Lâm Tri Ngôn nhìn khớp ngón tay trắng bệch lạnh ngắt đang nắm lấy cán ô của anh, nhắc nhở: “Tôi nói rồi, chúng ta cần vài ngày để bình tĩnh lại.”
Hoắc Thuật cố chấp trả lời: “Anh đang rất bình tĩnh.”
"Ý tôi nói bình tĩnh là anh và tôi tách nhau ra, không gặp nhau nữa."
"Yêu Yêu, còn phải thêm ba năm nữa hay sao?"
Hai mắt Hoắc Thuật tối sầm lại, giọng khàn khàn sau khi hút thuốc: "Trước đây là tên họ Thành mang em đi phải không?"
Không biết lời nào đã chạm vào thần kinh của Lâm Tri Ngôn khiến cô buột miệng nói: "Ít nhất tên họ Thành sẽ không cưỡng hôn người khác trong quán bar. Đó là quấy rối!"
Hoắc Thuật đứng ở đó, khuôn mặt bị nước mưa làm ướt đẫm tạo ảo giác yếu ớt hơn bình thường.
"Lần đó do anh mất kiểm soát, anh sẽ không tự bào chữa."
Anh không cần ai thương hại nên cũng không cần giải thích gì cả: “Nhưng chuyện đã rồi, anh không thể thay đổi quá khứ. Em đã nói muốn xóa bỏ tất cả, chúng ta làm quen lại từ đầu. Không cần biết em có chấp nhận hay không nhưng Yêu Yêu à, người đang đứng trước mặt em bây giờ là anh chân thật nhất.”
"Khi tôi nói xóa bỏ tất cả, ý tôi là món nợ cũ từ mấy năm trước. Chuyện ở quán bar lại là chuyện khác."
Lâm Tri Ngôn nghiêm túc nói: "Nếu tất cả mọi thứ có thể xóa bỏ được, tại sao chúng ta phải ghi nhớ lịch sử?"
Sau đêm hôm đó, mấy ngày liền Hoắc Thuật không xuất hiện.
Lâm Tri Ngôn ở lại quê hương của Tần Lương Ngọc trong hai ngày, sau khi thu thập xong thông tin lại vội vã đến huyện Tự ở tỉnh Tứ Xuyên để thu thập tư liệu của Xa vương phủ.
Người lái xe mà Thành Dã Độ tìm được là một thanh niên trung thực dân tộc Di, còn hướng dẫn viên du lịch là một nữ sinh viên thạc sĩ lịch sử họ Trương đến từ tỉnh Tứ Xuyên. Nghe nói cô ấy đã nghiên cứu rất nhiều về sự tích sinh hoạt của bà Xa Hương. Khi nghe tin Lâm Tri Ngôn bao ăn ở và còn được thêm tiền tip nữa nên rất háo hức đến đăng ký.
Sau khi rời khỏi Xa vương phủ, điểm dừng chân tiếp theo là Bảo tàng Xa Hương ở thành phố Tất, sau đó từ Ngô Giang Nguyên đến dinh thự Huyền Vệ ở Quý Châu, cuối cùng là đến Hưởng Thủy Than. Trong khi lên đường không ngừng nghỉ, Lâm Tri Ngôn đã chụp được rất nhiều tài liệu phong cảnh văn hóa, cố gắng khôi phục lại quỹ đạo sinh hoạt của nữ thủ lĩnh vĩ đại của dân tộc Di hàng trăm năm trước.
Đến tối Lâm Tri Ngôn mời tài xế và hướng dẫn viên du lịch dùng bữa tối tại nhà nhà dân, sau đó ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Lâm Tri Ngôn vừa tắm rửa xong, sau khi trút hết mệt mỏi nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, giãy giụa cầm lên lịch trình trên tủ đầu giường, kiểm tra từng điểm du lịch ở thành phố Tất, chụp ảnh rồi đăng lên trang cá nhân: [Đã đi được nửa chặng đường! Điểm dừng tiếp theo: Núi Ô Mông.]
Đây là yêu cầu của Lăng Phi bắt cô kiểm tra hàng ngày và đăng bài để báo cáo rằng cô vẫn an toàn.
Quả nhiên, Lăng Phi bình luận luôn: [Bé cưng, tớ chờ cậu về!]
Lạc Nhất Minh nhắn ngay sau: [Núi Ô Mông có nối liền với núi bên ngoài không?]
Hoắc Y Na trả lời Lạc Nhất Minh: [Đừng ra ngoài làm xấu mặt nữa! [khinh bỉ]]
Lâm Tri Ngôn hơi nhếch miệng, đang chọn trả lời các bạn, đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn mới hiện lên trong danh bạ của mình.
Thập Nhất: [Đang ở đâu?]
Da đầu Lâm Tri Ngôn căng thẳng, ký ức xấu hổ nhận nhầm người lại ùa về.
Cô nhanh chóng thoát khỏi hộp thoại và giả vờ như không nhìn thấy.
Hai phút sau, một tin nhắn khác lại được gửi đến: [Yêu Yêu, bây giờ em đang ở đâu?]
Lâm Tri Ngôn quay người lại, cầm điện thoại lên trả lời: [Không phải anh có thể định vị được vị trí của ốc tai điện tử à?]
Cô không biết tại sao mình lại phải nói lại một câu như vậy, rõ ràng chuyện này cũng không làm cô vui.
Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, Lâm Tri Ngôn gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Hoắc Thuật đang ngồi trong căn phòng trên tầng ba tràn ngập hơi thở của cô, cầm điện thoại cau mày.
[Nếu anh không thể liên lạc được với em, kể cả em có tức giận anh cũng không ngại làm như thế.]
Một lúc lâu sau, Hoắc Thuật mới trả lời như không có việc gì: [Yêu Yêu, đừng làm anh lo lắng.]
Lâm Tri Ngôn như một quả bóng bị kim đâm xì hơi, bình tĩnh trả lời: [Ở nhà dân, sáng mai sẽ đi đường huyện lên núi.]
Hoắc Thuật trả lời rất nhanh: [Dự báo thời tiết nói ở bên đấy tối nay sẽ có mưa lớn, nhớ chú ý an toàn. Nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngủ ngon.]
Lâm Tri Ngôn tắt điện thoại không trả lời lại nữa.
Hoắc Thuật phán không sai. Sau nửa đêm trời bắt đầu mưa to cho đến sáng hôm sau mới tạnh.
Lâm Tri Ngôn ở lại nhà dân thêm nửa ngày, ăn bữa trưa xong mới lên đường.
Núi Ô Mông trải dài một màu xanh, sau khi rời khỏi đường huyện, có một đoạn đường đất đỏ rất khó đi.
Lâm Tri Ngôn đang dùng điện thoại di động chụp ảnh vùng đồng cỏ phía xa thì nhìn thấy chiếc xe đang di chuyển đột nhiên lún xuống rồi đứng yên.
Người lái xe từ từ tăng ga, động cơ phát ra tiếng gầm rú chói tai, bùn do bánh xe lăn vẩy lên bắn tung tóe nhưng xe vẫn không hề di chuyển.
“Chết tiệt, nước nhiều quá làm bánh xe lún xuống bùn rồi!”
Tài xế mở cửa đi vòng quanh xe để kiểm tra, nhăn mặt nói: “Phiền hai người xuống xe giúp tôi một chút. Tôi sẽ dùng kích để đẩy bánh xe ra, các cô giúp tôi mang mấy hòn đá phẳng tới để lót xuống dưới.”
Ở đây hoang vu hẻo lánh, trước sau không có làng mạc hay cửa hàng gì, nếu không nhanh chóng giải quyết thì trời sẽ tối mất.
Lâm Tri Ngôn vội vàng đặt điện thoại di động xuống rồi xuống xe, tìm kiếm những viên đá phù hợp với hướng dẫn viên du lịch Tiểu Trương, mệt đến mức mồ hôi chảy ra từ chóp mũi.
Nhưng do bùn quá mềm và trơn, kích xe không có tác dụng gì cả, việc khởi động xe vội vàng chỉ khiến lốp xe ngày càng lún sâu hơn.
Làm việc hơn nửa tiếng, ba người liên tục thở dài.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chắc sẽ không phải qua đêm ở nơi rừng núi hẻo lánh này đấy chứ?"
Tiểu Trương chán nản ngồi xổm trên mặt đất, giơ tay lau má, trên khuôn mặt đỏ bừng để lại hai vết bùn như râu mèo.
Tâm trạng của Lâm Tri Ngôn tương đối ổn định, cô lấy khăn giấy ra lau mặt cho người bạn đồng hành, ngẩng đầu hỏi tài xế: "Anh Hoàng, đây có phải là con đường duy nhất để lên xuống núi không?"
"Đúng rồi, cứ chờ xem. Nếu có xe đi qua thì nhờ người ta giúp đỡ."
Tài xế vẫy tay với họ, cười thành thật: “Hai người lên xe đợi đi. Các cô gái đừng để bị gió núi thổi bệnh.”
Hôm nay không phải ngày nghỉ, thời tiết lại xấu nên trên đường núi hầu như không có xe cộ qua lại.
Có hai chiếc xe máy đi ngang qua nhưng dù đã cố gắng vẫn không thể giúp gì được. Người tài xế đang nói chuyện điện thoại bằng tiếng địa phương, có lẽ đang tìm người đến giúp đỡ.
Nửa giờ sau, hướng dẫn viên du lịch Tiểu Trương đã nằm ở ghế sau ngủ rồi, điện thoại di động của Lâm Tri Ngôn hết pin từ lâu. Cô ngồi một lúc cũng không chịu được mà ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cô bị tiếng còi xe đánh thức.
Vừa mở mắt ra, tài xế vui mừng quay lại báo cáo: “Cô ơi, chúng ta được cứu rồi!
Có một người qua đường tốt bụng đồng ý dùng xe của mình để kéo xe của chúng ta ra ngoài!"
“Thật sao?”
Lâm Tri Ngôn vừa định xuống xe thì bị tài xế ngăn lại: "Hai người không cần xuống xe, đường hẹp, mọi người đứng ở đó sẽ cản đường."
Lâm Tri Ngôn nghĩ thấy cũng đúng, đành phải ngồi yên, định đợi xe được lôi ra khỏi vũng lầy rồi mới đích thân nói lời cảm ơn với người ta.
Tài xế gập gương chiếu hậu bên ngoài lại để xe phía sau dễ dàng vượt qua.
Khi chiếc xe địa hình màu đen chậm rãi đi qua cửa sổ, tim Lâm Tri Ngôn nhảy lên dồn dập.
Nhưng cửa sổ xe đối phương chống nhìn trộm nên không nhìn thấy gì ở bên trong xe. Lâm Tri Ngôn còn chưa kịp xác nhận thì chiếc xe địa hình đã đi qua đoạn đường hẹp nhất, lao về phía trước. Sau đó dừng lại lui về một khoảng cách thích hợp.
Lần này Lâm Tri Ngôn nhìn rõ phía sau chiếc xe địa hình đắt đỏ này là biển số xe Sơn Thành.
Cửa xe mở ra, một người tài xế cao lớn quen thuộc bước xuống, từ cốp xe lấy ra một sợi dây kéo và một cái móc sắt, nối đầu đuôi hai chiếc xe lại với nhau.
"Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt!"
Thạc sĩ ngành lịch sử Tiểu Trương lúc này đã tỉnh, trùm áo khoác ngẩng cổ nhìn chiếc xe địa hình trước mặt, đôi mắt mở to: "Ôi, lại còn là siêu xe nữa!"
Người tài xế quen thuộc quay lại xe cùng anh Hoàng phối hợp khởi động xe.
Chỉ có tiếng động cơ gầm rú, những vết bùn do lốp xe bắn lên đuôi xe làm chiếc xe mới bóng loáng hoàn toàn thay đổi.
Sau đó có cảm giác bị đẩy ở phía sau, xe của Lâm Tri Ngôn bị kéo ra khỏi vũng bùn, nhưng do quán tính mà trượt về phía trước rồi tông thẳng vào đuôi xe địa hình.
Trong xe chìm trong sự im lặng chết chóc.
Một lúc lâu sau, Tiểu Trương mới yếu ớt hỏi: "Quý cô tai dài à, chắc đối phương sẽ không... Bắt chúng ta bồi thường đâu nhỉ?"
Chiếc xe đắt tiền như vậy, có khi đem cả ba người đi bán cũng chưa chắc đã đền được đâu!
“…”
Lâm Tri Ngôn nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen quen thuộc một lúc lâu, cuối cùng cam chịu thở dài: "Không sao đâu, để tôi đi nói chuyện."