Lâm Tri Ngôn không thể nôn được nữa, nhưng cảm giác khó chịu trong dạ dày không hề thuyên giảm vì lượng thức ăn đã hết.
Cô gần như yếu ớt ra hiệu: [Tôi có thể uống một cốc cà phê không?]
Không thể uống quá nhiều thuốc giảm đau, nên cô có thể thử theo đề xuất của Lăng Phi một lần, dù sao lúc này không có biện pháp nào tốt hơn.
Hoắc Thuật lập tức đứng dậy, đi đến nói chuyện với bác sĩ, chưa đến mười phút, trợ lý thở hổn hển cầm theo một túi có đủ loại cà phê hoà tan đi vào.
Hoắc Thuật cầm lên xem qua danh sách bảng thành phần của từng loại một, anh chọn một túi cà phê hoà tan nổi tiếng có thành phần tương đối thuần thiên nhiên, mở ra rồi đổ vào trong bình giữ nhiệt.
Có lẽ anh hơi bất an, nên khi đi lấy nước nóng từ máy lọc nước, anh bị mấy giọt nước nóng bắn vào mu bàn tay, nhưng anh hoàn toàn không để ý đến điều đó.
“Cửa hàng tiện lợi chỉ có cà phê hòa tan, chất lượng không tốt, em chỉ cần nếm vị là được rồi.”
Tuy vẻ mặt Hoắc Thuật đưa cốc cho cô vẫn bình tĩnh, nhưng so với sắc mặt của bệnh nhân Lâm Tri Ngôn thì còn nhợt nhạt hơn.
[Cảm ơn.]
Lâm Tri Ngôn cầm lấy chiếc cốc để trong lòng bàn tay, cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy Hoắc Thuật dùng ngôn ngữ ký hiệu nhắc nhở cô “cẩn thận nóng”.
Trước đây, Hoắc Thuật cũng là một người chu đáo, nhưng nó giống với kiểu ngụy trang hơn, tựa như người máy bắt chước chương trình của con người, quá hoàn hảo không giống thật. Không giống với hiện tại, anh cũng sẽ bất an, mất tập trung, sẽ mất kiểm soát rồi lại bị lý trí cố gắng kéo lại.
Lâm Tri Ngôn không biết điều này là tốt hay xấu.
Cô vô cớ nhớ đến lời Lăng Phi từng nói: Thượng Đế dùng xương sườn của Adam để tạo ra Eva, cho nên mọi người sinh ra đều không trọn vẹn. Tình yêu là để cho hai con người không trọn vẹn gặp được nhau và ghép lại thành một tâm hồn hoàn chỉnh.
Lâm Tri Ngôn không phải là người “chỉ có tình yêu”, nhưng cô rất thích câu “mỗi người sinh ra đều không trọn vẹn”: khuyết điểm làm cho con người trở nên chân thực và hữu hình, trong khi sự hoàn hảo hầu như chỉ tồn tại trong truyện cổ tích và những lời nói dối.
[Tôi không yếu đuối đến thế đâu, tôi có thể phối hợp để hoàn thành thực nghiệm. Dù sao thì cũng đã mất công chịu đau rồi, đừng lãng phí cơ hội nghiên cứu.]
Thấy Hoắc Thuật không trả lời, Lâm Tri Ngôn cầm cốc cà phê bằng một tay, cuối cùng cô hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng: [Không phải trước đây anh rất quan tâm đ ến số liệu nghiên cứu sao?]
“Em cẩn thận cà phê đổ ra ngoài đấy.”
Hoắc Thuật không trả lời, mà chỉ giơ tay lên che miệng cốc đang lắc lư vì ngôn ngữ ký hiệu của cô, tránh để cho chất lỏng màu nâu sẫm b ắn ra ngoài: “Bây giờ em cần nghỉ ngơi thật tốt.”
Cà phê thật sự là một thứ thần kỳ, sau khi uống hết một cốc, cảm giác buồn nôn thật sự dịu đi rất nhiều.
Lâm Tri Ngôn chưa từng nhạy cảm với cà phê, thế nên khi cô uống nó cũng không bị ảnh hưởng đến giấc ngủ. Uống một cốc trà sữa có thể khiến cô hưng phấn đến tận ba giờ sáng, nhưng uống cà phê sẽ khiến cô buồn ngủ.
Cô che môi khẽ ngáp một cái, dù sao thì túi điều áp vẫn còn đau, nên cô không dám cử động nhiều.
Hoắc Thuật vẫn chú ý tới, anh đứng dậy trải giường bệnh cho cô rồi dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: [Em ngủ đi, anh canh ống truyền dịch cho em.]
Thật ra điều Lâm Tri Ngôn muốn nói là: những chuyện này đều có điều dưỡng viên làm, anh không cần phải tự mình làm, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ ảnh hưởng xấu đến anh.
Có lẽ do ánh mắt của cô quá trực tiếp, Hoắc Thuật chống tay lên mép giường, hơi căng thẳng nhíu mày hỏi: [Vẫn khó chịu sao?]
Lời nói đến môi rồi nhưng cuối cùng cô vẫn không nói ra.
[Không có, tôi ngủ đây. Anh cứ làm việc của mình đi, nếu không tôi sẽ không ngủ được.]
Trên mu bàn tay có ống truyền nước biển, ngôn ngữ ký hiệu của Lâm Tri Ngôn không rõ ràng.
Hoắc Thuật mím môi, cuối cùng chỉ nói: “Gặp lại em sau.”
Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Tri Ngôn, anh gọi điều dưỡng viên tới, sau đó đứng dậy rời đi.
Ngày thứ ba sau cuộc phẫu thuật, Lâm Tri Ngôn gỡ bỏ băng bó điều áp, toàn bộ đầu của cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vấn đề duy nhất là đã mấy ngày không gội đầu, điều này thực sự rất khó chịu.
Lâm Tri Ngôn thích sạch sẽ, tuy mái tóc của cô khô mỏng và mềm, cũng không bị bết nhưng cô thực sự không thể vượt qua được rào cản tâm lý. Lúc trước Lăng Phi đến thăm, cô ấy đã mang cho cô một bình xịt gội đầu khô, nói rằng cô có thể dùng tạm một thời gian, nhưng cô đã thử hai lần, mái tóc ngày càng xơ rối nên cô đành phải bỏ cuộc.
Mỗi lần Hoắc Thuật bước vào, anh nhìn thấy mái tóc rối xù của cô sau khi ngủ dậy thì đều vô thức mỉm cười.
Lâm Tri Ngôn nghi ngờ rằng anh đang thầm cười cô.
May thay, thiết bị cấy ghép ốc tai điện tử do nhóm của Hoắc Thuật phát triển sử dụng chip siêu vi đầu tiên và công nghệ xâm lấn tối thiểu, vết mổ từ bốn đến năm cm trong phẫu thuật cấy ghép thông thường giảm xuống còn hai cm. Tốc độ lành vết thương cũng nhanh hơn, đến ngày thứ năm là có thể chính thức khởi động máy điều chỉnh thử.
Theo Thập Nhất nói, đáng lẽ ngày thứ ba sau khi phẫu thuật đã có thể khởi động máy điều chỉnh thử, nhưng để đảm bảo an toàn nên bọn họ phải đợi thêm hai ngày nữa.
Lần đầu tiên Lâm Tri Ngôn cảm nhận được sức mạnh của công nghệ cao một cách trực quan như vậy. Trong ấn tượng của cô, sau khi phẫu thuật cấy ghép ốc tai nhân tạo thì phải mất nửa tháng đến một tháng để hoàn toàn ổn định và xuất viện. Điều này còn chưa bao gồm việc điều chỉnh định kỳ trong vòng một, sáu và mười hai tháng tiếp theo.
Nhưng chip C3 đã rút ngắn thời gian xuống còn có ba ngày, chẳng trách Lăng Phi phàn nàn rằng cô ấy làm phẫu thuật quá sớm và phải chịu đựng nhiều đau khổ.
Lâm Tri Ngôn gội đầu và sảng khoái ngồi trong phòng chờ khởi động máy điều chỉnh thử.
Bộ phận bên ngoài của C3 cũng được làm rất nhỏ gọn, chỉ có một miếng màu đen to bằng ngón tay nên rất dễ che giấu và nhẹ. Nếu các bạn nữ không thích màu đen thì sở nghiên cứu còn tặng rất nhiều bao bên ngoài phù hợp, có thể biến bộ phận bên ngoài vừa đẹp vừa thiết thực hơn nhiều so với bộ phận bên ngoài kiểu cũ dài bằng nửa lòng bàn tay của Lăng Phi.
Hoắc Thuật ngồi trước màn hình máy tình với nhiều đường cong nhảy múa, anh dựa lưng vào ghế nghe nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng xung quanh cúi đầu báo cáo kết luận của mình. Thỉnh thoảng anh lại giơ tay chỉ vào đâu đó trên màn hình để chỉnh sửa thông số chi tiết.
Không lâu sau, Thập Nhất đến và dạy cho Lâm Tri Ngôn cách khởi động máy đeo.
Lâm Tri Ngôn đeo bộ phận bên ngoài thành công, cô nghe thấy một giọng nữ rõ ràng vang lên: “Người tham gia số 107 Lâm Tri Ngôn, khi mới khởi động máy hãy tập trung thích ứng, âm lượng sẽ không quá lớn, âm thanh vượt quá 70 decibel sẽ được kiểm soát trong cùng một ngưỡng. Nói cách khác, âm thanh từ 70 decibel trở lên sẽ đến tai bạn cùng một âm lượng, sau khi bạn làm quen vài ngày, nó sẽ từ từ điều chỉnh độ nhạy và độ chính xác cho bạn. Bạn có hiểu không?”
Lâm Tri Ngôn hơi mở to hai mắt, cô gật đầu: “Nghe hiểu rồi.”
Giọng điệu của cô tràn đầy cảm giác dịu dàng và trong trẻo.
Thật tuyệt vời! Dường như âm thanh không phát ra từ một tai nghe mà giống như phát ra từ đỉnh đầu và từ môi của Thập Nhất.
Âm thanh điện tử rõ ràng, tự nhiên, không bị bóp méo.
Có lẽ đôi mắt của cô quá trong trẻo và đầy sự tò mò như một đứa trẻ, nên Thập Nhất vẫn luôn nghiêm túc trong lời nói cũng cong môi, đứng thẳng báo cáo: “Người tham gia số 107, chuẩn bị kiểm tra thính lực đồ.”
Tầm mắt của Hoắc Thuật tập trung lại, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối hai cái, hỏi: “Cô ấy không có tên à?”
Nhân viên nghiên cứu im lặng nhìn nhau, không hẹn mà cùng bỏ mã số và đổi thành họ tên đầy đủ.
“Thính lực đồ đã được tạo ra.”
“Người tham gia Lâm Tri Ngôn, chuẩn bị tiến hành phản hồi điều chỉnh mạch xử lý ức chế.”
“Không huýt sáo, kiểm tra được thông qua.”
“Kiểm tra độ trễ âm thanh.”
“Thời gian trễ phù hợp với tốc độ truyền âm thanh trong không khí, kiểm tra được thông qua.”
Sau nhiều vòng kiểm tra, cuối cùng cũng đến thời điểm Lâm Tri Ngôn mong chờ nhất.
“Chuẩn bị tiến hành kiểm tra cảm nhận phương hướng của nguồn âm thanh. Lâm Tri Ngôn, hãy chú ý lắng nghe cẩn thận tiếng radio trong phòng và cho biết phương hướng của âm thanh mà bạn nghe thấy, bạn hiểu rõ chưa?”
Lâm Tri Ngôn hít sâu một hơi: “Hiểu rõ rồi.”
Mấy chiếc loa nhỏ trong phòng lần lượt vang lên, Lâm Tri Ngôn ngồi trên chiếc ghế ở giữa và chăm chú lắng nghe.
“Bên trái.”
“Bên trái.”
“Phía trước.”
“... Trần nhà?”
Khuôn mặt của Thập Nhật không biểu cảm, cô ấy chỉ nhanh chóng ghi lại số liệu kiểm tra, sau đó khép tài liệu lại rồi nói: “Đối với bài kiểm tra căng thẳng cuối cùng, em hãy đứng yên đừng di chuyển nhé. Khi nghe thấy tiếng nổ thì hãy nhìn về hướng của nguồn âm thanh.”
Bắn bóng bay à?
Lâm Tri Ngôn đã nhìn thấy nhóm người tham gia trước làm bài kiểm tra này, có lẽ là biết chuyện gì sẽ xảy ra, cô khẽ cười nói: “Được.”
Phía sau cô có tiếng sột soạt, sau đó là tiếng của những bước chân.
Lâm Tri Ngôn hơi nghiêng tai, nhưng xung quanh yên tĩnh đến mức cô không thể nghe thấy gì.
Ngay lúc cô đang tự hỏi xem âm lượng ốc tai điện tử của mình có vấn đề gì không thì một tiếng “bốp” đột nhiên vang lên.
Get được rồi!
Nguồn âm thanh ở phía sau, rất gần!
Lâm Tri Ngôn mỉm cười nhẹ nhàng và tự tin, cô quay người lại: “Phía sau…”
Giọng nói đột ngột dừng lại, vô số mảnh giấy vụn đầy màu sắc đang tung bay, giống như những ngôi sao ngũ sắc trên bầu trời lắc lư rơi xuống và nhẹ nhàng bao quanh cô.
Hoắc Thuật cầm một ống pháo hoa cầm tay, anh đứng cách cô ba bước, nhìn cô rồi nhếch môi nói: “Chúc mừng em đã bình phục, Yêu Yêu.”
Lâm Tri Ngôn ngơ ngác đứng yên, nụ cười trên môi cô còn chưa hoàn toàn biến mất.
Cho đến khi các nhân viên nghiên cứu khoa học và nhân viên y tế xung quanh lần lượt vỗ tay, tiếng vỗ tay chúc mừng từ mọi hướng nhấn chìm cô, khiến cô như tỉnh dậy từ giấc mộng.
Hoắc Thuật tiến về phía trước, giúp cô nhặt bỏ những mảnh giấy vụn dính trên tóc với vẻ mặt tự nhiên, đôi mắt cụp xuống trông vừa nghiêm túc vừa thâm tình.
Cô không dám nhìn vào mắt của Hoắc Thuật, mà chỉ cúi đầu giơ tay lên đón lấy mấy mảnh giấy vụn đang rơi xuống như những bông tuyết.
Khi cô về đến phòng bệnh, bên trong gần như đã trở thành biển hoa, tất cả đều là “quà xuất viện” do bạn bè khắp nơi đặt tặng cô.
Lăng Phi gửi tặng một lẵng hoa và một chiếc bánh ngọt, tiếp đó là những bó hoa của Vivan, Thành Dã Độ, Hoắc Y Na và Lạc Nhất Minh. Bó hoa cẩm chướng của Tùy Văn cực kỳ to, khi đặt nó bên cạnh bó hoa hồng vàng và hoa huệ do trợ lý Hoắc Thuật mang đến thì càng bắt mắt hơn.
Khuôn mặt của Hoắc Thuật không hề biểu lộ cảm xúc, anh chỉ bảo trợ lý chuyển hoa hồng vàng vào giữa để tranh giành vị trí center của hoa cẩm chướng.
Lâm Tri Ngôn chia bánh ngọt cho bác sĩ và điều dưỡng viên chăm sóc cô, khi cô trở về phòng thì thấy anh làm hành động này, cô không nói nên lời.
Cô hắng giọng, cầm điện thoại.
Hoắc Thuật xoay người, anh mỉm cười thản nhiên hỏi: “Đang nhìn gì thế?”
Mắt của Lâm Tri Ngôn lại nhìn vào màn hình điện thoại, thỉnh thoảng trượt lên trượt xuống, trả lời: “Đang tìm một cái khách sạn, Thập Nhất nói tôi vẫn phải ở đây thêm nửa tháng.”
Ngay cả cô cũng không nhận ra rằng lúc này cô đã nói một câu rất trôi chảy.
Sau một lúc vẫn không thấy anh trả lời, cô ngẩng đầu lên thì mới phát hiện Hoắc Thuật đang mỉm cười nhìn cô, anh nói: “Rất êm tai.”
Lâm Tri Ngôn hơi xấu hổ khi bị anh nhìn như vậy, nên cô không đáp lời.
“Anh có một căn nhà bên cạnh đại học A, đó là nơi anh thường sống khi ở đây, rất gần viện nghiên cứu…”
Anh còn chưa nói xong, Lâm Tri Ngôn đã dứt khoát từ chối: “Anh cũng nói rồi đó, đấy là nhà của anh.”
Hoắc Thuật bị chặn họng, nhưng anh không để ý, chậm rãi nói: “Anh chỉ cho em một sự lựa chọn này thôi, Yêu Yêu.”
“Vậy thì, cảm ơn vì sự lựa chọn, nhưng tôi không cần.”
Lâm Tri Ngôn mở một nhà trọ đáng đồng tiền, cô vừa xem đánh giá vừa nói: “Mặc dù tôi không có người thân hay bạn bè để nương tựa, nhưng không phải là tôi không có đủ tiền để ở khách sạn.”
Hoắc Thuật im lặng, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh hy vọng em có thể có nhiều bạn bè và người thân hơn, nếu không thì cũng không đến mức này, ngay cả một người có thể hỗ trợ cũng không có.”
Lâm Tri Ngôn thật sự ngưỡng mộ độ nhạy của chip ốc tai nhân tạo C3, thậm chí có thể nghe rõ được sự thất vọng và tự giễu trong giọng nói của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn bó hoa cẩm chướng bị anh đẩy vào trong góc, ám chỉ nói: “Có vài người thân và bạn bè, nhưng không phải họ đã bị anh đuổi đi rồi sao?”
Hoắc Thuật trầm ngâm rồi nói: “Anh ta không tính.”
Lâm Tri Ngôn chợt cảm thấy buồn cười, cô hỏi ngược lại: “Không tính anh ấy, chẳng lẽ anh thì tính à? Tại sao tôi phải nghe lời anh chứ?”
Bây giờ cô vẫn chưa thể kiểm soát chính xác giọng điệu lúc nói chuyện, lời nói của cô quá rõ ràng và mạnh mẽ, khiến cho nó nghe như đang chất vấn.
Hoắc Thuật bắt chéo chân tựa lưng vào ghế, lông mi dày cụp xuống, một lúc sau vẫn không mở miệng.
Lâm Tri Ngôn thở dài.
Lúc trước, cô cảm thấy không khỏe sau phẫu thuật nên có nhiều lời nói chưa thể nói ra, hiện tại cô cảm thấy có những điều cô cần phải nói rõ ràng với Hoắc Thuật.
[Tôi rất biết ơn sự quan tâm mà anh dành cho tôi trong mấy ngày qua và tôi thực sự đã thay đổi suy nghĩ về anh, nhưng mối quan hệ giữa tôi và anh chỉ là giữa tình nguyện viên và nhà phát triển chip thôi. Tôi không muốn và cũng không nên hưởng thụ những gì vượt ngoài đãi ngộ của tình nguyện viên, điều này sẽ khiến cho tôi cảm thấy bối rối.]
Để diễn đạt chính xác ý của mình, Lâm Tri Ngôn cố tình thay đổi ngôn ngữ ký hiệu: [Tôi càng không muốn anh cảm thấy rằng tất cả sự bướng bỉnh của tôi chỉ là để thể hiện sự nóng nảy của tôi. Chỉ cần anh dỗ dành tôi như mưa dầm thấm lâu là có thể kiểm soát được tôi.]
“Tôi không muốn làm khó anh.”
Hoắc Thuật không hổ là Hoắc Thuật, sau khi nhìn thấy một chuỗi ngôn ngữ ký hiệu như vậy, mà anh chỉ lắc đầu rồi nhanh chóng bình tĩnh: “Vậy nên em cảm thấy anh và em không có quan hệ gì cả, thậm chí còn không được coi là bạn bè. Cho nên em không muốn nhận sự quan tâm của anh thêm nữa?”
Lâm Tri Ngôn không muốn tranh cãi nên cô chỉ gật đầu chiếu lê: [Anh có thể hiểu như thế.]
“Vậy tại sao bọn họ có thể?”
Lâm Tri Ngôn giật mình khi nghe thấy giọng nói trầm của Hoắc Thuật.
Trong cổ họng anh vang lên một tiếng cười tự giễu, có phần buồn bã: “Em có thể nhận sự quan tâm và chăm sóc của bọn họ, nhưng không thể nhận của anh. Em có thể mỉm cười với bọn họ, không đề phòng bọn họ, nhưng lại không thể làm như vậy với anh, đúng không?”
Lâm Tri Ngôn nhíu mày.
Mối quan hệ giữa cô và bạn bè chưa bao giờ vượt qua ranh giới bạn bè, ngay cả khi Thành Dã Độ và Tuỳ Văn giúp cô rời khỏi Trùng Khánh cũng như vậy. Nếu như cô nhìn thấy bạn bè gặp khó khăn, cô cũng sẽ không mặc kệ, nhưng người như Hoắc Thuật đương nhiên khó có thể hiểu được ranh giới mong manh giữa họ.
Nếu cứ tiếp tục điều này, thì khó tránh khỏi sẽ lật lại cả những nợ cũ.
Lâm Tri Ngôn kịp thời dừng lại, cô trả lời bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Bọn họ là bạn của tôi và sẽ không làm tổn thương tôi.]
Ánh mắt của Hoắc Thuật cứng đờ vì ngôn ngữ ký hiệu “tổn thương”.
Một lúc lâu sau, như đã hạ quyết tâm, anh mới bình tĩnh ngước mắt lên.
“Anh không để ý em đặt anh ở đâu, Yêu Yêu, anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
Nói xong, anh đứng dậy rời đi.