• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo phong tục ở quê nhà của Lâm Tri Ngôn, năm đầu tiên sau khi dọn nhà phải ở trong ngôi nhà mới đón năm mới.

 

Ngày tất niên, nhạc chúc mừng năm mới rộn ràng vang lên trong siêu thị đông đúc. Lâm Tri Ngôn vừa đẩy xe vừa xem xét các kệ hàng trong khi nói chuyện với Hoắc Thuật đang ở thủ đô. Nếu nhìn thấy thứ gì mình thích cô sẽ ném nó vào xe đẩy.

 

Không biết từ lúc nào mà đã có ngọn núi nhỏ được chất đống trong xe.

 

"Yêu Yêu, em mua hết đồ ăn tết chưa?"

 

Hoắc Thuật hỏi qua điện thoại, nhạc bên ngoài cũng vui vẻ như vậy.

 

"Em mua xong rồi, đang chuẩn bị đi tính tiền đây."

 

Âm thanh xung quanh siêu thị rất nhiều tạp âm. Cô đứng trước quầy tính tiền, tò mò hỏi vào micro điện thoại: "Anh ở đâu thế? Nhà họ Hoắc cũng mở bài hát chúc mừng năm mới kiểu này à?"

 

Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười rất khẽ, anh nói: "Yêu Yêu, em ngẩng đầu nhìn ra cửa đi."

 

“Sao cơ?”

 

Lâm Tri Ngôn ngơ ngác ngẩng đầu, nghe theo lời anh nhìn về phía cửa ra vào siêu thị. Cô không khỏi hơi giật mình, kinh ngạc mở to hai mắt.

 

Hoắc Thuật đứng ở cổng cầm điện thoại di động, áo đen quần đen trẻ trung đứng thẳng mỉm cười với cô.

 

Trợ lý nhỏ ở một bên rất nhanh trí chen qua đám đông, cầm lấy đồ vật trên tay cô nói: "Cô Lâm, ở đây có nhiều người quá, cô ra ngoài chờ nhé."

 

"Sao có thể làm như thế được?"

 

"Không sao đâu, tổng giám đốc Hoắc sẽ chi trả."

 

Người trợ lý giơ thẻ ngân hàng trong tay lên, mỉm cười để lộ ra chiếc răng khểnh.

 

Phúc lợi công ty của Hoắc Thuật rất tốt. Công ty sẽ thường xuyên cấp thẻ mua sắm hoặc thẻ nạp tiền thành viên của hai siêu thị lớn cho nhân viên của mình. Sau khi phân phát hết chỉ tiêu cuối năm vẫn còn sót lại vài chồng thẻ lớn, mỗi chồng có mệnh giá từ hai nghìn đến năm nghìn. Anh phân phát cho các trợ lý, các dì dọn phòng và chuyên gia dinh dưỡng trong mấy tòa nhà.

 

Lâm Tri Ngôn mỉm cười cảm ơn rồi đi về phía Hoắc Thuật.

 

"Không phải anh về nhà ăn tết à? Sao lại quay lại đây rồi?"

 

Nụ cười của cô càng lúc càng đậm hơn, trong mắt có tia sáng lập lòe "Bắt chước em chơi trò bất ngờ à?"

 

Hoắc Thuật giơ tay vuốt thẳng chiếc khăn quàng bị gấp trên cổ cô, nắm lấy tay cô nói: "Cúng gia tiên xong anh về trước. Anh đã nói trước với ông cụ là năm nay anh ăn tết ở Sơn Thành, năm sau sẽ cố gắng đưa vợ về nhà."

 

Giọng nói trầm thấp nhấn mạnh từ "vợ" thực sự khiến tai Lâm Tri Ngôn nóng bừng, cô nói: "Vậy anh cố lên nhé!"

 

Hai người nắm tay nhau đi đến gara, người trợ lý đã thanh toán xong rồi đẩy xe đẩy hàng chạy tới, chuyển từng thứ một vào cốp xe. Anh ta làm việc rất cẩn thận, sau khi sắp xếp đối chiếu với danh sách mua hàng mới nói: "Tổng giám đốc Hoắc, mọi thứ đã được sắp xếp xong. Anh còn việc gì cần giao nữa không ạ?"

 

“Chờ một lát.”

 

Hoắc Thuật từ lấy trong ngăn chứa đồ ra một bao lì xì đỏ đưa cho trợ lý: "Về đón năm mới vui vẻ nhé!"

 

Cậu trợ lý bất ngờ vui vẻ cầm lấy bằng cả hai tay: "Cảm ơn tổng giám đốc Hoắc! Chúc sếp Hoắc và cô Lâm phát tài phát lộc, mỗi năm càng ngọt ngào hơn!"

 

Lâm Tri Ngôn ngồi ở ghế phụ nói với Hoắc Thuật đang mở cửa xe ngồi vào: "Tổng giám đốc Hoắc thật sự đã thay đổi rất nhiều."

 

Trước đây anh cũng sẽ đưa lì xì cho cấp dưới, nhưng nó giống một thái độ tra hỏi để đánh lừa tất cả chúng sinh hơn, như thể tất cả chúng sinh đều bị chữ “lợi” điều khiển, trong mắt anh không có chút ấm áp nào.

 

Hoắc Thuật khởi động xe, cười nửa miệng nói: “Tối nay anh sẽ cho em xem một thứ khác hẳn.”

 

Lâm Tri Ngôn ngầm hiểu, hai má nóng bừng quay đi: “Em không nói chuyện với anh nữa.”

Hoắc Thuật một tay quay vô lăng đánh xe, khóe mắt liếc nhìn đôi má hồng hào của cô, ý cười trong mắt anh càng đậm: “Anh không có nhiều khoan dung với người khác. Có bao nhiêu người tôn trọng và nghe lời anh thì có bấy nhiêu người vừa sợ vừa ghét anh. Cấp trên cấp dưới dùng tiền bạc thỏa thuận xong là được. Nếu quá hiền lành thì sẽ không thể trấn áp được nhiều người bên dưới như vậy.”

 

Lâm Tri Ngôn biết rằng anh đang giải thích lý do tại sao anh không muốn thể hiện bất kỳ cảm xúc nào với cấp dưới của mình.

 

Một số người sinh ra đã là lãnh đạo. Họ lạnh lùng, khôn ngoan, quyết đoán, sẽ khai thác lợi ích thị trường để nuôi sống những người theo mình, đồng thời họ cũng sẽ lợi dụng lúc người ta khó khăn để thôn tính đối thủ. Không có đúng hay sai khi ở vị trí này.

 

Lâm Tri Ngôn chống đầu, nhẹ nhàng nói: "Từ trước đến nay em không xen vào chuyện của anh."

 

“Không được, em phải xen vào.”

 

Hoắc Thuật nhướng mày nghiêm túc nói: “Không chỉ xen vào những chuyện nhỏ này, sau này em phải quản cả tiền lương cho anh nữa.”

 

Quý Uyển từng nói qua có thể thử liệt kê những "thông số hành vi" cụ thể cho Hoắc Thuật như lập trình những ràng buộc phù hợp sẽ khiến anh ấy có cảm giác an toàn hơn.

 

Lâm Tri Ngôn trước giờ chưa từng hỏi về tài sản của Hoắc Thuật, nhưng bây giờ sự tò mò của cô đã bị khơi dậy, không khỏi hỏi: “Giá trị hiện tại của anh là bao nhiêu, có bao nhiêu số rồi?”

 

Hoắc Thuật úp úp mở mở: “Em đoán xem.”

 

“…Khoảng chục?”

 

Luôn cảm thấy như thế là quá ít, nhưng khiêm tốn chút có khi lại đúng.

 

“Đoán lại đi.”

 

“Mấy trăm?”

 

Nhưng mà Hoắc Thuật chỉ cười.

 

Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng hít một hơi, không thể nào là vài nghìn đâu nhỉ?

 

"Giá trị con người thường bao gồm tài sản cá nhân và tài sản công ty, chỉ có thể ước tính đại khái. Về phần trong tay có bao nhiêu tiền, anh cũng chưa xem."

 

Hoắc Thuật cười giải thích, nhưng không hề có ý khoe khoang: “Dù sao nuôi sống gia đình cũng không thành vấn đề.”

 

“Tổng giám đốc Hoắc khiêm tốn rồi.”

 

Lâm Tri Ngôn nói lời khen ngợi chân thành.

 

Hoắc Thuật có thể không phải là lãnh đạo tập đoàn có giá trị nhất đất nước, nhưng anh ấy là người tài năng nhất trong số những người cùng lứa tuổi, lại còn là kiểu người bỏ xa vị trí thứ hai.

 

Nhưng Lâm Tri Ngôn thực sự tò mò hỏi: "Những người giống như anh đều kết hôn với những người tương đương ấy nhỉ. Sao gia đình anh lại đồng ý cho em với anh ở bên nhau?"

 

"Chỉ những người không đủ năng lực mới dựa vào hôn nhân để củng cố tài sản. Chỉ cần một người đủ mạnh mẽ, đủ tàn nhẫn và đứng đủ cao thì cái nhìn ​​của người khác sẽ không ảnh hưởng đến người đó một chút nào."

 

Hoắc Thuật nói ra kỷ luật thép mà anh luôn tin tưởng, sau đó nhân lúc dừng xe trước đèn đỏ thở dài: "Trong đầu em suy nghĩ cái gì vậy Yêu Yêu? Em vẫn không tin anh à?"

 

Có trời đất chứng giám, Lâm Tri Ngôn làm sao có thể không tin anh được?

 

Đành phải chớp mắt và bắt đầu thực hành một trong “Năm ngôn ngữ tình yêu” - lời nói khẳng định.

 

“Em chỉ đang suy nghĩ xem mình phải nỗ lực như thế nào mới xứng đáng với tổng giám đốc Hoắc xuất sắc như vậy?”

 

“Em vẫn còn chưa đủ nỗ lực à?”

 

Hoắc Thuật cười nói: “Quý cô tai dài của chúng ta trước khi kết hôn đã có thể mua được một căn nhà trị giá hàng triệu, sau này còn đưa tác phẩm của mình ra thế giới nữa đấy.”

 

Hừm... Lời nói hay đấy, nhưng sao từ miệng tổng giám đốc Hoắc nói ra lại kỳ lạ như thế?

 

Khi trở về ngôi nhà mới mua thì trời vừa tối.

 

Hoắc Thuật xắn tay áo sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn trong bếp, trong khi Lâm Tri Ngôn bật điều hòa máy sưởi, chỉ mặc áo len và váy màu be, đi dép lê đặt lưới cửa sổ lên cửa kính trượt. Sau khi mày mò xong, cô treo một chiếc đèn lồ ng nhỏ màu đỏ lên chiếc giỏ đan cây xanh chim thiên đường cạnh ghế sô pha, đồng thời đặt hai nhánh nhựa ruồi Bắc Mỹ màu đỏ tươi trên bàn ăn, tăng thêm không khí vui mừng của năm mới trong ngôi nhà nhỏ.

 

Vẫn có món lẩu cho bữa tối tất niên, vừa ăn tối vừa nghe tiết mục Gala mùa xuân thật đơn giản lại náo nhiệt.

 

Sau khi ăn xong thu dọn sạch sẽ rác trong nhà bếp, cho nồi bát chảo vào máy rửa bát, mọi việc xong xuôi.

 

"Này, anh đi đốt pháo hoa không?"

 

Lâm Tri Ngôn nghĩ ra trò chơi, đứng dậy khỏi ngực Hoắc Thuật, nóng lòng ngồi xổm xuống lấy ra một bó pháo bông cầm tay từ trong túi nilon.

 

Hoắc Thuật giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ nói: “Chờ một lát nữa.”

 

"Bắn pháo hoa còn phải chờ giờ đẹp nữa hử?"

 

Lâm Tri Ngôn rất khó hiểu, nắm lấy tay anh nói: "Đi thôi."

 

Cô không dùng nhiều sức, nhưng Hoắc Thuật không thể cưỡng lại sự nũng nịu thỉnh thoảng mới có của cô, đành phải mỉm cười ngoan ngoãn đứng dậy, cầm chiếc áo khoác bên cạnh quấn lên người cô. Cho đến khi hàm dưới của cô bị chiếc khăn quàng dày che khuất mới bằng lòng để cô đi ra ngoài.

 

Căn hộ của Lâm Tri Ngôn không lớn nhưng có một ưu điểm - phần ban công rộng mở hoàn toàn miễn phí, diện tích sáu bảy mét vuông được trang bị lan can kính cao bằng nửa người nhưng có thể nhìn ra quang cảnh bờ sông về đêm cách xa hàng trăm mét.

 

Lúc này hàng ngàn ngôi nhà sáng đèn, hơi thở hóa thành sương mù, rất thích hợp để đốt pháo hoa.

 

Lâm Tri Ngôn đốt những que pháo bông cầm tay trên chiếc bật lửa do Hoắc Thuật cầm, rồi đưa cho anh vài que để anh cũng nghịch với cô.

 

Hoắc Thuật cất bật lửa đi, nhất quyết dùng ngòi nổ đang cháy của cô để đốt lửa. Thế là hai người gần sát vào nhau, khi pháo hoa được đốt lên, trong mắt cả hai đều lóe lên một tia sáng giống nhau.

 

Pháo hoa của Hoắc Thuật được đốt lên thì que của Lâm Tri Ngôn lại sắp cháy hết, cô lại lấy que mới đến chỗ Hoắc Thuật châm lửa, vòng đi vòng lại chơi không biết mệt.

 

Lâm Tri Ngôn vỗ nhẹ vào cánh tay của Hoắc Thuật bảo anh nhìn mình. Sau đó cô vẫy que pháo bông trong tay viết vài chữ cái tiếng Anh trong không khí: s.h.u.

 

Shu: Thuật.

 

Hoắc Thuật dựa vào lan can kính, đôi mắt mỉm cười nhìn cô, anh cũng cầm que pháo bông đang cháy ra tia lửa viết chữ “Yêu”, sau đó vẽ một trái tim lớn vòng quanh chữ “Yêu” đó.

 

Lâm Tri Ngôn không nhịn được bật cười.

 

Quả nhiên tình yêu khiến trí thông minh của con người giảm xuống. Hai người tổng cộng hơn năm mươi tuổi, đã trải qua biết bao thăng trầm nhưng vẫn hành động như những đứa trẻ mẫu giáo làm những việc nhàm chán.

 

Lâm Tri Ngôn chơi đủ rồi, khịt khịt cái mũi đông lạnh của mình, nhẹ giọng nói: "Vào đi thôi."

 

“Chờ chút nữa.”

 

Hoắc Thuật nắm lấy tay cô nhét vào túi áo khoác của anh.

 

Lâm Tri Ngôn đứng cạnh anh nhìn khung cảnh sông nước đầy màu sắc ở phía xa, một lúc sau mới hỏi: "Anh đang nhìn gì vậy?"

 

Hoắc Thuật hơi nheo mắt, không biết tại sao nói: "Mây dày như vậy, chắc sẽ có tuyết."

 

Lâm Tri Ngôn cười nhẹ: “Rơi thì cứ rơi thôi, em có thể nằm trên giường cả ngày.”

 

Hai người đang nói chuyện vu vơ thì có vài chùm sáng đột nhiên phóng lên từ bờ sông, sau đó ầm một tiếng, nổ tung cả bầu trời đầy sao.

 

Vào lúc 20 giờ 11 phút, màn trình diễn pháo hoa bất ngờ diễn ra, bùng nổ vô cùng huy hoàng.

 

Lâm Tri Ngôn dựa vào lan can kinh ngạc nói: "Sao lại có người bắn pháo hoa vào giờ này?"

Hoắc Thuật chỉ cười không nói.

 

Lâm Tri Ngôn nhìn anh, sau đó mới kịp phản ứng, từ từ mở to mắt: "Là anh à?"

 

Trong màn pháo hoa, nụ cười trong mắt Hoắc Thuật luân phiên sáng tối, tràn đầy tinh thần. Đó là bộ dạng đã từng khiến cô rung động nhất.

 

20: 11, yêu em Yêu Yêu.*

 

*Trong tiếng trung phiên âm của số 2011 gần giống với “ai ni yao yao” nghĩa là “yêu em Yêu Yêu”

 

Chẳng trách anh cứ ra vẻ bí ẩn nhìn đồng hồ mấy lần, nhất định phải đợi đến lúc này.

"Pháo hoa được mang đến từ Tinh Thành, quê hương của người bạn thân."

 

Hoắc Thuật chậm rãi nói: "Nghe nói là do một bậc thầy pháo hoa nào đó tạo ra, đều là tác phẩm mới đạt được giải thưởng quốc tế."

 

Pháo hoa rải vàng bạc, bận không đếm xuể.

 

Lâm Tri Ngôn không biết nhìn vào đâu, xoa xoa cánh tay cười nói: "Ai đã dạy anh những chiêu trò sến súa này? Là Lạc Nhất Minh hay bác sĩ Quý?"

 

Chê thì chê nhưng khóe miệng cô cong lên chưa hạ xuống, trong mắt cô hiện lên tia sáng vụn vỡ, sáng như dải ngân hà.

 

Hoắc Thuật cố ý trêu chọc cô, giả vờ nhướng mày: "Em nói gì vậy? Anh không nghe rõ."

Giữa tiếng pháo hoa nổ tung, đôi môi mỏng nhợt nhạt của anh lúc đóng lúc mở mỉm cười nhẹ, hoàn toàn không có chút kiềm chế.

 

Lâm Tri Ngôn nheo mắt lại, không rơi vào bẫy của anh: "Em nói! Chụp mấy kiểu ảnh làm kỉ niệm!"

 

Cô vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, lấy người làm tiền cảnh còn pháo hoa làm nền, cố gắng đưa mình và Hoắc Thuật vào khung hình.

 

Hoắc Thuật quá cao nên máy ảnh chỉ chụp được nửa dưới khuôn mặt của anh. Lâm Tri Ngôn giơ điện thoại di động lên, dùng trái tay ấn gáy anh, ra hiệu cho anh cúi thấp xuống một chút.

 

Hoắc Thuật cười một tiếng, rất hợp tác vòng tay qua vai cô, cúi người xuống nghiêng đầu chạm trán cô.

 

Bức ảnh đôi đầu tiên của cả hai kể từ khi quay lại với nhau đã bị đóng băng trong khung cảnh pháo hoa sáng nhất.

 

Kinh nguyệt của Lâm Tri Ngôn còn chưa qua, buổi tối hai người nằm trên giường trong phòng ngủ nhỏ, không làm gì khác ngoài ôm nhau, hôn môi vuốt v e cũng rất thỏa mãn.

 

Sáng hôm sau, Lâm Tri Ngôn bị đánh thức bởi thứ gì đó lạnh lẽo.

 

Cô bị làm cho ngứa ngáy, quay người lại mở mắt nhìn thấy Hoắc Thuật đang dựa vào đầu giường, lấy bao lì xì gãi mặt cô, cười nói: “Chúc mừng năm mới Yêu Yêu.”

 

Lâm Tri Ngôn đeo máy ốc tai ngoài vào, duỗi eo trong chăn, mơ màng cười: "Chào buổi sáng, năm mới vui vẻ! Năm nay đến lượt anh đưa lì xì cho em đấy."

 

Hoắc Thuật nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Anh nợ em chiếc lì xì này ba năm.”

 

Lâm Tri Ngôn biết anh lại nhớ tới quá khứ không vui đó nên mỉm cười đưa tay nhận lấy chiếc lì xì, tựa vào trong ngực anh chạm vào.

 

Bên trong có một tấm thẻ nhỏ vừa mỏng vừa cứng, cô sốc đến quên ngủ: “Thẻ ngân hàng?”

 

"Cầm lấy đi Yêu Yêu. Ngoại trừ trái tim và toàn thân mùi tiền này, anh không biết còn có thể cho em cái gì."

 

Hoắc Thuật sợ cô hối hận nên anh nắm tay cô không để cô buông ra: “Tiền đối với anh chỉ là một con số, anh kiếm được để em tiêu thì mới có ý nghĩa.”

 

Lần cuối cùng Hoắc Thuật đưa thẻ cho cô là ba năm trước, tiện tay đưa ra kém trang trọng hơn nhiều so với bây giờ.

 

Khi đó Lâm Tri Ngôn đã dùng thẻ của anh quyên góp hơn ba triệu, sau đó trả lại cho chủ cũ rồi bỏ trốn mất dạng.

 

Cô nghĩ rằng Hoắc Thuật chắc là ám ảnh với việc đưa thẻ ngân hàng, mặc dù vẻ mặt anh lúc này rất bình thường.

 

Lâm Tri Ngôn mím môi cười, hai tay cầm lì xì nhìn dưới ánh sáng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Vậy thì cảm ơn anh, phát tài phát lộc."

 

Cô rõ ràng cảm thấy Hoắc Thuật thở phào nhẹ nhõm.

 

Lâm Tri Ngôn nhét chiếc lì xì xuống dưới gối, uể oải buồn ngủ nói: “Nhưng em chưa chuẩn bị quà năm mới.”

 

Hoắc Thuật cúi đầu hôn cô: “Mỗi ngày có em ở bên cạnh đều là một món quà.”

 

“Thôi đi.”

 

Lâm Tri Ngôn đã quen với những lời âu yếm của Hoắc Thuật, cô nhanh chóng chuyển chủ đề trước khi anh vượt quá giới hạn: "Nhà anh giàu như vậy, tại sao anh lại cho mẹ anh ít chi phí sinh hoạt như thế? Lần trước bà ấy nói với em, một tháng ông cụ chỉ cho bà ấy hai trăm nghìn."

 

Mặc dù hai trăm nghìn có thể tương đương với thu nhập cả năm của một người bình thường, nhưng đối với một gia đình lớn như họ thì đó thực sự không phải là số tiền lớn.

 

Hoắc Thuật nghe vậy cười không ngừng, thậm chí vai anh cũng run lên.

 

"Bà Bạch chắc không nói với em về đơn vị tiền đúng không. Khi bà ấy nói hai trăm nghìn, ý bà là hai trăm nghìn đô la Mỹ."

 

“Ăn cướp?”

 

Lâm Tri Ngôn đột ngột ngồi thẳng dậy.

 

Hoắc Thuật lại cười giải thích với cô: Đây chỉ là chi phí sinh hoạt của bà ấy thôi, chưa bao gồm tiền chu cấp cho hai đứa nhỏ. Tất nhiên bây giờ anh cũng sắp kết hôn, tiền chu cấp sẽ không được tính vào, mà sẽ là phí phụng dưỡng được chuyển định kỳ cho bà ấy.

 

Đây còn không bao gồm những món quà hàng năm như đồ trang sức, bất động sản, siêu xe và chi phí của các câu lạc bộ lớn.

 

Anh nói rằng một gia đình giàu có như họ có những quy tắc giai cấp nghiêm ngặt trước khi xác định địa vị, cách đối xử với những người phụ nữ đó đương nhiên không tốt bằng vợ hợp pháp. Những người phụ nữ được người giàu bao nuôi trung bình có thể được trợ cấp sinh hoạt hơn một trăm nghìn một tháng, mức này đã là cao nhất rồi, mặt khác có thể cho thêm một số "lợi ích" vô hình như đồ trang sức, túi xách, du lịch khắp thế giới.

 

Lâm Tri Ngôn không nói nên lời.

 

Cô nửa đùa nửa thật, ném ánh mắt nghi ngờ về phía Hoắc Thuật khiến anh giơ tay véo tai cô.

 

"Em đang nghĩ gì vậy? Anh không phải họ. Ngay cả nửa người dưới cũng không quản lý được thì khác gì động vật."

 

Anh nghiêng người đến, nghiêm túc nói nhỏ: "Nếu em lo lắng có thể dùng dây xích trói anh lại."

 

Lâm Tri Ngôn đột nhiên ngộ ra: "Còn có thể làm thế được à? Cũng không phải là không thể."

 

Hoắc Thuật lại cười, liếc nhìn chiếc giường gỗ nguyên khối của cô: “Đáng tiếc giường của em không có chỗ khóa còng tay. Nếu không về chỗ của anh đi, trong phòng khách có một chiếc giường sắt lớn nhiều lan can, hợp với..."

 

Vừa nói, tự anh cũng trở nên hưng phấn, trong mắt tối sầm một màu đen tuyệt đẹp.

 

Lâm Tri Ngôn tức giận đến mức bịt miệng anh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK