• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành lang ngoài phòng thí nghiệm lắp điều hòa nên khí lạnh lan tỏa, ánh đèn tỏa ánh sáng mát lạnh, quang cảnh như sân băng.

 

Lâm Tri Ngôn đứng đó, cô luống cuống vài giây, bỗng quên lý do khi nãy mình tức giận là gì.

 

Đến tận bây giờ cô mới hiểu hóa ra điều cô muốn chỉ đơn giản như vậy, đối phương thỏa hiệp nhường cô một lần đã có thể khiến cô quên đi việc phản kháng.

 

Những năm nay thi thoảng cô vẫn mơ thấy ngày đó, Hoắc Thuật dùng giọng điệu của kẻ bề trên hỏi cô: “Em theo dõi một đóa hoa hoặc một con chuột bạch có cần xin phép nó không?”

 

Nếu ngay từ khi bắt đầu cô có quyền lựa chọn bình đẳng thay vì bị lừa gạt, bị ép buộc, dụ dỗ, giám sát hay khống chế. Hoặc nếu Hoắc Thuật có thể nghiêm túc nghe cô nói thay vì vung nắm đấm tức giận lên bạn bè của cô…

 

Có lẽ giữa bọn họ sẽ không đi đến bước sụp đổ không thể vãn hồi.

 

Đúng như Hoắc Thuật nói, muốn giải phẫu một con chuột bạch không cần sự đồng ý của nó. Suy nghĩ của cô có quan trọng hay không còn được quyết định bởi việc người kia có xem cô như người để đối xử bình đẳng hay không.

 

Có đôi khi chính Lâm Tri Ngôn cũng quên rốt cuộc cô kiên trì cố chấp là vì cái gì. Ngay lúc này bỗng như người vừa bừng tỉnh từ trong mộng, thứ cô nóng lòng muốn có được chỉ là một chút tôn nghiêm của “con người”.

 

Mong muốn đơn giản như thế, nhưng đến tận bây giờ Hoắc Thuật vẫn không muốn nghe.

 

Cô không biết Hoắc Thuật tự suy nghĩ thông suốt hay là có người ở phía sau chỉ điểm cho anh. Tóm lại bầu không khí căng thẳng như nước với lửa của hai người biến mất trong nháy mắt.

 

Bên ngoài Viện nghiên cứu trồng một vườn toàn cây bạch quả, bây giờ hàng cây đang rợp bóng mát mắt. Lâm Tri Ngôn từ từ men theo bóng mát, bên cạnh cô có tiếng bước chân đi theo.

 

Cô biết Hoắc Thuật đang chờ đáp án của cô.

 

“Tôi không lên máy bay được.”

 

Lâm Tri Ngôn nói nhỏ, chậm rãi dừng bước.

 

Cô quay người nhìn người đàn ông cao lớn dưới ánh mặt trời, anh có sự bình tĩnh không gì phá vỡ được, dường như không có thứ gì trên đời có thể khiến anh hoảng loạn.

 

[Anh nói đúng, tôi muốn phẫu thuật, nhưng chuyện này không có nghĩa rằng tôi muốn bị người khác sắp đặt.]

 

Lâm Tri Ngôn vẫn quen việc dùng ngôn ngữ kí hiệu nói chuyện với anh hơn, đó là “tiếng mẹ đẻ” của cô, là thứ cô quen thuộc.

 

Dường như Hoắc Thuật bị từ "người khác" của cô k1ch thích, ánh mắt hơi trầm xuống, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại chờ cô "nói" tiếp.

 

[Có hai phương án tôi chấp nhận để giải quyết chuyện này: Một là tôi tự trả tiền làm phẫu thuật, tôi biết mức giá dự tính của các anh, vẫn nằm trong phạm vi chi trả của tôi. Hai là mọi người đối xử với tôi như tình nguyện viên chân chính, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm như người khác, không có ngoại lệ.]

 

Lâm Tri Ngôn chưa nói bằng ngôn ngữ kí hiệu xong thì Hoắc Thuật đã nhíu mày, bất mãn với phương án Lâm Tri Ngôn đưa ra.

 

Lâm Tri Ngôn đưa tay ngăn anh nói, tiếp tục kiên quyết nói giải thích: [Anh đã nói chỉ khi đứng trên cao quan sát động vật mới không cần sự đồng ý của nó. Nếu anh thật sự không xem tôi như "đối tượng thí nghiệm", vậy xin anh hãy lắng nghe và tôn trọng ý kiến của tôi, tôi sẽ rất biết ơn anh.]

 

Lá cây bạch quả quay vòng rơi xuống, Hoắc Thuật đứng dưới bóng râm đan xen một hồi vẫn không nói gì.

 

Lâm Tri Ngôn cho rằng anh không hiểu, dù sao những ngôn ngữ kí hiệu khi nãy cô trình bày đúng là có hơi phức tạp.

 

Cô đang suy nghĩ có nên dùng cách diễn đạt bập bẹ của mình thuật lại lần nữa hay không thì đã nghe giọng nói lạnh lùng của Hoắc Thuật vang lên.

 

“Cách kiểm tra dành cho các tình nguyện viên sẽ có nguy hiểm nhất định. Có khả năng đau đầu buồn nôn hoặc tổn thương đến cơ thể.”

 

Lâm Tri Ngôn biết điều này, mấy bài "kiểm tra" trước đó Thập Nhất đưa cho cô hoàn toàn không phải là kiểm tra mà tình nguyện viên chân chính sẽ chịu.

 

[Đây là sự cống hiến tôi phải làm sau khi hưởng thụ lợi ích của tình nguyện viên.]

 

“Anh không chấp nhận được…”

 

Không chấp nhận được cái gì?

 

Lâm Tri Ngôn cho là Hoắc Thuật sẽ nói gì đó, nhưng anh chỉ bình tĩnh cúi đầu như không có gì, bật cười.

 

Im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Lâm Tri Ngôn định từ bỏ việc giải thích thì cuối cùng Hoắc Thuật cũng nói.

 

“Anh sẽ để em có quyền biết, quá trình phẫu thuật vẫn như cũ.”

 

Lâm Tri Ngôn ngừng bước, cục bông ứ nghẹn ở cổ như được lấy ra, hít thở cũng trở nên dễ dàng hơn.

 

“Cảm ơn.” Cô nói.

 

 

Đúng lúc gặp một nhóm thí sinh tiếp theo, thời gian phẫu thuật của Lâm Tri Ngôn đẩy lên trước một tuần.

 

Không lâu sau khi đạt thành thỏa thuận với Hoắc Thuật, cô đã vào phòng bệnh của bệnh viện số 2 chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật ba ngày sau.

 

Không biết có phải nhờ Hoắc Thuật hay không, phòng bệnh vốn dành cho ba người bây giờ chỉ có một mình cô.

 

Lâm Tri Ngôn cũng không ép buộc mình phải chen chung một phòng với các tình nguyện viên khác. Với tính cách quen khống chế mọi thứ của Hoắc Thuật thì sự cố chấp đã khắc sâu vào trong bản chất, có thể nhượng bộ một chút đã rất khó.

 

Một ngày trước phẫu thuật, trời không nóng cũng không hanh.

 

Lâm Tri Ngôn đội mũ lưỡi trai đi bộ ra tiệm cắt tóc gội đầu, sau đó để anh Tony cạo một phần tóc sau tai… Dường như đây cũng không phải lần đầu tiên Tony cạo tóc cho người làm phẫu thuật cấy ốc tai điện tử, anh ấy làm khá thành thục, phủ tóc lên thì không nhìn ra sự khác lạ nữa.

 

“... Sau khi hết thuốc tê sẽ rất đau, ban đêm bệnh viện không có ai bán thuốc giảm đau, cậu tự đi tiệm thuốc mua dự trữ sẵn đi. À đúng rồi, còn có đồ vệ sinh với đồ ngủ, đồ ngủ cậu đừng mua loại cổ tròn, sau khi phẫu thuật không tiện thay, còn có túi nôn cũng phải chuẩn bị nữa, có thể sẽ chóng mặt buồn nôn.”

 

Lâm Tri Ngôn dùng tính năng Bluetooth của máy trợ thính trò chuyện với Lăng Phi, định ghi lại hết mấy món đồ cần chuẩn bị.

 

Nhớ đến một nửa mới phát hiện đa số đồ đều có người chuẩn bị đầy đủ hết. Cô khẽ thở dài, cuối cùng đành đến tiệm thuốc mua hộp Ibuprofen.

 

“Phi Phi, tớ vào phòng bệnh đây, tạm không nói nữa nhé.”

 

Lâm Tri Ngôn xách một túi nilon nói qua điện thoại.

 

“Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt nha.”

 

Lăng Phi vui mừng nói: “Tớ đặt vé máy bay rồi, tối nay bay đến với cậu. Cho cậu một bất ngờ nhỏ nha!”

 

Lâm Tri Ngôn cười cúp điện thoại, vừa mở cửa phòng bệnh thì gặp Hoắc Thuật đang ngồi trên ghế điều dưỡng, hai người bác sĩ và Thập Nhất vây quanh trước mặt anh báo cáo gì đó.

 

Thấy Lâm Tri Ngôn đứng trước cửa, Hoắc Thuật đưa tay ra hiệu dừng lại, anh đứng dậy hỏi: “Về rồi à?”

 

Lâm Tri Ngôn đút tay vào túi, nheo mắt nhìn anh.

 

Đôi mắt trong sáng cong lên như đang hỏi: Anh lại bày trò gì nữa? Nhìn như hội chẩn của Thái y viện.

 

Hoắc Thuật khẽ nâng môi, bình tĩnh nói với cô: “Anh không đòi đặc quyền gì cả, chỉ là người thân bệnh nhân xác nhận vài chi tiết của cuộc phẫu thuật thôi.”

 

Hay cho một câu "người thân".

 

Lâm Tri Ngôn không nói gì, anh bắt chẹt cô không có người thân, sẽ không có ai giành vị trí này với anh.

 

Lâm Tri Ngôn đặt thuốc giảm đau vừa mua được lên đầu giường, khi xoay người, tóc bay bay lộ ra vết cạo phía sau tai.

 

Hoắc Thuật thấy vậy, đưa tay vén sợi tóc mềm của cô muốn nhìn rõ một chút.

 

Lòng bàn tay người đàn ông xuyên qua sợi tóc mang theo cảm giác tê dại như bị điện giật. Phần da sau gáy Lâm Tri Ngôn khá mẫn cảm, cô run rẩy, vô thức ngửa ra sau để né, cảnh giác nhìn chằm chằm Hoắc Thuật.

 

[Bị hói, xấu lắm!]

 

Có người ngoài ở đây nên Lâm Tri Ngôn dùng ngôn ngữ kí hiệu để nói với anh.

 

Không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy ý cười trong mắt Hoắc Thuật càng đậm thêm, cảm giác giống như vẻ tràn đầy năng lượng lúc mới gặp anh.

 

“Không xấu.”

 

Anh nhẹ nhàng cười nói: “Cho dù em có cạo trọc thì vẫn đẹp nhất.”

 

Trời sinh có một chất giọng hay rất thích hợp để nịnh nọt, Lâm Tri Ngôn đã hiểu điều này từ bốn năm trước.

 

Cô hơi nhếch môi, ngồi lên giường.

 

Đã bao lâu rồi bọn họ chưa bình yên như thế này nhỉ? Không rõ nữa.

 

Được Hoắc Thuật ngầm đồng ý, bác sĩ y tá chăm chú theo dõi ở bên cạnh lần lượt đến đo huyết áp và nhiệt độ của Lâm Tri Ngôn.

 

Thập Nhất đút một tay vào túi, tay còn lại vén tóc Lâm Tri Ngôn kiểm tra một hồi, xác nhận phạm vi cạo tóc phù hợp với tiêu chuẩn phẫu thuật.

 

Cô ấy khom người, tấm thẻ nhân viên nghiên cứu khoa học đeo trên cổ rơi ra, khẽ lắc lư giữa không trung.

 

Lúc này Lâm Tri Ngôn mới thấy rõ đầy đủ họ tên của cô ấy: Diêu Ngật, cái tên như núi cao nguy nga sừng sững.

 

Diêu Ngật, Thập Nhất…

 

Hai cái tên dường như không liên quan gì đến nhau hình như lại có một chút liên quan.

 

“Nhiệt độ cơ thể bình thường, các thông số khác cũng bình thường.”

 

Thập Nhất đút một tay vào túi, tay còn lại tốc ký: “Chúng tôi muốn xác nhận lại một lần nữa, đối tượng cấy ốc tai điện tử số C3, Lâm Tri Ngôn đúng không?”

 

Lâm Tri Ngôn gật đầu: “Đúng.”

 

“Có đang trong thời kì kinh nguyệt không? Trong kì kinh nguyệt không đủ khả năng phẫu thuật, phải hoãn lại.”

 

“Không ạ.”

 

Thập Nhất lấy ra một chồng tư liệu thật dày, giải thích nguy hiểm xảy ra của cuộc phẫu thuật cấy ốc tai điện tử và sau khi phẫu thuật phải phối hợp với nhân viên nghiên cứu làm bài kiểm tra nào.

 

Hoắc Thuật kéo ghế ngồi xuống, vừa nghe vừa phê duyệt tài liệu trợ lý đưa tới. Anh vắt chéo chân, rất có phong cách bề trên đang "giám sát".

 

“Có xác suất nhất định cho việc nhiễm trùng cục bộ, nhiễm trùng nội sọ hoặc tổn thương dây thần kinh mặt sau phẫu thuật, là liệt mặt theo cách nói thông thương. Nhưng kĩ thuật của chúng tôi khá thành thạo, xác suất xảy ra di chứng sau phẫu thuật rất nhỏ, cô không cần lo lắng quá.”

 

Không biết câu nào của Thập Nhất chọc trúng Hoắc Thuật, ngòi bút đang kí tên của anh ngừng lại, ngẩng đầu lên.

 

“1% cũng không được.”

 

Ánh mắt anh sâu thẳm, trong giọng nói có khí lạnh không thể xen vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK