Lâm Tri Ngôn trò chuyện với “Thập Nhất” trên Wechat gần hai năm, cô vẫn luôn coi đối phương là một chị gái cùng giới với mình, chuyện gì cũng kể với “cô ấy”, cả chuyện công hay tư.
Vậy mà bây giờ, Hoắc Thuật lại nói với cô rằng anh chính là “Thập Nhất”.
Cũng đúng thôi, dẫu sao Diêu Ngật cũng là nhân viên nghiên cứu dưới trướng anh, giúp ông chủ giấu diếm là điều đương nhiên.
“Tôi nhớ năm đó, cô ấy chủ động đứng trước mặt tôi kết bạn WeChat với tôi mà.”
Có quá nhiều điểm đáng ngờ, Lâm Tri Ngôn không khỏi dò hỏi đến cùng: “Tại sao lại biến thành anh? Cô ấy đưa nick WeChat cho anh à?”
Nhưng thêm một lần nữa, câu trả lời của Hoắc Thuật lại làm cô ngạc nhiên.
“Ngay từ đầu đã là anh rồi, Yêu Yêu.”
Anh nói: “Cô ấy dùng điện thoại của anh để kết bạn với em. Hôm đó, anh có mặt tại địa điểm thí điểm.”
Lâm Tri Ngôn khẽ hé môi, hít vào một hơi thật sâu.
“Anh đã đến gặp em rất nhiều lần rồi, lén lút.”
Giọng điệu của Hoắc Thuật rất bình tĩnh nhưng cũng đầy xa xôi, dường như anh đã giấu quá nhiều điều nặng nề: “Hôm đó là ngày mười một tháng hai, vừa qua tết Nguyên Tiêu. Em mặc chiếc áo khoác cashmere màu trắng gạo, quàng chiếc khăn màu xanh đậm ngồi nói chuyện phiếm với bạn trên ghế dài, chỉ cách anh một tấm kính một chiều. Em biết lúc đó anh đã nghĩ gì không?”
Lâm Tri Ngôn thầm đoán trong lòng: Với tính cách của anh thì tám phần là âm mưu cách tiếp cận cô.
“Anh nghĩ, sao em lại gầy nhiều đến thế, tay cầm bút gầy đến mức tưởng chừng như bẻ cái là gãy.”
Hoắc Thuật cong môi cười rất khẽ, nụ cười này rất nhẹ, nghe giống như là mồ tiếng thở dài bất đắc dĩ hơn.
Chuyện xảy ra sau đó rất suôn sẻ, anh đưa điện thoại của mình cho Diêu Ngật, bảo cô ấy đi kết bạn với cô. Tuy Duy Ngật cảm thấy khó hiểu với yêu cầu của anh, nhưng cũng không hề hỏi thêm vì thân phận đặc thù, hiển hách của anh.
Nghe anh nói xong, thật sự Lâm Tri Ngôn rất muốn ôm trán.
Không biết nên cảm thấy tức giận vì Hoắc Thuật giả mạo người khác tiếp cận mình, hay nên khâm phục vì anh ẩn nhẫn hai năm không để lộ ra sơ hở.
“Anh làm vậy, không cảm thấy rất mệt ư?”
Cô cảm thấy cảm xúc lẫn lộn.
“Lúc đó, em cũng không muốn gặp anh.”
Hoắc Thuật bình tĩnh nói sự thật, chẳng sợ sự thật này khiến anh bị tổn thương.
Nhưng người mạnh mẽ như anh, từ xưa đến nay sẽ không né tránh, cũng sẽ không sợ bất cứ một vết thương nào.
“Quý Uyển nói, anh không nên xuất hiện trước mặt em sớm như vậy. Nếu được, anh đồng ý cả đời làm ‘Thập Nhất’, lấy một thân phận hoàn toàn mới làm quen em.”
“Quý Uyển là ai?”
Lâm Tri Ngôn nắm bắt thông tin một cách nhạy bén.
Đây là lần thứ hai cô nghe thấy cái tên này.
Hoắc Thuật mím môi, sau đó nói: “Bác sĩ phòng khám.”
Anh vẫn chưa nhắc đến đó là phòng khám gì, hiển nhiên anh không định nói ra tất cả câu trả lời.
Những chuyện mà Hoắc Thuật không muốn nói, gì người ta có lấy dao kề vào cổ thì anh vẫn bình thản, ung dung, sẽ không tiết lộ thừa chữ nào.
Nhân viên phục vụ lần lượt bước vào, các món ăn ngon đẹp mắt bày đầy bàn, nhưng Lâm Tri Ngôn lại không có tâm trạng để thưởng thức.
Nghĩ đã hơn một năm qua, cô không hề đề phòng nói hết cho “Thập Nhất” nghe… Gì mà trở ngại trong lúc sáng tạo, nỗi hoang mang trong cuộc sống, thậm chí còn nói về xem mắt, thảo luận cả việc riêng tư như đàn ông cũng nói đến tai Hoắc Thuật hết…
Nghĩ đến thôi là cô đã thấy cực kỳ xấu hổ, mấy lần muốn đội quần.
Trong lúc im lặng, Hoắc Thuật tự tay gắp cá phi lê cho cô, chiếc đũa màu đen làm nổi bật lên ngón tay anh thon dài, trắng nõn.
Lâm Tri Ngôn nhìn miếng cá phi lê trong bát, thở dài: “Rốt cuộc, anh lừa tôi bao nhiêu chuyện?”
Nghe cô nói vậy, Hoắc Thuật như đã hạ quyết tâm, nói: “Em ăn cơm trước đã, ăn xong anh đưa em đến một nơi.”
…
Lâm Tri Ngôn không ngờ, Hoắc Thuật vậy mà lại đưa cô trở về căn biệt thự trên đỉnh núi.
Trận hoả hoạn năm đó suýt chút nữa đã làm chết người, nếu không phải sợ quyền thế địa vị của nhà họ Hoắc, e rằng sẽ gây xôn xao dư luận. Thứ Hoắc Thuật không thiếu nhất chính là tiền, Lâm Tri Ngôn cho rằng với tài lực của anh thì anh phải đổi sang dinh thự tốt hơn mới đúng, không ngờ vậy mà anh vẫn chịu ở nơi này.
Lâm Tri Ngôn bị anh kéo tay từ hầm gara đi thang máy lên thẳng tầng ba.
Thang máy là Tân An lắp đặt, chất liệu trong suốt ba mặt, khi đi lên có thể nhìn rõ được bài trí trong nhà.
Cách bố trí của biệt thự gần như không thay đổi, nhưng cách trang trí lại mới hơn nhiều. Những ngọn đèn công nghệ cao, những bức tường trắng mới sơn lại, giống như đang che đi phần cháy xém, tối tăm bên dưới, để lộ ra một phong cách đơn điệu như ở nơi cánh đồng băng tuyết.
Đầu ngón tay của Lâm Tri Ngôn run rẩy, vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Về thăm chốn cũ, thật khó để cô không nghĩ về cảnh tượng sống chết lúc ấy.
Bỗng cảm thấy đầu ngón tay ấm áp, là Hoắc Thuật năm tay cô, dãn cô rời khỏi thang máy, rồi dừng bước trước căn gác mái trên tầng cao nhất.
Đây từng là phòng ngủ mà Lâm Tri Ngôn sinh sống một khoảng thời gian ngắn, bây giờ đã được khoá lại, biến thành căn phòng bí mật được khoá lại bằng mật mã.
Hoắc Thuật cúi đầu nhập mật khẩu, hàng mi dài dày tạo ra một khoảng bóng mờ nho nhỏ.
Nếu Lâm Tri Ngôn không nhìn nhầm, thì mật khẩu căn phòng… là ngày sinh nhật của cô.
Tiếng mở khoá vang lên, Hoắc Thuật tựa vào cửa nhìn cô, không chút dè dặt nói: “Câu trả lời em muốn, đều ở bên trong.”
Lâm Tri Ngôn không tự chủ được đặt tay lên tay nắm cửa, tim đập loạn xạ, thấp thỏm như khi cô tìm ra mật khẩu máy tính của Hoắc Thuật, đối mặt với báo cáo thí nghiệm có thể thay đổi số phận của cô.
Cô hít vào một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý cho thật tốt: “Tôi có thể chịu đựng được những thứ trong đó không?”
Không ngờ, ánh mắt của Hoắc Thuật có một thoáng hoang mang.
Rất nhanh, anh dời tầm mắt, nhẹ nhàng nói: “Anh không biết.”
Trên đời này, vậy mà có chuyện Hoắc Thuật không chắc chắn ư?
Bỗng nhiên Lâm Tri Ngôn cảm thấy có chút bối rối, co ngón tay lại lùi về sau một bước: “Tôi không xem nữa.”
Lưng cô chạm phải một lồ ng ngực rắn rỏi, lớp vải áo vest cao cấp áp sát vào lưng cô, toả ra hơi lạnh của đêm gió tuyết.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài rất khẽ của Hoắc Thuật: “Em vào đi, Yêu Yêu. Anh đã nói sẽ không giấu diếm em điều gì nữa.”
Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng ấn xuống mở cửa phòng ra.
Thứ đập vào mắt đầu tiên là bóng tối, chỉ mờ mờ nhìn thấy hình dáng của một số vật thể. Sau đó, hệ thống thông minh xác nhận có người bước vào, tự động bật hết đèn trong phòng lên.
Ánh đèn sáng lên từ xa đến gần như sao băng, đèn chiếu toả ra những cột sáng dịu nhẹ, cả căn phòng như chuyển từ đêm tối sang ban ngày, nhìn rõ không xót thứ gì.
Cuối cùng, Lâm Tri Ngôn cũng nhìn rõ bố trí trong căn phòng.
Thay vì nói là “căn phòng”, nó giống như một căn phòng sưu tập cá nhân về Lâm Tri Ngôn hơn…
Kệ sách sát tường để đầy những tập tranh đã xuất bản của cô, không sót một cuốn nào. Kệ trưng bày để những món đồ liên danh với hệ liệt tranh [Sơn Hải] của cô, thậm chí có cả mô hình cao hơn nửa người của [Sơn Hải Cảnh]; trên tường treo mấy bức tranh, trong đó có bức [Mù] và [Tĩnh] đã từng được bán đấu giá trong buổi dạ tiệc từ thiện…
Chữ ký của cô, chiếc máy trợ thính đời đầu và đời thứ hai cô từng dùng, những bức phác hoạ cô tiện tay vẽ khi làm kiểm tra thính lực; giấy bút cô từng dùng, thậm chí cả cốc nước giữ nhiệt màu hồng cô bất cẩn đánh rơi ở thí điểm… Tất cả đều được bảo quản nguyên vẹn ở một góc trong căn phòng này.
Bốn phương tám hướng, đều tràn ngập tình yêu cuồng nhiệt gần như b3nh hoạn của người nào đó.
Không có một người bình thường nào không sửng sốt vì cảnh tượng này, Lâm Tri Ngôn cũng không phải ngoại lệ.
Cô lùi về sau một bước, chỗ hõm eo va phải mép bàn làm cuốn sách bìa cứng rơi xuống bộp một cái, khiến cô sợ đến nỗi run lên.
Cô ngoái đầu lại, nhận ra đó không phải là sách, mà là một quyển album dày.
Trên bìa album có hoạ tiết dây leo rất đẹp, màu vàng nổi, có lẽ do thường xuyên có người mở ra xem nên các mép trang đều bị mài mòn đến nỗi bị sờn.
Lâm Tri Ngôn thấp thỏm mở album ra, mới chỉ liếc một cái cô đã đột ngột đóng lại, nhắm chặt hai mắt.
Album là cô, tất cả đều là cô.
Hoắc Thuật im lặng đứng ở bên cạnh. Anh không ngăn lại, không giải thích, cứ để cho Lâm Tri Ngôn mổ xẻ ra bí mật ba năm qua của anh, từng chút từng chút một. Cho dù có bị lăng trì bằng dao cùn đi chăng nữa, anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Một lúc lâu sau, Lâm Tri Ngôn mới có dũng khí mở mắt ra, tiếp tục lật sang trang sau.
Những bức ảnh đầu tiên đa số lấy từ vòng bạn bè của cô, một số là ảnh cô chụp chung với các bạn nhỏ ở cô nhi viện, một số là ảnh lưu niệm chụp những món đồ thủ công trong tiết dạy mỹ thuật, xen kẽ có mấy tấm selfie của cô ở sân trượt tuyết, và bức ảnh cô cười rạng rỡ ở sân golf do Hoắc Thuật chụp…
Tài khoản cũ của cô cài đặt chỉ xem được nửa năm, xa hơn nữa Hoắc Thuật không đào lại được.
Lật sang trang mới, khoảng thời gian của cuốn album bị bỏ trống một năm.
Lần Lâm Tri Ngôn xuất hiện lại trước ống kính là vào cuối mùa hè năm thứ hai.
Bức ảnh chụp rất mờ, như là được chụp lén từ một nơi rất xa zoom cận lại vậy. Khi đó, cô vừa mới trải qua khoảng thời gian bần cùng, nghèo đói nhất, người trắng xanh gầy gò, mặc một chiếc áo thun rẻ tiền rộng thùng thình, vạt áo được tiện tay nhét vào trong quần jeans. Vì trời nóng nên cô buộc gọn tóc đuôi ngựa, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, tinh tế, cứ thế nghiêng người ngồi trên ghế inox ở hành lang trường, cười nói cùng người bạn khiếm thính.
Lâm Tri Ngôn nhớ lại ngày hôm đó, Thập Nhất… Không, Diêu Ngật cầm một tờ tài liệu đứng trước cửa văn phòng. Không khó để đoán ra bức ảnh này đương nhiên là cô ấy chụp rồi gửi cho Hoắc Thuật, để anh tiện thể xác minh thân phận.
Từ ngày đó trở đi, nội dung trong cuốn album dần trở lên muôn màu muôn vẻ, ngay cả những hình ảnh về tác phẩm và bài viết trên mạng xã hội của cô đều được giữ lại không sót một cái nào.
Thậm chí, Lâm Tri Ngôn còn thấy một tấm ảnh chụp trên phố vào tháng ba năm ngoái, một tay cô cầm bóng bay phát sáng, tay kia cô cầm một đoá hoa hồng đỏ được buộc nơ đỏ, cười nheo mắt dựa vào một linh vật cao lớn, lông xù.
Cô nhớ rất rõ, hôm đó là sinh nhật hai mươi tư tuổi của cô.
Cô và các bạn điền tờ câu hỏi phản hồi, bước ra từ nơi thí điểm. Đi một lúc thì thấy một người mặc đồ thỏ đang ngồi trên ghế ven đường đứng dậy bước đến, đưa cho cô một quả bóng bay phát sáng và một bông hồng, dùng ngôn ngữ ký hiệu nhiệt tình mời cô chụp ảnh cùng.
Một cô gái trông có vẻ là nhân viên quán cà phê cầm điện thoại cười, nói: “Chúc mừng cô gái trẻ này, cô đã may mắn trở thành người qua đường may mắn của chúng tôi. Cô có thể đến cửa hàng để nhận một món tráng miệng miễn phí! Nào lại gần chút nào, để tôi chụp một tấm ảnh lưu niệm cho hai người nhé!”
Bạn cô vô cùng ghen tị dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: [Do hôm nay là sinh nhật cậu à? Đi đường cũng trúng thưởng được, đúng là may mắn thật đấy!]
Lâm Tri Ngôn chỉ mỉm cười ôm “chú thỏ bự” mềm mại, chụp bức ảnh này.
Vì đang vội nên cô chụp xong liền mang phần thưởng đi luôn, cũng không hỏi về tấm ảnh gốc. Nhưng tại sao tấm ảnh này lại xuất hiện trong tay Hoắc Thuật?
Chỉ có một khả năng duy nhất.
“Người trong bức ảnh này……”
Ngón tay của Lâm Tri Ngôn chỉ vào người mặc đồ thú, giọng điệu không chắc chắn: “Là anh à?”
Hoắc Thuật nhìn xuống, nhìn vào nói cô chỉ, khẽ mím môi.
Sự im lặng đã đủ nói lên tất cả, cuốn album trong tay cô trở lên nặng như chì, dần rơi xuống đất.
Một người là con cưng của trời, kiêu hãnh đến nỗi dù có làm sai cũng quyết không chịu thoả hiệp, không cúi đầu, lại khoác lên mình bộ đồ thú nặng nề trên con phố xa lạ chỉ để gửi lời chúc mừng sinh nhật đến cô… Còn có chuyện gì hoang đường hơn thế không?
Vẻ mặt của Hoắc Thuật dưới mặt nạ khi đó, sẽ như thế nào đây?
Kiềm chế, nhẫn nại? Hay là đắc ý khi kế hoạch thành công?
Cô không có cách nào tưởng tượng ra, cũng không thể nào tin được.
Mấy năm mà cô cho rằng rời xa Hoắc Thuật, vậy mà Hoắc Thuật lại có mặt ở khắp nơi.
Lâm Tri Ngôn không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào nữa.
Cô cố bình tĩnh lại, hỏi nghi vấn lớn nhất trong lòng cô: “Tại sao lần nào anh cũng tìm được vị trí chính xác của tôi?”
Nếu tấm ảnh ở nơi thí điểm là do có nhân viên công tác như Diêu Ngật hỗ trợ, vậy tấm ảnh vô tình chụp được trên đường phố giải thích thế nào?
Hoắc Thuật đứng trong bóng tối gần cánh cửa, đôi môi mỏng khẽ run, nói: “Máy trợ thính và app do đại học A phát triển đều được trang bị chức năng định vị…”
Lâm Tri Ngôn không nghe anh nói hết câu, liền cảm giác được sợi dây nào đó bỗng đứt lìa, đầu óc trống rỗng.
Cô đặt cuốn album trở lại bàn, không giấu được sự giận dữ khó chịu trong giọng nói: “Vậy nên anh biết rõ hết về hành trình của tôi? Anh làm như thế khác gì theo dõi tôi?”
“Chức năng định vị là để phòng ngừa việc thất lạc máy trợ thính.”
“Nhưng anh lấy việc công làm việc riêng, dùng nó để định vị tôi.”
Lâm Tri Ngôn hít vào một hơi thật sâu: “Tôi cho rằng hơn ba năm nay, anh đã thật sự khác xưa.”
Trước sự chất vấn của cô, Hoắc Thuật thản nhiên chịu đựng.
“Em biết ba năm qua anh trải qua như thế nào không? Anh nhìn em vui vẻ bắt đầu cuộc sống mới, nhìn em cười với người lạ, nhìn em cười nói với đối tượng xem mắt trong quán bar. Vừa muốn mang em về bên anh, vừa tự thuyết phục bản thân buông tay như một người bình thường… Mỗi ngày, mỗi giây, mỗi phút anh đều đang tự chứng minh mình có thể cưỡng lại nỗi nhớ em, nhưng tiếc là đều thất bại.”
Chỉ khi ở căn phòng tràn ngập hơi thở của Lâm Tri Ngôn, thoát khỏi lớp vỏ bọc quyết đoán, cứng rắn, giả vờ làm một người khác để nhớ về cô, đến gần cô. Có vậy thì thể xác và tâm hồn anh mới được giải thoát trong giây lát.
“Sao anh biết được tôi cười nói vui vẻ trong quán bar?”
Như nhớ ra điều gì đó, biểu cảm của Lâm Tri Ngôn dần trở nên kinh hãi: “Người… ở trong toilet cũng là anh?!”
Nụ hôn mạnh mẽ, điêu luyện đến vậy, tấn công chuẩn xác vào nơi nhạy cảm của cô, thiêu đốt mọi ý chí của cô… Cô nên nghĩ ra từ lâu, chỉ có Hoắc Thuật mới làm được vậy.
Trên thế gian này ngoài anh ra, còn có ai hiểu rõ về cơ thể cô đây?
Hoắc Thuật không phủ nhận.
Anh thản nhiên phơi bày những bí mật, bướng bỉnh, thậm chí là nỗi niềm không muốn xa rời cô một cách b3nh hoạn, nói cho cô biết: Anh chính là đồ xấu xa hết thuốc chữa như vậy đấy, em còn cần anh không?
“Anh không kiềm chế được. Anh đã cố, nhưng anh không thể làm được.”
Anh khàn giọng cười, nụ cười xen lẫn sự bối rối làm người khác phải đau lòng: “Bị ốm phải uống thuốc, nhưng nếu thuốc của anh, không thể rời khỏi em thì sao?”
Nếu khi Lâm Tri Ngôn nhìn thấy “căn phòng trưng bày” này chỉ thấy bất lực và buồn bã, vậy thì giờ đây cảm xúc phức tạp này đã chuyển thành nỗi tức giận đơn thuần.
Hoắc Thuật được “uống thuốc”, nhưng có trời mới biết hôm đó cô đã sợ hãi đến mức nào!
Sau khi về nhà, cô đã kiểm tra xem môi và lưỡi có chỗ nào bị trầy xước không, súc miệng tận ba lần, chỉ sợ bị tên bi3n thái nào đó lây virus.
Lâm Tri Ngôn không muốn nghĩ nữa, gần như ngơ ngác đi quanh căn phòng, muốn tìm một chỗ yên ắng để bình tâm lại. Nhưng mọi nơi cô nhìn thấy đều là ký ức về cô trong ba năm qua.
“Chuyện ở quán bar anh đã đi quá xa rồi!”
Cô nhìn người đàn ông phức tạp trước mặt, hít sâu nói: “Tôi không hiểu, tại sao mỗi lần tôi có cái nhìn khác về anh, anh lại luôn tạo k1ch thích mới cho tôi vậy?”
Lạc Nhất Minh nói Hoắc Thuật yêu cô, Lâm Tri Ngôn điều này có chín phần là thật.
Nhưng có tình yêu nào lại cháy bỏng, cố chấp giống như tình yêu của anh không?
Lâm Tri Ngôn biết Hoắc Thuật đưa cô đến nơi này, chứng minh quyết định của cô cũng không sai. Anh có thể vĩnh viễn giấu giếm, nhưng anh đã đồng ý, sẽ sạch sẽ, trong sạch đứng trước mặt cô.
Anh chỉ đang thực hiện lời hứa của mình mà thôi. Còn việc Lâm Tri Ngôn có chấp nhận được không, không nằm trong phạm vi của lời hứa ấy.
Không tiếp tục ở đây được nữa, Lâm Tri Ngôn sợ mình lại biết được chuyện gì bản thân khó chấp nhận, hoặc cô sẽ không kiềm nổi nói những lời gây tổn thương người khác.
“Không được… Chuyện ở quán bar cứ nghĩ đến là lại bực mình.”
Cô vừa nói vừa đi về phía cửa.
“Cả hai ta đều cần bình tĩnh lại.”
Tiếng bước chân đến gần, Hoắc Thuật đuổi theo nắm lấy cánh tay cô.
“Anh có thể cùng bình tĩnh với em, bình tĩnh như thế nào cũng được.”
Anh nắm rất chặt, đốt ngón tay hơi trắng bệch, mím môi nhìn cô: “Yêu Yêu, em lại bỏ chạy nữa à?”
Lúc đó, ánh mắt anh không biết là đang vội vã hay là đau buồn.
Lâm Tri Ngôn có một cảm giác, có lẽ anh đang sợ chuyện ba năm trước đây tái diễn.
Nhưng hai từ “sợ hãi” không hề phù hợp với tính cách mạnh mẽ như quái vật của anh.
Lâm Tri Ngôn không còn sức để giải thích sự khác nhau giữa “bình tĩnh” và “bỏ chạy” nữa.
[Tôi không giỏi nói, không muốn cãi nhau với anh, ngoài việc bỏ đi tôi còn làm thế nào được nữa?]
Cô dường như bùng nổ, mạnh mẽ nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Dù sao tôi có đi đến đâu đi nữa, đều không trốn khỏi con mắt của anh được.]
Hoắc Thuật như bị đâm phải, bàn tay từ từ buông thõng bên người.
Lâm Tri Ngôn cứ nghĩ anh sẽ nổi giận, nhưng anh không làm vậy.
Anh chỉ đứng đó, như thể nuốt phải lưỡi băng sắc bén, chậm rãi nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”