Lâm Tri Ngôn chỉ vào nút bấm trên đầu giường, không tự nhiên ra hiệu: [Tôi muốn gọi điều dưỡng viên.]
Hoắc Thuật nhíu mày: “Em khó chịu ở đâu?”
Được rồi, đừng hỏi nữa!
Lâm Tri Ngôn nhìn anh vài giây, cuối cùng khua tay múa chân: [Việc cấp bách.]
Hoắc Thuật giật mình một lúc, trong mắt hiện lên ý cười nhạt.
Ngay khi anh định giơ tay cầm bình treo trên cột truyền dịch, Lâm Tri Ngôn giữ cánh tay anh lại, mím môi trừng mắt nhìn anh.
Bệnh nhân không cần sự riêng tư sao?
Có lẽ sợ cô bướng bỉnh sẽ khiến cho bản thân nghẹn chết, khoé miệng Hoắc Thuật cong lên, rốt cuộc anh vẫn thương xót rút tay về, xoay đầu ngón tay sang hướng khác, ấn nút đầu giường giúp cô.
Điều dưỡng viên nhanh chóng mở cửa bước vào, sau khi hỏi nhu cầu của cô thì lấy bình truyền nước xuống đưa cô vào nhà vệ sinh để giải quyết việc cấp bách, thuận tiện xử lý luôn vấn đề rửa mặt.
Lâm Tri Ngôn thay đồ lót dùng một lần, lúc cô ngậm nước súc miệng, cô vẫn không hiểu: Tại sao sau ca phẫu thuật, cô và Hoắc Thuật lại có hình thức ở chung như thế này?
Chẳng lẽ ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc và ý thức của cô đã được chuyển đến một thế giới song song nào đó rồi sao?
Hơi lạ lùng nhưng cô không nói được nó lạ chỗ nào.
Trở lại giường, Lâm Tri Ngôn hỏi Hoắc Thuật: [Anh ăn cơm chưa?]
“Đợi lát nữa mới ăn, em ngủ trước đi.”
Hoắc Thuật cho người dọn đồ ăn trên bàn nhỏ xuống rồi trả lời như vậy.
Lâm Tri Ngôn còn muốn hỏi chuyện khác, nhưng thuốc đã phát huy tác dụng, cả người cô như được ngâm trong nước ấm. Mọi giác quan đều trở nên chậm chạp, cơn buồn ngủ dần ập đến trong đầu cô.
Không bao lâu sau khi nhắm mắt, cô chìm vào giấc ngủ sâu.
Lâm Tri Ngôn cảm thấy mình chưa ngủ được bao lâu thì bị đánh thức bởi từng cơn đau âm ỉ.
Tuy nhiên, khi cô mở mắt ra nhìn, màn đêm ngoài cửa sổ tối sầm, ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà mờ ảo, hiển nhiên đã quá nửa đêm.
Ngọn đèn ngủ nhỏ do Lăng Phi mang đến được đặt đầu giường, Hoắc Thuật ngồi gác chân trên ghế, anh vẫn đang xem tài liệu trên iPad. Ánh sáng điện tử trên màn hình chiếu vào trong mắt anh, loé lên màu xanh trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Người có vị trí cao như anh, một người đảm nhiệm mấy chức danh, đương nhiên không có tư cách lãng phí thời gian. Cái giá phải trả vì dành thời gian cả ngày trong bệnh viện là như vậy, rạng sáng vẫn phải giải quyết những công việc còn đang dang dở.
Cần gì phải như vậy chứ.
Cô đang suy nghĩ thì Hoắc Thuật bất thình lình ngẩng đầu lên, Lâm Tri Ngôn lập tức nhắm mắt lại.
Cô nên cảm thấy may mắn vì căn phòng đủ tối, Hoắc Thuật vẫn chưa phát hiện ra cô đã tỉnh dậy giữa chừng.
Bây giờ cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cả người chìm trong bóng tối và sự yên lặng tột độ, thời gian như bị kéo dài vô tận.
Không biết qua bao lâu, nệm bên cạnh cô hơi lún xuống, một mùi hương gỗ nhạt quen thuộc và mát lạnh xộc thẳng vào mũi cô, tựa như có người đang nghiêng người dựa vào mép giường nhìn cô, nhưng sợ làm phiền đến giấc ngủ của cô, dường như hơi thở cũng rất nhẹ nhàng.
Trên trán cô hơi ngứa, người đàn ông hôn trộm cô.
…
Sáng hôm sau, Lâm Tri Ngôn đã biết được “bất ngờ” mà Lăng Phi chuẩn bị là cái gì.
Tùy Văn cầm giỏ trái cây trên tay gõ cửa đi vào, ánh mắt anh ấy liếc qua Hoắc Thuật cạnh giường, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Tri Ngôn, ôn lại chuyện cũ: “Dù sao chúng ta cũng là bạn bè cũ, cô Lâm làm một ca phẫu thuật lớn như vậy, sao lại không nói cho tôi biết thế?”
“Luật sư Tùy?”
Lưỡi của Lâm Tri Ngôn vẫn còn tê, cô không thể điều khiển được âm lượng và âm điệu nên đành đánh chữ trên điện thoại: [Sao anh lại tới đây?]
“Tôi nhận một vụ án liên tỉnh nên đi công tác ở thành phố Tân. Tôi nghĩ cũng cách thủ đô không xa nên ghé qua thăm.”
Tùy Văn không coi ai ra gì ngồi xuống chiếc giường trống, hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
[Vẫn ổn. Túi điều áp hơi đau, nhưng bác sĩ nói tôi không thể tiêm giảm đau.]
“Thuốc giảm đau có tác dụng phụ lớn, có thể gây tổn thương dây thần kinh, vì vậy nếu có thể thì đừng dùng.”
Trong lúc nói chuyện, Lâm Tri Ngôn lén gửi tin nhắn cho Lăng Phi: [Chuyện tớ nằm viện là cậu nói cho Tùy Văn biết à?]
Lăng Phi nhanh chóng trả lời: [Bất ngờ không?]
Lâm Tri Ngôn dở khóc dở cười: [Đầu tớ đang quấn như cái bánh chưng nè, cậu gọi anh ấy đến làm gì?]
[Cho dù là bánh chưng, thì cũng là bánh chưng vịt ngọt ngào nhất!]
Lăng Phi tức giận: [Ai bảo hôm qua Hoắc Thuật trêu tức tớ, tớ cũng muốn trêu tức anh ta!]
Lâm Tri Ngôn ngước mắt nhìn trộm, cô chỉ thấy Hoắc Thuật khép hờ mắt tựa vào ghế, ngón trỏ gõ nhẹ vào tay vịn, khoé miệng đang cong lên chắc chắn không phải là thiện ý.
Lâm Tri Ngôn rất hiểu Hoắc Thuật, khi anh càng muốn hại người thì sẽ càng giả vờ tươi cười ấm áp, giống như lúc này.
Rõ ràng là ấn tượng của Tùy Văn đối với Hoắc Thuật cũng không tốt hơn là bao.
“Ăn lê không? Tôi biết cô không thích ăn chua nên đã cố ý mua mấy quả lê ngọt này.”
Tùy Văn cầm con dao gọt lê trong mâm trái cây lên để gọt vỏ lê, để giúp cho Lâm Tri Ngôn đọc khẩu hình miệng dễ hơn nên anh ấy phát âm từng từ vô cùng rõ ràng.
[Cảm ơn.]
Lâm Tri Ngôn hỏi: [Chắc hẳn công việc của anh rất bận rộn nhỉ? Có làm trì hoãn công việc của anh không?]
“Không đến mức đó.”
Tùy Văn nghiêm túc nói: “Cô biết đấy, tôi vẫn chưa có bạn gái nên có thể tự do đi lại.”
Lâm Tri Ngôn suýt nữa sặc một ngụm nước ấm, lỗ tai cô bị đau không chịu nổi.
Vào tháng Ba năm nay, cô đã nói rõ với Tùy Văn rằng mối quan hệ của họ chỉ dừng lại ở tình bạn.
Tùy Văn không phải là một người thích bám đuôi nên chỉ có một khả năng để anh ấy cố tình nhắc đến trạng thái tình cảm của mình trước mặt Hoắc Thuật: anh ấy đang chọc tức Hoắc Thuật và trả thù cho những tủi thân của Lâm Tri Ngôn.
Chiêu này thực sự có tác dụng, bầu không khí xung quanh anh rõ ràng đã hạ xuống mấy độ.
Nếu đôi mắt của anh có thể biến thành thực thể, chắc hẳn lúc này Tuỳ Văn đã bị ngàn dao chém thành từng mảnh, thậm chí đến xương cốt của anh ấy cũng sẽ bị nghiền nát thành bã.
Hoắc Thuật khẽ cười rồi khép tập tài liệu lại.
Lâm Tri Ngôn biết rõ nụ cười của Hoắc Thuật có ý nghĩa gì, đó chắc chắn là điềm báo trước cho một cuộc tấn công.
Cô đành phải quay đầu lại, ra hiệu với anh: [Anh ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi.]
Ý định ban đầu của cô là Hoắc Thuật đã thức cả đêm không ngủ, nên đi ngủ bù để không làm Tuỳ Văn ngạt thở.
Nhưng rõ ràng là Hoắc Thuật hiểu lầm ý của cô, ý cười trong mắt anh nhạt dần.
Một lúc lâu sau, anh cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện.
Một giờ sau, điện thoại di động của Tùy Văn trong túi vang lên.
Anh ấy ấn nút nghe, không biết bên kia nói gì, sắc mặt của anh ấy thoáng nghiêm lại.
“Ngại quá, cô Lâm. Người uỷ thác gặp chút chuyện nên tôi phải trở về một chuyến.”
Tùy Văn đứng dậy nói: “Chúc cô sức khoẻ, nếu có chuyện gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Đúng lúc Lâm Tri Ngôn bị đau tai nên cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được, anh đi thong thả.”
Tùy Văn vừa đi, thì Hoắc Thuật đẩy cửa đi vào.
“Tôi không muốn gặp người này.”
Anh ngồi xuống bên cạnh giường của Lâm Tri Ngôn, anh nói một cách vô cảm.
Lâm Tri Ngôn cúi đầu để giảm bớt cơn choáng váng, hỏi: [Thì?]
[Thì anh ta có chạm vào em không?]
Hoắc Thuật thay đổi ngôn ngữ ký hiệu với tư thế tao nhã, nhưng lại mang ý ra lệnh: “Có phải em thích kiểu người như này không? Quân tử đứng đắn, tốt bụng?”
Rõ ràng Tùy Văn là cái gai trong mắt anh.
Mấy ngày nay ở chung yên bình khiến cho Lâm Tri Ngôn đã quên mất rằng trong lòng anh tàn nhẫn và cố chấp đến nhường nào.
[Tôi bị choáng đầu, hiện tại tôi không muốn nói những chuyện này với anh.]
Lâm Tri Ngôn cố gắng kết thúc chủ đề này.
“Anh cảm thấy tính tình của anh bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.”
Hoắc Thuật giữ chặt tay cô, đôi mắt sâu như đầm: “Em làm gì cũng được, nhưng anh ta không được. Làm cho anh ta đi thì rất dễ dàng, nhưng anh không muốn làm những chuyện khiến em ghét.”
“...”
Lâm Tri Ngôn không ngừng nuốt nước bọt, mím môi ra hiệu: [Hoắc Thuật, tôi thật sự khó chịu.]
Hoắc Thuật lập tức buông tay, nghi ngờ nhìn cô.
“Tôi…”
Lâm Tri Ngôn vừa mở miệng, cảm giác choáng váng vừa cố đè nén dâng lên trong người, những thứ trong dạ dày xông thẳng lên trên cổ họng.
Cô nôn khan, sau đó cúi xuống cầm thùng rác nôn ra.
Cô vốn không ăn nhiều vào bữa sáng, nhưng lúc này cô nôn hết ra ngoài.
Lâm Tri Ngôn nghĩ rằng sắc mặt của cô lúc này chắc chắn rất xấu.
Người mà ngay cả khi Thái Sơn sụp đổ cũng không đổi sắc mặt như anh, nhưng lúc này Hoắc Thuật mím môi rút lấy tờ giấy lau miệng cho cô, một tay khác điên cuồng ấn nút trên đầu giường, giọng nói to đến mức gân xanh trên cổ anh đều nổi lên: “Điều dưỡng viên! Gọi bác sĩ!”
Bác sĩ và điều dưỡng viên đứng hết một nửa phòng bệnh, ngay cả Thập Nhất cũng chạy tới và đang đo cho Lâm Tri Ngôn.
Là bệnh nhân, mọi phản ứng của cô sẽ được ghi lại dưới dạng dữ liệu tham chiếu cuối cùng.
Không thể dùng thuốc giảm đau trong quá trình kiểm tra và phải chịu đnưgj mọi cơn đau. Lâm Tri Ngôn đã phối hợp với yêu cầu của Thập Nhất để làm mấy bài kiểm tra đơn giản rồi lần lượt nói ra cảm nhận của bản thân.
Hoắc Thuật chống hông đi đi lại lại một bên, trong vòng mười phút, anh mở miệng ra lệnh cho Thập Nhất: “Bây giờ cô ấy bị đau đầu, kết thúc cuộc kiểm tra, bác sĩ ở lại, còn cô đi ra ngoài đi.”
Thập Nhất nằm không cũng trúng đạn, cô ấy đứng thẳng người, bình tĩnh nói: “Anh cũng là người nghiên cứu chip C3, chắc hẳn cũng biết đây là hiện tượng bình thường của quá trình hồi phục sau phẫu thuật. Chúng tôi chỉ đang xác nhận các thông số chi tiết dựa theo quy trình của người tham gia thôi.”
“Đương nhiên tôi biết.”
Sắc mặt Hoắc Thuật lạnh lùng đến đáng sợ, anh nói lại một lần nữa: “Nhưng hiện tại cô ấy đang rất đau!”
Trong phòng mọi người đều im lặng.
Thập Nhất nhún vai rồi dẫn mọi người ra ngoài.
Lâm Tri Ngôn hiếm khi thấy Hoắc Thuật mất bình tĩnh, anh luôn cao ngạo, tỏa sáng, lý trí và điềm tĩnh, anh giỏi che đậy mọi thứ bằng một nụ cười hoàn hảo.
Anh tự tay mổ xẻ tình yêu của Lâm Tri Ngôn, rồi đứng trước trái tim tan nát của cô, lạnh lùng nói: “Anh chỉ đang nghiên cứu đề tài của anh thôi.”
Và một người luôn coi cảm xúc là gánh nặng, coi trọng số liệu thực nghiệm quan trọng hơn tất cả, giờ đây lại bối rối và tức giận vì nỗi đau của cô…
Thậm chí, kết thúc thử nghiệm.
Lâm Tri Ngôn hốt hoảng cảm thấy, Hoắc Thuật năm hai mươi sáu tuổi cuối cùng cũng trông giống một người có cảm xúc bình thường.