• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không sao, do sơ suất nên bị bỏng thôi.”

 

Hoắc Thuật điềm nhiên chỉnh lại vạt áo để che đi vết sẹo kia. Thao tác của anh rất chậm, những ngón tay yếu ớt lộ hẳn khớp xương trắng bệch như băng tuyết, chỉ mới giơ tay lên mà nhìn như đã hao hết sức lực, chóp mũi rơm rớm mồ hôi lạnh.

 

Lâm Tri Ngôn dù cảm thấy kỳ lạ nhưng nhìn anh ốm yếu như thế, cô không đành lòng truy hỏi cặn kẽ hơn. Cô đặt cốc lên tủ thấp, nói: “Anh đừng cử động nữa, kẻo vết thương lại hở ra. Mau chóng chăm sóc sức khỏe thật tốt, không có anh ở đây, ngoài kia không biết sẽ loạn đến cỡ nào đâu.”

 

Hoắc Thuật sao có thể không nhận ra sự lo lắng ẩn chứa trong lời nói của cô? 

 

Anh nở một nụ cười trên gương mặt nhợt nhạt, nhưng ánh mắt anh đã lấy lại sự tự tin vốn có, nói: “Yên tâm, công ty đã có phương án ứng phó khẩn cấp. Nếu chỉ mới đụng phải chút sóng gió này mà không giải quyết được, những người dưới trướng anh cũng không cần ở lại nữa.”

 

“Anh chuẩn bị phương án từ khi nào vậy?” 

 

Lâm Tri Ngôn ngạc nhiên, dù Hoắc Thuật thông minh đến đâu cũng đâu thể dự đoán được tương lai?

 

“Kể từ khi đảm nhiệm chức vụ cao, anh luôn chuẩn bị sẵn kế hoạch dự phòng. Một khi anh gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ban lãnh đạo dưới trướng anh sẽ kích hoạt phương án khẩn cấp, đảm bảo tối đa lợi ích của công ty không bị tổn hại.” 

 

Giọng điệu điềm nhiên như không của Hoắc Thuật khiến người nghe được không khỏi kinh ngạc. 

 

Chắc chắn đây không phải lần đầu tiên anh gặp phải sự cố như thế này. Lâm Tri Ngôn hiểu rõ, chỉ những người bước ra từ những trận chiến đẫm máu mới có thể luyện được phong thái điềm tĩnh, ung dung và bình thản như vậy.

 

Như đọc được suy nghĩ của cô, Hoắc Thuật nhẹ giọng nói: “Anh đã nắm được số tài sản và tri thức mà người bình thường dù đánh đổi cả cuộc đời cũng không có được, tất nhiên anh cũng phải đối mặt với những hiểm nguy mà người thường không thể chịu nổi. Mong em đừng cảm thấy anh đã chịu đau khổ, Yêu Yêu, điều mà bây giờ anh không muốn thấy nhất là sự thương cảm của em.”

 

Anh không muốn cô vì thương hại anh mà ép bản thân quay lại với anh. 

 

Cho dù anh mong ngóng sự hiện diện của cô đến mức khiến từng sợi dây thần kinh đau nhói.

 

“Bọn tôi là nô lệ của tư bản, sao lại đi đau lòng cho dân tư bản luôn ăn sung mặc sướng chứ?” 

 

Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Chỉ là tôi thấy thế giới của các anh quá phức tạp.”

 

Hai người trò chuyện được một lúc thì có y tá gõ cửa, mang khay thuốc vào. 

 

Lâm Tri Ngôn nhìn thời gian trên điện thoại, đứng dậy rồi nói: “Tôi phải đi rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt.”

 

“Yêu Yêu!” 

 

Lâm Tri Ngôn quay đầu lại khi nghe anh gọi, thấy Hoắc Thuật nhìn cô với ánh mắt đầy hy vọng: “Ngày mai em vẫn đến thăm anh chứ?”

 

Lời từ chối thật khó nói ra. 

 

Lâm Tri Ngôn chẳng ừ hử gì: “Tôi còn phải nhập viện để theo dõi hai ngày, có thể sẽ đến.”

 

“Vậy sau khi xuất viện thì sao?”

 

“Còn phải xem tình hình thế nào.”

 

Ánh mắt Hoắc Thuật hơi thay đổi, lại đổi ý: “Em bị tổn thương dây chằng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đừng chạy tới chạy lui nhiều. Anh chỉ cần biết em ở gần đây là đủ rồi.”

 

Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng mỉm cười, quay người đẩy cửa ra.

 

Vừa xuống đến tầng dưới, đã thấy điện thoại trong túi rung lên.

 

Thập Nhất: [Yêu Yêu, em về phòng rồi à?]

 

Lâm Tri Ngôn: [Vừa mới về. Sao anh vẫn đang chơi điện thoại thế?]

 

Thập Nhất: [Nhớ em.]

 

Lâm Tri Ngôn: […]

 

Mới xa nhau chưa đến năm phút, nói thế để lừa ai đây?

 

Lâm Tri Ngôn nói dối anh: [Tôi đi nghỉ trưa đây, anh cũng nghỉ ngơi đi.]

 

Thập Nhất: [Được.]

 

Lâm Tri Ngôn không có thói quen ngủ trưa, bèn dựa vào giường và sắp xếp lại các tài liệu cảnh quan nhân văn trữ trong thẻ nhớ. Cô suy nghĩ một chút rồi mở trang cá nhân của “Thập Nhất” trên WeChat, chỉnh sửa ghi chú thành “Shu”.

 

Sau khi Hoắc Thuật qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, ngày hôm sau anh được chuyển ra khỏi phòng hồi sức tích cực.

 

Lâm Tri Ngôn cứ nghĩ với địa vị xã hội của anh đáng lẽ phải nằm dưỡng bệnh ở phòng VIP trên tầng cao nhất, hưởng thụ đãi ngộ của một tổng giám đốc quyền lực, có tầm ảnh hưởng và “đứng nơi cao vót nhưng lại thấy cô đơn lạnh lẽo”.

 

Cho đến khi một nhóm nhân viên y tế đẩy vị tổng giám đốc quyền lực ấy ra khỏi thang máy, rẽ một cái rồi đưa vào phòng bệnh bình thường ngay cạnh phòng cô.

 

Phòng của hai người chỉ cách nhau một bức tường.

 

Làm hàng xóm vẫn tốt hơn làm bạn cùng phòng, chưa kể tiết kiệm được công sức đi lên đi xuống thăm viếng anh. Thấy thế, Lâm Tri Ngôn cũng để mặc anh.

 

Họ vẫn hàng ngày liên lạc với nhau qua WeChat, nhưng Lâm Tri Ngôn lo anh nghỉ ngơi không đủ nên trả lời không mấy nhiệt tình.

 

Lăng Phi về Sơn Thành một chuyến, mang hai bộ quần áo cho Lâm Tri Ngôn thay đổi rồi cùng ngồi trò chuyện trên chiếc giường nhỏ.

 

“Vậy cậu và anh ta tính sẽ thế nào? Cứ kéo dài như vậy sao?” 

 

Lăng Phi gõ ngón tay vào tường, ý chỉ về phía bên kia.

 

Lâm Tri Ngôn ôm gối suy nghĩ hồi lâu, mới hỏi: “Theo cậu thì, thân là một người đàn ông, còn là thiên tài với xuất thân không tầm thường, quyền cao chức trọng, nhưng lúc nào cũng quanh quẩn bên một người bình thường, dồn hết tâm tư để giữ chặt cô ấy, dù có phải đổ máu nhễ nhại cũng không buông tay... Cậu nghĩ, tâm lý của anh ấy là như thế nào?”

 

Lăng Phi chống cằm nghĩ một lát, nói: “Nếu là người khác, tớ sẽ nghĩ người đàn ông này chắc chắn đã yêu người bình thường đó. Nhưng nếu là Hoắc Thuật thì... rất khó nói. Năm cậu rời đi, anh ta tìm tớ, nói rằng cậu là liều thuốc giải duy nhất của anh ta, mà ý nghĩ này rất kì quặc. Dĩ nhiên, nếu đây là chuyện của ba năm trước, có thể bây giờ anh ta đã thay đổi, nhưng tớ thấy...”

 

Lăng Phi ngập ngừng một chút, nói nhỏ: “Tớ nghĩ, tốt nhất cậu không nên đánh cược.”

 

Đây là lần đầu tiên Lâm Tri Ngôn nghe được ba năm trước Hoắc Thuật đã nói với Lăng Phi những lời như thế

 

Cô gật đầu nhẹ, nói: “Suy nghĩ của anh ấy rất khác với chúng ta. Vì vậy trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, tớ phải hiểu rõ tại sao anh ấy lại như vậy...”

 

Lăng Phi ra vẻ hiểu rõ, nheo mắt lại rồi nói: “Khi cậu cố gắng giải quyết vấn đề, chứng tỏ trong lòng cậu, thực ra vẫn mong muốn cho anh ta một cơ hội.”

 

Lâm Tri Ngôn như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó cười rồi nói: “Có lẽ vậy.”

 

Từ khi nào cô bắt đầu dao động?

 

Có lẽ là vào cái đêm nguy kịch, khi Hoắc Thuật cuối cùng đã chọn để cô xa chạy cao bay.

 

Hai người nhanh chóng chuyển chủ đề sang hoạt động kinh doanh của văn phòng. Lúc này Lâm Tri Ngôn mới nhớ ra, tài khoản Weibo của cô đã lâu không đăng nhập hoạt động.

 

Một tuần không lên Weibo, bên trong đầy tin nhắn riêng và bình luận có gắn tên cô, phần lớn là những tin nhắn hỏi thăm từ người hâm mộ sau trận động đất vài ngày trước, dựa theo định vị IP của cô.

 

Trước tiên Lâm Tri Ngôn đăng Weibo báo bình an, để người hâm mộ không phải lo lắng, sau đó kiểm tra từng tin nhắn riêng.

 

Khi lướt đến tin cuối cùng, cô hơi khựng lại.

 

Có một tài khoản tên “sở thể thao thành phố X” có tích xanh gửi tin nhắn riêng đến, nói rằng ban tổ chức đang tuyển nhà bán lẻ có giấy phép đặc biệt kinh doanh các món quà lưu niệm cho Đại hội thể thao người khuyết tật châu Á tổ chức vào năm sau, điều kiện cần là làm một loạt các sản phẩm thủ công mang đậm bản sắc Trung Quốc để tặng bạn bè quốc tế đến tham gia. Nếu Lâm Tri Ngôn có hứng thú, có thể liên hệ với các nhân viên phụ trách để đăng ký tham gia, kèm theo số điện thoại liên lạc.

 

Lâm Tri Ngôn mở trang chủ Weibo của tài khoản có tích xanh đó, quả thật là tài khoản chính thức của sở thể thao thành phố X tỉnh Tứ Xuyên, và kỳ đại hội thể thao người khuyết tật châu Á sắp tới cũng tổ chức tại đây.

 

Nhưng cô vốn chỉ là một họa sĩ nhỏ, còn lâu mới đạt đến trình độ bậc thầy, việc lớn như vậy tại sao lại chọn cô?

 

Lâm Tri Ngôn đầy nghi hoặc, giơ tay làm động tác “suỵt” với Lăng Phi, rồi bấm điện thoại với thái độ gọi thử xem.

 

Người nhận điện thoại là một người nữ có giọng ngọt ngào, trả lời: “Ban đầu, các nhà bán lẻ có giấy phép đặc biệt kinh doanh vật phẩm lưu niệm đều phải trải qua sự phê duyệt nghiêm ngặt của ban tổ chức, càng phải cạnh tranh với các công ty niêm yết hơn. Nhưng lãnh đạo của chúng tôi đã xem tác phẩm tranh thủy tinh tráng men Cloisonné của cô Tai Dài và vô cùng yêu thích nó! Nghe nói những sản phẩm thủ công của cô đều được chế tác bởi một nhóm thanh niên khiếm thính, không chỉ mang lại ý nghĩa tích cực mà còn rất phù hợp với chủ đề của Đại hội thể thao người khuyết tật lần này, vì vậy cô được đặc cách tham gia.”

 

Lãnh đạo?

 

Lâm Tri Ngôn không nhớ ra được, đành hỏi: “Xin hỏi, vị ‘lãnh đạo’ mà cô vừa nói là...?”

 

Nữ thư ký ở đầu dây bên kia cười rồi nói: “Đầu tháng này, lãnh đạo của chúng tôi đã đến xem triển lãm tranh của cô! Lãnh đạo đi công tác ở Sơn Thành, nghe nói cô là người khiếm thính, muốn mời cô thiết kế một bức tranh quảng bá cho Đại hội thể thao người khuyết tật. Thế nhưng lại có tin vui không ngờ tới: lãnh đạo cực kỳ yêu thích chiếc móc khóa tranh thủy tinh tráng men Cloisonné do cô tặng!”

 

Lâm Tri Ngôn bừng tỉnh: không lẽ là ông cụ hiền lành hay cười híp mắt đó sao?

 

Cô cứ tưởng đối phương chỉ là lãnh đạo trường Đại học C thôi vì hình tượng của người đó quá đỗi bình dị và gần gũi.

 

Người ta hay nói vận đen đi qua cơn may lại đến, vận may của đời người quả thật cũng tuân theo định luật bảo toàn năng lượng. Ai mà ngờ món quà nhỏ cô vô tình tặng nửa tháng trước lại mang đến cho cô một cơ hội lớn như vậy?

 

Lâm Tri Ngôn cúp điện thoại rồi mau chóng báo tin này cho Lăng Phi.

 

Lăng Phi hai mắt mở to, kinh ngạc vui mừng đến mức ném cả điện thoại, nhảy lên ôm lấy Lâm Tri Ngôn: “Bé Ngôn, chúng ta thành công rồi!”

 

Lâm Tri Ngôn cười híp mắt, cũng vui mừng đến mức tim đập thình thịch. Cô vỗ vai Lăng Phi rồi nói: “Mới chỉ gửi tác phẩm tham gia thôi, chưa chắc đã được chọn.”

 

Lăng Phi nhẹ nhàng véo má cô, cười rạng rỡ: “Chắc chắn là được! Cậu chính là cô Tai Dài mà!”

 

Lâm Tri Ngôn hiểu rõ cơ hội lần này có ý nghĩa rất quan trọng với cả hai người, phải nắm chặt lấy nó. Vả lại gửi vật phẩm mang tính sáng tạo nào để tham gia là bước then chốt quyết định thắng bại.

 

Thời gian quá gấp rút, tác phẩm phải được gửi trước tháng mười hai để sàng lọc, Lâm Tri Ngôn lại đang ở trong bệnh viện nơi đất khách nên không thể nào chế tác tác phẩm.

 

Sau khi nghe bác sĩ nói có thể xuất viện được, cô quyết định về Sơn Thành nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

 

Phòng bệnh bên cạnh được dọn dẹp rất sạch sẽ, lại thoáng mát.

 

Khi Lâm Tri Ngôn gõ cửa, Hoắc Thuật đang ngồi dựa người vào gối, đỡ iPad bằng chiếc giá đỡ điện thoại có thể gập lại đặt ở đầu giường rồi xem tài liệu quan trọng của công ty, bên cạnh là người trợ lý trẻ tuổi với khuôn mặt tươi cười.

 

Hoắc Thuật mới được chuyển vào phòng bệnh bình thường ba ngày, xương sườn còn đang gãy, vậy mà đã bắt đầu bận rộn với công việc.

 

Nhìn sắc mặt của anh...

 

Rất tốt, trắng đến mức có thể làm đại diện cho kem dưỡng nâng tone da.

 

Trợ lý thấy Lâm Tri Ngôn vào bèn tự động đứng dậy ra ngoài, nhường lại phòng cho hai người.

 

Lâm Tri Ngôn bước tới, nhẹ nhàng nâng giá đỡ lên, nhìn Hoắc Thuật rồi nói: “Anh cứ như vậy, vết thương lành lại đúng hạn mới lạ.”

 

Công việc bị gián đoạn, nhưng Hoắc Thuật không hề nổi giận mà lại mỉm cười rồi nhìn cô: “Đây là tài liệu cuối cùng, định xem xong sẽ nghỉ ngơi.”

 

Cơn đau do gãy xương sườn cực kỳ khó chịu, không thể cười cũng không thể hít thở sâu, giọng anh cũng vì thế mà trở nên trầm và khàn hơn, mang lại cảm giác bệnh tật sẽ kéo dài.

 

Râu ria cũng đã được cạo sạch, tóc đen nhánh bồng bềnh, trông cả người sảng khoái và tràn đầy năng lượng hơn nhiều.

 

Lâm Tri Ngôn liếc nhìn bàn nhỏ bên cạnh, thấy bữa tối trợ lý mang đến gồm một bát cháo tứ bảo dưỡng nguyên được hầm từ gạo kê kết hợp với kỷ tử, đương quy, táo đỏ và các loại dược liệu khác, một bát canh cá lóc nấu đậu phụ màu trắng sữa, trứng gà hấp cùng thịt băm và nấm hương, cùng một đ ĩa thịt đỏ hảo hạng không rõ là món gì, trái cây tráng miệng là quả cherry đã rửa sạch. Tất cả đều là những món bồi bổ khí huyết sau phẫu thuật.

 

Cô cầm bát canh cá lóc lên, khuấy nhẹ bằng thìa rồi nói: “Uống canh trước đi. Thịt cá mà để nguội sẽ bị tanh đấy.”

 

Hoắc Thuật nhìn chăm chăm vào cô và nói: “Yêu Yêu, em không cần tốt với anh như vậy.”

 

Lâm Tri Ngôn làm bộ đặt thìa xuống: “Vậy tôi đi đây.”

 

“Thôi mà.”

 

Hoắc Thuật lập tức mất đi dáng vẻ thư thả, vội nói: “Anh ăn. Dù em bảo anh ăn thuốc độc, anh cũng sẽ ăn.”

 

Lâm Tri Ngôn múc một thìa canh đưa đến gần môi anh, bình tĩnh nói: “Đại Lang, uống thuốc đi.”

 

Hoắc Thuật cười nhẹ làm ảnh hưởng đến vết thương, anh thở hổn hển rồi nói: “Yêu Yêu, Võ Đại Lang và Phan Kim Liên là vợ chồng.”

 

Lâm Tri Ngôn khựng lại, thực sự hối hận vì đã nói câu đùa không phù hợp.

 

“Mở miệng ăn cơm đi, nói ít thôi.”

 

Cô miễn cưỡng đẩy thìa về phía anh, người đàn ông vừa cười mỉm vừa ngậm lấy.

 

Lâm Tri Ngôn rút thìa lại nhưng không rút được, nhướng mày ngẩng đầu lên, lại thấy Hoắc Thuật vừa cúi đầu vừa mỉm cười rồi nuốt canh vào cổ họng.

 

Dù không thèm ăn lắm nhưng Hoắc Thuật vẫn cố gắng ăn gần hết những món ăn bổ dưỡng theo ý Lâm Tri Ngôn.

 

Lâm Tri Ngôn dùng chiếc nĩa bằng đồng để xiên một quả cherry rồi đưa qua, Hoắc Thuật thở phào nhẹ nhõm nói: “Em ăn đi, Yêu Yêu.”

 

“Tôi có rồi, trợ lý của anh mang nhiều lắm.”

 

“Anh không ăn nổi.”

 

Nhìn đôi môi hơi nhợt nhạt của anh, Lâm Tri Ngôn hiểu ra: Trái cây cứng, lúc nhai nuốt cần dùng sức nên dễ gây đau ngực.

 

Anh lại có chút tự phụ của thiên tài, kiên quyết không chịu tiêm thuốc giảm đau vì nó có thể ảnh hưởng đến lý trí, e là bây giờ anh đang rất đau.

 

Lâm Tri Ngôn liền bỏ quả cherry trên nĩa vào miệng mình, cầm đ ĩa trái cây ra ngoài, vài phút sau quay trở lại với một ly nước ép trái cây màu đỏ sẫm.

 

Hoắc Thuật tắt iPad, hỏi: “Cái gì thế?”

 

“Mượn máy xay của y tá trưởng, xay cherry thành nước ép.”

 

Lâm Tri Ngôn lục lọi rồi tìm thấy trong tủ đầu giường một chiếc ống hút dùng một lần, c ắm vào ly rồi đưa cho anh: “Lần sau bảo trợ lý của anh xay trái cây thành nước rồi mang đến trạm phục vụ của y tá ở cuối hành lang.”

 

Hoắc Thuật cúi đầu uống hơn nửa ly, nước ép có màu sắc tươi sáng làm đôi môi anh đậm màu hơn.

 

“Ngọt lắm.”

 

Anh có vẻ rất vui, đến mức cười híp mắt lại: “Yêu Yêu, còn nhớ trước đây…”

 

“Hiện tình trạng của anh đã ổn định, tôi cũng sắp về Sơn Thành.”

 

Lâm Tri Ngôn đặt ly xuống bàn, ngắt lời anh.

 

Hoắc Thuật sững sờ, cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Khi nào đi?”

 

“Sáng mai. Có công việc rất quan trọng, phải về để làm việc.”

 

Cô qua đây một chuyến, vốn là để nói chuyện này với anh.

 

“Được, công việc là quan trọng nhất.”

 

Hoắc Thuật gật đầu, gượng cười rồi nói: “Vết thương trên chân em đã tốt hơn chưa?”

 

“Tốt hơn nhiều rồi, có thể đặt chân xuống đất.”

 

“Nhưng vẫn phải cẩn thận, anh sẽ cử người đưa em về.”

 

“Không cần, Lăng Phi sẽ đi cùng tôi.”

 

“Yêu Yêu…”

 

Giọng Hoắc Thuật dịu đi, Lâm Tri Ngôn lập tức không còn giận nữa.

 

Sợ anh không yên tâm dưỡng bệnh, cô đành đồng ý: “Được. Anh cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, mong anh sớm khỏe lại.”

 

“Yêu Yêu.”

 

“Sao?”

 

“Anh có thể gọi điện cho em không?”

 

Nhìn dáng vẻ cô độc nằm trên giường của anh, Lâm Tri Ngôn bất giác mềm lòng, gật đầu nói: “Nếu rảnh, có thể.”

 

“Khi nào chúng ta gặp lại?”

 

“Đợi anh khỏe lại rồi tính.”

 

Nghe thế, Hoắc Thuật lại cười rạng rỡ như ban nãy, hai mắt sáng rực lên: “Cứ chuyên tâm làm việc, đừng lo cho anh.”

 

Vừa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt đã có thể phê duyệt văn kiện, xem ra cũng không có gì đáng lo, nhưng ánh mắt tha thiết mà cố làm ra vẻ nhẹ nhàng ấy thật khiến người khác không đành lòng.

 

Lâm Tri Ngôn dặn dò trợ lý vài câu rồi quay lưng rời đi.

 

Lần này là đi thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK