• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không lâu sau ở trong xe, Hoắc Thuật thả món đồ trong tay xuống, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

 

Anh giơ tay tắt đèn trên trần xe, anh quay đầu đi chỗ khác, không biết đang nói gì.

 

Chừng ba phút sau, anh cúp máy, bấm vài cái vào màn hình rồi xuống xe đưa máy trợ thính cho Lâm Tri Ngôn, khẩu hình chậm và rõ ràng: "Sửa xong rồi nhưng vẫn cần kỹ thuật viên thính lực điều chỉnh cẩn thận. Có thể liên lạc với họ được không?"

 

Đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, dù sao cũng có thể nhờ chuyên gia thính lực điều chỉnh từ xa.

 

Lâm Tri Ngôn theo bản năng lấy điện thoại ra, vuốt màn hình mới phát hiện có một tin nhắn vừa được gửi đến.

 

Thập Nhất: [Em hãy tìm nơi nào yên tĩnh kín đáo một chút, chị sẽ mở điều chỉnh từ xa cho em.]

 

Ở ven đường của chợ đêm, lúc này thật sự không thể tìm ra được chỗ nào yên tĩnh kín đáo.

 

Lâm Tri Ngôn đang do dự không biết có nên trở về nhà rồi bắt đầu điều chỉnh hay không thì Hoắc Thuật dường như nhìn thấu được tâm tư của cô, vô cùng tự nhiên nói: “Tôi thấy cái máy trợ thính này của em có chức năng điều khiển từ xa bằng Bluetooth, nếu em không phiền thì lên xe của tôi thử điều chỉnh xem."

 

Lâm Tri Ngôn lùi lại một bước, vẫy tay định gọi một chiếc taxi.

 

Hoắc Thuật đã mở cửa xe ra, cười nhẹ mang theo chút mỉa mai: "Nếu em lo lắng thì tôi sẽ không lên xe."

 

Vừa dứt lời, anh thực sự lùi lại vài bước, đứng cách xa cô hơn một chút.

 

Ánh đèn đường mờ ảo, khuôn mặt đẹp đẽ của anh cũng trở nên lờ mờ ảm đạm, bóng hình đầy lẻ loi.

 

Lâm Tri Ngôn cũng không cố chấp thêm nữa, xoay người chui vào chiếc xe sang trọng trống không, đóng chiếc cửa sổ xe có khả năng cách âm tuyệt vời lại, âm thanh ồn ào của thành phố nhộn nhịp ngay lập tức biến mất.

 

Cô lấy lại bình tĩnh, bật máy trợ thính nhét vào tai, mở ứng dụng máy trợ thính lên và yêu cầu kết nối điều chỉnh từ xa.

 

Đầu bên kia nhanh chóng vang lên một giọng nữ lạnh lùng và quyết đoán: "Xin chào, bạn có nghe rõ không vậy ạ?"

 

"Chị Thập Nhất hả?" Lâm Tri Ngôn thử hỏi.

 

Người ở đầu dây bên kia rõ ràng là hơi sững sờ, trả lời: "Là chị. Máy trợ thính có còn tạp âm không?"

 

"Không còn nữa."

 

"Vậy có lẽ là do các bộ phận bên trong bị lỏng lẻo, sau khi vặn chặt lại rồi sẽ không còn tiếng ồn nữa. Chị đang dùng máy tính để điều chỉnh cho em theo thời gian thực, nếu có gì khó chịu thì hãy bảo với chị ngay nhé."

 

Thập Nhất ngoài đời thực lại nghiêm túc hơn nhiều so với ở trên mạng, không nói thêm lời nào vô nghĩa nữa, bắt tay vào làm việc.

 

Sau khi điều chỉnh xong, thế giới âm thanh của Lâm Tri Ngôn lại trở nên rõ ràng như trước, không khỏi dịu dàng nói: "Cảm ơn chị, chị Thập Nhất, đã muộn thế này rồi mà vẫn còn làm phiền chị."

 

"Không sao, có vấn đề gì thì cứ liên hệ với chị nhé."

