• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Thuật đang nằm nghỉ ngơi ở tầng hai, cánh tay phải không bị thương cầm lấy bát hoành thánh, nếm thử một tiếng rồi bật cười thành tiếng.

 

“Đã lâu rồi không được nếm lại hương vị này, thật sự rất nhớ.”

 

Anh chậm rãi nhấc chiếc muỗng sứ lên, đôi môi mỏng đỏ hồng vì hơi nóng, Lâm Tri Ngôn dường như nhìn thấy lại cảnh bọn họ âu yếm nhau trong căn hộ cũ phía sau viện mồ côi nhiều năm về trước. Khi đó trong ánh mắt của cả hai vẫn còn sáng trong, chưa bị lấp đầy bởi những thứ nặng nề lạnh lẽo ấy.

 

Hoắc Thuật khi đó cũng rất thích cười, mặc dù phần lớn những nụ cười đấy đều là vẻ giả tạo được thiết lập sẵn.

 

Lâm Tri Ngôn biết, Hoắc Thuật có một mặt đen tối và điên cuồng. Kể từ khi họ gặp lại, mặc dù anh có kiềm chế nhưng cũng không hề giấu diếm, như thể một loài thú hoang bị xích sắt quấn quanh đầy người, lẳng lặng đi theo phía sau cô.

 

Lâm Tri Ngôn luôn muốn biết chứng hoang tưởng của anh bắt nguồn từ đâu, và bây giờ đáp án đã nằm ngay trong túi cô.

 

Rời khỏi nhà họ Hoắc, Lâm Tri Ngôn từ chối tài xế do Hoắc Thuật phái tới, một mình bước dọc theo con đường núi rộng rãi rợp bóng cây quen thuộc.

 

[Số 203 Tây Nhai, đường Xuân Giang, phòng khám tâm lý Ký Bạch.]

 

Phòng khám tâm lý…

 

Lâm Tri Ngôn nhìn địa chỉ được ghi chú trong điện thoại, trong lòng cảm thấy phức tạp.

 

Cô không tùy tiện lập tức đến địa chỉ này, mà dành ra vài ngày để chuẩn bị tâm lý vững chắc, bình tĩnh nghĩ xem mình sẽ đối mặt với câu trả lời này như thế nào, liệu cô có chịu đựng được đáp án này hay không.

 

Năm ngày sau, nắng thu tươi đẹp, Lâm Tri Ngôn đứng trước cửa phòng khám tâm lý.

 

Cô không có hẹn trước, lúc này cửa lớn của phòng khám tâm lý vẫn đang đóng, biển hiệu màu đỏ bên trong đang sáng đèn, chứng tỏ có người.

 

Trên vách tường cạnh cửa treo bảng giới thiệu các chuyên gia tâm lý, trên ảnh là một người phụ nữ hết sức dịu dàng thân thiện.

 

[Quý Uyển, tốt nghiệp Đại học B khoa Y học với bằng tiến sĩ khoa tâm thần, đã tham gia chủ trì nhiều dự án đề tài miễn dịch học thần kinh trong và ngoài nước. Hướng nghiên cứu chủ yếu là chứng tự kỷ, rối loạn lưỡng cực, chuyên tư vấn, chẩn đoán lâm sàng và điều trị các vấn đề liên quan đến tâm thần, tâm lý khác nhau…]

 

Chứng tự kỷ, rối loạn lưỡng cực, vấn đề tâm lý,...

 

Từng câu từng chữ như đám mây đen kéo đến trong mùa mưa, khiến tâm trạng người ta ẩm ướt. 

 

Lâm Tri Ngôn cũng không chờ quá lâu, chưa đầy 20 phút sau đã có khách mở cửa từ bên trong, đèn báo cũng chuyển sang màu xanh.

 

Cô nhẹ nhàng gỗ cửa, nghe thấy một giọng nữ giòn giã thân thiện vang lên: “Mời vào.”

 

Bên trong phòng khám rộng rãi sáng sủa, đặt chiếc ghế sô pha vàng nhạt, lót thảm mềm, trang trí đơn giản ấm áp, hoàn toàn không có vẻ lạnh lẽo khô khan. Đóa hoa tươi trên bàn cùng chậu cây xanh ở các góc tường bổ sung cho nhau, mang lại cảm giác thư giãn cho người khác.

 

Ấn tượng đầu tiên khi Lâm Tri Ngôn bước vào là nơi này không giống phòng tư vấn tâm lý mà rất giống một ngôi nhà ấm áp của một người bạn cũ.

 

Cô bác sĩ tên Quý Uyển kia đứng lên khỏi chiếc máy tính để bàn màu trắng gạo, trên tay cầm một chiếc cốc giấy và chào: “Xin chào, không biết cô tên là gì? Cô là khách có hẹn trước đúng không?”

 

Lâm Tri Ngôn vô thức thả lỏng tông giọng: “Tôi họ Lâm, lâm trong rừng rậm. Không có hẹn trước.”

 

“Vậy thì chúng ta thật sự có duyên rồi, cô Lâm. Đúng lúc tôi đang có thời gian rảnh.”

 

Quý Uyển đặt cốc giấy đựng đầy nước ấm tới trước mặt Lâm Tri Ngôn, ngồi xuống đối diện cô vô cùng tự nhiên: “Trời hôm nay nắng đẹp ghê, cô có muốn trò chuyện chút không?”

 

“Tôi đến đây là vì Hoắc Thuật.” Lâm Tri Ngôn đi thẳng vào vấn đề.

 

Quý Uyển ngẩng đầu, sau đó cười nói: “Hóa ra là người nhà, anh ấy không đi cùng cô sao?”

 

“Anh ấy không biết, tôi tự mình đến đây.”

 

“Việc này… Chúng tôi có quy định về quyền riêng tư, các chuyên gia tư vấn chỉ có thể thảo luận chi tiết về chẩn đoán điều trị với người nhà khách hàng khi họ có mặt. Nên là thành thật xin lỗi, tôi không thể giao hồ sơ tư vấn của anh ấy cho cô được.”

 

Thấy Lâm Tri Ngôn muốn nói lại thôi, Quý Uyển lập tức hiểu được cô đang khó xử.

 

Cô ấy liếc nhìn đồng hồ treo tường, lựa lời xoay chuyển: “Nhưng hiện giờ tôi không còn khách hàng nào khác nên có thể tan làm sớm. Nếu cô không ngại, có muốn đi dạo và tâm sự với tôi một chút không? Bên dưới có một công viên nhỏ, cảnh quan cũng khá đẹp.”

 

Lâm Tri Ngôn lập tức hiểu ý cô ấy: Bạn bè trò chuyện sau khi tan làm sẽ không tính là một lần tư vấn chính quy, tất nhiên cũng không vi phạm đạo đức nghề nghiệp.

 

Cô gật đầu cười nói: “Tất nhiên là được.”

 

Ánh nắng rơi xuống trên người, tạo thành một lớp áo lông ấm áp. Trong công viên có một quảng trường đài phun nước, lúc này vẫn chưa đến giờ hoạt động, nước trong đài đã cạn, chỉ có một nhà ba người đang dắt tay nhau cho bồ câu ăn, đứa bé nghịch ngợm chạy tới chạy lui dọa lũ chim tung cánh trắng xóa cả một vùng.

 

Công bằng mà nói, Quý Uyển không phải một cô gái xinh đẹp xuất chúng gì, nhưng với dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, lại có khí chất hài hòa dễ gần, lúc cười nhan sắc từ năm điểm lập tức tăng thành chín điểm.

 

Lâm Tri Ngôn mua hai ly cà phê, đưa cho Quý Uyển một ly. Hai người ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó, nhìn về phía người bán bóng bay đằng xa.

 

“Tôi vẫn luôn chờ cô xuất hiện, cô Lâm.”

 

Quý Uyển nhấp một ngụm cà phê, thoải mái than thở một tiếng, mở miệng trước: “Thế này đi, để tôi kể cô nghe một câu chuyện. Cô cứ nghe thử, đừng quá bận tâm.”

 

Trong lòng Lâm Tri Ngôn biết rõ, đáp: “Ừm.”

 

Quý Uyển nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, chống cằm kể: “Ba năm trước, có một vị khách kỳ lạ đã mở cửa bước vào phòng khám của tôi. Tại sao lại nói người đó kỳ lạ ư? Bởi vì những người khách khác đều có người nhà, bạn bè đi cùng, nhưng anh ấy chỉ có một mình, lẻ loi trơ trọi đến đây. Tôi hỏi anh ấy, anh không có người thân hay bạn bè đi cùng sao? Anh ấy trả lời không có, đã từng có một người nhưng chính anh ấy đã đánh mất rồi.”

 

Lâm Tri Ngôn biết, ‘vị khách kỳ lạ’ trong lời Quý Uyển chính là Hoắc Thuật.

 

Có một số người, chỉ cần nghe một từ miêu tả bạn lập tức có thể nghĩ ngay đến họ.

 

“Ban đầu, tôi còn cảm thấy người này hơi đáng thương, về sau mới phát hiện, tinh thần của anh ấy mạnh mẽ đến mức không cần bất kỳ ai thương cảm. Các cuộc tư vấn trong phòng khám đều tính phí theo từng phút, nhưng anh ấy hiếm khi mở miệng, cứ ném một số tiền lớn như vậy trong im lặng, cô biết điều đầu tiên anh ấy nói với tôi là gì không?”

 

“Là gì?”

 

“Anh ấy nói, tôi không bị bệnh. Anh ấy nói mình chỉ đang nhớ một người, nhớ đến mức ngủ không yên, muốn bắt cô ấy lại và giam cầm bên cạnh mình…”

 

Quý Uyển lại nhấp một ngụm, khẽ thở dài: “Nhưng sau đó anh ấy lại hỏi tôi, làm sao anh ấy mới có thể trở thành một ‘người bình thường’.”

 

Tim Lâm Tri Ngôn bỗng đập mạnh.

 

Giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

 

“Tôi hỏi lại anh ấy, thế nào mới được coi là ‘người bình thường’? Anh ấy suy nghĩ lúc lâu, mới nói là ‘người tốt và chính trực’.”

 

Quý Uyển cười khổ: “Điều này khiến tôi bối rối. Con người là loài động vật phức tạp nhất trên đời, người thì như ngọt ngào như mật, kẻ thì lại như thạch tín, một người chính trực trong mắt người khác có lẽ lại là kẻ cực kỳ hà khắc đối với người nhà; trái lại, một kẻ xấu xa trong mắt người khác, có lẽ chính là người tốt chính trực trong mắt người thân bạn bè... Chỉ cần không phạm tội phạm pháp, thì làm sao có thể xác định rõ ràng ranh giới giữa tốt và xấu được chứ?”

 

“Chuyện này… xảy ra khi nào vậy?”

 

“Vào năm 2021, khoảng giữa tháng 3. Anh ấy gầy đi một chút, sắc mặt tái nhợt, đứng đó như một tác phẩm điêu khắc bằng băng làm tôi sợ hết hồn.”

 

Lâm Tri Ngôn biết ngày được Quý Uyển đề cập đến.

 

Mùa xuân năm 2021, Hoắc Thuật bị tai nạn giao thông rơi vào nguy hiểm thập tử nhất sinh, lưỡi dao chỉ cách tim anh một tấc. Giữa tháng 3, có lẽ là lúc anh vừa mới xuất viện…

 

Đồng thời, cũng là ngày sinh nhật của Lâm Tri Ngôn.

 

Ngày hôm đó cô đang làm gì?

 

Cô sắp tốt nghiệp lớp đào tạo nâng cao, Tùy Văn đã mời cô và Vivian đến dùng bữa tại nhà hàng Ngọc Trai Đen ở Hồng Kông, uống rượu vang đỏ dưới ánh nến, cả chủ lẫn khách đều có thời gian vui vẻ.

 

Kiểu ‘người tốt chính trực’ mà Hoắc Thuật muốn trở thành ấy, có lẽ chính là Tuỳ Văn người có thể ở bên cạnh cô lúc này.

 

Lâm Tri Ngôn siết chặt ly cà phê trong tay, hít một hơi ngắn: “Vị khách đó, có vấn đề về tâm lý sao?”

 

Như thể đụng phải một vấn đề khó giải, Quý Uyển khẽ nhướng đôi mày sắc sảo của mình lên.

 

“Tôi chỉ có thể nói cho cô biết, có lẽ cả đời này của tôi cũng không thể gặp được người nào kỳ lạ như anh ấy.”

 

“Nghĩa là sao?”

 

“Để tôi cho cô hai ví dụ! Có một người trẻ giống như vậy, tôi sẽ gọi anh ấy là A. A luôn xem thường tất cả mọi tri thức trên đời, kiêu ngạo cực đoan lại còn rất bạo lực, bất kỳ ai đụng đến cậu ta, cậu đều lập tức kéo họ tới những nơi hoang vắng đánh cho máu me đầm đìa, đến khi đối phương hoàn toàn mất sức phản kháng mới thôi. Cậu ta còn nhét một chiếc kim cùn vào mắt, liên tục xoay tròn và ấn vào, chỉ để nghiên cứu bản chất của ánh sáng… thật đáng sợ phải không?”

 

Giọng điệu Quý Uyển chậm lại, nói tiếp: “Còn có một người, gọi tạm là B. B là người tính tình thất thường, thô lỗ, còn mắc chứng nhại lời (Echolalia) nghiêm trọng…”

 

“Chứng nhại lời?”

 

“Là hội chứng lặp lại lời của những người xung quanh một cách cứng nhắc, chỉ biết lập lại câu nói hoặc bắt chước những câu họ nghe được, rất khó để giao tiếp với người bình thường khác.”

 

Từ ‘bắt chước’ khiến Lâm Tri Ngôn rùng mình.

 

Cô gần như lập tức nhớ đến thiên tài hoàn hảo có thể bắt chước cảm xúc nhiều năm về trước.

 

Giọng của Quý Uyển kéo suy nghĩ đang trôi dạt về ba năm trước của cô trở về hiện thực, hỏi: “Bây giờ cô nghĩ, A và B là loại người gì?”

 

Lâm Tri Ngôn trầm ngâm hồi lâu, đưa ra một câu trả lời mà người bình thường sẽ nghĩ: “Có lẽ, là người điên.”

 

Quý Uyển búng ngón tay một cái, sau đó mỉm cười tủm tỉm: “A và B đó, một người là Newton, người còn lại là Mozart.”

 

Lâm Tri Ngôn ngạc nhiên.

 

“Cô không nghe lầm đâu, chính là nhà vật lý thiên tài đã phát hiện ra ‘Định luật vạn vật hấp dẫn’ và vua của các bản hoà tấu piano. Người điên và thiên tài, giống như hai mặt của ánh sáng và bóng tối, không thể hòa nhập vào nhau nhưng lại chẳng thể tách rời.”

 

Quý Uyển tiếp tục: “Có rất nhiều người gọi hội chứng này là ‘bệnh thiên tài’, nó còn có một tên gọi chuyên ngành khác: hội chứng Asperger. Tất nhiên, tình huống của vị khách kỳ lạ kia phức tạp hơn nhiều, càng giống như một phiên bản nâng cao của ‘bệnh thiên tài’, tiến triển theo khuynh hướng rối loạn nhân cách hoang tưởng nhẹ. Bình thường kiểu này này sẽ khá nhạy cảm và mong manh, nhưng anh ấy lại đi theo hướng cực đoan hoàn toàn trái ngược… Tôi chưa từng thấy một nội tâm phức tạp lại kiên định đến thế, giống như một mảnh sắt rèn thành thép, lạnh lẽo cứng rắn lại hùng mạnh không gì phá vỡ. Tôi từng thử kê cho anh ấy một đơn thuốc…”

 

Lâm Tri Ngôn nhíu mày: “Thuốc gì?”

 

“Một ít thuốc có thể giúp cuộc sống của anh ấy nhẹ nhàng hơn, thần kinh bớt căng thẳng hơn. Cô biết đấy, người bình thường nếu mất ngủ nhiều năm như anh ấy sợ là không sống quá vài năm. Nhưng anh ấy lại từ chối một cách lạnh lùng, anh ấy xem thường nói những thứ thuốc đó sẽ gây hại đến thần kinh của mình, biến anh ấy thành một kẻ ngốc.”

 

Quý Uyển thở dài một tiếng: “Về sau khi nhìn thấy tin tức của anh ấy trên TV tôi mới biết thân phận của anh ấy là gì. Anh ấy đang nghiên cứu những thứ phức tạp nhất trên thế giới, hoàn toàn không thể uống thuốc. Nhưng việc có thể giữ tỉnh táo cũng đồng nghĩa mỗi một phút một giây anh ấy đều phải chịu đựng nhiều đau đớn thống khổ hơn người bình thường.”

 

“Tại sao cô lại nói như vậy?”

 

Lâm Tri Ngôn nghiêm túc hỏi: “Không phải thiên tài thông minh hơn người bình thường sao, tại sao lại đau khổ?”

 

“Trước kia tôi cũng nghĩ giống như cô, cho đến khi gặp được chồng mình.”

 

Nói đến đây, giọng của Quý Uyển trở nên dịu dàng: “Anh ấy là một nhà vật lý thiên tài mắc chứng tự kỷ cường độ nhẹ và bị rối loạn giấc ngủ nghiêm trọng. Sau này, anh ấy mới kể cho tôi, chỉ cần anh ấy vừa nhắm mắt lại, lập tức có thể nhìn thấy những dãy số dày đặc nhảy múa trước mắt, vô số công thức lượn lờ trên đỉnh đầu, đại não luôn trong trạng thái phấn khích tột độ. Cho nên, anh ấy hiếm khi có được một giấc ngủ yên ổn, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng đến mức giống như một người máy không biết mệt mỏi.”

 

Rất giống với tình huống của Hoắc Thuật.

 

Trong khoảng thời gian cô ở lại nhà họ Hoắc trước kia, rất nhiều lần Lâm Tri Ngôn tỉnh dậy vào nửa đêm đều nhìn thấy phòng làm việc của Hoắc Thuật sáng đèn. Anh am hiểu nhiều ngành học, các loại thể thao, luôn chơi xoay rubic và một số dụng cụ tinh vi khó hiểu, ngay cả về mặt h@m muốn cũng nhiều hơn người bình thường.

 

Nếu không phải anh có khả năng tự chủ dị thường, Lâm Tri Ngôn thật sự không chịu nổi anh.

 

Mọi người đều chỉ thấy hào quang thiên tài đàng hoàng rực rỡ của anh, không mấy ai thực sự hiểu rõ thế giới tinh thần trong anh.

 

Có lẽ, ngay cả bản thân anh cũng chưa hiểu hết.

 

Anh chỉ biết, thà mình tỉnh táo đối mặt với đau khổ chứ nhất quyết không trốn tránh hay thoả hiệp.

 

“Rối loạn nhân cách…”

 

Lâm Tri Ngôn lập lại vài từ, như thể đang xua tan mây mù dày đặc, tìm ra cách khác để hiểu rõ Hoắc Thuật hơn: “Bác sĩ Quý, cô có thể vì tôi mà nói cụ thể hơn được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK