện thoại lên gõ một hàng chữ.
Hoắc Thuật không nhìn vào màn hình điện thoại được đưa tới, chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, nhẹ nhàng cử động khoé miệng.
“Không thể quay lại được nữa.” Anh nói.
...
Lâm Tri Ngôn bước vào thang máy, Hoắc Thuật không đi theo nữa.
Thật ra thì, cho dù anh có đi theo cũng vô ích. Anh đã quen với việc nắm bắt mọi chuyện, những chuyện không có lợi ích thì anh sẽ không làm.
Lăng Phi: [Bé cưng à, cậu không sao chứ?]
Lâm Tri Ngôn về tới phòng của mình, việc đầu tiên phải làm là tháo đôi giày cao gót phiền phức ra, chân trần bước tới ngồi lên chiếc ghế sô pha đặt trước cửa sổ sát sàn, trả lời: [Không sao. Có sao thì sẽ nói cho cậu biết.]
Lăng Phi: [Vậy thì tốt! Đúng rồi, chuyện về Trùng Khánh cậu suy nghĩ tới đâu rồi?
Lâm Tri Ngôn đột nhiên thông suốt.
Vivian lúc nào cũng nói, cô luôn vì ánh mắt của người đời mà hy sinh niềm vui của bản thân, câu nói này cũng không hẳn là sai. Lấy thái độ của người khác để quyết định hành trình của mình, vốn dĩ là một chuyện ngu xuẩn.
Lâm Tri Ngôn trả lời: [Được, tớ sẽ về ở vài ngày.]
Lăng Phi mừng rỡ: [Hay quá! Ở nhà của tớ đi! Vẫn là căn chung cư đó, cậu biết địa chỉ rồi đó.]
Lâm Tri Ngôn ngập ngừng: [Có tiện không? Chẳng phải cậu ở chung với Lạc Nhất Minh sao?]
[Con thỏ lắm tổ như anh ấy nhiều nhà lắm, đừng lo cho anh ấy!]
Lăng Phi hành động rất nhanh chóng, trong lúc nói chuyện đã đặt xong vé máy bay hạng thương gia vào mười giờ ngày mai: [Tớ mua xong vé cho cậu rồi nhé! Cả ba chúng ta đi với nhau. Tớ hỏi Lạc Nhất Minh rồi, khách sạn của cậu có phụ trách đưa đón, ngày mai cậu cứ ngồi xe của khách sạn ra sân bay đi, chúng ta gặp nhau ở đó nhé! [Hình ảnh] [Hình ảnh] ]
Thủ đô là địa bàn của Lạc Nhất Minh, có rất nhiều nhà cửa, Lăng Phi tất nhiên sẽ ở cùng với anh ấy, chưa từng phải ở khách sạn.
[Được.]
Lâm Tri Ngôn đứng dậy mở vali, lấy ra một hộp quà chụp hình lại: [Lần trước cậu bảo muốn có loại viên uống dầu cá này, tớ đã nhờ người quen mua giúp rồi nè, ngày mai đưa cho cậu nhé.]
Lăng Phi: [Ôi! Bé cưng có lòng quá đi! Tiều tuỵ vì thức đêm cuối cùng cũng được cứu rồi, gặp được cậu chính là diễm phúc của tớ!]
Lâm Tri Ngôn cười nhẹ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đã khuya.
Đám mây dày thấp thoáng ánh trăng, gió thổi tán cây đu đưa, như đang báo hiện một cơn mưa sắp đến.
Điện thoại rung lên, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Thập Nhất.
Thập Nhất: [Nghiên cứu điện cực ốc tai nhân tạo đã có tiến triển, giai đoạn thử nghiệm đầu tiên đã kết thúc, kết quả khá tốt, muốn tìm hiểu tí không?]
Đôi mắt của Lâm Tri Ngôn sáng lên: [Có chứ.]
Thập Nhất gửi đến hai tệp văn bản chi tiết, có bản Word và bản PowerPoint, giải thích cặn kẽ ưu điểm của loại điện cực ốc tai nhân tạo mà Viện nghiên cứu Đại học A đang tự nghiên cứu.
Lâm Tri Ngôn: [Hay quá đi! Điện tử 3D đã giải quyết được vấn đề mà máy trợ thính thông thường không xử lý được, cũng không giới hạn tuổi tác nữa.]
Giọng điệu của Thập Nhất rất chắc chắn: [Ít nhất trong vòng năm năm sắp tới, nước ta sẽ không có kỹ thuật nào tiên tiến hơn ốc tai nhân tạo này.]
Lâm Tri Ngôn: [Ghê vậy sao?]
Thập Nhất: [Nếu không chắc chắn thì chị sẽ không giới thiệu với em đâu.]
Lâm Tri Ngôn: [Cám ơn chị Thập Nhất, chị tốt với em quá đi. Cuối tháng Tám em sẽ còn ghé thủ đô nữa, lúc đó mới trả lời chị có được không?]
[Được thôi. Suy nghĩ xong rồi báo cho chị biết, chị sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho em.]
Thập Nhất nói chuyện rất nghiêm túc, chưa từng gửi biểu tượng cảm xúc đáng yêu nào cả, nhưng hôm nay lại hiếm hoi hỏi thêm vài câu về chuyện riêng tư của cô: [Lần trước em nói đến thủ đô tham gia buổi đấu giá, thế nào rồi?]
Lâm Tri Ngôn: [Đã bán được hai tác phẩm rồi, góp được mười trăm sáu mươi ngàn cho quỹ phúc lợi khuyết tật.]
Thập Nhất: [Giao tiếp thì sao?]
Lâm Tri Ngôn đáp: [Lúc đầu còn tưởng là khó giao tiếp lắm, nhưng không ngờ lại làm khá ổn.]
Bất chợt, điện thoại rung lên.
Vừa đọc tin trên màn hình, Lâm Tri Ngôn đang uống nước suýt thì bị sặc.
Thập Nhất: [Gửi một đoạn ghi âm sang đây nào, để chị nghe thử thành quả luyện tập.]
Trước đây Thập Nhất cũng từng làm vài bài kiểm tra trực tuyến nhỏ với cô, nhưng nói chuyện bằng voice chat thì lại là lần đầu tiên. Nghĩ lại thì, quen biết Thập Nhất cũng được hai năm rồi, cả hai hầu như chưa từng gửi voice chat cho nhau, cho nên khi nhìn thấy yêu cầu này, Lâm Tri Ngôn mới phản ứng không kịp.
Cô cứ như học sinh đang chuẩn bị làm bài thi, căng thẳng hỏi: [Nói gì đây?]
Thập Nhất dường như hiểu được tâm trạng của cô, đáp lại: [Đừng căng thẳng, nói gì cũng được.]
Lâm Tri Ngôn trầm ngâm một hồi, mở ứng dụng “nghe nói” ra luyện tập hai lần, thấy những dòng chữ hiện ra khớp với những gì mình đã nói, mới hắng giọng, quay lại đoạn chat trong ứng dụng WeChat.
Ngón cái ấn vào biểu tượng micro, kề sát loa của điện thoại bên bờ môi đỏ thắm.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên, kèm theo một chút âm mũi: “Chào chị, chị Thập Nhất.”
...
Sáng ngày hôm sau, quả nhiên có một trận mưa to trút xuống, bầu trời âm u mù mịt.
Sự ẩm ướt của cơn mưa vẫn không thể xua tan cái nóng oi bức của ngày hè, ngược lại bầu không khí vừa ẩm vừa ngột ngạt, khiến ta cảm thấy nhớp nháp.
Sau khi ăn xong buffet sáng của khách sạn, Lâm Tri Ngôn cùng với Vivian kéo vali bước tới sảnh, trông thấy một chiếc Mercedes bảy chỗ màu đen chầm chậm đậu ở trước mặt.
Tài xế đội mưa bước tới, đưa một cây dù cán dài ra, giơ tay xách vali của hai cô gái lên cho vào cốp xe.
Chiếc ô rất lớn, đủ không gian cho hai cô gái, lớp dù bằng satin màu đen trơn như lá sen, những giọt nước mưa rơi trên đó còn chưa kịp đứng yên đã vội vàng lăn xuống dọc tán ô. Từ bậc thang bước vào xe, dù vẫn khô ráo, không ướt chút nào.
Lâm Tri Ngôn ngồi cùng hàng ghế với Vivian, đang vuốt đi hơi nước trên tay áo, vô thức ngẩng đầu lên chợt khựng lại.
Lúc này cô mới phát hiện ra có người đang ngồi trên ghế phụ, góc nghiêng của Hoắc Thuật cứ thế rơi vào tầm nhìn của cô.
Tài xế mở cửa xe ngồi vào, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Mong hai cô thông cảm, quý ngài đây cũng tới sân bay, hai cô không ngại để anh ấy quá giang chứ?”
Lâm Tri Ngôn không ngờ tổng giám đốc Hoắc đây lại rơi vào cảnh phải quá giang.
Vivian cũng nhận ra thân phận của Hoắc Thuật, nhưng không biết chuyện trước đây của Lâm Tri Ngôn và Hoắc Thuật, trong tích tắc đã lấy lại bình tĩnh.
Cô ấy nhấc tay lên xem đồng hồ, nói: “Không ngại, tôi đang vội.”
Còn chưa dứt lời, xe đã lăn bánh, Lâm Tri Ngôn nghi ngờ tài xế chỉ hỏi cho có lệ mà thôi.
Bây giờ nhảy xuống xe là chuyện không thể nào, hơn nữa, cô cũng chẳng có lý do gì phải chạy trốn.
Lâm Tri Ngôn trả dù lại cho tài xế, tài xế lại nói: “Đây không phải dù của khách sạn chúng tôi, là anh Hoắc cho cô mượn đó.”
Anh ta nói là “cho cô”, chứ không phải là “cho hai cô”.
Vivian vuốt cằm, ánh mắt đảo một vòng, vẻ mặt bỗng trở nên khó đoán.
Cô ấy lấy một cây kẹo m út cho vào miệng, ngân nga một bài hát.
Máy trợ thính của Lâm Tri Ngôn rất nhạy, nghe được cô ấy đang ngân nga bài “Chắc chắn anh ấy rất yêu em” của A Đỗ:
“Đáng lẽ tôi nên đu gầm xe, chứ không nên ngồi trong xe, coi hai người ngọt ngào chưa kìa!”
Vivian sai rồi, giữa cô và Hoắc Thuật không hề có cái gọi là ngọt ngào thật sự, chỉ có câu chuyện khiến người khác nghe xong phải rơi rớt con mắt.
Chiếc xe chạy vào lối đi riêng dành cho khách hạng thương gia, trước cửa đã có tiếp viên đang đứng chờ tiếp đón.
Vivian phải ngồi hãng khác để về Hongkong, lúc xuống xe hai người trò chuyện vài câu rồi chia tay.
Tiếp viên đã làm xong thủ tục cho hành khách ngồi khoang thương gia, Lâm Tri Ngôn chỉ cần đi theo sự hướng dẫn của tiếp viên, Hoắc Thuật đi sau lưng cô, không lên tiếng, chỉ khi cô tháo máy trợ thính để qua trạm kiểm soát, hoàn toàn mất đi thính giác, mới vươn tay kéo cô đang chuẩn bị bước tới ngã rẽ lại, quay đầu nói cho nhân viên an ninh nghe tình trạng đặc biệt của cô.
Vậy là tiếp viên đang cười ngọt ngào kia càng chu đáo với cô hơn, chỉ thiếu điều muốn cho Lâm Tri Ngôn vào túi đưa đi thôi.
Sau khi vào khoang thương gia, nhìn thấy Hoắc Thuật điềm tĩnh ngồi ở hàng ghế bên cạnh, trong lòng cô đã không còn một chút gợn sóng.
Cô không biết là do Lạc Nhất Minh báo cho anh biết hay là thế nào, quá trình đã không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng là, Hoắc Thuật đã ngồi kế bên cô.
Lăng Phi ngồi ở hàng ghế sau nhìn thấy cảnh này cũng bất lực, chỉ có thể lườm Lạc Nhất Minh. Lạc Nhất Minh cũng không tiện lên tiếng, chỉ đành kéo tay cô ấy khẽ dỗ dành.
Khoang thương gia chỉ có tầm hơn mười ghế, lúc này gần như đã đầy, chỉ có một vị trí kế bên cửa sổ vẫn còn trống. Lâm Tri Ngôn định một lát nữa sau khi máy bay ổn định rồi thì sẽ sang đó ngồi.
Không lâu sau khi máy bay bắt đầu lăn bánh, Lâm Tri Ngôn nắm chặt chiếc ghế da.
Hoắc Thuật dường như cảm nhận được có gì đó không ổn, quay mặt sang nhìn cô, cau mày lại hỏi: “Tai bị khó chịu à?”
Lâm Tri Ngôn đã tháo máy trợ thính ra, khoé mắt trông thấy Hoắc Thuật đang nói chuyện với cô.
Cô không muốn đáp lại, giơ tay nhấn nút, bảng ngăn cách điện tử kế bên được nâng lên, chặn giữa hai người.
Hoắc Thuật mím môi, nhắm mắt không nói gì nữa.
Lúc máy bay đã ổn định, Lâm Tri Ngôn hạ bảng ngăn cách xuống, định sang ngồi ở vị trí còn trống kia. Ai ngờ vừa mới tháo đai an toàn ra, đã có người nhanh hơn một bước.
Lăng Phi ngồi kế bên chỗ trống kia, làm thủ ngữ với Lâm Tri Ngôn: [Xin lỗi cậu nhé, tớ không biết tại sao anh ta lại chung một chuyến bay với chúng ta, không phải tớ sắp xếp đâu mà!]
Giờ đây Lăng Phi đã là giáo viên chuyên giảng dạy cho người khuyết tật, khả năng thủ ngữ rất tốt, động tác vô cùng mượt mà.
Còn Lâm Tri ngôn thì khác, mấy năm nay hoà nhập trong môi trường cộng đồng, cơ hội sử dụng thủ ngữ rất ít, đã bắt đầu cảm thấy xa lạ.
Cô giơ ngón trỏ chỉ về phía mình, rồi gõ nhẹ hai cái vào huyệt thái dương: [Tớ biết rồi.]
Lăng Phi tiếp tục: [Chắc là tại Lạc Nhất Minh đó, lúc nãy tớ đã mắng anh ấy rồi.]
Lâm Tri Ngôn cười mỉm: [Không sao đâu, không quan trọng.]
Lăng Phi liếc nhìn Hoắc Thuật, hỏi: [Rốt cuộc anh ta muốn gì chứ? Trước kia ép cậu đến mức đó, bây giờ lại làm ra vẻ bình thản cho ai coi chứ?]
Lâm Tri Ngôn vẫy tay: [Không biết nữa, cũng không muốn biết.]
Lăng Phi nghiến răng: [Không lẽ muốn tái hợp sao?]
Lâm Tri Ngôn ngơ ra, sau đó cứng rắn: [Không thể nào.]
Lăng Phi đồng tình: [Đúng vậy, đừng mơ!]
“Họ đang nói gì vậy? Có phải đang nói xấu em không? Nếu Lăng Phi đòi chia tay với em vì chuyện này, thì em xong đời rồi!”
Lạc Nhất Minh ngó nghiêng từ hàng ghế sau, nhìn hai cô gái làm thủ ngữ cả buổi, sốt ruột: “Anh họ, anh nói gì đi chứ!”
Hoắc Thuật thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không đổi.
Máy bay hạ cánh, hành khách của khoang thương gia sẽ xuống trước, đã có người kéo hành lý đến.
Lâm Tri Ngôn định nhận lấy chiếc vali cỡ bự của mình, thì bỗng một bàn tay đẹp đẽ giơ ra, nắm lấy quai vali của cô, giọng nói bình tĩnh như không có gì: “Nặng thật.”
Lăng Phi ở phía sau thúc giục Lạc Nhất Minh: “Anh kéo vali giúp bé Ngôn đi, lát nữa cậu ấy sẽ ở nhà em.”
Một tay của Lạc Nhất Minh đang xách hành lý, tay còn lại nắm lấy tay của Lăng Phi, cười hề hề: “Anh phải nắm tay bé yêu của anh, hết tay để giúp rồi.”
Lâm Tri Ngôn lặng lẽ đeo máy trợ thính lên, mở máy.
“Ăn bữa cơm với nhau đi.” Hoắc Thuật nhìn đồng hồ, đề nghị.
Lạc Nhất Minh hơi đơ ra, lập tức đáp lại: “Được đó được đó, mười hai giờ rưỡi rồi, đúng lúc tới giờ cơm rồi...”
Còn chưa dứt lời, cùi chỏ của Lăng Phi đã th úc mạnh vào xương sườn của Lạc Nhất Minh: “Muốn đi thì anh tự đi, em không đi đâu. Buồn nôn!”
Đôi tình nhân anh một câu em một câu, bắt đầu cãi nhau chí choé.
[Tôi đã ăn trên máy bay rồi.]
Lâm Tri Ngôn làm thủ ngữ, mặc kệ hai người đàn ông có hiểu hay không.
Cô vươn tay cầm lấy cần kéo của vali, ra sức kéo về phía mình, nhưng bị người đàn ông giữ lại, vali không hề nhúc nhích.
Mi mắt của Lâm Tri Ngôn giật nhẹ, tính nhẫn nại của cô đã bắt đầu gióng lên hồi chuông báo động.
“Có một vị bác sĩ không đáng tin từng nói với anh rằng người tài giỏi trên thế gian này, cũng sẽ phạm sai lầm vì sự kiêu ngạo. Cô ấy nói, người càng thông minh càng dễ phạm sai lầm chết người.”
Giọng nói rõ ràng của Hoắc Thuật vang đến, Lâm Tri Ngôn xém chút còn tưởng là anh định mở lớp triết học với cô ngay chốn đông người này nữa.
Nhưng anh chỉ cụp mắt xuống, từ tốn nói: “Nhưng chưa từng có người nói cho anh biết, phải đi như thế nào mới đúng hướng.”
Anh buông tay ra, vali nhẹ nhàng trượt về phía Lâm Tri Ngôn.
“Em không cần phải né tránh anh như vậy đâu, Yêu Yêu. Bây giờ, anh không thể làm gì em hết.”