• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngải Dao chính thức tuyên bố mình đã trở thành giáo viên giáo dục đặc biệt cho cô nhi viện.

 

Chuyển Phát Nhanh năm nay đã được bảy tuổi, khuôn mặt nó đã bắt đầu xuất hiện những sợi lông bạc trắng, nó cũng không còn đam mê vận động như trước kia nữa. Thế nhưng nó vẫn còn ghi nhớ mùi của Lâm Tri Ngôn, dù ở khoảng cách xa nó cũng đã bắt đầu vẫy đuôi, cả cái mông như đều lắc lư thành vòng tròn.

 

Đối với những chú chó thì mỗi lần hội ngộ đều như đã xa cách từ lâu. Chó cũng giống như những đứa trẻ, tình cảm của chúng sẽ mãi luôn ấm áp và trong sáng.

 

Trương Duệ Bác như đã phong thanh nghe được tin tức từ ai đó, trên người cậu bé mặc bộ đồng phục mùa hè màu xanh trắng đã bạc màu, chạy đến nỗi đầu đầy mồ hôi, hét to về phía Lâm Tri Ngôn: “Cô Lâm!”

 

Cậu bé phấn khích vứt ba lô trên mặt đất, vừa chạy vừa hò hét suốt dọc đường, cậu bé nay đã sắp lên cấp hai, cao lớn hơn rất nhiều so với trước đây.

 

Lâm Tri Ngôn không mất quá lâu để nghĩ ra ai là người đã báo tin cho cậu bé biết.

 

Dưới ánh hoàng hôn, tiếng động cơ xe máy vang vọng khắp nơi. Thành Dã Độ chạy xe máy vào cổng, anh ấy tháo nón bảo hiểm xuống, để lộ ra mái tóc ngắn vừa được nhuộm lại màu đen cùng với khuôn mặt trưởng thành và lạnh lùng.

 

Anh ấy khoá xe rồi bước đến, nói: “Lúc đến đây tớ đã chạy ngang qua quầy đồ nướng của em ấy, nghe tin cậu về, em ấy khăng khăng đòi tới đây gặp cậu một chút.”

 

“Thái Tư cũng muốn đến gặp cô Lâm, nhưng hiện giờ cô ấy đang đi tỉnh Tứ Xuyên cùng với ba mẹ, thế nên cậu ấy không thể nào đến được.”

 

Giọng nói của Trương Duệ Bác đã run lên vì phấn khích, cười ngô nghê.

 

Hoắc Y Na đang đàn hát bài “What Makes You Beautiful” trong lớp học, khẩu âm là giọng Mỹ đầy chuẩn mực. Vào lúc này, ánh chiều tà vàng rực rỡ, chim muông uể oải bay về rừng, giọng hát trầm bổng hoà cùng tiếng cười nói rộn ràng ngoài hành lang, với người đã vắng bóng ba năm qua như cô thì khung cảnh này ấm áp vô cùng. 

 

Đã đến giờ cơm, Thành Dã Độ đề nghị mọi người dùng bữa cùng nhau, tranh thủ tụ họp một chút.

 

Trương Duệ Bác ngay lập tức giơ tay: “Đến chỗ em đi ạ! Đồ nướng của ba em cực kỳ ngon luôn!

 

Lâm Tri Ngôn nằm dài trên bệ cửa sổ mà lỡ đễnh gõ phím đàn, nói với Hoắc Y Na: “Na Na, cô cũng đi cùng nhé!”

 

Hoắc Y Na lập tức giơ hai cánh tay trắng nõn ra với lấy cây gậy đặt ở góc tường, cố tình lộ ra vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng: “Đồ nướng thì có gì ngon chứ, ăn xong cả người đều là mùi dầu với khói, hôi hám bỏ xừ.”

 

Mặc dù miệng thì lẩm bẩm chê bai nhưng hành động của cô ấy thì lại hoàn toàn trái ngược, cô ấy chống gậy đứng lên với tư thế hếch cằm quen thuộc, nói: “Tôi có tài xế, để tôi nhờ anh ấy chở chúng ta tới đó.” 

 

Lâm Tri Ngôn nhịn cười, không khỏi ngạc nhiên: “Cô đi lại được rồi sao?”

 

“Có gì lạ lắm à? Không phải cô cũng đã biết nói rồi đó sao?”

 

Hoắc Y Na dường như còn định nói thêm gì đó nhưng lời vừa tới đầu lưỡi thì cô ấy lại thôi không nói nữa.

 

Quầy đồ nướng của gia đình Trương Duệ Bác cũng không xa, nằm khuất ở một góc của chợ đêm. Một người đàn ông trung niên gầy gò với mái tóc đã điểm sợi bạc, thoăn thoắt rắc gia vị và lật trở đồ nướng trước lò nướng đang nghi ngút khói, thỉnh thoảng ông dùng chiếc khăn vắt trên cổ để lau mồ hôi, bận rộn không ngơi tay.

 

Nhìn thấy con trai dẫn theo một nhóm khách đến quầy, ông vội vàng nở nụ cười niềm nở, kêu to chào hỏi rồi ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.

 

Lâm Tri Ngôn gửi tin nhắn cho Lâm Phi, hỏi cô ấy có muốn đến cùng dùng bữa với bọn họ không. Một lúc sau Lăng Phi mới trả lời tin nhắn bảo rằng cô ấy đang ở cùng với Lạc Nhất Minh.

 

Quấy rầy tình yêu của đôi tình nhân đang yêu đương nồng nhiệt là chuyện vô nhân đạo, Lâm Tri Ngôn hiểu ý nở nụ cười, quyết định không trở thành kỳ đà cản mũi hai người họ.

 

Chiếc quạt sàn công suất lớn quay vù vù, gió đêm hơi nóng bức, trong không khí thoang thoảng hương thơm hấp dẫn. Lâm Tri Ngôn ngồi giữa bộn bề náo nhiệt, trong lòng lại bồi hồi khó tả, như có chuyện gì đó đang mơ hồ níu lấy tâm trí cô mà cô không thể nào giải quyết được.

 

Cô cầm cốc bia lên, nghe Ngải Dao và Thành Dã Độ tán gẫu về những biến chuyển ở chỗ làm trong mấy ngày qua, thất thần uống hết hai cốc bia.

 

Cơn say làm đầu óc cô choáng váng, gò má nóng ran, không biết là do ai lúc đứng dậy nâng ly đã va vào tay trái của cô. Chiếc máy trợ thính được ẩn giấu rơi xuống đất, âm thanh đột ngột tắt lịm.

 

Ngải Dao vội vàng đặt cốc bia xuống, khoác lấy vai cô, nét mặt áy náy nói điều gì đó.

 

Lâm Tri Ngôn nhặt máy trợ thính lên, dùng khả năng đọc khẩu hình miệng đã nhiều năm không còn dùng đến, cố gắng nhận diện những lời mà cô ấy nói: “Xin lỗi, tôi lỡ va vào cô, cô có đau không?”

 

Tất cả mọi người đều đã ngà ngà say, Lâm Tri Ngôn không muốn làm không khí mất vui, lắc đầu cười nói: “Không sao đâu. Tôi uống bia vào có hơi chóng mặt, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”

 

Cô bật máy trợ thính lên, bên trong máy trợ thính phát ra tiếng ồn nhẹ, tín hiệu âm thanh trở nên rất yếu, hình như đã gặp vấn đề gì đó.

 

“Lâm Tri Ngôn, cậu không sao chứ?”

 

Thành Dã Độ nhận ra cô có hơi khác thường, nhẹ nhàng vỗ bờ vai cô.

 

Lâm Tri Ngôn xua xua tay, nói: “Không sao đâu. Mọi người ăn thong thả nhé.”

 

Thành Dã Độ mở miệng định nói gì đó thì vừa đúng lúc Trương Duệ Bác đang vất vả bê hai dĩa thịt nướng thơm lừng ra, anh ấy đành phải đứng dậy đón lấy.

 

Lâm Tri Ngôn ấn mở tin nhắn WeChat với Thập Nhất, xin giúp đỡ: [Chị Thập Nhất, em vừa sơ ý làm rơi máy trợ thính, lúc mở lên lại thì trong máy lại xuất hiện tạp âm, âm thanh cũng nhỏ đi rất nhiều. Em phải làm sao bây giờ?]

 

Chưa đầy một phút, Thập Nhất đã trả lời: [Em tắt máy rồi khởi động lại đi, sau đó mở ứng dụng máy trợ thính ra, thử điều chỉnh âm lượng lại.]

 

Ứng dụng máy trợ thính cũng là một tính năng do Viện nghiên cứu Đại học A phát triển: Là một ứng dụng riêng biệt kết nối Bluetooth, bệnh nhân có thể tự điều chỉnh một vài chức năng đơn giản trong ứng dụng, còn có cả chức năng điều khiển từ xa, bệnh nhân không cần đến trung tâm thính lực mà có thể đặt lịch hẹn với chuyên gia thính lực từ xa để điều chỉnh, vô cùng tiện lợi.

 

Lâm Tri Ngôn làm theo hướng dẫn, thử đi thử lại mười phút mà vẫn không được.

 

Thập Nhất như thể nhận ra sự bối rối của cô, không chút bận tâm trả lời: [Không sao hết, giờ em hãy cho vào hộp sạc và thử sạc một lát xem.]

 

Mọi người đã ăn uống no say, bữa tiệc trên bàn cũng dần đến hồi kết.

 

Ngải Dao đã say khướt, được bạn trai đón về từ trước. Thành Dã Độ đưa ra đề xuất đưa Lâm Tri Ngôn về nhà nhưng bị Hoắc Y Na bác bỏ.

 

"Anh cũng đã uống rượu, đừng có mà đi gây hoạ cho người ta, xe của tôi còn chỗ này."

 

"Na Na, chỗ đó cứ chừa cho Thành Dã Độ. Cô đưa cậu ấy về đi, tôi còn có chút việc."

 

Lâm Tri Ngôn chỉ vào máy trợ thính của mình, không yên tâm để cho Thành Dã Độ lái xe máy khi đã uống bia, dù cho anh ấy chỉ uống có một cốc bia.

 

Hoắc Y Na nhìn vào máy trợ thính trên bàn, muốn nói gì đó lại thôi.

 

Một lúc sau, cô ấy cau mày nói: "Thôi được rồi."

 

Mọi người giải tán, Lâm Tri Ngôn vẫn ngồi lại chỗ đó, một mình ăn hết phần óc heo nướng trước mặt.

 

Máy trợ thính đã được sạc đầy pin, cô lấy ra tiếp tục thử điều chỉnh lại nhưng âm thanh vẫn còn rất nhỏ.

 

Tám giờ rưỡi tối, trung tâm thính lực đã đóng cửa, Lâm Tri Ngôn nhíu mày, không biết nên làm gì lúc này.

 

Bỗng nhiên phía đối diện có một người ngồi xuống, bóng hình cao lớn gần như che khuất ánh sáng trước mặt cô.

 

Lâm Tri Ngôn ngẩng đầu lên, lập tức nheo mắt lại.

 

Hoắc Thuật như thể đã canh đúng thời điểm để xuất hiện, không hề có dấu hiệu báo trước nào.

 

Nhìn thế nào cũng không giống như chỉ là "sự trùng hợp" nên Hoắc Thuật cũng không định giải thích, chỉ cúi đầu cởi khuy măng sét áo sơ mi, cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Tôi còn chưa ăn tối. Ở đây món nào là ngon nhất?"

 

Lâm Tri Ngôn hơi hối hận, đáng lẽ chiều nay cô không nên đăng nhập lại WeChat cũ.

 

Ngay cả khi cô không cố ý nhớ lại thì chỉ cần nhìn thấy mặt Hoắc Thuật, hơn một nghìn tin nhắn chưa đọc vẫn thỉnh thoảng nảy lên trong đầu, bất ngờ đâm cô một nhát.

 

Con người là sinh vật kỳ lạ thế đấy, luôn nghĩ rằng có được một câu trả lời thì liền sẽ nguôi ngoai, nhưng lại thường vì chính câu trả lời đó mà cuối cùng không thể nào nguôi ngoai được.

 

Cô đặt máy trợ thính trở lại hộp sạc, đẩy menu sang bên cạnh, rõ ràng là không có ý muốn nói chuyện cùng anh.

 

Trên menu bọc nilon lốm đốm vài vết dầu mỡ, Hoắc Thuật cứng đơ người một lát rồi nhanh chóng trở lại như bình thường. Trong số các món sườn hầm, lòng heo nướng và óc heo nướng được gợi ý, anh bình tĩnh gọi một lon bia.

 

Lâm Tri Ngôn đứng dậy, dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi ba của Trương Duệ Bác rằng các món ăn vừa gọi đã được thanh toán hay chưa.

 

Ba Trương trả lời: "Tiểu Thành đã thanh toán rồi, tổng cộng 352 nhân dân tệ, không còn sót món nào cả."

 

Lâm Tri Ngôn gật đầu, quay người lại để lấy hộp sạc trên bàn nhưng lại không thấy.

 

Ngước lên liền thấy máy trợ thính của mình không biết từ lúc nào đã nằm trong tay của Hoắc Thuật, bị anh cầm lên tay nghiên cứu.

 

Lâm Tri Ngôn bỗng dưng có chút bực bội, chống tay lên mặt bàn định giành lấy nhưng lại bị Hoắc Thuật túm lấy cổ tay.

 

Đêm hè nóng bức, lòng bàn tay anh áp sát vào da thịt của cô, cả nhiệt độ và lực độ đều rõ ràng hơn rất nhiều.

 

Đôi mắt của Hoắc Thuật tối sầm lại, Lâm Tri Ngôn nhíu mày, theo bản năng rút tay lại.

 

"Máy trợ thính của em có tạp âm nhẹ, tín hiệu âm thanh yếu, có thể là do các bộ phận bên trong bị lỏng. Nếu không sửa chữa kịp thời, chiếc máy trợ thính này rất có thể sẽ bị hỏng mất."

 

Anh ngước mắt nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Lâm Tri Ngôn, bình tĩnh tiến lùi có chừng mực: "Tôi chỉ muốn giúp em khắc phục sự cố, thật sự không có ý gì khác."

 

Đây là thành quả trong ba năm tâm huyết của Viện nghiên cứu Đại học A, hiện còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, làm sao có thể tuỳ tiện giao cho người ngoài tháo gỡ được chứ?

 

Lâm Tri Ngôn nắm chặt bàn tay rồi lại mở ra, chỉ vào bản thân: [Trả cho tôi!]

 

"Xung quanh đây quá ồn ào, đến xe tôi để tôi giúp em sửa nhé."

 

Hoắc Thuật không ép buộc cô nhưng cũng không chịu rút lui, bình tĩnh nói: "Tin tưởng tôi một lần đi, Yêu Yêu."

 

Ba Trương đang đứng từ xa cũng nhìn về phía này, thực khách xung quanh cũng ngước nhìn họ với ánh mắt tò mò. Lâm Tri Ngôn không muốn tranh cãi ở nơi đông người, đành phải đứng dậy đi cùng anh về phía chiếc xe sang trọng đang đỗ bên đường.

 

Cô đứng trên vỉa hè bên cạnh cửa xe, không bước vào trong.

 

Hoắc Thuật quay đầu nhìn cô một cái, mím môi, tự mình khom lưng ngồi vào ghế sau, mở đèn trên trần xe lên.

 

Tài xế đưa cho anh một hộp dụng cụ nhỏ gọn, bên trong có những dụng cụ đặc biệt tinh vi, giống như những dụng cụ được dùng trong phòng thí nghiệm khoa học. Nhưng lại nhớ ra rằng Hoắc Thuật có sở thích sưu tầm những vật dụng kỳ lạ nên Lâm Tri Ngôn cũng không quá ngạc nhiên.

 

Ánh đèn trong xe rực rỡ một màu vàng vô cùng ấm áp, khiến cho Hoắc Thuật dưới ánh đèn dường như trở nên sinh động hơn rất nhiều. Tay áo anh được xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc, làn da trắng nõn, trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ cơ màu đen vô cùng nổi bật, ngón tay thon dài cầm lấy chiếc kẹp, có thể nhìn thấy rõ những đường gân màu xanh nhạt nổi lên trên mu bàn tay anh.

 

Cho dù là thời điểm hai người còn ở bên nhau, anh cũng không bao giờ ngồi bên lề đường một quán nướng đầy dầu mỡ, nghiêm túc tháo rời và sửa chữa một chiếc máy trợ thính chỉ to bằng ngón tay cái như lúc này đây.

 

Dù sao thì lúc đó Lâm Tri Ngôn luôn quen với việc chiều theo sở thích của anh, cô sẽ cùng anh đi đến những nhà hàng hào nhoáng nhưng vô bổ, sẽ ăn những món ăn tinh xảo còn không to bằng lòng bàn tay, chẳng khác nào thức ăn cho chim.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK