“Khóc trước mặt anh thì anh sẽ trả lại Lâm Tri Ngôn cho tôi sao? Đúng là nực cười!”
Lăng Phi trông thì mạnh mẽ nhưng thật ra lại rất yếu đuối, cô ấy gắng gượng thốt lên một câu: “Anh có vấn đề về khả năng nghe hiểu phải không? Có vấn đề thì mau đi chữa đi, đừng đến chỗ tôi để phát điên chứ!”
“Phát điên? Có lẽ là vậy, Lâm Tri Ngôn chính là thuốc ức chế duy nhất của tôi.”
Một nửa khuôn mặt của Hoắc Thuật chìm trong bóng tối, anh chậm rãi nói: “Đúng vậy, quả thật việc tôi tiếp xúc với cô ấy bắt đầu từ ý định muốn quan sát một thí nghiệm. Cô ấy càng trong sáng thuần khiết, càng càng trái ngược với dữ liệu ước tính của tôi thì tôi lại càng muốn chứng minh rằng mình đúng, nhưng chứng minh đến cuối thì tôi lại nhận ra kết quả thí nghiệm không còn quan trọng nữa, điều tôi muốn là chính cô ấy.”
“Anh, anh đang nói gì vậy...”
“Mọi người nói tôi có vấn đề, đúng thế, chỉ khi cô ấy ở bên cạnh tôi thì tôi mới có chút cảm giác rằng mình giống như người bình thường. Hơn hai mươi năm qua tôi không hiểu "yêu" là gì, nhưng tôi không thể sống thiếu cô ấy được.”
Lăng Phi nhìn anh với vẻ kinh ngạc và phẫn nộ, trong lòng nghẹn một cục tức.
Lâm Tri Ngôn chưa bao giờ nói rõ với ai về lý do chia tay với Hoắc Thuật, thế nên Lăng Phi vẫn luôn cho rằng Hoắc Thuật cũng chơi trò hái hoa bắt bướm giống như những cậu ấm nhà giàu kia, coi Lâm Tri Ngôn như con chim hoàng yến mình nuôi, rồi sau đó làm tổn thương con gái nhà người ta...
Nhưng cô ấy không ngờ Hoắc Thuật lại coi Lâm Tri Ngôn như một đối tượng thí nghiệm!
Đây là sở thích bi3n thái gì thế!
“Muốn biết kẻ điên thực sự là như thế nào không?”
Hoắc Thuật rũ mắt nhìn từ trên cao nhìn xuống, khóe môi nhếch lên: “Đó là kẻ đứng trên đỉnh vách núi cả đời, quan sát những kẻ xấu xa trong thiên hạ, không có đường về, cũng không có lối thoát. Người đó sẽ đứng ở một đầu của cầu thăng bằng, nếu ở đầu kia có người yêu anh ta thì anh ta có thể được kéo lên bờ; còn nếu ở đầu kia chẳng có ai, vậy thì anh ta sẽ rơi xuống vực thẳm. Lâm Tri Ngôn chính là người đó, người đứng ở đầu còn lại cây cầu thăng bằng của tôi.”
Dường như anh hơi buồn bã, giọng nói cũng hạ thấp xuống: “Cô có thể không nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, chỉ cần gật đầu để tôi biết cô ấy vẫn còn sống hạnh phúc ở một nơi nào đó trong nước là đủ rồi.”
Trong một khoảnh khắc, Lăng Phi đã suýt gật đầu theo ý muốn của anh.
Nhưng rồi Lăng Phi nhận ra Hoắc Thuật chỉ đang gài bẫy mình, cô ấy lùi về sau hai bước, nói đầy mỉa mai: “Tại sao cô ấy phải cứu vớt một kẻ đã đẩy mình xuống vực thẳm chứ? Chẳng lẽ chỉ vì anh cần, anh có bệnh, nên cậu ấy nhất định phải chịu khổ bên cạnh anh sao? Anh tự cho mình là thông minh, tính toán chu đáo mọi mặt, vậy anh đã bao giờ hiểu được trái tim cô ấy chưa!”
Ánh mắt Hoắc Thuật khựng lại, sững sờ trong thoáng chốc.
“Lâm Tri Ngôn mất ba mất mẹ khi mới bảy tuổi, sau đó vì để gom tiền làm phẫu thuật cấy ghép ốc tai điện tử cho cô ấy nên chú dì của cậu ấy mới vất vả làm việc, mệt mỏi quá độ dẫn tới gặp tai nạn giao thông trong lúc lái xe! Trước khi trở thành trẻ mồ côi, cô ấy cũng là hòn ngọc quý nhà người ta nâng niu đấy! Cô ấy đã mất đi những thứ mà phần lớn người khác không bao giờ mất, chịu những nỗi đau mà người bình thường không thể tưởng tượng được. Anh có biết không, điều cô ấy khao khát nhất là một gia đình, một người thân thực sự yêu thương cô ấy!”
Lăng Phi nghẹn ngào, thở hổn hển chất vấn: “Nhưng anh thì sao? Anh đã làm gì với cô ấy! Anh giả dối kiêu ngạo, chính tay phá hủy điều cô ấy khao khát nhất, vậy mà còn muốn cô ấy tiếp tục yêu anh hay sao... Anh tài giỏi như vậy, sao không thể thương xót cô ấy một chút? Lâm Tri Ngôn ở bên anh không hề hạnh phúc chút nào, sự ích kỷ của anh chỉ đẩy cô ấy càng ngày càng xa hơn thôi!”
Hoắc Thuật hơi sững sờ, những cảm xúc anh không thể hiểu, những hành động phản kháng trong im lặng của Lâm Tri Ngôn, dường như đang dần hiện lên rõ ràng qua từng câu chất vấn của Lăng Phi.
Đồ vật hỏng có thể sửa, tình cảm tan vỡ có thể hàn gắn. Chỉ cần hủy dữ liệu thí nghiệm đó, đuổi hết những kẻ dụ dỗ Yêu Yêu rời đi thì mọi thứ có thể trở lại như trước rồi...
Anh vẫn luôn cho rằng như thế.
Thế nhưng cô gái này lại nói với anh rằng, những thứ tình cảm như tình thân và tình yêu mà anh không hiểu, lại chính là sự ấm áp mà Lâm Tri Ngôn khao khát nhất.
“Vậy sao, tôi đã hủy hoại điều cô ấy khao khát nhất ư?”
Hoắc Thuật thì thầm, dường như đang rất bối rối.
“Trái tim con người chỉ có một, đã tan vỡ rồi thì không còn nữa.”
Lăng Phi lạnh lùng nói: “Nếu Lâm Tri Ngôn không chết, thì hãy nể tình cô ấy từng yêu anh như vậy, buông tha cho cô ấy đi!”
Không biết câu nói nào lại k1ch thích anh, Hoắc Thuật ngẩng đầu, ánh mắt dần trở nên kiên định.
“Cô Lăng Phi, hôm nay tôi cảm thấy rất khó chịu, không có quá nhiều kiên nhẫn. Tôi không muốn làm lớn chuyện này lên, một là cô nói thẳng, nói cho tôi biết câu trả lời mà tôi muốn, hai là...”
Hoắc Thuật ho nhẹ một tiếng, nhấc ngón tay bọc kín bằng băng gạc lên ấn thái dương, giọng nói khàn khàn: “Để tôi nghĩ xem, nếu trong lúc tranh cãi mà ốc tai điện tử của cô bị hỏng, thì chắc muốn sửa lại cũng phiền toái lắm đúng không?”
Đâu chỉ là phiền toái? Nếu bộ phận bên trong bị hỏng thì phải làm phẫu thuật mới có thể sửa được.
“Anh định làm gì! Tôi đã nói là tôi không biết cô ấy đang ở đâu!”
Lăng Phi hét lên một tiếng, sau đó lấy tay che bộ phận bên ngoài nằm ở sau tai, liên tục lùi về phía sau cho đến khi lưng dán vào cánh cửa thang máy lạnh như băng, cảm giác sợ hãi xưa nay chưa từng có khiến cô ấy rợn tóc gáy.
Cô ấy có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn của Hoắc Thuật đang dần cạn kiệt, có vẻ như tên điên này sắp mất kiểm soát thật rồi.
Đúng lúc này, thang máy vang lên tiếng ting tong rồi mở ra.
Lăng Phi mất chỗ dựa nên ngả về phía sau theo quán tính, nhưng ngay lập tức đã được một bàn tay giữ chặt lấy, kéo vào một góc của thang máy để bảo vệ.
“Anh!”
Đó là giọng của Lạc Nhất Minh, không biết vì sợ hãi hay là gì mà giọng điệu của anh ấy vô cùng sốt ruột: “Cơ thể của anh còn chưa khỏe hẳn đâu, anh hãy về bệnh viện nghỉ ngơi trước đi, còn chuyện ở đây thì để em xử lý, để em xử lý có được không?”
Hoắc Thuật nhìn hai người trong thang máy, nhẹ nhàng giơ tay bấm nút mở cửa. Cánh cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại lập tức mở ra, sau đó bị bàn tay quấn đầy băng vải kia đè lại.
Anh nhìn chằm chằm vào Lạc Nhất Minh một lúc, sau đó chậm rãi nở một nụ cười như đã hiểu ra điều gì đó: “Thì ra chuyện này cũng có phần của em à, Lạc Nhất Minh.”
“Không có! Em thề, em thật sự không biết gì hết!”
Lạc Nhất Minh nuốt nước bọt, dừng một tay bảo vệ Lăng Phi, tay còn lại thì giơ lên cố gắng ngăn cản Hoắc Thuật: “Anh Thuật, anh bình tĩnh lại đi. Anh có thể nể mặt em, đừng ép hỏi Lăng Phi nữa được không?”
“Em thì có gì mà anh phải nể mặt?”
Hoắc Thuật đứng dựa vào cửa, đôi mắt đen ẩn chứa sự cô tịch, ban đầu là đè nén nhưng sau đó lại cười rộ lên: “Anh chỉ muốn hỏi một câu để an tâm thôi mà, có gì sai đâu.”
Một giây trước anh vừa cười xong, giây tiếp theo đã vung một đấm thật mạnh lên mặt Lạc Nhất Minh.
Lạc Nhất Minh né không kịp nên trúng một cú đấm, lập tức thấy đầu váng mắt hoa.
Anh ấy chưa thấy Hoắc Thuật nổi giận như thế này bao giờ, cứ như một con thú hoang đang phát điên, không nói một câu dư thừa nào, mỗi cú đấm đều mang theo sức mạnh, như muốn nghiền nát tất cả những kẻ ngăn cản anh thành bột mịn!
Cho dù Lạc Nhất Minh đã học quân thể quyền* từ nhỏ đến lớn nhưng cũng không thể chống lại được kiểu đánh liều mạng này của Hoắc Thuật, huống chi còn phải lo bảo vệ Lăng Phi, phải cân nhắc đủ điều nên anh ấy không cách nào phản kháng được.
*Quân thể quyền: kỹ thuật đấm bốc của quân đội.
“Đi!”
Lạc Nhất Minh dùng chân đá văng bảo vệ chắn ở cửa, kéo Lăng Phi chạy về phía cầu thang thoát hiểm, sau đó xoay người khóa cửa lại.
Anh ấy bước một lần ba bậc thang, Lăng Phi mặc váy nên không thể theo kịp được. Nhìn thấy đám vệ sĩ sắp đá tung cửa sắt, Lạc Nhất Minh đành quay lại, cúi người, khiêng Lăng Phi lên như vác bao tải mà chạy.
“Á, dạ dày của tôi... Anh đè dạ dày tôi đau quá!”
“Cố chịu đi chị hai ơi, nếu rơi vào tay anh tôi thì không chỉ đau dạ dày thôi đâu!”
Lạc Nhất Minh chạy một mạch xuống ba tầng, thở hổn hển nói.
Ầm một tiếng, cuối cùng cửa lối thoát hiểm cũng bị đẩy mạnh ra. Dường như hộ gia đình ở lầu dưới nghe thấy tiếng động nên mở cửa chống trộm, thò đầu ra nhìn.
“Khụ... Khụ khụ!”
Hoắc Thuật vịn vào khung cửa, tóc mái rối bời rũ xuống trước trán, tiếng ho nặng nề bị nén trong lồ ng ngực, đau như muốn xé rách cả cơ thể.
Vệ sĩ đỡ Hoắc Thuật, lập tức giật mình với nhiệt độ cơ thể cách một lớp áo của anh, lo lắng nói: “Anh Thuật, anh đang phát sốt đấy!”
Môi Hoắc Thuật đỏ rực, ánh mắt đầy âm u, thế nhưng anh vẫn dùng giọng khàn khàn để cố gắng nói trong lúc đang ho sặc sụa: “Đừng để ý tới tôi, đuổi theo đi.”
“Nhưng mà...”
“Đuổi theo!”
Vệ sĩ không dám trái lệnh, lập tức sải bước đuổi theo xuống lầu.
Mu bàn tay đỡ khung cửa của Hoắc Thuật nổi đầy gân xanh, dưới lớp băng gạc thấm ra vết máu mờ mờ. Anh đứng thẳng dậy như không có việc gì, sau khi chỉnh lại bộ vest hơi nhăn nhúm thì mới cất bước đi xuống dưới lầu, nhưng mới đi được hai bước thì anh lại thấy trời đất trước mắt như đang quay cuồng.
Hoắc Thuật kịp vịn lấy lan can, nhắm mắt lại để cơn chóng mặt trôi qua. Anh là người rất kỷ luật, dù ngày thường không đổ mồ hôi thì vẫn sẽ tắm cố định vào buổi sáng và tối, thế nhưng bây giờ anh lại không quan tâm đ ến bụi đất bám lên bộ vest đắt tiền của mình.
Anh nghĩ, quả nhiên là mình bị bệnh thật rồi.
Lâm Tri Ngôn đã mang đi một phần cơ thể anh, thứ để lại chỉ là cái xác không hồn mà thôi.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ hành thang, Hoắc Thuật giơ tay lên che mắt, trong thoáng chốc thấy có bóng chồng xuất hiện trong tầm nhìn, cứ như có bóng hình quen thuộc nào đó vừa đặt viên đá "The Wizard of Oz" xuống trước mặt anh, đứng trong ánh sáng dịu dàng, nghiêng đầu cười với anh.
Viên đá chưa bị cắt vỡ, tình cảm cũng chưa từng rạn nứt, mọi thứ vẫn còn đang ở độ tuyệt vời nhất.
Ánh mắt anh vô định, bất giác vươn ngón tay lên, muốn chạm vào dáng người mảnh khảnh đó.
“Yêu Yêu...”
Ánh sáng đó ở ngay trước mắt, nhưng cho dù anh có làm thế nào cũng không thể bắt lấy được.
Chỉ cần nắm chặt là ảo ảnh ở đầu ngón tay sẽ tan biến thành hư vô.
Dưới hầm đậu xe.
Lạc Nhất Minh mở cửa xe bằng một tay, đẩy Lăng Phi ngồi vào ghế phụ. Đầu Lăng Phi va vào nóc xe, cô ấy lập tức ôm đầu kêu đau một tiếng.
“Thắt dây an toàn vào!”
Trên chóp mũi của Lạc Nhất Minh toàn là mồ hôi, bước nhanh sang phía bên kia để lên xe, vội vã khởi động ô tô.
Anh ấy đánh tay lái quay xe lại, sau đó đạp ga hết cỡ, chỉ mất bốn giây để gia tăng vận tốc từ không lên một trăm, chiếc siêu xe lao vút ra khỏi tầng hầm, bỏ lại hai gã vệ sĩ đuổi theo ở xa xa.
Lạc Nhất Minh lái xe qua hai con phố, tới khi chắc chắn rằng người của Hoắc Thuật không đuổi theo kịp thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy lái xe vào bãi đỗ công cộng của một khách sạn rồi đậu lại bên lề.
“Anh không sao chứ?”
Lạc Nhất Minh quay sang, chạm vào vết bầm trên khóe miệng, đau đến mức hít hà một tiếng: “Đã bảo cô đừng về nhà mà cô cứ không chịu nghe. Hôm qua Hoắc Thuật vừa chịu cú sốc lớn, đang trong giai đoạn không nhận cả người thân, cô nói xem cô cứ đâm đầu vào anh ấy làm gì...”
Anh ấy còn chưa nói xong đã thấy Lăng Phi vung túi đánh tới.
Anh ấy gào lên một tiếng "Á" thảm thiết, sau đó nói với vẻ không dám tin: “Sao cô lại đánh tôi? Tôi mới vừa cứu cô đấy!”
Mắt Lăng Phi đỏ hoe, nhìn Lạc Nhất Minh với vẻ tức giận: “Có phải anh nói địa chỉ nhà tôi cho anh ta biết không? Nếu không thì sao anh ta có thể tìm tới tận cửa nhà tôi nhanh như thế được!”
Lạc Nhất Minh thấy oan muốn chết, lập tức trợn to mắt nói: “Cô làm ơn dùng não để nghĩ đi, chị hai ơi! Nếu địa chỉ của cô là do tôi nói ra, thì tại sao tôi phải chạy đến cứu cô làm gì nữa? Còn bị đánh bầm dập đây nè, là tôi bị điên hay là tôi đáng bị đánh?”
“Anh đáng bị đánh! Anh ta là anh trai của anh, anh với anh ta cùng một phe!”
Chóp mũi Lăng Phi đỏ ửng, sau đó đánh anh ấy không ngừng: “Những kẻ cao cao tại thượng như mấy người chỉ biết bắt nạt dân thường thôi!”
“Đừng đánh đừng đánh, đau đau đau!”
Lạc Nhất Minh không chịu nổi nữa bèn nắm lấy cổ tay Lăng Phi, vừa định nổi giận thì lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô ấy, thế là chút tức giận ấy cũng lập tức tan biến.
“Tôi sợ lắm...”
Hàng mi của cô ấy run run, nước mắt lập tức lăn dài, tay thì lạnh ngắt, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.
Lạc Nhất Minh chưa bao giờ gặp tình huống như thế này nên nhất thời lúng túng. Cảnh tượng này làm anh ấy sinh ra ảo giác như tuổi tác đảo lộn, giống như mình trở thành anh trai, còn cô gái đang khóc như mưa bên cạnh mới là người nhỏ hơn một tuổi.
“Cô đừng khóc mà, tôi nhìn thấy con gái khóc là lại thấy đau đầu.”
Lạc Nhất Minh vội vàng rút hai tờ khăn giấy đưa cho Lăng Phi, sau đó an ủi cô ấy: “Anh tôi chỉ đang nổi giận thôi, cô cứ tránh mặt một khoảng thời gian, khi nào anh ấy bình tĩnh lại thì mọi chuyện sẽ ổn.”
Lăng Phi nhận tờ khăn giấy để lau nước mắt, hàng mi giả bị nước mắt kết thành mảng, cuối cùng chỉ lắc đầu.
“Tôi rất hối hận, lẽ ra lúc trước tôi không nên khuyến khích Lâm Tri Ngôn tiếp cận Hoắc Thuật... Mà anh nói cũng đúng, thực ra tôi chỉ là đứa nhà giàu mới nổi thiếu hiểu biết, người ham giàu là tôi, muốn gả vào nhà giàu cũng là tôi, là chủ nghĩa vật chất của tôi đã hại người bạn tốt nhất của mình.”
Lạc Nhất Minh nghe đến câu “muốn gả vào nhà giàu” kia, khóe môi giật giật.
“Hầy, chuyện này cũng không trách cô được, có cô gái nào không muốn lấy được tấm chồng tốt chứ.”
“…Rốt cuộc anh đang đứng về phía nào đấy?”
“Cô để ý chuyện tôi đứng về phía nào làm gì? Dù sao thì tôi với cô cũng xem như là bạn bè không đánh không quen, cô gặp khó khăn tôi giúp một tay cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Lạc Nhất Minh nói xong, lại không kìm được tò mò thò đầu qua hỏi: “Nói nghe này, Lâm Tri Ngôn thật sự bị mấy người giấu đi rồi à?”
Lăng Phi tát một cái vào mặt anh ấy, Lạc Nhất Minh bụm khóe miệng kêu lên thảm thiết.
“Tôi biết ngay là anh không có ý tốt mà!”
“Được rồi được rồi, tôi không hỏi nữa! Không hỏi nữa được chưa? Sao ai cũng mạnh tay thế không biết... Ui da, bộ xem tôi như bao cát à?”
Lạc Nhất Minh lùi lại một chút, ủ rũ chỉnh gương chiếu hậu trong xe, ngẩng đầu săm soi trái phải...
Thôi rồi, gương mặt đẹp trai của anh ấy trở thành bảng màu rồi.
Lăng Phi trường mắt nhìn anh ấy một lúc, từ từ ánh mắt mới dịu đi.
“Còn đau không? Có cần đi bệnh viện không?”
Cô ấy hít hít mũi, hỏi với giọng khàn khàn.