• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu tiên Quý Uyển cảm thấy, sự ngây thơ đôi khi cũng sẽ trở thành lưỡi dao sắc nhọn nhất trên đời.

 

“Em quan tâm anh làm gì? Chẳng phải anh có người yêu mới rồi hay sao?”

 

“Anh không có người yêu mới.”

 

“Thế chuyện hoa khôi khoa kia là thế nào?”

 

Quý Uyển khoanh tay, ngửa đầu chất vấn anh: “Em hỏi anh, có phải anh đồng ý qua lại với cô ta chỉ vì một bản vẽ không?”

 

Lê Ký Bạch suy nghĩ rồi nói: “Ừ.”

 

Anh mấp máy môi, còn muốn giải thích thêm gì đó, Quý Uyển như mất trí ngắt lời anh: “Thế anh đi mà tìm cô người yêu mới của anh đi!”

 

Cô đóng sầm cửa lại, tức giận nằm xuống giường, cầm gối ôm lên đấm mấy phát.

 

Thế này không đủ hả giận, cô lại vùi mặt vào trong gối, im lặng hét lên thật to.

 

Quý Uyển bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi trên kính thủy tinh.

 

Mở mắt ra, trời đã gần sáng, xung quanh tối đen. Hôm nay bạn cùng phòng cô có ca trực đêm, trong phòng chỉ có mình cô, yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Mưa to như thế, có lẽ Lê Ký Bạch đã rời đi từ lâu. Buổi chiều cứ cách mười phút anh lại bấm chuông cửa một lần, bấm ba lần, không đến lần thứ “4”, tiếng động bên ngoài cửa đã im bặt.

 

Nghĩ một hồi, Quý Uyển cảm thấy sống mũi cay cay, không thể giấu nổi nỗi buồn.

 

Không sao, ngủ một giấc là ổn.

 

Cô cho chiếc gối mềm lên tai, xoay mình rồi ngủ tiếp.

 

Bảy giờ sáng, trời quang mây tạnh.

 

Quý Uyển bình tĩnh lại, tự làm cho mình một bữa sáng thịnh soạn, sau khi ăn uống xong cô mang theo một túi rác ra ngoài.

 

Vừa ra khỏi hành lang, cô sững người.

 

Lê Ký Bạch vẫn cầm hộp cơm đứng nguyên tại chỗ, tối hôm qua mưa gió như thế, cả lối vào hành lang đều ngập nước mưa, kể cả anh cũng bị dính nước. Lớp áo mỏng bị dính mưa bó sát vào cơ thể gầy gò, mặt mũi tái nhợt chẳng khác nào ma nước.

 

Anh có sự cố chấp, bướng bỉnh đơn thuần nhất của một chàng trai trẻ, không hề ấm ức hay mất kiên nhẫn, anh chỉ im lặng đứng đó.

 

Trong đôi mắt lạnh lùng đen láy đó, chỉ khi nhìn thấy Quý Uyển mới sáng lên sự giận dỗi trẻ con.

 

Quý Uyển ngừng thở, túi rác trong tay suýt thì rơi xuống đất.

 

“Lê Ký Bạch, anh sẽ không đứng đây cả đêm qua đấy chứ?”

 

Cô giận sôi máu: “Anh bị ngốc hả! Nghĩ mình đang đóng phim thần tượng khổ vì tình à!”

 

“Quý Uyển, vì sao em lại không quan tâm đ ến anh?”

 

Giọng Lê Ký Bạch khàn đặc đến đáng sợ, người lảo đảo như sắp ngã: “Tối hôm qua, anh bấm chuông ba lần.”

 

Quý Uyển ném túi rác đi, bước đến đỡ anh, vừa tức vừa giận.

 

“Tại sao… Anh nói xem tại sao? Anh có người yêu rồi còn qua lại với cô gái khác, đấy là vượt quá giới hạn, về nguyên tắc là đã sai rồi, chứ không phải anh kêu oan là có thể phủ nhận toàn bộ đâu.”

 

“Anh không đi quá giới hạn.”

 

Lê Ký Bạch ho nhẹ một tiếng, cúi xuống nhìn cô: “Quan Lâm bảo anh rằng chỉ cần anh kết bạn với cô ta, cô ta sẽ cho anh xem bản vẽ dụng cụ thí nghiệm quang học mới nhất của đại học Princeton. Qua lại, theo tâm lý học đó là sự kết nối trực tiếp giữa người với người; theo ngôn ngữ học là sự trao đổi thông tin qua lại với nhau; theo xã hội học là thiết lập quan hệ xã hội với nhau…”

 

Anh đọc thuộc lòng lưu loát hàm ý mặt chữ của từ “Qua lại”.

 

Tên ngốc này, vốn dĩ không hiểu từ “Qua lại” còn có nghĩa khác là mập mờ.

 

Sao anh có thể hiểu được chứ?

 

Anh mắc hội chứng Asperger nhẹ! Thiếu kỹ năng giao tiếp, ngôn ngữ cử chỉ cứng nhắc, rập khuôn, những điều này đều là vấn đề Quý Uyển đã cố tình phớt lờ. 

 

“Thế hôm qua em đi tìm anh, vì sao anh lại mặc kệ em? Rõ ràng chỉ cần anh đuổi theo rồi giải thích rõ với em, em sẽ tha thứ cho anh.”

 

Quý Uyển vội lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Em dễ dỗ lắm mà, Lê Ký Bạch.”

 

“Em có đến tìm anh sao?”

 

Lê Ký Bạch ôm trán suy nghĩ một lúc, cau mày, lộ ra vẻ mặt có chút đau khổ: “Sau khi xem xong bản vẽ vào hôm qua, anh có hơi phấn khích. Những công thức đó cứ lởn vởn trong đầu, anh phải tính cho xong, nếu không chúng sẽ nhảy nhót trước mắt anh không ngừng, chi chít chằng chịt, dây dưa không dứt…”

 

Anh cúi đầu nói, hơi thở trở nên dồn dập hơn.

 

Nhiệt độ ấm nóng xuyên qua bộ đồ mỏng manh truyền tới đầu ngón tay của Quý Uyển, rõ ràng nhiệt độ cơ thể của anh cao hơn người bình thường.

 

Quý Uyển đưa tay lên sờ vào trán anh, không khỏi sợ hãi: “Lê Ký Bạch, anh đang sốt đấy!”

 

Lê Ký Bạch nhập viện rồi.

 

Quý Uyển hầm cháo gà đi thăm anh, vừa mới đẩy cửa phòng bệnh ra, cô đã nhìn thấy cặp vợ chồng già có khí chất nhã nhặn ngồi bên mép giường.

 

Họ là ba mẹ của Lê Ký Bạch. Quý Uyển còn nhớ vợ chồng họ là phần tử trí thức nổi tiếng trong ngành giáo dục.

 

Cô bỗng luống cuống, vừa định đi ra, thì bị giọng nói ấm áp của mẹ Lê gọi lại.

 

“Quý Uyển? Cháu… Là Quý Uyển à?”

 

Quý Uyển đành nhắm mắt đi vào, cười chào hỏi: “Cháu chào cô.”

 

Mẹ Lê vui vẻ nhìn cô, đứng dậy nắm tay Quý Uyển, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi cười tủm tỉm, ánh mắt hiền từ, dịu dàng: “Lúc trước Ký Bạch nói rằng thằng bé có người yêu, cô còn không tin cơ. Bây giờ được gặp cháu, ôi chao, còn xinh hơn cả trong ảnh nữa!”

 

“Ảnh ạ? Anh ấy nói với cô rồi ạ?”

 

“Cô hỏi đấy. Cô thấy gần đây thằng bé đẹp trai hơn, còn mập hơn một chút. Nên cô biết chắc chắn phải có chuyện gì đó.”

 

Mẹ Lê cười híp mắt: “Thằng bé bảo cháu nấu ăn rất ngon, người lúc nào cũng có mùi thơm, tính tình tốt bụng.”

 

Quý Uyển mặt đỏ bừng nhìn Lê Ký Bạch đang ngủ say trên giường.

 

Nếu mẹ Lê biết Lê Ký Bạch bị sốt vì cãi nhau với cô, bà ấy còn cảm thấy cô tốt bụng nữa không?

 

Cô bị thu hút bởi ngoại hình và tài năng của Lê Ký Bạch, nhưng lại quên đi việc thật lòng thích một người sẽ phải bao dung mọi thứ về anh, kể cả những điều khác biệt của anh.

 

Thật ra cô chẳng hiểu chút nào về Lê Ký Bạch.

 

Chàng thiếu niên ấy không hiểu được kiểu nói vòng vo, ẩn ý của con người nên rất dễ bị người ta lừa đi nhầm đường. Cuộc đời anh chỉ có hai việc quan trọng, một là vật lý, hai là ăn cơm với Quý Uyển…

 

Anh không biết thế nào là “yêu”, nhưng thật ra, đấy là yêu.

 

Là tình yêu trong sáng, cố chấp hơn cả cô.

 

Có lẽ mẹ Lê nhìn thấy được sự lo lắng của Quý Uyển, bà nắm tay cô, vừa là động viên cũng vừa là cảm kích.

 

“Cô biết, tình trạng của thằng bé như vậy, bất kể cô gái nào ở cạnh thằng bé cũng sẽ phải chịu khổ. Cô phải cảm ơn cháu vì đã luôn chăm sóc và bao dung thằng bé.”

 

Mẹ Lê nhìn con trai của mình, khẽ thở dài: “Thằng bé sống là vì vật lý, nghiên cứu các vì sao trong vũ trụ hơn mười năm rồi, nhưng bản thân nó còn cô đơn hơn bất cứ vì sao nào.”

 

 

Về sau Quý Uyển biết được từ đàn anh rằng việc đầu tiên Lê Ký Bạch làm sau khi xuất viện là đi tìm Quan Lâm.

 

Bọn họ nói gì thì không rõ, chỉ biết sau khi Quan Lâm quay lại phòng học, sắc mặt khá khó coi.

 

Quý Uyển nghe xong, cô đi tìm Lê Ký Bạch ở phòng thư viện dưới lòng đất để tra hỏi anh.

 

“Anh nói với cô ta là do anh hiểu lầm ý của cô ta. Làm bạn thì được, làm người yêu thì không.”

 

Lê Ký Bạch dời mắt từ cuốn sách, chậm rãi nói: “Anh chỉ có một người bạn gái, đó là Quý Uyển.”

 

Quý Uyển cực kì hài lòng với câu trả lời này, cô tiến về phía trước rồi hôn một cái lên khóe môi anh.

 

Lông mi Lê Ký Bạch run lên, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

 

Đến khi Quý Uyển mỉm cười ngoảnh mặt đi, tìm tạp chí giải trí trên kệ sách, anh vô thức đưa mắt về phía sau và lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thân hình mảnh khảnh của cô.

 

Sẽ không ai biết được, ánh mắt sau lưng cô có bao nhiêu dịu dàng, nồng cháy.

 

 

Quý Uyển bắt đầu chăm chỉ học tâm lý học, sau khi tốt nghiệp thì học liên thông lên thạc sĩ và tiến sĩ, chuyên nghiên cứu về y khoa tâm thần.

 

Cô cố gắng thiết lập các “trình tự” để Lê Ký Bạch có thể hiểu, điều chỉnh hành vi cứng nhắc của anh. Ví dụ như yêu cầu anh tắm rửa và đi ngủ trước 11 giờ đêm để duy trì giấc ngủ đầy đủ.

 

Lúc đầu thật sự rất khó khăn.

 

Cô mơ màng buồn ngủ, chợp mắt một chút lại tỉnh dậy nhưng phát hiện Lê Ký Bạch vẫn đang nằm nghiêm chỉnh bên cạnh cô, ngửa mặt lên nhìn trần nhà.

 

“Uyển Uyển, anh không ngủ được.”

 

Anh giải thích: “Hễ mà anh nhắm mắt lại, sẽ có vô số công thức bay tới bay lui trước mắt anh, chúng như đàn cá nghịch ngợm khiến anh không thể không tiếp tục tỉnh táo.”

 

Quý Uyển nghe vậy liền chuyển sang tư thế nằm nghiêng, ngón trỏ tay phải men theo khuôn mặt tuấn tú của Lê Ký Bạch, từ từ lướt qua sống mũi thẳng tắp từng chút một, cuối cùng dừng lại trên hai cánh môi phớt hồng, nhẹ nhàng vuốt v e.

 

Quý Uyển lười biếng cười, xích lại gần nói nhỏ: “Không ngủ được, thì làm chuyện khác.”

 

Hẹn hò với Lê Ký Bạch hai năm, hai người vẫn chỉ dừng lại ở việc ôm, hôn, nắm tay như gà mờ. Quý Uyển là một cô gái bình thường, khỏe mạnh về thể chất và tinh thần, Tiểu Bạch cũng đã đến tuổi kết hôn theo pháp luật, có những việc như nước chảy thành sông, đương nhiên sẽ mong cả hai có thể tiến gần hơn một bước.

 

Nhưng thỉnh thoảng Quý Uyển vẫn sẽ cảm thấy hơi tội lỗi.

 

Tiểu Bạch quá trong sáng, khi anh nhìn cô với ánh mắt vừa lạnh lùng vừa thuần khiết, cảm giác tội lỗi cứ như dạy hư bạn nhỏ vậy.

 

“Ưm… Nói bao nhiêu lần rồi, không được cắn.”

 

Bàn tay ấm áp của Quý Uyển len vào trong áo T-shirt của anh, vuốt v e bộ ng ực và cơ bụng săn chắc, mỉm cười với anh: “Tiểu Bạch, anh cầm tinh con cún hả?”

 

Sau nụ hôn dài, hai người đều thở d ốc.

 

Những người lạnh lùng, thờ ơ luôn tuân theo các quy tắc đều sẽ bị đốt cháy bởi những cảm xúc ngây thơ.

 

Con ngươi đen láy của Lê Ký Bạch hơi ướt, anh kéo vạt áo xuống che lại, hạ giọng nói: “Căng quá…”

 

Quý Uyển nuốt nước bọt, lấy dũng khí trườn lên: “Vậy, tiếp tục nhé?”

 

Cuối cùng không tiếp tục được.

 

Hai người đang hôn nhau say đắm, tiếng báo nười hai giờ đêm vang lên trong đêm, trình tự cứng nhắc của Lê Ký Bạch đã được thiết lập, anh đỏ mặt đẩy Quý Uyển ra và nói: “Đến giờ đi ngủ rồi.”

 

Nói rồi anh nhắm mắt lại, sau đó thiếp đi.

 

Quý Uyển ngẩn người hồi lâu, chỉ thấy người nằm bên cạnh dần thở đều, tóc trên trán rối tung rũ xuống mi mắt xinh đẹp, hàng mi khép lại mềm mại ngoan ngoãn, không hề có chút hung hãn.

 

Quý Uyển dở khóc dở cười, cô kéo dây áo ngủ bị trượt xuống vai lên, hôn nhẹ lên nốt ruồi đỏ ở khóe mắt người đàn ông.

 

“Mơ đẹp nhé, Tiểu Bạch.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK