• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giấy đồng ý phẫu thuật do Lâm Tri Ngôn tự mình ký, cô không có người nhà nào khác.

 

Lúc cô ký tên, Hoắc Thuật cụp mắt đứng bên cạnh nhìn, không biết anh đang nghĩ gì.

 

Trong khi chuẩn bị phẫu thuật, Lăng Phi kéo tay cô an ủi để cô không quá lo lắng, ngủ một giấc sẽ qua.

 

Đúng là như vậy, Lâm Tri Ngôn nằm trên bàn mổ lạnh như băng, sau khi xác nhận danh tính với bác sĩ gây mê thì cô hoàn toàn bất tỉnh chỉ sau vài giây mặt nạ được đặt xuống.

 

Khi tỉnh dậy, cuộc phẫu thuật đã kết thúc.

 

Lâm Tri Ngôn mở mắt ra, đập vào mắt cô là trần nhà màu trắng. Có vài bóng người đi lại bên cạnh nhưng cô không thể nhìn rõ. Cảm giác mơ hồ này giống như cơ thể của cô đã tỉnh lại, nhưng ý thức thì vẫn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

 

Có một người mặc áo blouse trắng cầm một cái hộp nhỏ màu đen, đang xác nhận điều gì đó với người bên cạnh.

 

Môi bọn họ mấp máy, nhưng Lâm Tri Ngôn không nghe thấy gì cả, rõ ràng cô đang rất sốt ruột, cô mở miệng chậm rãi và không rõ ràng: “Ơ… Không nghe thấy.”

 

Người đàn ông đẹp trai mặc chiếc áo sơ mi màu xám bạc cúi người chống lên mép giường, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với cô một cách trôi chảy: [Em vừa mới làm phẫu thuật cấy ghép, chưa kết nối với bộ phận bên ngoài nên tạm thời không nghe được âm thanh. Đừng sợ.]

 

Người đàn ông cao lớn với bờ vai rộng vòng eo thon, khuôn mặt rất quen mắt, lông mày và sống mũi cân đối tựa như vừa bước ra từ màn hình TV.

 

Lâm Tri Ngôn vô thức đưa tay lên chạm vào mặt anh, xác nhận xem đó có phải thật hay không, hỏi: “Tôi, tôi có quen anh à?”

 

Lăng Phi cầm điện thoại đứng bên cạnh, mí mắt giật giật nhìn.

 

Lúc này Lâm Tri Ngôn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau khi bị gây mê, hành vi của cô vốn không thể kiểm soát được. Nếu sau khi cô tỉnh táo lại mà biết được dáng vẻ hỗn loạn này của mình, có lẽ cô sẽ nôn ra ba lít máu rồi lại tìm một cái lỗ để chui xuống.

 

“Được rồi được rồi, ngoan ngoãn nào! Đừng nghịch ngợm, cẩn thận đụng vào vết thương.”

 

Lăng Phi nhịn cười, cô ấy đang định đi tới chăm sóc Lâm Tri Ngôn thì đã thấy Hoặc Thuật giơ tay lên, cầm lấy bàn tay đang khua khoắng lung tung của Lâm Tri Ngôn.

 

Anh dùng ngón cái xoa mu bàn tay của Lâm Tri Ngôn như trấn an cô, vẻ mặt tự nhiên nói với nhân viên y tế: “Mô hình cấy ghép đã được xác nhận là đúng vị trí, nếu sau này cần sự phối hợp của người nhà thì xin liên hệ trực tiếp với tôi.”

 

Lăng Phi ngồi cạnh giường, im lặng nhìn Hoắc Thuật ra lệnh, lạnh lùng nói: “Đừng ỷ vào bây giờ Lâm Tri Ngôn đang không tỉnh táo để tự nâng thân phận cho bản thân, từ khi nào mà anh trở thành người nhà của cậu ấy?”

 

“Chỉ cần tôi muốn, một ngày nào đó tôi có thể làm người nhà của cô ấy. Nhưng còn cô, cô Lăng…”

 

Hoắc Thuật nhận lấy cây bút từ cấp dưới ký tên vào tờ giấy xác nhận, giọng điệu chậm rãi, bình tĩnh hỏi: “Bên nhà họ Lạc, bọn họ đã ra tay với cô rồi đúng chứ?”

 

Lăng Phi bị chọc vào chỗ đau, lập tức nhíu mày: “Anh uy hiếp tôi?”

 

“Uy hiếp?”

 

Hoắc Thuật cười khẽ, dáng vẻ kiêu ngạo như thể coi thường trần thế: “Cô đánh giá cao bản thân rồi. Nếu tôi muốn uy hiếp một người thì chắc chắn sẽ không cho người đó cơ hội đứng đây nói linh tinh đâu.”

 

“...”

 

Lăng Phi cũng được nuông chiều từ bé, dù trong lòng cô ấy lo lắng nhưng ngoài miệng sẽ không chịu thua: “Bây giờ anh có thể thể hiện sự uy quyền của mình. Lúc trước, chính tay anh tự phá hỏng cơ hội trở thành người nhà của Lâm Tri Ngôn, hiện tại lại lợi dụng cơ hội như này. Đợi cậu ấy tỉnh lại, còn không biết cậu ấy sẽ thấy ghê tởm đến mức nào đâu!”

 

Nói trúng tim đen.

 

Nửa giờ sau, ý thức của Lâm Tri Ngôn dần tỉnh táo lại, nhận thức của cô đã trở nên rõ ràng.

 

Ngón tay cô bị thứ gì đó nắm chặt, cô cúi đầu nhìn thì thấy một bàn tay to lớn thon thả thuộc về một người đàn ông.

 

Hoắc Thuật rời ghế đến ngồi cạnh giường, một tay trượt iPad trên đùi, một tay nắm chặt ngón tay cô, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay vuốt v e mu bàn tay cô.

 

Lâm Tri Ngôn giật mình, sau đó cô nhận ra tình hình thì vội vàng rút tay về.

 

Lòng bàn tay của Hoắc Thuật trống rỗng, lông mi cụp xuống rõ ràng hơi dừng lại. Sau đó anh điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu lên như không có chuyện gì xảy ra, hỏi cô: “Đau đầu không?”

 

Lâm Tri Ngôn chớp mắt rất chậm, hơi uể oải.

 

Hoắc Thuật thay đổi ngôn ngữ ký hiệu, hỏi lại một lần nữa.

 

Lâm Tri Ngôn hiểu ý, cô gật đầu rồi lại ngập ngừng lắc đầu.

 

Cô không biết phải diễn tả cảm giác hiện tại như thế nào, thuốc tê vẫn còn tác dụng, cơn đau dần có cảm giác, đầu cô hơi nhức và nặng nhưng không đến mức quá khó chịu.

 

Lăng Phi nhìn người nào đó im lặng thu lòng bàn tay trống rỗng lại, không khỏi cảm thấy tự hào cười lớn.

 

Cô ấy cố ý nắm tay Lâm Tri Ngôn trước mặt Hoắc Thuật, còn như khiêu khích xoa mu bàn tay trắng nõn mềm mại của cô, nói bằng giọng điệu khoa trương, híp mắt hỏi cô: “Bé Ngôn, cậu có khát không? Tớ lấy cho cậu ít nước nhé?”

 

Bây giờ Lâm Tri Ngôn vẫn chưa thể uống nước, bởi vì chức năng nuốt của cô chưa hoàn toàn hồi phục.

 

Bác sĩ nói rằng tốt nhất cô không nên ăn uống cũng như ngủ trong sáu tiếng đồng hồ tới, cho nên Lăng Phi nhận lấy nhiệm vụ quan trọng là trò chuyện cùng cô.

 

Hai người trò chuyện từ ngôn ngữ ký hiệu cho đến khẩu ngữ. Họ nói từ câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu hồi năm nhất cho tới đàn anh đẹp trai của câu lạc anime bên cạnh, từ những meme lâu đời chỉ có hai người biết cho tới quá trình mở cửa hàng trực tuyến của phòng làm việc, nói đến những chủ đề phấn khích, hai người nắm tay nhau cười đùa vui vẻ.

 

Lâm Tri Ngôn ấn huyệt Thái Dương, ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Đừng chọc tớ cười nữa, đầu tớ sắp nứt ra rồi.] 

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, ban đầu Hoắc Thuật đứng bên cạnh giám sát, vẻ mặt anh nghiêm túc, thỉnh thoảng còn nhíu mày.

 

Sau đó, anh đi ra ngoài một lúc, sau khi quay lại, phía sau anh là Lạc Nhất Minh phong trần mệt mỏi.

 

Ngay khi Lạc Nhất Minh vừa xuất hiện, bầu không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên lạ lùng.

 

Mặc dù Lăng Phi giả vờ như mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng Lâm Tri Ngôn vẫn nhận ra được sự xấu hổ trong ánh mắt tránh né của cô ấy.

 

[Phi Phi, có phải cậu muốn lên kịp chuyến bay đi về không?]

 

Lâm Tri Ngôn chán nản nhìn Lạc Nhất Minh đang đứng bên cạnh Hoắc Thuật, hỏi.

 

Lăng Phi “Ồ” một tiếng rồi lấy điện thoại ra xem thời gian: [Còn hai tiếng rưỡi nữa, tớ không vội.]

 

[Giờ cao điểm sau khi tan làm sẽ rất đông, cậu nên xuất phát sớm.]

 

Lâm Tri Ngôn mỉm cười, khép hai tay lại gối lên má: [Tớ cũng hơi mệt.]

 

Lúc này Lăng Phi mới lề mề đứng dậy, Lạc Nhất Minh đi tới giúp cô ấy xách túi nhưng bị cô ấy âm thầm tránh đi.

 

[Vậy tớ đi nhé, cậu phải nghỉ ngơi thật tốt.]

 

Lăng Phi hít mũi, ra hiệu: [Khi cậu thấy chán thì cứ nói chuyện với tớ, lúc nào tớ cũng online.]

 

Lâm Tri Ngôn gật đầu: [Thượng lộ bình an.]

 

Lạc Nhất Minh đưa Lăng Phi đi, trong phòng bệnh đột nhiên trống trải hơn nhiều, một khi mạch suy nghĩ bị gián đoạn, cơn đau từ vết mổ dâng lên với tần suất dày đặc.

 

Lâm Tri Ngôn nằm một lát, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối hẳn.

 

Hoắc Thuật đi tới kéo rèm cửa ra, không lâu sau, có người mang bữa tối tới, hai chiếc hộp giữa nhiệt ba tầng bày ra thành một bàn đồ ăn đầy ắp.

 

Thậm chí Lâm Tri Ngôn còn nhìn thấy một bát canh nhỏ tựa như súp nấm, sau khi dùng thìa khuấy đều, cô mới nhận ra đó là tổ yến.

 

“Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bây giờ em có thể ăn một chút thức ăn lỏng.”

 

Hoắc Thuật kéo ghế lại gần rồi bưng bát cháo tổ yến lên.

 

Trên đầu Lâm Tri Ngôn quấn từng lớp băng gạc, đầu lưỡi của cô vẫn hơi tê nên cô dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi anh: “Những người tình nguyện khác cũng được đãi ngộ ăn uống tốt như này sao?”

 

Hoắc Thuật khuấy cháo một lúc rồi dừng lại, sau đó anh ngước mắt lên mỉm cười, nói với trợ lý đưa cơm: “Dựa theo khẩu phần ăn này đưa cho cả những người khác đi.”

 

“...”

 

Được rồi, ngài có tiền, ngài lớn nhất.

 

[Tôi tự ăn.]

 

Lâm Tri Ngôn cố gắng phấn đấu để “tự chủ trong việc ăn uống”.

 

“Em vừa mới phẫu thuật xong, tay không còn sức nên không cầm chắc đồ vật được. Trong trường hợp đặc biệt thì được đối xử đặc biệt, việc này không tính là vi phạm hợp đồng.”

 

“Có thể gọi hộ lý đến.”

 

“Anh chính là hộ lý của em.”

 

Hoắc Thuật bưng cái bát nhỏ bằng lòng bàn tay, khẽ chạm thìa vào môi cô, anh nhướng mày nói: “Ăn nhanh nào, nếu không anh lại phải đổi cách khác để đút cho em ăn đấy.”

 

“...”

 

Lâm Tri Ngôn nghi ngờ Hoắc Thuật đang lợi dụng tình hình, được voi đòi tiên.

 

Tiếc rằng bây giờ cô là một bệnh nhân yếu ớt, cô thậm chí còn không có sức để trừng anh, cô không thể làm gì anh.

 

Sau hai thìa cháo và nửa bát canh gà, cơn đau càng dữ dội hơn.

 

Lâm Tri Ngôn sợ ăn tiếp sẽ bị nôn ra, nên cô đành xua tay bỏ cuộc.

 

Cô uống một viên ibuprofen* với nước ấm mà Hoắc Thuật đưa cho, quyết định tìm thứ gì đó để đánh lạc hướng trước khi thuốc phát huy tác dụng.

 

*Ibuprofen: Ibuprofen thuộc nhóm thuốc kháng viêm không steroid (NSAID), có tác dụng chính là chống viêm, hạ sốt, giảm đau và chống ngưng kết tiểu cầu.

 

Lâm Tri Ngôn: [Phi Phi, cậu đã lên máy bay chưa?]

 

Lăng Phi: [Tớ mới lên. Cậu ăn cơm chưa? Có đau không?]

 

Lâm Tri Ngôn: [Ăn được hai miếng thì cảm thấy hơi buồn nôn.]

 

Lăng Phi: [Tác dụng của thuốc gây mê đã hết, đó là chuyện bình thường thôi. Tớ nghe một người bạn nói rằng, nếu sau phẫu thuật bị buồn nôn thì có thể uống một cốc cà phê để ngừng nôn. Dù không biết tại sao nhưng tớ nghe nói nó rất hiệu quả đấy.]

 

Lâm Tri Ngôn lặng lẽ ghi nhớ: [Được, để ngày mai tớ thử xem sao.]

 

Cô lại hỏi: [Cậu và Lạc Nhất Minh có chuyện gì thế?]

 

Một lát sau, Lăng Phi mới trả lời: [Cậu phải phẫu thuật, nên tớ vốn không muốn nói với cậu vì không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu. Tớ đã chia tay anh ấy từ một tuần trước rồi.]

 

… Một tuần trước?

 

Lâm Tri Ngôn suy luận theo dòng thời gian. Hoá ra khi cô lo lắng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của Lăng Phi và Lạc Nhất Minh nên lựa chọn giấu nguyên nhân mình từ bỏ phẫu thuật cấy ốc tai nhân tạo, thì Lăng Phi cũng sợ ảnh hưởng đến tâm trạng phẫu thuật của cô mà giấu cô sự thật là cô ấy và Lạc Nhất Minh đã chia tay.

 

Cả hai đều ngốc nghếch!

 

Lâm Tri Ngôn thở dài: [Cậu có thể nói cho tớ biết nguyên nhân là gì không?]

 

Lăng Phi: [Gia đình anh ấy biết sự tồn tại của tớ nên đã cử chị cả của anh ấy đến nói chuyện với tớ.]

 

Cô ấy không nói quá chi tiết, nhưng Lâm Tri Ngôn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó có sát ý như thế nào, cô lo lắng hỏi: [Có phải cô ấy làm khó cậu không?]

 

Lăng Phi: [Cũng không hẳn… Người ở vị trí của bọn họ đều rất chú ý đến thể diện, bọn họ sẽ không nói lời khó nghe đâu nhưng đúng là không được thoải mái.]

 

Lâm Tri Ngôn thấy vậy thì tim thắt lại, cô trả lời: [Đây là chuyện của nhà họ Lạc, cậu cứ để cho Lạc Nhất Minh tự giải quyết.]

 

[Tớ cũng nghĩ vậy, cứ kệ bọn họ đi, bà đây không thèm chơi cùng bọn họ!]

 

Lăng Phi gửi một nhãn dán “nghiến răng nghiến lợi”, đổi chủ đề: [Máy bay sắp cất cánh rồi, tạm thời đừng nói chuyện đó nữa; Đúng rồi, ngày mai tớ chuẩn bị cho cậu một bất ngờ!]

 

Những bất ngờ của Lăng Phi luôn có vẻ không đáng tin cậy.

 

Lâm Tri Ngôn đặt điện thoại xuống, ăn cháo rồi truyền nước biển, khó tránh khỏi muốn giải quyết nỗi buồn.

 

Cô vừa khó khăn ngồi dậy, Hoắc Thuật đã đứng dậy khỏi ghế, anh đặt tập tài liệu xuống và hỏi: “Sao thế?”

 

“...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK