• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tri Ngôn bận rộn suốt 24 giờ một ngày đến nỗi không có tiền và thời gian để tham gia khóa đào tạo phục hồi chức năng toàn thời gian cho người trưởng thành. Cô chỉ có thể tận dụng khoảng thời gian khi tắm rửa để luyện tập trước gương.

 

May mắn thay, cô bị điếc sau khi biết nói và vẫn còn nhớ về âm thanh. Cô cũng đã xem video để rèn luyện kỹ năng đọc trong nhiều năm nên khẩu hình của cô tương đối chính xác.

 

“Một bông hoa, hai bông hoa, ba bông hoa…”

 

Lâm Tri Ngôn giơ tay lên và ấn vào vị trí dây thanh quản, cố gắng mở miệng: "Xin chào mọi người... ừm, tôi tên... Lâm a...  Ngôn."

 

Cô cau mày, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình: "Xin chào mọi người... Tôi tên..."

 

Tuy nhiên, sau khi luyện tập hơn chục lần, cô vẫn chưa hài lòng, hơn nữa cô không thể nghe được và không biết phát âm có chính xác hay không.

 

Kiểu luyện tập như một người mù trong bóng tối này khiến cô kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Lâm Tri Ngôn đỡ chiếc bồn rửa mặt và đột nhiên không hiểu ý nghĩa của sự kiên trì của mình.

 

Một giọng nói vang lên trong lòng cô: Cô nỗ lực như vậy để làm gì chứ? Người câm điếc vẫn có thể sống tốt đó thôi?

 

Một giọng nói khác hét lên: Cô có muốn quay lại cuộc sống trước đây không? Cô thậm chí không thể gọi cảnh sát khi gặp nguy hiểm, cô không thể nói bất cứ điều gì để đáp trả khi bạn bị bắt nạt, cô không thể giao tiếp với bạn bè, cô không thể bày tỏ suy nghĩ của mình, định sống im lặng như thế này đến hết đời à?

 

Không, cô không muốn trở thành con thỏ chỉ biết im lặng.

 

Lâm Tri Ngôn dùng nước rửa mặt, sau đó ngước đôi mắt đỏ hoe lên, hít một hơi thật sâu, kiên quyết hoàn thành bốn mươi phút huấn luyện.

 

Tắm rửa xong, cô nằm trên giường, dù mệt mỏi nhưng không lại ngủ được.

 

Cô nhấc điện thoại lên nhìn, đồng hồ hiện 1h30 sáng, có hàng chục tin nhắn trong nhóm chat khiếm thính ở thành phố này, tất cả đều đang thảo luận về một điều.

 

Quản trị viên: [@Mọi người Viện nghiên cứu Y Sinh của Đại học A đang tuyển dụng tình nguyện viên cho chip trợ thính nội địa mới được phát triển. Họ cũng có một chương trình thí điểm ở Thâm Quyến. Không chỉ chi phí điều trị được đài thọ đầy đủ mà các nhà trị liệu = cũng sẽ tiến hành khôi phục lại khả năng ngôn ngữ cho tình nguyện viên. Tôi thấy rằng đãi ngộ rất tốt, ai muốn thì hãy đăng ký nhé! Hạn chót là ngày 1 tháng 3 năm sau. Điều kiện để đăng ký và các tài liệu liên quan đều có trong nhóm.]

 

Quái vật câm lặng: [@Quản trị viên Thật sự có chuyện tốt như thế à? Có đáng tin cậy không?]

 

Kẹo m út: [Yêu cầu bệnh nhân bị suy giảm thính lực từ trung bình đến nặng? À, tôi không được rồi.]

 

Cái cây: [Chẳng phải coi chúng tôi như chuột bạch và phá hủy chút thính giác ít ỏi còn lại của chúng tôi à?]

 

Merak: [Hóng.]

 

Nho nhỏ: [Là thật đó! Con chip này đã được thử nghiệm ở Bắc Kinh trong ngày Quốc Khánh. Bạn của tôi là một trong những tình nguyện viên đã đăng ký. Cô ấy nói rằng cô ấy có thể nghe rất rõ âm nhạc và tiếng địa phương, nó còn tốt hơn cả con chip nhập khẩu!]

 

Quái vật câm lặng: [@Nho nhỏ Thần kỳ như vậy sao?]

 

Nho nhỏ: [Tôi nghe một người bạn nói rằng con chip này sử dụng một loại công nghệ vi điện tử sinh học nào đó đã được cấp bằng sáng chế và được thiết kế đặc biệt cho môi trường ngôn ngữ trong nước. Tiếc là viện chỉ tuyển tình nguyện viên bị khiếm thính từ trung bình đến nặng, nếu không nhất định tôi sẽ thử!]

 

Lâm Tri Ngôn có lẽ đã xem xong lịch sử trò chuyện và cảm thấy rằng khi vận may của mình thực sự đã chạm đáy, ai đó đã xuất hiện để cứu vớt cô.

 

Cô tìm kiếm những thành tựu của viện nghiên cứu này và phát hiện ra rằng nhiều bằng sáng chế về công nghệ sinh học trong nước gần đây đều do viện nghiên cứu này nắm giữ.

 

Thực ra, Lâm Tri Ngôn rất khó để không thấy kích động.

 

Tuy nhiên, khi nhìn thời hạn đăng ký, cô như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu: cô phải học đến tháng 4 năm sau, trong khi đó hạn chót đăng ký tình nguyện viên là ngày 1 tháng 3 năm sau, e rằng cô không thể hưởng đãi ngộ này.

 

Lâm Tri Ngôn tắt điện thoại, đắp chăn, nhắm mắt ép mình chìm vào giấc ngủ.

 

 

"A Thuật, nghe nói ông cụ định năm nay sẽ cho con về thủ đô đón năm mới à? Đây quả thực là chuyện vui đấy!"

 

Trong điện thoại, giọng nói nhiệt tình của bà Bạch vang lên: “Ông cụ muốn con nhận tổ quy tông, con phải cư xử cho phải phép. Thôi không nói nữa, mẹ phải thu dọn đồ đạc đây…”

 

Hoắc Thuật ngồi trong xe nheo mắt: "Bà đang làm gì vậy?"

 

"Thu dọn hành lý chứ sao! Đã hơn mười năm không về nước, sức khỏe của ông cụ cũng không còn tốt, lẽ ra mẹ nên về thăm từ lâu rồi."

 

"Bà tưởng rằng ông cụ gọi tôi về Bắc Kinh ăn Tết nên bà có thể nghênh ngang vào nhà chứ gì? Có phải Hồng Môn yến hay không thì chúng ta còn chưa biết."

 

Hoắc Thuật cười khẽ, nhìn lòng bàn tay thon dài của mình: "Tôi sẽ chuyển cho bà một khoản tiền, đủ để bà sống ở nước ngoài một thời gian nữa.”

 

"… Ý con là gì?"

 

"Không có gì, nếu bà trở về Trung Quốc, tôi sợ sẽ bị cản trở."

 

Nói xong, anh ta bình tĩnh ngắt cuộc gọi trước khi đối phương nổi đáo.

 

Hoắc Thuật mở một danh sách, làm mới nó một cách máy móc và không mục đích.

 

Bản nhạc Giáng sinh vui vẻ đang vang lên trên đường phố, các cặp đôi cùng nhau dạo phố, hóa ra đêm nay là đêm Giáng sinh.

 

Ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà chợt mờ đi, ngoài cửa sổ ô tô khẽ vang lên một tiếng răng rắc, Hoắc Thuật ngước mắt lên, phát hiện có tuyết rơi.

 

Bà Bạch hào hứng gọi điện mà quên mất hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi tư của con trai bà ta.

 

Vào thời điểm này năm ngoái anh đang làm gì? Hoắc Thuật không khỏi nhớ lại.

 

Khi đó, anh đang ôm Lâm Tri Ngôn vào lòng, thì thầm: “Tôi muốn làm người yêu của cô Lâm.”

 

Đó là sự khởi đầu của tình yêu của họ. Đôi tai đỏ ửng của người trong vòng tay rất đẹp, giống như một cánh hoa mận rơi trong tuyết khiến người ta không khỏi muốn lại gần, ngửi thử rồi cắn một miếng.

 

Chỉ có Lâm Tri Ngôn đợi hai tiếng đồng hồ trong cơn gió mạnh vào đêm Giáng sinh, chỉ để đưa cho anh một chiếc áo len và nói "chúc mừng sinh nhật" với anh.

 

Đúng rồi, nói "Chúc mừng sinh nhật" bằng ngôn ngữ ký hiệu như thế nào ấy nhỉ?

 

Hoắc Thuật luôn có trí nhớ tốt, anh có thể nhớ lại ngôn ngữ ký hiệu của Lâm Tri Ngôn khi đó một cách nhanh chóng…

 

Đáng tiếc tuy động tác đã hiển hiện trong tâm trí nhưng tâm trạng mới lạ và thoải mái lúc đó lại không thể khôi phục được.

 

Hoắc Thuật không khỏi nghĩ, nếu như anh được làm vậy lần nữa, anh sẽ càng ôm cô chặt hơn, để cô không bao giờ rời khỏi vòng tay anh cả đời, sau đó anh sẽ cúi đầu hôn cô cho đến khi cô ngạt thở và mềm nhũn người. Anh sẽ “bắt nạt” cô, không chịu buông tha ngay cả khi cô khóc lóc mong anh nhẹ tay.

 

"Anh Hoắc, anh định về Ô Giang Nguyên hay là..."

 

Tài xế đợi mãi cũng không thấy Hoắc Thuật lên tiếng, đành phải tự mình hỏi.

 

Hoắc Thuật ngước mắt lên, lấy điện thoại di động ra, tìm một chút rồi nói địa chỉ cho tài xế.

 

Đó là nơi tư vấn tâm lý - cơ sở điều trị tâm lý thứ năm mà anh Hoắc đã tìm thấy trong tháng này. Nhưng mỗi lần vào mà không ngồi được năm phút, anh lại đi ra với vẻ mặt u ám.

 

Phòng khám tư vấn tâm lý.

 

Quý Uyển đang giận dỗi với nửa kia nên cố tình về muộn.

 

Điện thoại di động trên bàn không ngừng kêu, nhưng cô ấy phớt lờ, đang buồn chán sắp xếp thông tin hồ sơ thì thấy cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông cao gầy bước vào với vẻ mặt lạnh lùng.

 

Rất đẹp trai!

 

Đây là ấn tượng đầu tiên của Quý Uyển về một người đàn ông thậm chí còn đẹp hơn cả người yêu của mình. Cô tưởng là một người nổi tiếng nào đó đến đây điều trị. Tuy nhiên, nhìn kỹ hơn, người đàn ông này có khí chất quá lạnh lùng, giống như chỉ cần liếc nhìn một cái là sẽ bị một lưỡi dao vô hình cứa vào người…

 

Anh là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai nhưng có phần nguy hiểm.

 

Quý Uyển đoán trong đầu rồi tắt điện thoại đang rung, tỏ ra chuyên nghiệp và nói: "Xin chào, bên ngoài có tuyết rơi phải không? Tôi thấy gió rất mạnh."

 

Hầu hết mọi người luôn có một số phản kháng khi đối mặt với chuyên gia tâm lý. Một cuộc trò chuyện thông thường lúc ban đầu có thể loại bỏ sự cảnh giác của đối phương một cách hiệu quả và rút ngắn khoảng cách.

 

Nhưng hiển nhiên người đàn ông trước mặt không cần những chiêu trò này.

Nói cách khác, anh đã nhìn thấu những thủ đoạn này.

 

Hoắc Thuật đi đến sô pha ngồi xuống, hơi hếch cằm, bình tĩnh nói: “Tôi không mắc bệnh gì cả.”

 

“…”

 

Quý Uyển đã từng gặp nhiều khách hàng chán nản hoặc dễ kích động. Đây là lần đầu tiên Quý Uyển nhìn thấy một người khác thường như vậy: điềm tĩnh và thanh lịch, tự tin và trưởng thành, có khả năng kiểm soát tình hình tuyệt đối, như thể anh được sinh ra để trở thành bậc đế vương.

 

Ít nhất ở bề ngoài, anh ấy có vẻ đang có tâm trạng rất bình thường.

 

"Ai nói những người tới đây đều bị bệnh?"

 

Quý Uyển rót cho anh một cốc nước nóng, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy anh muốn nói gì với tôi?”

 

Hoắc Thuật không cầm cốc nước lên, vắt chéo chân, dựa vào lưng ghế sofa.

 

“Gần đây tôi ngủ rất trễ.” Anh nói.

 

"Vậy à? Anh thường đi ngủ lúc mấy giờ?" Quý Uyển hỏi.

 

“Sau hai giờ sáng.”

 

“Vậy anh làm gì khi không ngủ được?”

 

"Làm việc."

 

"Còn gì nữa...?"

 

Lần này, người đàn ông im lặng trong hai giây.

 

Anh đặt ngón tay lên trán, khẽ nhắm mắt, như đang suy nghĩ điều gì đó: “Còn nhớ một người.”

 

Ôi, là một kẻ si tình.

 

"Tôi muốn bắt cô ấy lại và giữ cô ấy bên mình."

 

“…”

 

Quý Uyển quyết định rút lại ý kiến ​​của mình.

 

Không bình thường, anh không phải người bình thường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK