• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tích tích…

 

Hai giây đếm ngược cuối cùng, cục rubik nhấp nháy màu đỏ hai lần rồi bùm một tiếng, nổ tung thành những đóa hoa xinh đẹp.

 

Một lượng lớn không khí ùa vào, ngọn lửa đột nhiên bùng cháy từ dọc theo khe cửa bị hỏng, phát ra tiếng gầm như con thú hoang giận dữ.

 

Đợi tới khi ngọn lửa nhỏ lại, Lâm Tri Ngôn bò ra khỏi tấm thảm đã bị chảy một nửa, thở d ốc vì nóng.

 

Thứ này không lại có thể thật sự tự hủy, cô nhất thời không biết nên thấy may mắn vì Hoắc Thuật là tên điên, hay cảm thấy sợ vì anh là tên điên.

 

Tấm kính chống trộm vô cùng dẻo dai đã bị thủng một lỗ có đường kính khoảng 30cm, phần cạnh kính bị hỏng tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt do bị nóng chảy, nếu dùng dụng cụ cạy mở thì có thể miễn cưỡng để một người lớn chui ra ngoài.

 

Lâm Tri Ngôn ra hiệu cho Quan Thiến chui ra ngoài trước, sau đó hai người trong ngoài phối hợp với nhau, đưa Hoắc Y Na đang hôn mê bất tỉnh ra ngoài.

 

“Cô Lâm, cô mau ra đây!” Quan Thiến kéo Hoắc Y Na tới một bãi cỏ trống, kêu to Lâm Tri Ngôn vẫn còn trong đám cháy.

 

Lâm Tri Ngôn đẩy Hàn Dương về phía lỗ cửa. Có lẽ bị kinh động bởi tiếng nổ mạnh vừa rồi, Hàn Dương hơi cau mày, có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

 

Anh ta mà tỉnh dậy, bản thân e rằng cũng khó thoát thân.

 

Lâm Tri Ngôn bất chấp mọi thứ, chui ra khỏi lỗ cửa kính trước, gió đêm mát lạnh thổi vào mặt xua đi cái nóng rực trên người.

 

Cô ngã lên cỏ, há to miệng ho, cảm giác như được tái sinh.

 

Quan Thiến cũng vừa khóc vừa ho, mặt mày bị hun khói tới mức xám đen, gần như không còn nhìn thấy mặt mũi.

 

Lâm Tri Ngôn biết, bộ dạng của bản thân lúc này e rằng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Lòng bàn tay cô có cảm giác đau râm rỉ, không biết là bị xước hay bị phỏng, nhưng cô không rảnh để kiểm tra.

 

“Khụ khụ!”

 

Hoắc Y Na nằm trên mặt đất đột nhiên hít một hơi, ho khan rồi bừng tỉnh, tròng mắt kinh hoàng chuyển động, mãi cho tới khi Lâm Tri Ngôn bước tới đè lại phần thân trên đang cựa quậy của cô ta, cô ta mới hoàn hồn trở lại.

 

Cô ta như nhớ tới gì đó, hốc mắt đỏ bừng, môi mím lại, phát ra giọng nói bị hư tổn: “Thật sự xin lỗi...”

 

Hoắc Y Na hoảng hốt cho rằng, cô ta mới là ngọn nguồn của trận cháy.

 

Một tiếng trước, cô ta đang thắp nến trong phòng, muốn nhân cơ hội tạo ra tiếng động để thu hút sự chú ý của tên vệ sĩ kia…

 

Hoắc Thuật muốn khống chế tất cả mọi thứ, nên không tạo ra chút bất ngờ nào, Lâm Tri Ngôn hoàn toàn không chơi lại anh!

 

Ngay khi cô ta đang do dự không biết nên đốt cái gì mới phải, hai tên mặc đồ đen cải trang thành nhân viên bán hàng đã lặng lẽ lẻn vào, đánh nhau với vệ sĩ. Sau khi giải quyết vệ sĩ, một tên lên lầu, một tên khác xâm nhập vào phòng cô ta, mục tiêu rất rõ ràng.

 

Một tiếng thét còn chưa kịp hô lên thì đã bị chặn lại trong cổ họng.

 

Hình ảnh Hoắc Y Na thấy được trước khi hôn mê, chính là ngọn nến trong tay mình lăn xuống đất, bùng lên một ngọn lửa trên chiếc thảm.

 

Phía xa xa vang lên tiếng còi xe cứu hỏa inh ỏi, kèm theo tiếng người la dập lửa, khắp nơi đều la hét ầm ĩ.

 

Lâm Tri Ngôn không đeo máy trợ thính nên không biết gì về những tiếng động đó.

 

Hoắc Y Na mặc kệ cơ thể bị phỏng, dùng sức đẩy Lâm Tri Ngôn, phát ra giọng nói khàn khàn: “Chạy!”

 

“Cô còn thất thần làm gì? Mau đi đi!”

 

Trong thế giới không có âm thanh, vẻ mặt phức tạp và đầy nước mắt của Hoắc Y Na giống như một bộ phim câm đang quay chậm từng khung hình, khiến người ta phải choáng váng.

 

Lâm Tri Ngôn đọc hiểu lời cô ta nói, cô lùi về sau một bước, ánh mắt dịu dàng dần trở nên kiên định. Cô xoay người mà không hề nhìn lại, chạy về phía ngược với những giọng nói kia.

 

Mãi cho tới khi bóng lưng cô biến mất sau hàng rào phủ đầy hoa tường vi, nước mắt của Hoắc Y Na không kiềm được mà lăn xuống.

 

Lâm Tri Ngôn đội mũ trùm đầu lên, lợi dụng sự hỗn loạn để tránh camera giám sát xung quanh nhà họ Hoắc, nương theo màn đêm chạy nhanh dọc theo con đường núi.

 

Cô vừa chạy vừa móc máy trợ thính trong túi ra đeo lên, lúc bật máy lên có chút tạp âm, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng.

 

Bên ngoài cảnh cổng sắt của nhà họ Hoắc đông nghẹt người, lính cứu hỏa đang dựng dây để ngăn cách đám đông hóng chuyện, bước chân Lâm Tri Ngôn khựng lại, vô thức cúi đầu quay về.

 

Bíp bíp, tiếng còi xe vang lên từ phía sau, ánh đèn ô tô chiếu thẳng vào người cô, giống như một chú hề trên sân khấu bị ánh đèn sân khấu chiếu rọi vào người.

 

Bị phát hiện rồi sao?

 

Tim Lâm Tri Ngôn đập nhanh như trống, chỉ thấy chiếc xe màu xanh đậm giản dị kia ngừng lại bên cạnh mình.

 

Tài xế mở cửa xe, thấp giọng chào hỏi cô: “Lâm Tri Ngôn! Cô là Lâm Tri Ngôn sao?”

 

Lâm Tri Ngôn không dám trả lời lại, liên tục bước về phía trước.

 

Cho tới khi tài xế bất lực thấp giọng nói: “Tôi là người được cậu Thành… Thành Dã Độ phái tới để đón cô.”

 

Lúc này Lâm Tri Ngôn mới dùng bước, kéo cửa ghế sau ra ngồi vào.

 

“Cuối cùng cũng tìm thấy cô! Cũng may có xe cứu hỏa vội vàng tới dập lửa, bảo vệ không rảnh tra xét người, nên tôi mới có thể trà trộn vào được.”

 

Tài xế vừa nói vừa nhanh chóng quay đầu xe, lái xe rời khỏi núi, ánh lửa trên đỉnh núi nhanh chóng bị bỏ lại sau những bóng cây trùng trùng điệp điệp.

 

Lâm Tri Ngôn tựa trán vào lưng ghế trước mặt mình, không ngừng hít thở sâu, sau cơn căng thẳng tột độ, trong đầu cô chỉ còn lại một khoảng trống hỗn loạn.

 

Mệt mỏi, sợ hãi, còn có cảm giác thẫn thờ phức tạp không nói rõ.

 

Phải mất một hồi lâu sau cô mới nhớ ra trong túi có một chiếc điện thoại bị lửa đốt tới nóng bừng, phải lấy ra để nguội vài phút mới khởi động máy lên được.

 

Chuyện đầu tiên cô làm chính là tắt định vị WeChat, chuyển sang tài khoản mới mà Thành Dã Độ đã đăng ký cho cô. Cô không dám tự ý xóa Hoắc Thuật, nếu không đối phương nhìn thấy lời nhắc nhớ từ chối nhận tin nhắn khi gửi tin nhắn tới, nhất định sẽ đoán được cô đã trốn thoát an toàn.

 

Tài khoản mới chỉ có ba người bạn tốt: Lăng Phi, Thành Dã Độ và Tùy Văn.

 

Vẫn là một nhóm nhỏ ba người, Lâm Tri Ngôn đang gửi tin nhắn vào trong nhóm nhỏ.

 

Ngón tay run lên dữ dội, không biết là do kiệt sức hay là vì sợ hãi. Cô nhắm mắt nghỉ ngơi nửa phút mới thuận lợi gửi tin nhắn đi: [Tớ ra ngoài rồi.]

 

Thành Dã Độ trả lời: [Tớ biết rồi, tài xế đã gửi tin nhắn cho tớ. Lăng Phi đã thu xếp phòng cho cậu rồi, tớ tới liền đây.]

 

Lâm Tri Ngôn hỏi: [Cậu cũng ở gần đây sao?]

 

Thành Dã Độ: [Đúng rồi. Tớ sợ Hoắc Thuật sẽ theo dõi biển số xe, cố ý sắp xếp thêm vài chiếc xe để làm thủ thuật che mắt.]

 

Lăng Phi: [Đừng sợ cục cưng, không sao cả.]

 

Không sao cả...

 

Lâm Tri Ngôn nhấm nuốt ba chữ này, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, trong đầu hiện ra cảm giác không chân thật vô cùng mãnh liệt.

 

Cô thậm chí còn chưa kịp vui mừng, suy nghĩ dường như bị chia thành hai nửa theo khoảng cách đang bị kéo dài, một nửa chạy về tương lai tương sáng, một nửa ở lại quá khứ.

 

Có lẽ Hoắc Thuật sẽ không chấp nhận được thất bại của ngày hôm nay, nhưng cho dù có không quen thì qua vài ngày nữa cũng sẽ quen thôi, dù sao anh cũng không để cảm xúc lấn át lý trí.

 

Bọn họ có một mở màn giống như chuyện cổ tích, một quá trình đan xen giữa dối trá và hạnh phúc, cùng một kết cục tan vỡ như hiện thực.

 

Thiên đường là anh, địa ngục cũng là anh.

 

Lâm Tri Ngôn vốn định rời đi trong lặng lẽ, chứ không phải kết thúc theo cách thảm thiết như vậy. Yêu đương với Hoắc Thuật tựa như cơn gió lốc, mãnh liệt tùy tiện, đến rồi đi vội vàng, cuối cùng chỉ còn sót lại một đống hỗn độn trên mặt đất.

 

Rốt cuộc là từ khi nào đã đẩy họ tới tình cảnh như bây giờ?

 

“Yêu Yêu, khăn vuông bị nhăn rồi, lại đây gấp giúp anh với.”

 

“Nói tên của anh đi, Yêu Yêu.”

 

“Yêu Yêu.”

 

“Yêu Yêu...”

 

Lâm Tri Ngôn hơi nhắm mắt lại, giơ tay bịt tai trái lại, cố ngăn những hồi ức ùa về.

 

Không được hối hận.

 

Không được thỏa hiệp.

 

Đừng theo đuổi sự tự do đi xuống, không được khuất phục trước nuôi dưỡng nhân danh tình yêu.

 

Không được quay đầu lại nhìn.

 

Lâm Tri Ngôn, bầu trời trước mắt thuộc về mày.

 

...

[Unfortunately, the game failed.]

 

Trên xe, Hoắc Thuật nhận được nhắc nhở từ hệ thống rằng trò chơi rubik đã thất bại, tiểu quỷ màu đỏ tím dữ tợn đang vung cây đinh ba trong tay.

 

Vì theo đuổi k1ch thích thời niên thiếu, anh cũng không viết một chương trình ngăn chặn con người can thiệp, một khi đã kích hoạt, không qua ải thì không thể ngừng.

 

Hoắc Thuật vươn tay nới lỏng cà vạt, toàn bộ tóc mái được chải chuốt gọn gàng đều xõa xuống, lông mày tuấn tú bị âm u bao phủ.

 

“Lái nhanh lên.” Anh thúc giục.

 

“Đây đã là tốc độ tối đa được lái trong thành phố..”

 

Chu Kính khó xử nói, chợt nhìn thấy đôi mắt tối đen qua kính chiếu hậu, tay cầm vô lăng siết chặt lại, lặng lẽ nhấn ga.

 

Xe phóng nhanh như chớp trên đường, đèn đường lùi lại gần như biến thành tàn ảnh, Hoắc Thuật vẫn thấy xe chạy quá chậm, ước gì có thể túm Chu Kính ra khỏi ghế lái để mình tự làm.

 

Quá nguy hiểm, anh biết rõ, nếu mình làm vậy thì chỉ khiến xác suất tử vong tăng vọt.

 

Bởi vì hiện tại anh không thể nào giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối.

 

Hoắc Thuật cầm lấy cục rubik kim tự tháp ở ghế sau, đầu ngón tay linh hoạt xoay nó, những suy nghĩ điên cuồng làm tư duy của anh hoạt động tới đỉnh điểm.

 

Yêu Yêu không sao cả, cô rất thông minh, trên đường tới tiệc rượu còn suy nghĩ cách trốn thoát, không phải sao?

 

Yêu Yêu của anh đúng là đơn thuần tới mức đáng yêu, nghĩ gì cũng viết lên mặt, cho dù cô có giả vờ như không sao cả, nhưng những suy nghĩ vi diệu đó vẫn không thể nào thoát khỏi mắt anh.

 

Anh cũng không muốn đáng ghét như thế, chỉ là tế bào não nhạy biến không chấp nhận việc anh giả vờ ngu si. Nếu Yêu Yêu biết toàn bộ kế hoạch của cô đã sớm bị anh đoán trúng, nói không chừng cô sẽ lại tức giận.

 

Vẫn không nên nói cho cô biết thì tốt hơn. Khó khăn lắm Yêu Yêu mới chịu dịu dàng với anh một chút, vì sao phải vội vàng chọc cô tức giận chứ?

 

Anh không biết đàn ông bình thường ‘yêu’ thế nào, cũng không muốn biết. Nếu muốn hỏi ‘tên điên’ như anh yêu đương là gì, anh nghĩ, có lẽ anh sẽ sẵn sàng đóng vai người yêu hoàn mỹ cả đời dựa theo tiêu chuẩn bạn trai lý tưởng đã được định sẵn của Lâm Tri Ngôn.

 

Hoắc Thuật đỡ trán, hàng mi dài tạo thành chiếc bóng.

 

Yêu Yêu sẽ không sao, đúng vậy, sắp xếp của anh rất chu toàn.

 

Trong phòng có tài xế và vệ sĩ đi theo, bên ngoài có bảo vệ tuần tra đúng giờ, bọn họ đều là những người có tố chất cao đã vượt qua thử thách được anh thuê với mức lương cao, nhất định có thể mau chóng đảm bảo an toàn cho Yêu Yêu.

 

Nếu dùng số liệu phân tích, Yêu Yêu có ít nhất 90% có thể hóa nguy thành lành, số điệu anh suy đoán chưa từng sai.

 

Nhưng vì sao anh vẫn khó chịu như thế?

 

Khó chịu giống như có ai đó nắm lấy trái tim anh, thỉnh thoảng lại bóp mạnh một cáu, máu chạy ngược khiến hô hấp cũng bị tắc nghẽn.

 

Là vì 10% khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?

 

Hoắc Thuật nắm chặt cục rubik trong tay, góc cạnh sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay nhưng cũng không đau bằng một phần ngàn nỗi đau lòng.

 

Chiếc xe lập tức vượt qua hàng rào cứu hỏa, xông thẳng lên biệt thự trên đỉnh núi.

 

Hoắc Thuật đẩy cửa xe, thứ đập vào mắt anh chính là ngôi nhà đã bị ngọn lửa dữ dội thiêu rụi.

 

Thang mây, đèn flash xanh đỏ của xe cứu thương, lính cứu hỏa hô to chỉ dẫn, người nhà lần lượt được nhân viên y tế khiêng đi... Toàn bộ mọi thứ trước mắt như một thước phim tai nạn quay chậm, mơ hồ lại dài dòng.

 

Hoắc Thuật đi ngược lại với đám đông, bộ đồ vest phẳng phiu tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang đám người náo nhiệt, đứng trước cáng.

 

Anh quét mắt nhìn một vòng, vẫn chưa thấy Lâm Tri Ngôn.

 

“Lâm Tri Ngôn đâu?”

 

Giọng anh rất nhẹ, nhưng lại toát ra uy lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.

 

Hàn Dương nằm trên cán, khuôn mặt cháy đen, đôi môi khô khốc ngập ngừng: “Có kẻ bắt cóc xâm nhập, thật sự xin lỗi, tổng giám đốc Hoắc...”

 

“Yêu Yêu đâu?”

 

Hoắc Thuật lại hỏi một lần nữa, nhưng lần này là Hoắc Y Na đang ngồi mặt quay vào xe cứu thương để xử lý miệng vết thương.

 

Hai vai Hoắc Y Na không khỏi run lên, cắn chặt môi, một lúc sau mới ngẩng đầu khàn giọng nói: “Cô ấy vẫn còn ở trong phòng.”

 

“Em nói cái gì?”

 

Giọng anh đột nhiên trở nên lạnh lùng.

 

“Em nói, cô ấy vẫn còn ở trong phòng!”

 

Hoắc Y Na mặc kệ mọi thứ, hét to, cả người run rẩy: “Lửa cháy lớn như vậy, cô ấy không thoát nổi đâu! Nói không chừng đã chết! Anh vừa lòng chưa! Vừa lòng chưa!”

 

Giọng nói đột nhiên im bặt, con người Hoắc Y Na rủn ẩy, căng thẳng nhìn chằm chằm bàn tay đang giơ lên cao của Hoắc Thuật.

 

Nhưng bàn tay kia lại dừng giữa không trung, mãi một hồi lâu sau vẫn chưa rơi xuống.

 

Một lát sau, sự tàn bạo dưới đáy mắt Hoắc Thuật dần vơi đi, sau đó chậm rãi nở một nụ cười nhạt: “Em đang chọc giận anh, Nana. Chút chiêu trò này của em đúng là không có gì mới cả.”

 

Anh đặt tay xuống, nhẹ giọng nói: “Nói đi, Yêu Yêu đang ở đâu?”

 

“...”

 

Hoắc Y Na siết áo khoác, nghiến chặt răng.

 

“Quan Thiến, cô tới nói đi.”

 

Quan Thiến bị điểm danh đột nhiên ngẩng đầu, khẩn trương tới mức ghim móng tay vào lòng bàn tay.

 

“Cô Lâm, hôm nay thật sự cảm ơn cô, tôi nợ cô một ân tình rồi.”

 

Mùa thu năm trước, xe lăn của Hoắc Y Na mất khống chế suýt chút nữa đã bị tai nạn, hình ảnh Lâm Tri Ngôn đứng ra giữ cô ấy lại thoáng hiện ra trong đầu. Vừa rồi trong biển lửa, Lâm Tri Ngôn lại cứu cô ấy một lần nữa…

 

Hai lần giúp liên tiếp, cô ấy có thể báo đáp gì đây?

 

Một lát sau, Quan Thiến ngước mắt, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, tôi... Tôi không thấy cô Lâm ra ngoài...”

 

Ý cười nhẹ nhàng trên mặt Hoắc Thuật hơi khựng lại.

 

“Cô chắc chắn?”

 

“Lúc tôi chạy ra thật sự không thấy cô ấy...”

 

Quan Thiến khó khăn nuốt giọng, khẩn trương nhìn gương mặt của Hoắc Thuật. Khuôn mặt im lặng của anh chìm trong ánh lửa khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy.

 

“Thưa anh, hiện tại công việc cứu hộ vẫn còn đang tiếp tục, nhân viên không rõ trong nhà còn ai đang mắc kẹt không.”

 

Bên cạnh có ai đó nơm nớp lo sợ nói: “Đội cứu hỏa nhận được vài cuộc gọi báo cháy nhưng mãi mà không thấy nói gì, còn tưởng là ai đang đùa, cho nên…”

 

Răng rắc, Hoắc Thuật nghe được tiếng thứ gì đó sâu trong tim đang nứt ra.

 

“Cô ấy gọi điện cho mấy người.”

 

Anh nhẹ giọng thuật lại, giống như nói cho mình nghe.

 

Yêu Yêu, chỉ nói hai chữ ‘A Thuật’ thôi cũng chật vật vô cùng, thấy anh phản ứng kỳ lạ là nhất quyết không chịu mở miệng...

 

Rốt cuộc tình hình nguy cấp tới cỡ nào mới khiến cô ấy lấy hết can đảm gọi điện báo cháy chứ?

 

Hoắc Thuật nhìn ngôi nhà đang cháy hừng hực, trong mắt dường như có dung nham đang phun trào.

 

Thế nhưng lại bị ngộ nhận là ‘trò đùa’, thật là buồn cười. Đây là lần đầu tiên trong đời, anh hối hận khi Lâm Tri Ngôn là người câm!

 

Vì sao không chịu gọi điện thoại cho anh chứ, Yêu Yêu?

 

Nếu là anh, anh có thể lập tức phát hiện điều kỳ lạ…

 

Suy nghĩ này hiện ra trong đầu rồi đột nhiên im bặt.

 

Anh biết vì sao. Đúng vậy, anh biết.

 

Bởi vì lúc trước anh đã cúp máy Nana ở hiện trường vụ tai nạn xe, bởi vì anh từng nói “Con bé cần cấp cứu chứ không phải anh”, bởi vì Yêu Yêu không tin tưởng anh…

 

Những ràng buộc tình cảm mà anh từng khịt mũi coi thường, sự tỉnh táo lý trí mà anh tôn sùng là chuẩn mực, đều trở thành sự châm chọc to lớn.

 

Một tiếng nổ kính ầm vàng lên, ánh lửa vụt cao, khe nứt trong lòng Hoắc Thuật cũng lan rộng vô tận. Chỉ số thông minh anh từng tự hào, khả năng tính toán không bỏ sót một chỗ nào, đều bị nghiền nát thành bột mịn bởi đáp án xuất hiện trong lòng, tro bụi bay khắp nơi.

 

Càng muốn nắm chặt lại càng bị xói mòn.

 

Không, không thể mất.

 

Mặt Hoắc Thuật trắng bệch như ma cà rồng, anh lặng lẽ cởi bỏ bộ đồ vest màu xanh đen mát lạnh, cúi đầu cởi khuy măng-sét làm từ đá opal ‘Phù thủy xứ OZ’, nếu bỏ qua vẻ âm u dưới đáy mắt thì trông anh thật sự như một công tử tao nhã quý phái.

 

Có lẽ là vì sắc mặt của anh quá khó coi, nhân viên cứu hỏa vẫn cố gắng khuyên nhủ: “Thưa anh, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng hiện tại đám cháy quá nguy hiểm, anh vẫn nên...”

 

Hoắc Y Na ngồi trong xe cứu thương nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô ta chính là bóng lưng Hoắc Thuật lao người vào đám cháy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK