Đời này, Lâm Tri Ngôn đã làm hai chuyện mà cô sẽ không bao giờ hối hận. Một là vào bốn năm trước, cô đã gom sạch hết của cải trong nhà, sau đó dứt khoát bay đến Hồng Kông để tham dự khóa đào tạo, bồi dưỡng kỹ năng quốc hoạ; hai là vào ngày triển lãm tranh ở đại học C năm ngoái, cô đã lấy hết can đảm giới thiệu nguồn cảm hứng sáng tác bức tranh thủy tinh tráng men Cloisonné* của mình cho những lãnh đạo của buổi triển lãm.
*Là một trong những loại hình tráng men chính của Enamel, một kỹ nghệ lâu đời, có thể hiểu cơ bản là “tráng men lên kim loại”. Trong đó, kỹ thuật tráng men Cloisonné dùng các sợi chỉ kim loại như vàng, bạc, đồng kết thành hoạ tiết trang trí.
Đầu tháng chín, Weibo chính thức của đại hội thể thao người khuyết tật châu Á lần lượt công bố hình ảnh linh vật và các phần quà lưu niệm cho giải đấu năm nay.
Nhờ có sự trợ giúp từ đội ngũ chuyên môn hàng đầu của Lăng Phi, tập tranh cổ kỷ niệm được làm từ thủy tinh tráng men Cloisonné do Lâm Tri Ngôn thiết kế rất được yêu thích. Những bức tranh không chỉ đẹp mà còn thể hiện được tính sáng tạo độc đáo và mới mẻ, chúng cũng làm mưa làm gió một thời gian ở ngoài đời, độ hot chỉ đứng sau linh vật Hoa Hoa một chút thôi.
Thậm chí, Lâm Tri Ngôn còn nhận được lời mời phỏng vấn từ phóng viên của đài truyền hình Nhật Bản, mục đích của họ là muốn hiểu rõ hơn về nguồn cảm hứng của cô khi kết hợp giữa"nét Trung Quốc" và kỹ thuật tráng men Cloisonné.
Nhưng trùng hợp là lúc này Lâm Tri Ngôn đang bận chuẩn bị cho hôn lễ vào tháng sau, lại còn phải cố hoàn thành nốt bản thảo “Nàng” nữa. Cô bận đến đầu tắt mặt tốt, thực sự không có thời gian rảnh nên mới đề xuất cho các phóng viên đến nơi làm việc thủ công của các công nhân khiếm thính, tạo cơ hội cho bạn bè quốc tế hiểu rõ câu chuyện đằng sau mỗi bức tranh thủy tinh tráng men Cloisonné.
Cô đưa nhóm công nhân khiếm thính chỉ có thể làm việc ở nơi bụi bặm lên trên sân khấu, khuôn mặt tươi cười của họ đều được camera quay lại, họ tự hào và cực kỳ tự tin mô phỏng lại quá trình một di sản văn hóa phi vật thể truyền thống ra đời.
Đoạn phim phỏng vấn có yếu tố tài liệu đã nhanh chóng lan truyền khắp các nền tảng và phương tiện truyền thông cả trong lẫn ngoài nước. Bấy giờ mọi người mới biết những bức tranh tráng men kia còn có sự góp mặt của thủy tinh, mới biết được những món quà lưu niệm tinh xảo, tác phẩm nghệ thuật này đều được người khiếm thính tạo ra. Một blogger chuyên về trang trí khá nổi tiếng trên mạng thậm chí còn chi tiền mời "Linh Ngôn Studio" thiết kế hàng loạt cửa sổ thủy tinh và cửa trượt từ các bức họa tráng men Cloisonné, người này còn cố ý chừa chỗ trống để treo các bức tranh nhằm tô điểm cho những tấm kính trong nhà, sau đó kết hợp chúng với bức tường màu kem và những đồ dùng bằng gỗ đặc, mang phong cách retro cực kỳ đẹp mắt.
Lăng Phi cũng rất thức thời, cô ấy lập tức ngỏ lời hợp tác với blogger kia, đẩy mạnh tiêu thụ cho tranh thủy tinh tráng men Cloisonné ở thị trường trang trí nhà cửa.
Nhưng đương nhiên có người thích thì sẽ cũng có người ghét.
Có người chỉ trích Lâm Tri Ngôn và "Linh Ngôn Studio" đã sử dụng chiêu trò đi loè thiên hạ, lợi dụng những người khuyết tật để nhận được sự đồng tình từ cư dân mạng. Thậm chí trầm trọng đến mức có người còn nói cô mượn sức truyền thông nước ngoài để bôi nhọ hình ảnh hàng thủ công, di sản văn hóa phi vật thể trong nước. Tuy nhiên, những lời bình luận tiêu cực này đã nhanh chóng bị đ è xuống, chưa kịp tạo ra sóng gió gì.
Lâm Tri Ngôn biết chắc là người của Hoắc Thuật đang tập trung quan sát, theo dõi dư luận, bởi vì một gia tộc lớn như vậy thì đương nhiên sẽ rất nhạy cảm với các xu hướng trên mạng xã hội.
Nhưng suy nghĩ của Hoắc Thuật lại rất đơn giản, ai lắm miệng thì làm người đó mãi mãi không nói chuyện được nữa, ai muốn chết thì cho người đó toại nguyện.
Lâm Tri Ngôn nghe thế thì chỉ biết cười Hoắc Thuật, không đáng.
Chỉ cần những người này không chạm tới điểm giới hạn của nguyên tắc, thì chẳng cần quan tâm họ làm gì. Suy cho cùng thì trong mắt của bọn họ chỉ có một màu âm u tiêu cực, hàng ngày đều sống trong cơn ảo tưởng mình là “nạn nhân”, chừng đó đã đáng thương lắm rồi.
Thay vì lãng phí thời gian cho mấy kẻ râu ria, thì chi bằng ngồi suy nghĩ chuyện hệ trọng trong đời.
Lâm Tri Ngôn có một ý tưởng cho hôn lễ của mình.
"Trước đây, em từng nghĩ không cần tổ chức hôn lễ quá long trọng, vì em cũng chẳng còn người thân để tham dự."
Ánh mặt trời ấm áp rọi lên khung cửa sổ, Lâm Tri Ngôn chống khuỷu tay trên thành ghế sô pha, nhẹ áp cằm mình vào lòng bàn tay, mỉm cười xem hình ảnh nơi tổ chức của bên đơn vị tổ chức hôn lễ gửi qua Ipad: "Tốt nhất là ở bờ biển, tổ chức hôn lễ trên bãi biển, tất cả khách đến tham dự đều phải mặc bikini. Họ sẽ ăn tiệc buffet, đi lướt sóng, ở đó sẽ chẳng có ai hơn ai, không phân biệt ai giàu ai nghèo, lúc đến sạch sẽ, lúc ra về cũng sạch sẽ."
Hoắc Thuật nghe thế thì lấy tay che mũi, cười rung cả hai vai.
Lâm Tri Ngôn liếc anh một cái, anh phải vừa cười vừa vội giải thích: "Anh không có ý kiến gì đâu, nhưng mà Yêu Yêu này, ông cụ năm nay cũng đã bảy mươi tuổi rồi, người đến tham dự cũng sẽ có người cầm quyền của các gia tộc có qua lại với nhà họ Hoắc, ai mà chẳng là các ông lão bụng phệ? Bảo bọn họ mặc bikini đến dự tiệc, nghĩ đến hình ảnh kia thôi... Hừm khá k1ch thích đấy."
Lâm Tri Ngôn tưởng tượng ra cảnh đó, cô cũng không nhịn được mà bật cười.
"Em chỉ nói bừa thôi. Dù sao thì trước đây em luôn nghĩ rằng người mình lấy sẽ là một người bình thường giống như em."
Hoắc Thuật nắm chặt tay của cô: "Em là em, không có sự khác biệt nào ở đây cả."
"Đúng vậy, chuyện này phải nhờ đến ngài tổng giám đốc Hoắc của chúng ta dạy bảo. Em nghe nói 'Kỹ thuật nối tủy não' của viện nghiên cứu Y sinh học của Đại học A lại có đột phá mới rồi. Có lẽ sau này đại hội thể thao dành cho người khuyết tật sẽ không cần tổ chức nữa, vì tất cả những người tàn tật đều có thể sinh hoạt như người bình thường."
"Kỹ thuật này đã được đưa vào sử dụng, những nghiên cứu kế tiếp sẽ chú trọng mô phỏng mở rộng tứ chi sinh vật."
"Có tác dụng với những người bị mất chi không anh?"
"Kết quả cũng khá ổn, trước đây khi học đại học M ở nước ngoài, anh từng làm thí nghiệm tương tự thông qua con chip gắn vào sóng não, phân tích tín hiệu từ đại não thành một văn bản theo trình tự, trên nguyên tắc thì các chi giả có thể cử động theo tín hiệu não. Các chi giả được điều khiển tự động thì đương nhiên sẽ không được tự nhiên như các chi sinh ra sẵn có, những người tàn tật chỉ có thể tiếp cận gần gũi hơn với đời sống của người bình thường, chứ không thể trở thành người bình thường được."
Có điều khi đó anh cũng giống với đám điên rồ trường đại học M, đều có ảo tưởng đến việc dùng kỹ thuật này để đánh cắp thông tin trong não người bị cấy ghép, thay vì dùng nó với mục đích tốt.
Đây là đòn tấn công của những thiên tài đúng không? Lâm Tri Ngôn không hiểu lĩnh vực công nghệ cao, có lẽ cũng giống như Hoắc Thuật không hiểu nổi tình cảm con người vậy.
Cô thốt ra lời cảm thán từ tận đáy lòng: "Vậy thì tốt quá."
Hoắc Thuật cười, anh nhếch môi nói: "Yêu Yêu, em đừng nói tốt cho anh quá. Anh đầu tư vào những thứ này là bởi vì chúng có lợi, chứ không phải anh đang làm từ thiện."
Lâm Tri Ngôn thích cái cách anh điềm tĩnh, thong dong trong lĩnh vực thâm sâu mà anh am hiểu, và khuôn mặt như đang bừng sáng của anh.
Cô ôm lấy cánh tay anh, hơi nghiêng đầu, tựa đầu lên vai anh rồi nói: "Đó là những gì các anh nên nhận được. Tạo phúc cho nhân loại mà còn chẳng kiếm ra tiền, vậy chẳng phải sẽ khiến những người làm nghiên cứu khoa học phải thất vọng, buồn lòng hay sao?"
Hoắc Thuật ra vẻ kinh ngạc: "Yêu Yêu nhà mình cao cả quá."
"Anh đừng có trêu em."
Lâm Tri Ngôn giả vờ véo nhẹ vào tay anh, trả iPad lại cho anh rồi chỉ ngón tay trắng nõn của mình vào màn hình: "Khu vực tiếp khách làm thành màu sắc thu trên gỗ thô theo phong cách Trung Quốc, khác với cách bài trí ở sảnh chính một chút, anh thấy sao?"
"Anh thấy là nên nghe em hết."
Hoắc Thuật cười, anh kéo ngồi cạnh mình, ánh mắt nóng bỏng chợt ập tới: "Dù sao thì trình độ nghệ thuật của cô Tai Dài không phải ai cũng sánh được."
...
Cuối tháng chín, Lâm Tri Ngôn đưa Hoắc Thuật đi tảo mộ, báo tin cô sắp kết hôn cho những người trưởng bối dưới suối vàng.
Ngày đó là một ngày mưa phùn trắng xóa, Hoắc Thuật ăn mặc rất nghiêm chỉnh, lễ phép cúi đầu trước bia mộ và chào hỏi ba Lâm, mẹ Lâm cũng như bà nội, mong bọn họ có thể yên tâm giao Yêu Yêu cho anh.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tri Ngôn thấy anh lễ phép, kính cẩn như vậy, cô không khỏi cảm thấy buồn cười, hỏi anh: "Nếu như người nhà của em còn sống, thì anh có thấy căng thẳng trước khi gặp ba mẹ vợ không?"
Hoắc Thuật im lặng một lát, sau đó nói đầy tự tin: "Anh sẽ làm cho hai người họ thích anh."
Đây là một câu trả lời điển hình của nhà họ Hoắc, không ảo tưởng, không trốn tránh, không chấp nhận bất kỳ thất bại nào.
Nhưng Lâm Tri Ngôn biết, nếu như ba mẹ mình còn sống khoẻ mạnh, chỉ sợ trước khi chính thức ra mắt thì Hoắc Thuật sẽ dành cả một đêm đếm đi đếm lại xác nhận quà tặng mang về, xem cách cư xử đã ổn chưa, sau đó sáng sớm hôm sau anh sẽ rửa mặt trang điểm, mang trạng thái hoàn hảo nhất tới nhà làm thân.
Một người như Hoắc Thuật, làm chuyện gì cũng phải đạt được kết quả tốt nhất, kể cả chuyện cưới cô.
Đầu tháng mười, Lâm Tri Ngôn theo Hoắc Thuật đến thủ đô, chính thức gặp người nhà họ Hoắc.
Lúc kính trà cô đã lén đổi xưng hô, Lâm Tri Ngôn gọi bà Bạch là “mẹ”, làm cho bà ta vừa thấy lạ lẫm vừa cảm động, lần đầu tiên gặp đã đưa cho cô một phần quà rất quý. Nhưng khi gặp Hoắc Lập Hoa, cô vẫn gọi ông ta là “ông cụ” giống như cách Hoắc Thuật gọi.
Nghe Hoắc Thuật bảo đây là ý của ông ta.
Trong mắt người ngoài, Hoắc Thuật vẫn luôn là “cháu trai” của Hoắc Lập Hoa, chứ không phải là con trai.
Tuy có người nhà, nhưng lại không giống người nhà.
Sau khi rời khỏi nhà chính của nhà họ Hoắc, trên đường trở về nhà mới của hai người, Lâm Tri Ngôn lặng lẽ nắm lấy bàn tay cứng rắn của anh, sau đó bị anh cười nắm ngược lại, hai lòng bàn tay áp vào nhau.
"Đừng có nhìn anh như thế, Yêu Yêu."
Anh lười nhác gãi lòng bàn tay của cô, không thèm để ý nói: "Anh đã nắm được quyền lợi trong tay, đạt được tất cả những gì mình muốn, anh sẽ không buồn chỉ vì một cái xưng hô cỏn con đâu."
Đúng là anh không thèm để tâm, nhưng Lâm Tri Ngôn lại để ý.
Cô thấy bất bình thay cho anh.
"Không sao hết, sau này em chính là người nhà của anh."
Lâm Tri Ngôn cười, nghiêng người tựa vào vai anh, lắc lư đôi tay đang đan chặt vào nhau: "Sau này, cả hai ta đều có người nhà rồi."
Lần đầu Hoắc Thuật cảm thấy hôn nhân ngoài việc chiếm hữu, trách nhiệm, ràng buộc ra thì còn một ý nghĩa rất quan trọng nữa. Đó là hoàn toàn bắt đầu một cuộc sống mới.
Anh không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng, rồi lấy cằm cọ nhẹ đỉnh đầu của cô, tận hưởng cảm giác con tim chợt nóng lên, tê dại vừa rồi.
Yêu Yêu từng dạy anh rằng loại cảm giác này chính là rung động, là tình yêu.
Con quái vật bên trong thân xác anh đã chờ được đoá hoa hồng chỉ thuộc về một mình nó.
Dẫu sao thì chuyện cưới xin cũng là chuyện cả đời chỉ có một lần, nên ngay vào lúc mở màn, Lâm Tri Ngôn cũng thấy hơi căng thẳng.