 

Thập Nhất cúp cuộc gọi từ xa trong ứng dụng, Lâm Tri Ngôn cầm điện thoại một lát rồi lập tức đặt xe qua mạng.

 

Khi xe gần đến, cô mở cửa bước xuống xe.

 

Thấy cô bước ra ngoài, Hoắc Thuật cúp điện thoại, vừa bước tới gần vừa nói: "Muộn rồi, tôi đưa em về nhé..."

 

Lâm Tri Ngôn đã đoán được ý định của anh từ trước, gập ngón tay tỏ ý muốn cảm ơn rồi hướng về phía những chai bia còn dở dang đặt trên quầy nướng thịt, làm động tác ăn cơm.

 

Không ăn cơm sao? Mau đi ăn đi.

 

Cô luôn giữ thái độ lịch sự cũng như xa cách, không quan tâm đ ến phản ứng sau đó của Hoắc Thuật, đi về phía trước rồi mở cửa chiếc xe lúc nãy đã đặt qua mạng đang đỗ bên lề rồi ngồi vào trong.

 

Lâm Tri Ngôn không kiềm được mà quay đầu lại nhìn.

 

Ghế trên chiếc xe đặt qua mạng này không hề thoải mái như ghế da trong chiếc xe sang trọng của nhà họ Hoắc, thế nhưng lại khiến cô cảm thấy an tâm vô cùng.

 

 

Chiều hôm sau, Lâm Tri Ngôn trở về Thâm Quyến, bắt đầu công việc cho buổi triển lãm mỹ thuật kéo dài một tháng.

 

Lăng Phi gửi cho cô một số loại thủy tinh phù hợp để làm tranh Cảnh Thái Lam, đều đã được cắt theo kích thước, để cô cân nhắc lựa chọn sử dụng.

 

Lâm Tri Ngôn so sánh một số bộ nguyên liệu thủ công mua trên mạng, cuối cùng quyết định chọn một loại thủy tinh gợn sóng. Nguyên liệu do nhà Lăng Phi cung cấp đều rất cao cấp, sờ vào có cảm giác bề mặt mịn màng, trong suốt như dòng nước tinh khiết chảy ra sau khi băng tan.

 

Làn nước mùa xuân soi bóng hoa, quả thật là không có gì hợp hơn thế nữa.

 

Để hoàn thành bộ tranh này, cô đã đặc biệt nhờ một nghệ thuật gia lớn tuổi đã từng nghiên cứu tranh Cảnh Thái Lam ở tỉnh Tô Châu hướng dẫn. Sau nửa tháng học hỏi vất vả, cô mới chính thức bắt tay vào thực hiện.

 

Tác phẩm được lấy cảm hứng từ bức tranh “Hạc Tuyết” mà cô đã vẽ năm ngoái. Giữa làn mây bồng bềnh, hai con hạc sải cánh bay đến trên tuyết, cất tiếng kêu vang.

 

Hình tượng trong tranh không quá phức tạp, nhưng cảm giác phiêu diêu cùng thanh tao đó lại rất khó có thể tái hiện. Dù sao, nét vẽ bằng đồng thau cũng không mềm mại và thanh thoát được như bút lông và mực Tàu. Nếu không cẩn thận, bức tranh có thể sẽ trở nên cứng nhắc và tẻ nhạt.

 

Lâm Tri Ngôn chia tác phẩm thành bốn khung tranh, đã luyện hỏng hàng mười mấy tấm kính mới hoàn thành được bốn mảnh kính vẽ tương ứng mới lắp ráp được thành một chiếc đèn lồ ng đứng bằng gỗ tử đàn khảm filigree và men thủy tinh.

 

Chỉ tái hiện lại vẻ đẹp huyền ảo của bức tranh thôi là chưa đủ, Lâm Tri Ngôn còn chú trọng vào chi tiết bằng kính. Khi bóng đèn nhỏ bên trong được bật sáng, ánh sáng vàng ấm áp xuyên qua lớp kính, những đường nét uốn lượn của tuyết rơi sẽ lấp lánh hiện ra trên mặt kính gợn sóng, lấp lánh như những vì sao, tô điểm cho hình ảnh những chú hạc duỗi cổ cùng nhau cất tiếng hót, toát lên vẻ đẹp thần tiên.

 

Đây là ý tưởng nảy ra bất chợt của cô và Lăng Phi, họ vội vàng cùng nhau hoàn thành tác phẩm này. Trong suốt quá trình đó đã phát sinh đủ loại yêu cầu mà suýt chút nữa khiến nhân viên phát triển sản phẩm của nhà máy thuỷ tinh nhà họ Lăng tức đến nỗi muốn đập đầu vào tường. May mắn thay, thành phẩm cuối cùng vẫn khá tốt.

 

Các tác phẩm trưng bày khác của Lâm Tri Ngôn đã được đóng gói và gửi đến bảo tàng mỹ thuật trước nửa tháng, chỉ có chiếc đèn lồ ng bằng đồng tráng men này là chưa kịp gửi đi nên đành phải bọc cẩn thận từng lớp rồi mang theo bên mình khi cô bay đến Bắc Kinh.

 

Một ngày trước khi khởi hành, kết quả kiểm tra của các tình nguyện viên cũng đã được công bố, sức khỏe của Lâm Tri Ngôn rất tốt và đáp ứng được mọi điều kiện cho cuộc phẫu thuật cấy ốc tai nhân tạo.

 

Nhìn chung, bệnh nhân khiếm thính mức độ cực nặng ở độ tuổi trưởng thành rất ít khi thực hiện phẫu thuật cấy ốc tai nhân tạo. Lý do thứ nhất là vì quá số tuổi để có thể thực hiện tối ưu việc cấy ghép cùng với mức chi phí khổng lồ khiến nhiều gia đình khó có khả năng chi trả; hai là có người cho rằng nhu cầu thính lực của người trưởng thành không cao bằng trẻ em trong độ tuổi học nói, các mối quan hệ xã hội cũng đã ổn định, vì thế mà không cần mức độ thính lực quá nhạy bén.

 

Đối với Lâm Tri Ngôn thì cuộc phẫu thuật cấy ốc tai nhân tạo này là một cơ hội nhưng đồng thời cũng là một thách thức.

 

Dù sao thì ốc tai nhân tạo do Đại học A phát triển này rất nhỏ gọn và ít xâm lấn, có chức năng gần giống với tai người nhất, khả năng chống nước cũng rất tốt và được đánh giá cao trong cộng đồng tình nguyện viên.

 

Cô nằm mơ cũng mong ước có được thính lực ở cả hai tai để có thể cảm nhận hướng phát ra của âm thanh như những người bình thường.

 

Sau nhiều lần đắn đo, cuối cùng cô cũng đồng ý phẫu thuật, chờ đến lúc bay đến Bắc Kinh là có thể chính thức ký hợp đồng phẫu thuật.

 

Cả tháng qua ngày đêm miệt mài gấp rút, Lâm Tri Ngôn cũng đã lâu không có được một giấc ngủ trọn vẹn.

 

Trước đêm lên đường, cô cố gắng chống chọi với cơ thể mệt mỏi để đóng gói hành lý, tắm rửa xong, vừa nằm xuống đã gần như lập tức say giấc.

 

Giấc ngủ này của cô kéo dài từ tám giờ tối hôm trước đến mười giờ sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo ba lần thì cô mới tỉnh, suýt nữa là lỡ mất chuyến bay lúc hai giờ chiều.

 

Vội vã thức dậy sửa soạn, trong lúc đánh răng tiện thể lướt điện thoại, liền phát hiện có một lời mời kết bạn mới trên WeChat.

 

Tên hiển thị rất đơn giản và rõ ràng: Na Na.

 

Lâm Tri Ngôn hơi bất ngờ, bấm vào chấp nhận, chủ động chào hỏi: [Là Hoắc Y Na có phải không?]

 

Bên kia trả lời bằng biểu tượng cảm xúc kiêu ngạo: [Hừ, coi như cô cũng biết điều đó.]

 

Lâm Tri Ngôn: [Chờ một chút, để tôi ra ngoài cửa sổ xem thử đã.]

 

Hoắc Y Na thắc mắc: [Xem cái gì?]

 

Lâm Tri Ngôn: [Xem hôm nay mặt trời có mọc từ hướng Tây hay không. [Hehe]]

 

[...]

 

Hoắc Y Na: [Lâm Tri Ngôn, cô dám chế nhạo tôi sao! [Bom nổ]]

 

Lâm Tri Ngôn cách một cái màn hình cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng nổi giận của Hoắc Y Na ngay lúc này. Cô phì cười, suýt nữa là cười tới nỗi phun bọt kem đánh răng trong miệng ra.

 

Cô ngậm bàn chải điện ngồi trên ghế ăn, hỏi: [Tôi chỉ là đang vô cùng bất ngờ thôi, cô hiếm khi chủ động tìm tôi như vậy. Cô có được ID WeChat của tôi từ đâu thế?]

 

Hoắc Y Na: [Đừng bận tâm chuyện đó, tôi hỏi cô chuyện này.]

 

Lâm Tri Ngôn: [Được, cô nói đi.]

 

Hoắc Y Na hỏi thẳng thắn: [Có phải dạo gần đây cô định tới Bắc Kinh đúng không?]

 

Lâm Tri Ngôn trả lời: [Đúng vậy, chiều nay là lên máy bay. Ngày kia tôi có một buổi triển lãm tranh tại Bảo tàng Mỹ thuật XX, cô có hứng thú đến xem không?]

 

Hoắc Y Na không trả lời câu hỏi của cô ngay, im lặng nửa phút, mới hỏi: [Cô định phẫu thuật cấy ốc tai nhân tạo sao? Là sử dụng chip mới do Viện Nghiên cứu Y Sinh học của Đại học A phát triển phải không?]

 

Ánh mắt Lâm Tri Ngôn hơi khựng lại, do dự gõ chữ: [Sao cô biết được thế?]

 

Hoắc Y Na: [Hôm nọ lúc đi uống rượu cùng nhau, tôi nhìn thấy máy trợ thính của cô nhưng tôi không chắc chắn lắm. Mãi cho đến hai ngày trước khi tôi rời khỏi Trùng Khánh, tôi đã tìm thấy một tài liệu nghiên cứu liên quan đến nó trong phòng làm việc, mới chắc chắn là cô đang sử dụng công nghệ của Viện Nghiên cứu Đại học A, giống như tôi.]

 

Lâm Tri Ngôn: [Giống như cô sao? Vậy là chân của cô cũng…]

 

Hoắc Y Na: [Đúng vậy, tôi cũng sử dụng công nghệ Y Sinh mới nhất do bên bọn họ phát triển. Họ đã cấy một tấm điện cực vào tủy sống của tôi, nó phóng ra các xung điện, giúp tôi có khả năng đứng thẳng và đi bộ nhờ sự giúp đỡ của dụng cụ hỗ trợ, biết đâu sau này còn có thể bơi lội với chạy bộ... Thần kỳ lắm phải không? Công nghệ của Viện Nghiên cứu Đại học A thậm chí đã vượt xa các nước khác, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã vươn lên vị trí hàng đầu thế giới, cô có biết tại sao không?]

 

Lâm Tri Ngôn tập trung tinh thần suy nghĩ.

 

Trực giác mách bảo cô rằng Hoắc Y Na cố ý tìm cô tuyệt đối không phải chỉ để tâng bốc công nghệ của Viện Nghiên cứu.

 

Hoắc Y Na: [Bởi vì những nhà thiên tài Y Sinh hàng đầu trên cả nước đều tập trung ở Viện Nghiên cứu Đại học A, mà đằng sau Viện Nghiên cứu Đại học A, lại chính là Hoắc Thuật.]

 

Hoắc Y Na: [Tin tức này chưa từng được tung ra, rất ít người thực sự biết rõ. Tôi nghĩ, tôi không nên giấu cô về chuyện này.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK