Lạc Nhất Minh lập tức cậy mạnh thể hiện, vung tay lên nói: “Không cần! Chỉ là vết thương ngoài da thôi, qua hai ngày là khỏi ấy mà.”
Nhưng vì anh ấy vung tay quá mạnh nên động đến chỗ đau ở xương sườn, lập tức nhe răng trợn mắt.
Lăng Phi nhìn anh ấy như nhìn một kẻ ngốc, một lát sau, Lăng Phi nhịn cười giơ tay chạm vào vết bầm trên khóe miệng anh ấy.
“E là hai ngày không khỏi được đâu, phải mua ít thuốc để bôi mới được...”
Cô ấy tiến lại gần hơn một chút, trên hàng mi còn vương nước mắt chưa khô, làm toát lên vẻ yếu ớt đầy quyến rũ.
Bàn tay mềm mại được chăm dưỡng cẩn thận của cô ấy cứ như không có xương, kèm theo hơi thở nhẹ như lông chim của lướt qua, khiến Lạc Nhất Minh thấy hơi ngứa.
Sống lưng anh ấy lập tức cứng đờ, trong lòng gào lên loạt tiếng “đờ mờ”.
Phải chăng đây là phần thưởng của việc “anh hùng cứu mỹ nhân”?
Sao lại có cảm giác sung sướng khó hiểu thế này?
“Ơ, anh đỏ mặt à?”
Đầu ngón tay của Lăng Phi khựng lại, nhìn anh ấy với vẻ ngạc nhiên.
“Đỏ, đỏ mặt thì sao? Mà ai đỏ mặt chứ?”
Lạc Nhất Minh nhướng mày lên, đưa mắt nhìn lung tung, trông có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Lăng Phi lập tức quên mất chuyện buồn, nhìn anh ấy với ánh mắt ngạc nhiên như nhìn thấy người ngoài hành tinh: “Đừng nói anh là trai tân... À, chưa từng yêu đương đấy nhé?”
Giọng điệu Lạc Nhất Minh cứng đờ: “Yêu rồi!”
Lăng Phi nhướng mày: “Ừm hửm?”
“Ánh mắt của cô là sao hả bà chị? Chẳng lẽ cô nghĩ bọn tôi cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, tiêu tiền như nước hay sao? Chúng tôi cũng bị ba mẹ quản chặt lắm, không được yêu sớm, không được qua đêm ở bên ngoài... Địa vị càng cao thì lại càng phải khiêm tốn, cô có hiểu không?”
Lạc Nhất Minh quay mặt đi với vẻ mất tự nhiên: “Nói chuyện này với cô làm gì không biết, tiếp theo đi đâu đây?”
Lăng Phi quay lại vấn đề chính, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ở ngã tư phía trước có một cửa hàng thú cưng, anh cho tôi xuống đó là được.”
Nhà là không thể về được rồi, cô ấy sợ lại gặp phải Hoắc Thuật ở đó.
May mắn là cô ấy có thói quen lúc nào cũng mang theo chứng minh thư, cũng có chuẩn bị quần áo, cục sạc và bảng vẽ điện tử dự phòng ở Tinh Thành nên không ảnh hưởng gì nhiều.
Chỉ có một phiền toái duy nhất là ở nhà vẫn còn hai con mèo, cô ấy cần phải tìm nhân viên của cửa hàng thú cưng nào đó đáng tin cậy để đến chăm sóc chúng đúng giờ.
Lăng Phi xuống xe, đến cửa hàng thú cưng ký hợp đồng chăm sóc tại nhà, rồi lại ghé qua tiệm thuốc bên cạnh để mua một ít thuốc bôi tan máu bầm, sau đó mở cửa xe của Lạc Nhất Minh, không nói lời nào mà chỉ nhét chúng vào lòng anh ấy.
...
Lăng Phi: [Hồi nãy Hoắc Thuật đến tìm tớ, hic hic hic, đáng sợ quá!]
Lâm Tri Ngôn vừa tiễn Thành Dã Độ, đang đứng thất thần trước cửa sổ sát đất thì nhận được tin nhắn Lăng Phi gửi tới.
Lâm Tri Ngôn giật mình lo lắng, lập tức hỏi: [Cậu không sao chứ? Anh ta có làm cậu bị thương ở đâu không?]
Lăng Phi: [Không có không có, chỉ ép hỏi tớ về chỗ cậu đang ở thôi, nhưng tớ không nói gì cả.]
Lăng Phi: [Bạn tớ đã giúp tớ gửi mấy món đồ của cậu đi rồi đấy, chọn cách giao hàng bảo mật nên chắc là sẽ không để lại thông tin gì đâu, nhưng cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn... Cậu không biết dáng vẻ của Hoắc Thuật hôm nay như thế nào đâu, giống như người có tính cách phản xã hội vậy, tớ cảm thấy anh ta điên thật rồi, thật đấy.]
Lâm Tri Ngôn nhìn dòng chữ đó rất lâu, cảm thấy như có thứ gì đó đâm vào tim mình.
Cô hít sâu một hơi, ép bản thân mình phải thoát ra khỏi những ký ức đau khổ đó, trả lời: [Tớ biết rồi. Phi Phi à, cậu nhất định phải chú ý an toàn, phải bảo vệ tốt bản thân đấy!]
Lăng Phi: [Yên tâm đi, tớ về thăm ba mẹ rồi. Chuẩn bị lên máy bay nên tớ tắt máy trước nhé, cậu ở bên đó phải tự chăm sóc tốt cho mình đấy.]
Lâm Tri Ngôn: [Tất nhiên, chúc cậu thượng lộ bình an.]
Đặt điện thoại xuống, Lâm Tri Ngôn cảm thấy cả người như không còn sức lực, cô cởi giày cuộn mình trên ghế sofa, sau đó từ từ nằm xuống.
Tới giờ cô vẫn không có can đảm đăng nhập vào tài khoản WeChat cũ để xem, cũng may cô chỉ có một mình nên việc rời đi cũng không quá đau khổ.
Chỉ là, cô đã không còn ở Sơn Thành nữa, vậy thì Hoắc Thuật muốn diễn vở kịch này cho ai xem đây?
Hôm sau thức dậy, Lâm Tri Ngôn thấy cổ họng rất đau, lại còn ho khan, có lẽ là do hít phải nhiều khói bụi trong vụ cháy nên khí quản bị tổn thương rồi.
Thành Dã Độ vốn không yên tâm về cô, muốn xin nghỉ ở lại thêm vài ngày nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Tri Ngôn khuyên đi về.
Trong hai ngày khám chữa bệnh, cô dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, còn mua vài món đồ trang trí đơn giản có hình dáng mềm mại để tô điểm thêm, khiến khoảng trời nhỏ này thêm một chút cảm giác ấm cúng của gia đình.
Ba ngày sau, bưu kiện được gửi từ Sơn Thành cũng đến, được để ở kho bưu điện cách khu nhà hai trạm xe buýt.
Lâm Tri Ngôn đã đổi số điện thoại, cố ý hẹn một công ty chuyển nhà đến lấy còn bản thân thì không lộ diện, một phần là vì cơ thể còn chưa khỏe hẳn, phần khác là vì sợ Hoắc Thuật sẽ làm gì đó.
Nhưng sự thật chứng minh là cô nghĩ nhiều quá rồi.
Cho đến khi cô định cư ở Thâm Thành được hơn hai tháng, bên phía Hoắc Thuật vẫn không có thêm động tĩnh gì.
Tháng tám, thời tiết ẩm ướt oi bức của mùa hè kéo tới cùng với dự báo về cơn bão.
Người ta nói miền Nam là nơi nóng ẩm và nhiều mầm bệnh, nhưng Lâm Tri Ngôn lại không có cảm giác gì đặc biệt, có lẽ là vì cô đã quen với cái nóng như lò nung của mùa hè ở Sơn Thành rồi, thế nên khi chuyển đến vùng duyên hải có khí hậu mặn, cô lại cảm thấy dễ chịu và mát mẻ vô cùng.
Khó khăn duy nhất là tiếng địa phương và môi trường của Thâm Thành khác biệt một trời một vực so với Sơn Thành. Khả năng đọc khẩu hình tiếng phổ thông của cô gần như không thể sử dụng được khi ở đây, cần phải bắt đầu thích nghi lại từ đầu.
Lâm Tri Ngôn mua một chiếc iPad, sau đó nhận vài đơn vẽ theo giới thiệu của Lăng Phi, hầu hết là ảnh bìa cho tiểu thuyết cổ đại trên mạng, nếu sử dụng với mục đích có lợi nhuận thì giá cả sẽ tăng lên gấp đôi, vậy nên giá mỗi bức dao động từ vài chục đến vài trăm tệ. Tích lũy từng chút một, muốn nuôi sống bản thân là chuyện không thành vấn đề.
Nhưng muốn phát triển cao hơn nữa thì lại hơi khó.
Lăng Phi đề nghị với cô rằng: [Bé cưng à, bây giờ danh tiếng của cậu khá tốt, hay là mở một tài khoản trên Weibo và MHS đi! Chỉ cần biết cách xây dựng nó để sau này được nhận vẽ tranh minh họa cho sách in, thì giá mỗi bức bằng giá cậu vẽ mười mấy bức tranh mạng đấy.]
Lâm Tri Ngôn hơi do dự.
Tư duy của cô khá sáng tạo, luôn có những ý tưởng riêng trong lúc vẽ tranh, mặc dù vẽ tranh theo yêu cầu của đối tác có thể nuôi sống bản thân nhưng lại hạn chế rất nhiều đến sự sáng tạo của cô, và việc tranh cãi với đối tác cũng rất mệt mỏi.
Lâm Tri Ngôn: [Cuối tháng mười, thầy Cát Minh Ngọc sẽ mở một lớp vẽ tranh quốc họa nâng cao tại thành phố Cảng, tớ định đăng ký thử xem sao.]
Tất nhiên là Lăng Phi rất ủng hộ việc này: [Được đấy! Cậu định đi theo con đường nghệ thuật luôn à? Tính đi học bao lâu?]
Lâm Tri Ngôn: [Tớ có ý định đó vì tớ cũng muốn cho ra tập tranh của riêng mình. Chắc là đi học thêm nửa năm đấy, nhưng mà tới vẫn còn hơi phân vân.]
Lăng Phi: [Phân vân cái gì? Không phải ai cũng vào được lớp của thầy Cát đâu, chỉ cần bé Ngôn trúng tuyển thì dù thế nào cậu cũng phải đi cho tớ!]
Lâm Tri Ngôn: [Học phí hơi đắt, sẽ vét sạch hết khoản tiền tiết kiệm của tớ mất. Hơn nữa trong thời gian học có nhiều bài tập, nên chắc là không thể nhận thêm công việc bên ngoài...]
Lăng Phi: [Tạm thời đừng nhắc tới chuyện này! Cậu đã nghĩ tới đường ra sau khi học xong chưa?]
Lâm Tri Ngôn chia sẻ cho Lăng Phi biết sơ sơ về ý định của mình, lập tức nhận được một tin nhắn thoại tràn đầy phấn khích từ bên kia: [Ý cậu là muốn kết hợp tranh quốc họa truyền thống với nghệ thuật hiện đại, phá vỡ rào cản thời đại hay sao? Hướng sáng tạo này mới mẻ độc đáo đấy, phong cách của thầy Cát chắc chắn sẽ giúp ích được cho cậu, vậy nên đi đi! Nếu không đủ tiền thì cứ nói với tớ, lần trước cậu còn tặng tớ hai cái túi mà!]
Nhận được sự ủng hộ, trong lòng Lâm Tri Ngôn cảm thấy tự tin hơn một chút.
Lăng Phi: [Nhưng nếu đi học thì việc giao tiếp sẽ khá thường xuyên đấy, cậu có thể thích ứng được không?]
Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Đúng vậy, thế nên tớ đang tính luyện nói trước đã.]
[!!!]
Cách màn hình mà Lâm Tri Ngôn cũng có thể cảm nhận được sự vui mừng của Lăng Phi, cô ấy nói: [Cuối cùng cậu cũng dám thực hiện điều này! Hu hu hu thấy cậu ngày càng dũng cảm, tớ thực sự rất vui đấy!]
Lâm Tri Ngôn dùng bút cảm ứng để chống cằm, mỉm cười trả lời: [Có câu nói này rất đúng: Khi bạn đầu tư cho bản thân thì những điều thực sự thuộc về bạn sẽ tự tìm đến.]
Lăng Phi: [Nói đúng lắm! Để lát nữa tớ sẽ nhờ mẹ soạn lại kinh nghiệm luyện nói của tớ lúc nhỏ, hy vọng sẽ giúp ích được cho cậu! *Cố lên*]
[Được, làm phiền dì ấy rồi.]
Lâm Tri Ngôn trả lời, nghĩ một chút rồi lại hỏi thêm: [Sau khi cậu về Sơn Thành, anh ta có còn làm phiền cậu nữa không?]
Một lúc sau, Lăng Phi mới trả lời: [Không có không có, cậu yên tâm đi! Nghe Lạc Nhất Minh nói, bây giờ anh ta đang phát triển công ty mới nên bận rộn lắm, không rảnh để xuất hiện đâu.]
[Vậy thì tốt rồi.]
Lâm Tri Ngôn hoàn toàn yên tâm, vươn vai đứng dậy, kéo rèm cửa ra, để cho ánh nắng ấm áp bao phủ lấy mình.
Mấy tháng nay cô đã hoàn toàn bước ra khỏi quá khứ, cũng dần dần thích nghi với nhịp sống của Thâm Thành, những ký ức đau đớn thấu xương xưa kia đang phai nhạt dần đi.
Cơn bão rồi sẽ qua.
Không ai có thể sống mãi trong quá khứ được, như vậy là tốt rồi.
…
Hoắc Thuật bị bệnh một thời gian.
Anh vốn dĩ ít khi bị bệnh nhưng lần này lại phát sốt tái đi tái lại suốt nửa tháng. Bác sĩ không tìm ra nguyên nhân cụ thể là gì, chỉ đoán là do thần kinh quá hưng phấn, nào có ai lại thức trắng từ đêm này qua đêm khác chứ? Giống như có một linh hồn xấu xa nào đó cứ quấy rầy mọi lúc, khiến cơ thể anh không chịu nổi nữa nên mới phát ra tín hiệu cảnh báo.
Nhưng Hoắc Thuật biết rõ thứ đang dâng trào quấy phá trong cơ thể anh không phải là linh hồn tà ác gì, mà là sự khao khát đối với Lâm Tri Ngôn.
Anh chợt nhận ra, có lẽ cảm giác này là thứ được gọi là "nhớ nhung".
Đã là tháng tám, Hoắc Thuật vẫn chưa tìm được vị trí chính xác của Lâm Tri Ngôn.
Lần theo những manh mối từ camera giám sát, anh chỉ biết có khả năng rất cao là cô đã đến vùng duyên hải Thâm Thành ở miền nam. Nơi đó chỉ là một chấm nhỏ xíu trên bản đồ, thế nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của người mà anh hằng nhớ nhung.
Hôm đó, Lạc Nhất Minh có quay về tìm anh.
Đối mặt với cơn giận dữ của anh Hoắc Thuật, anh ấy chỉ có thể khuyên bảo thật chân thành: "Anh à, em thật sự không biết Lâm Tri Ngôn ở đâu, và em cũng không phản đối việc anh muốn tìm cô ấy. Nhưng em hy vọng anh có thể suy nghĩ thật kỹ rằng sau khi tìm được cô ấy rồi, anh muốn lấy tư cách gì để đối mặt với cô ấy... Nếu không có câu trả lời cho vấn đề này, thì những bi kịch đó sẽ lại tái hiện nữa thôi."
Sau cơn mưa lớn, bầu trời xám xịt như màu chì.
Cả Sơn Thành như vừa được vớt ra từ trong nước, nước mư nhỏ giọt xuống theo tán chuối tây, đường phố còn sót lại vô số vũng nước.
Chu Kính gõ cửa phòng của căn biệt thự mới, cung kính mang đến một thùng đồ. Biệt thự trên đỉnh núi đang được sửa sang lại nên có rất nhiều bưu kiện bị chất đống ở đó, hôm nay anh ấy tranh thủ mang hết đến đây.
Phòng khách không bật đèn, Hoắc Thuật ngồi trong góc tối trên ghế sô pha, những ngón tay trắng bệch vuốt v e một khối rubik có hình thù kỳ lạ, lâu lâu dùng một tay để xoay nó.
Anh gầy đi một chút, cũng không còn treo mãi nụ cười nhẹ nhàng hiền lành trên mặt như khi xưa, phảng phất như tất cả những lớp mặt nạ hào nhoáng giả dối đều bị lột bỏ, chỉ còn lại sự thâm trầm và tĩnh mịch khiến người ra nhìn không thấu.
"Cái gì đó?"
Hoắc Thuật lơ đãng nâng mí mắt nhìn về phía ba tờ giấy chứng nhận màu vàng nằm trong thùng giấy.
Chu Kính lấy ra, mượn ánh sáng bên ngoài cửa sổ sát đất để xem, sau đó trả lời: "Là chứng nhận quyên góp từ tổ chức từ thiện, anh quyên góp từ khi nào vậy?"
Hàng mi dài của Hoắc Thuật khẽ rung, anh gần như đứng dậy ngay lập tức: "Đưa tôi xem."
Ba tờ giấy chứng nhận từ thiện được đóng khung, một cái từ tổ chức từ thiện của Liên đoàn Người khuyết tật Thành phố, một cái từ quỹ khuyến học sinh, và một cái từ cô nhi viện Hoa Thạch Nhai mà anh quen thuộc nhất... Đó là ba thứ cuối cùng mà Lâm Tri Ngôn để lại cho anh.
Ba triệu đó, không có một xu nào là cô dùng cho bản thân.
Cho dù cô rời đi với trái tim đầy vết thương, nhưng thứ cô để lại cho thế giới này vẫn là lòng nhân ái vô hạn.
Đó chính là Yêu Yêu của anh, không bao giờ dung thứ cho cái ác, nhưng lại vô cùng khoan dung với cái thiện.
Hoắc Thuật vô thức ngẩng đầu lên, như đang tìm kiếm bóng dáng ai đó, nhưng nơi xa lạ này, cách bày trí xa lạ này, chỉ để lại cho anh sự lạnh lẽo vô tận thôi.
Nếu em yêu anh, xin hãy kéo anh ra khỏi vực thẳm;
Còn nếu em không yêu anh, anh sẽ rơi xuống vực sâu.
Hoắc Thuật từ từ ngồi lại xuống ghế, một lát sau, anh cười mỉa mai một cách khó hiểu trong sự trống rỗng.
Mỗi một ngày không có Lâm Tri Ngôn, linh hồn của anh cứ như đang rơi xuống vực sâu không thể leo lên được.